Chương 91: Trần gia diệt tộc
Linh Giang quận, Trần gia phủ trạch.
Đây là một tòa phủ trạch cổ xưa do bao đời Trần gia người không ngừng mở mang xây dựng, hiện tọa lạc tại quận thành khu trung tâm, chiếm diện tích gần 30 mẫu, tuyệt đối là hào trạch bề thế nhất nơi này.
Trần gia cũng là thế gia vọng tộc hàng đầu Linh Giang quận, truyền thừa lâu dài có đến mấy trăm năm. Luôn luôn là một thế lực không thể bỏ qua của quận thành.
Gia tộc bọn họ gia truyền võ công Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết cùng Ngũ Hành Trấn Thế quyền cũng là uy mãnh bá đạo, uy chấn Dương Nam. Trước kia có đoạn thời gian, bọn họ Trần gia chính là chân chính bá chủ một dãy này, chỉ tiếc sau đó con cháu không cấp lực, dần dần suy thoái thành nhị lưu thế lực.
Nguyên nhân cũng là do bọn họ gia truyền võ học, môn công pháp Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết đối với tư chất người luyện yêu cầu quá cao. Trần gia con cháu gần trăm năm nay không từng xuất ra một vị tài tuấn có thể đem này võ công luyện đến thấu đáo, ngưng tụ ra ngũ hành chân khí đột phá Nhất lưu, làm bọn họ thường xuyên bị các thế lực khác đè lên đầu.
Nhưng phong thủy luân chuyển, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy Trần gia dường như cũng sắp ngao ra ngày xuất đầu.
Bọn hắn hiện gia chủ Trần Thúc Bảo năm ngoài 40 cũng đã đem gia truyền võ học luyện đến đại thành, khoảng cách đột phá 7 giai chỉ còn một bước ngắn. Một thân tu vi tại Linh Giang quận công nhận chỉ đứng sau mấy vị Nhất lưu võ giả, tuyệt đối đồng cấp vô địch thủ.
Hơn nữa Trần Thúc Bảo trưởng tử, Trần gia thiếu gia chủ Trần Tử Hào, tư chất so với cha hắn còn có hơn, được công nhận trăm năm qua Trần gia đệ nhất. Tuổi mới đôi mươi đã bước vào Nhị lưu võ giả, tại quận thành cũng là hàng đầu thiên tài. Trần gia tương lai thật sự đáng giá chờ mong.
1 tháng trước đây, Trần gia chủ đấu giá thắng lợi trở về 1 viên Tụ Khí đan làm cả gia tộc vui mừng khôn xiết. Chỉ cần hắn thuận lợi đột phá Nhất lưu, với uy lực của Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết, tại Linh Giang quận này bọn hắn Trần gia có thể đi ngang.
Mọi người đều biết điều này, cho nên 1 tháng này vẫn đang ẩn nhẫn chờ đợi, dù cho đối địch gia tộc Lưu gia nhiều lần lấn hϊế͙p͙ cũng không đánh trả.
Làm sao Lưu gia ngày càng quá đáng, hôm nay bọn họ vậy mà dẫn người mang tộc, còn đi kèm quan binh vây quanh Trần gia, dường như quyết tận diệt bọn họ không thể.
.......
Trần Thúc Bảo từ khi đạt được Tụ Khí đan vẫn luôn ẩn cư bế quan tại hậu viện, mọi sự trong gia tộc cũng không thêm để ý.
Hôm nay hắn đang tu luyện đến khẩn yếu quan đầu, bỗng dưng trong lòng hồi hộp, dường như có chuyện gì không may sắp phát sinh.
Cố tĩnh tâm mà không được, bỗng dưng bên ngoài vang lên tiếng đánh giết, la hét, kèm với ánh lửa ngút trời làm hắn giật nảy mình. Biết trong nhà ra chuyện hắn không màng tất cả, vội vàng lao ra ngoài, nhìn thấy trước mặt cảnh tượng lập tức trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Lưu gia gia chủ Lưu Thủ Văn cùng với Trấn Phủ Ti Tổng bộ đầu Hoàng Trạch đang dẫn đầu một đám Lưu gia con em, bộ khoái binh lính đang đối với bọn hắn Trần gia còn em vô tình chém giết, Trần Thúc Bảo hai mắt muốn nứt gầm thét:
“Dừng tay cho ta!”.
