Chương 10: Phong cách sau ba năm

"Năm trước ngươi đột nhiên biến mất, chúng ta còn tưởng rằng ngươi ch.ết rồi! Không nghĩ rằng ngươi lại chạy đến cái vương thành nhỏ như Nghiêu thành này đó!" Bàng Thiệu và Diệp Sở đi tới một gian phòng an tĩnh trên thuyền hoa liền đuổi thị nữ hầu hạ bên trong ra. Bàng Thiệu còn không quên thầm chửi bới Diệp Sở, đồi thời thầm than thở cho thân phận mình. Vất vả lắm coi trọng một nữ nhân, nhưng ở cái địa phương khỉ ho cò gáy này lại gặp được Diệp Sở, lấy cái tính tình trước nay của Diệp Sở, mình muốn bắt lấy trong tay quả thật là không còn khả năng nữa rồi.


"Đại bàng vẫn chưa mài thành chim nhỏ, kim thương còn chưa ngã thì ta làm sao đành ch.ết chứ!" Diệp Sở cười đáp: "Nhưng cái tên nhà ngươi cẩn thận bị bệnh hoa liễu, ch.ết bất đắc kỳ tử đó!"


Tô Dung và Trương Tố Nhi mới vừa ngồi xuống thì liền đỏ mặt bừng bừng khi nghe Diệp Sở xổ ra một tràng như vậy, làn da nõn nà như nước ửng hồng khiến lòng người không khỏi xao xuyến. Thẹn thùng đỏ mặt, kiều thái e thẹn đúng là rất mê người! Đôi môi anh đào mọng nước kiều diễm, đầy đặn vô ngần làm tăng thêm phần quyến rũ, nhưng trong cặp mắt câu nhân kia lộ ra vẻ chán ghét. Những lời nói phóng đãng như vậy từ đó đến nay vẫn chưa ai dám nói trước mặt của nàng.


"Đúng là ngươi vẫn bỉ ổi vô sỉ như trước!" Bàng Thiệu thầm nghĩ, một thằng có thể nôn ra một câu như vậy thì trình độ xấu xa tuyệt đối sẽ không kém hơn mình. Nhưng than ôi, mọi người lại cảm thấy mình hèn hạ hơn là như thế nào?! “Anh chấm rồi!” Bàng Thiệu thấy bên cạnh Tô Dung Trương Tố Nhi còn có một chỗ ngồi, hắn vừa định đi sang đó thì thấy Diệp Sở đã đặt mông ngồi xuống giữa Tô Dung và Trương Tố Nhi.


"Đù móa! " Bàng Thiệu thầm mắng to, thầm nghĩ mình cuối cùng cũng không thể không biết xấu hổ như Diệp Sở được. Mình chỉ là muốn dựa vào Trương Tố Nhi ngồi mà thôi, còn tên Diệp Sở này lại trực tiếp ngồi vào giữa hai người, trái ôm phải ấp.


"Mình đúng là vẫn còn kém tên khốn Diệp Sở này, hắn quả là to gan không biết xấu hổ mà!" Bàng Thiệu trong lòng thầm mắng một câu, chỉ có thể ngồi vào cái bàn đối diện cùng với Lương Thiện.


available on google playdownload on app store


Tô Dung và Trương Tố Nhi bị một người chui vào giữa, cơ hồ dán vào người Diệp Sở, các nàng không thể chịu nổi mà xích ra bên cạnh một chút, mắt nhìn chằm chằm Diệp Sở. Nhưng khi thấy thần sắc Diệp Sở vẫn đàng hoàng, dường như không thấy ánh mắt của hai nàng vậy, trong lòng hai nàng thầm hận nhưng không có cách nào.


"Tô Tiểu Dung này! Ta nhớ là nàng pha trà rất ngon! Thế nào? Có thể pha cho ta vài chén không?" Đang dựa vào hai nàng, có thể ngửi được hương thơm tỏa ra nhàn nhạt từ cơ thể hai nàng khiến người ta xao xuyến trong lòng, hắn ghé mắt san Tô Dung, nhìn thấy nụ cười tuyệt mỹ của nàng cùng với làn da ngọc trắng như tuyết kia.


"Lại uống trà? Mẹ nó, ngươi có thể uống rượu một lần không thế!?" Bàng Thiệu muốn điên rồi. Hắn và Diệp Sở biết nhau đã lâu như vậy, nhưng tên này mỗi lần uống rượu lại đòi uống trà. Đại ca à, học nữ nhân uống trà ngươi thế nào mà chịu được vậy? Nhưng Diệp Sở vẫn thích thú uống hết lần này tới lần khác. Lúc đầu đám bọn họ muốn biết Diệp Sở có biết uống rượu hay không, bèn dùng một chiêu có thể nói là mưu kế hoàn mỹ. Thậm chí nói cho Diệp Sở là chỉ cần hắn uống rượu thì liền cho danh kỹ tiếng tăm lừng lẫy ở đế quốc đến hầu rượu cho gã.


Chiêu này lập tức có hiệu quả! Diệp Sở đáp ứng nếu là có mỹ nhân làm bạn thì... hắn có thể suy nghĩ uống rượu một lần. Nhưng khi bọn họ tốn một đống tiền mời mỹ nhân đến hầu rượu thì Diệp Sở liền quên lời nói của hắn sạch sành sanh, cắp nàng danh kỹ mê người kia đi uống trà.