Đôi tay càng là vận đủ kình lực, hỏa hành quyền pháp như núi lửa phun trào, già thiên tế nhật bao trùm lên Lưu, Hoàng 2 người.
Một đối 2 vậy mà kia 2 người không phải đối thủ, bị hắn ép cho giật gấu vá vai, chật vật lui về sau.
“Lão nhị, lão tam, mau đến giúp đỡ”.
Theo Lưu Thủ Văn hét lớn một tiếng, cách đó không xa đang vung tay chém giết Lưu Thủ Nghĩa, Lưu Thủ Lễ vội vàng chạy đến trợ trận mới có thể miễn cưỡng áp lại Trần Thúc Bảo.
2 bên cùng lùi lại mấy bước, Trần Thúc Bảo mới giận giữ quát:
“Hoàng Trạch, Lưu Thủ Văn các ngươi điên sao? Lại dám đối với Trần gia hạ sát thủ”.
“Hắc hắc, Trần Thúc Bảo. Không cần giả ngây giả dại, các ngươi Trần gia cấu kết Huyết Ma giáo chứng cứ rõ ràng, mau mau ngoan ngoãn đầu hàng”.
Nghe hắn nói Trần Thúc Bảo cả kinh, tiện đà phẫn nộ:
“Phi, Lưu lão cẩu ngậm máu phun người. Hoàng Trạch, ngươi dẫn binh lính vây quanh chúng ta Trần gia là ý gì. Thái Thú đại nhân ở đâu, ta cần đi bẩm báo Thái Thú”.
“Trần Thúc Bảo, không cần hi vọng xa vời. Chính nhà các ngươi Trần gia tử đệ tố cáo các ngươi tội ác, bằng chứng xác thực vô cùng. Thái Thú cũng không giúp được các ngươi” – Hoàng Trạch lúc này cũng lạnh lùng trả lời.
“Không thể nào, ta không tin”.
“Hừ, vậy để ta cho ngươi ch.ết được minh bạch. Người đâu dẫn ra”.
Theo lời Hoàng Trạch dứt, phía sau 2 người bộ khoái áp tải 1 vị thanh niên gầy gò, sắc mặt trắng nhợt đi đến.
“Trần Tử Minh, mau nói ra những gì ngươi biết. Có phải các ngươi Trần gia cấu kết Huyết Ma giáo, gây hại chúng sinh?”.
Vị kia mặt trắng thanh niên không dám đón nhận ánh mắt của Trần Thúc Bảo, chỉ cúi đầu run giọng nói:
“Hồi đại nhân, là Trần Thúc Bảo, hắn vì có thể tăng nhanh công lực, trọng chấn Trần gia đã âm thầm cấu kết Ma giáo, âm thầm bắt người hút khô tinh huyết để tu luyện ma công, chính mắt tiểu nhân được chứng kiến.
Vì việc này quá táng tận thiên lương nên tiểu nhân trải qua đắn đo mới quyết định đại nghĩa diệt thân, hướng ngài cử báo hắn tội ác”.
Nghe kẻ này nói, Trần Thúc Bảo lửa giận công tâm, một hớp máu không nhịn được phun ra. Nơi xa đám Trần gia con cháu đang quan sát nơi này cũng là trợn mắt giận giữ gào thét:
“Phản đồ!”
“Trần Tử Minh, ngươi súc sinh này, làm sao có thể hãm hại gia tộc?”.
“Bạch nhãn lang, ngươi ch.ết không yên thân”.
“Thằng chó ch.ết, lão tử muốn giết ch.ết ngươi”.
.......
Nhìn gia tộc tử địch một đám Trần gia người chó cắn chó, Lưu gia mấy người trong lòng đắc ý cực kỳ.
“Đủ rồi”.
Trần Thúc Bảo quát lớn như sấm.
“Hoàng đại nhân, đây cũng chỉ là lời một phía, không thể coi là thật. Cũng không thể vì như thế một việc đối với Trần gia chúng ta chém tận giết tuyệt đi?”.
“Hắc hắc, chứng cứ còn nhiều mà. Diệt xong Trần gia các ngươi không phải sẽ có chứng cứ sao”.
“Lưu lão cẩu, câm mồm”.
“Trần Thúc Bảo, bằng chứng như núi. Linh Giang quận mấy năm nay mất tích bản án hết thảy đầu mối đều chỉ về Trần gia các ngươi, mau ngoan ngoãn bó tay chịu trói. Đợi điều tr.a kết thúc, nếu như cho thấy các ngươi vô tội, ta sẽ còn các ngươi một cái trong sạch”.
Nghe hai người trần trụi vu oan, Trần Thúc Bảo trong lòng cũng là trầm xuống. Biết việc hôm nay không dễ giải quyết, hắn cắn răng quyết tâm.
“Ta cũng không tin Linh Giang quận này các ngươi có thể che trời, Trần gia tử đệ cho ta thủ vững, đợi lão phu đi tìm Thái Thú đại nhân”.
Nói rồi dưới chân dẫm mạnh, cả người như đạn pháo bay vọt ra ngoài.
“Trần lão tặc, hôm nay ngoại trừ hoàng tuyền, ngươi nơi nào cũng không đi được”.
Lưu Thủ Văn hét lớn một tiếng, cùng 3 người còn lại đồng loạt vây công Trần Thúc Bảo.
“Gia chủ, để ta giúp ngươi”.
Sau lưng Trần gia trưởng lão mấy người bất chấp nguy hiểm, vội vàng tiến lên trợ giúp, nhưng chưa di chuyển được mấy bước, trước mặt liền hiện lên một đám Lưu gia đồng lứa cuốn lấy.
Hai bên đánh đến hôn thiên địa ám, làm sao Lưu gia còn có trợ trận, số lượng cao thủ áp đảo rất nhanh chiếm lợi thế, bắt đầu nghiêng về một bên đồ sát.
Để ý xung quanh hết thảy Trần Thúc Bảo âm thầm nhỏ máu, hắn điên cuồng vận chuyển công lực không màng sống ch.ết tiến công, để phía kia mấy người ăn đủ đau khổ.
Rất nhanh, chịu đựng sau lưng 2 người đòn hiểm bị thương, Trần Thúc Bảo nắm lấy cơ hội tiến gần một người, 5 ngón tay lăng lệ như dao chộp về hướng đỉnh đầu đối phương. Đôi mắt tràn đầy máu phẫn nộ quát:
“Lưu lão tam, ch.ết đi”
“Không....”
Kia Lưu Thủ Lễ nhìn đối phương điên cuồng áp sát kinh hãi muốn ch.ết, liều mạng quay đầu chạy trốn. Nhưng không làm nên chuyện gì, rất nhanh bị một trảo cắm sâu vào thiên linh cái, theo Trần Thúc Bảo dùng lục, đầu sọ nổ nát bấy, đỏ trắng sắc văng tung tóe khắp nơi.
“Tam đệ, không!”.
Lưu Thủ Văn cuồng nộ, nhưng đổi lại chỉ là Trần Thúc Bảo ánh mắt lạnh lùng, trên mặt hắn dính đầy máu, nhìn như ma thần giáng thế, lạnh lẽo gằn từng câu từng chữ:
“Hôm nay Trần gia có diệt ta cũng phải kéo theo mấy người các ngươi”.
Không màng bản thân thương thế, hắn chỉ công không thủ lao vào lấy mạng đổi mạng. Cách đấu này khiến mấy người hãi nhiên, vội vàng lẩn tránh.
“Đỗ Bang chủ, mau cứu mạng”.
Lưu gia chủ không nhịn được hô lớn, Trần Thúc Bảo nghe thế cả kinh, vội vàng ngừng lại đề phòng quan sát.
Nhưng quanh đây nào có Đỗ Như Hối cái bóng, không thăm dò được đối phương át chủ bài hắn cũng không dám đợi lâu, nghĩ đến việc cấp bách liền nhún người hướng quận phủ chạy đi tìm cứu viện.
Kia mấy người sao để hắn đi, vội căng da đầu tiến lên quấn lấy, Trần Thúc Bảo cũng không úy kỵ, thấy người liền đỏ mắt đánh giết. Mấy chiêu sau hắn nhân cơ hội xé rách một cánh tay của Lưu Thủ Nghĩa, trên bụng cũng ăn Hoàng Trạch một đao, máu chảy ồ ồ.
“Đỗ Như Hối, ngươi còn không ra tay chúng ta hôm nay nhất phách lưỡng tán”.
Hoàng Trạch cũng không nhịn được nổi giận hô. Lúc này, nơi xa truyền đến một đạo thăm thẳm thở dài, tiếng người vừa truyền đến, Trần Thúc Bảo bên cạnh đã xuất hiện một bóng người. Hắn chưa kịp phản ứng hậu tâm đã ăn chắc một chưởng bay ngược ra ngoài.
“Ầm ...”
“Khụ..khụ”.
Ho ra một búng máu tươi kèm mảnh vụn nội tạng, Trần gia chủ gian nan ngẩng đầu nhìn người mới xuất hiện, sầu thảm cười:
“Đỗ Như Hối, Trần gia chúng ta cùng Linh Giang bang chưa từng có xung đột, vì sao lại như thế cấu kết nhằm vào Trần gia?”.
“Tà ma ngoại đạo, giang hồ người tru chi. Trần huynh, chỉ trách ngươi làm việc bất nhân trước, không oán được Đỗ mỗ” – Đỗ Như Hối nghĩa chính ngôn từ phản bác.
“Ha ha, hay hay hay. Hay một cái tà ma ngoại đạo, các ngươi không màng đạo nghĩa đối phó Trần gia ta, sau này các ngươi cũng sẽ không thoát báo ứng. Người đang làm, trời đang nhìn, chúng ta chờ xem”.
“Hừ, ngươi không chờ được đến lúc đó”.
Lưu Thủ Nghĩa oán độc nhìn hắn, tiện đà cũng hận thượng Đỗ Như Hối. Nhưng sợ đối phương uy thế cũng không dám bộc lộ ra.
“Cha”.
Lúc này nơi xa giao chiến Trần Tử Hào thấy phụ thân nguy hiểm, liều lĩnh lao tới.
“Hừ, Trần gia đệ nhất thiên tài. Tất nhiên cũng nhờ ma công mà có, ngươi cũng lưu không được”.
Đối với Trần Thúc Bảo giết mình tam đệ, phế nhị đệ một cánh tay, Lưu gia chủ oán hận sâu đậm. Thấy người đến 2 mắt bùng phát sát cơ, phi thân nhảy lên vung kiếm chém.
“Lưu cẩu muốn ch.ết”.
Trần Thúc Bảo xuất quyền đánh nát kiếm khí, nhảy lên bảo vệ trước mắt nhi tử. Vội quay đầu đối hắn hô:
“Tử Hào, hôm nay Trần gia khó thoát, tất cả hi vọng chỉ còn có ngươi mới có thể cho chúng ta báo thù. Phụ thân bảo vệ ngươi mở một con đường máu, mau chạy thật xa, sau này có thực lực trở về diệt bọn chúng 3 người báo thù cho chúng ta”.
“Không, cha, ta không muốn. Có ch.ết chúng ta cùng nhau ch.ết”.
“Ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi muốn cả Trần gia hơn trăm miệng người ch.ết không nhắm mắt, mau cút cho ta” – Trần Thúc Bảo giận giữ quát lớn.
“Cha..”
“Cút”.
“Ha ha, thật sự phụ tử tình thâm. Yên tâm hôm nay các ngươi Trần gia ai cũng không thoát, để ta giúp cha con ngươi đoàn tụ suối vàng”.
Lưu thủ Văn lạnh lẽo âm trắc cười.
“Tử Hào, đi mau”.
Nhìn phụ thân tha thiết chờ mong ánh mắt, Trần Tử Hào đưa tay gạt trên mặt huyết lệ, nhìn Trần gia đồng tộc lần cuối rồi cắn răng xoay người chạy.
“Ha ha, nên như thế, để cha tiễn ngươi một đoạn đường”.