Vô sỉ nhất chính là khi đám người Bàng Thiệu chất vấn Diệp Sở tại sao không tuân thủ hứa hẹn thì Diệp Sở trả lời như không: "Chẳng lẽ các ngươi không biết suy nghĩ à? Vờ đồng ý thật ra sẽ là cách từ chối nhã nhặn nhất hay sao? À, chắc là tại các ngươi sinh ra quá đần, không hiểu được nhân tình thế thái! Thật là đáng buồn đáng tiếc thay!"


Nói xong Diệp Sở liền mặt kệ bọn họ mắt tròn mắt dẹt, nghênh ngang dắt mỹ nhân đi mất, khiến đám người Bàng Thiệu dù tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không còn cách nào.


Bàng Thiệu vốn cho là khi tha hương tri ngộ cố tri thì Diệp Sở sẽ uống rượu. Nhưng Diệp Sở thế nào cũng vẫn không hề dính rượu, lại uống con mẹ nó trà nữa.
"Đến rượu cũng không uống, quả thật là uổng làm nam nhi quá!" Bàng Thiệu bèn nói khích Diệp Sở.


Diệp Sở đối với mấy lời khích tướng kia của Bàng Thiệu xem như không nghe thấy, thủ đoạn thấp kém như vậy thì ăn thua quái gì được mình! Còn về chuyện không uống rượu thì là do di chứng kiếp trước lưu lại. Kiếp trước cũng bởi uống rượu quá nhiều khiến hắn ch.ết oan ch.ết uổng, tạo cho Diệp Sở mất hết hứng thú với rượu. Nghĩ đến hành vi phóng đãng lăn lộn ở hộp đêm của kiếp trước, sợ rằng lúc đó có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, mình có thể chịu đựng ba năm không uống rượu.


Tô Dung thấy Diệp Sở không uống rượu liền kinh ngạc dị thường. Nàng rõ ràng nhớ được ba năm trước Diệp Sở thích nhất là uống rượu sau đó gây chuyện, rất nhiều chuyện táng tận thiên lương cũng bởi vì say rượu. Một tên như vậy lại có thể tu thân dưỡng tính mà uống trà sao?


Biết mình ép không được Diệp Sở, Bàng Thiệu chỉ có thể kéo Lương Thiện uống với hắn. Lương Thiện bị Bàng Thiệu kéo đi uống rượu cùng liền thụ sủng nhược kinh, liên tục chạm cốc với Bàng Thiệu.


Trong lòng thì thầm kinh ngạc quan hệ của Diệp Sở và Bàng Thiệu, Bàng Thiệu đối với mình thân thiết hiển nhiên cũng bởi vì Diệp Sở mà nên.


Lương Thiện quay sang nhìn Diệp Sở thì thấy Diệp Sở lúc này nang nhận lấy ly trà của Tô Dung. Viên minh châu của Nghiêu thành, Tô Dung tự mình rót trà đãi khách, Lương Thiện nhìn thấy cũng thầm nhiệt huyết sôi trào rồi. Chuyện tình này quả thật hắn chưa bao giờ nghĩ đến.


Nhận lấy tách trà, ngón tay Diệp Sở khẽ đụng phải ngón tay ngọc thon dài của Tô Dung, mềm mại vô cùng. Tô Dung giật mình liền rụt tay lại.
Bàng Thiệu thấy cảnh đó liền ghen tị thốt: "Năm xưa lúc ở đế quốc thì ngươi có Điện hạ pha trà cho ngươi. Khi tới đây lại thì có mỹ nhân làm bạn nữa!"


Một câu nói khiến ánh mắt của mọi người đột nhiên đổ dồn về Diệp Sở, bao gồm cả Tô Dung, ai cũng cũng lộ ra vẻ kinh nghi.


Điện hạ? Điện hạ là gì chứ? Có thể ở Đế quốc xưng là Điện hạ thì địa vị chắc chắn không kém! Chẳng lẽ là công chúa Điện hạ sao? Nếu là Công chúa điện hạ thì phảilà một nhân vật tôn quý cao cao tại thượng, làm sao có thể đi pha trà cho Diệp Sở chứ? Bọn họ vẫn đầy vẻ hồ nghi nhìn Diệp Sở, càng nhìn càng thấy Diệp Sở tựa như một quyển sách chứa đầy bí mật.



Bàng Thiệu thấy Diệp Sở không hề để ý mình đang ghen tị thì hắn đột nhiên nghĩ đến một điều, cười thốt: "Nếu Điện hạ biết ngươi đang ở Nghiêu thành thì không hiểu nàng có thể giết tới nơi này không nhỉ?"


"Ặc!" Diệp Sở rốt cuộc cũng mắng to một tiếng, đáp: "Ngươi mà dám nói cho ả biết ta đang ở đâu thì cả đời ngươi sau này đừng hòng mong đụng nữ nhân nữa!"


"Ta càng muốn nói đấy!" Bàng Thiệu nổi giật quát, mặt mày xanh mét. Lúc ban đầu khi ở đế đô Diệp Sở dám rình xem Thánh nữ điện hạ tắm rửa, suýt nữa bị nàng ta phát hiện nên vội vàng đào thoát. Nhưng cái này còn chưa tính, hắn lại gạt mình nói rằng: "Ở suối nước nóng có một mỹ nhân bốc lửa đang tắm. Mình chưa suy nghĩ kỹ càng đã chạy tới, vừa lúc đụng vào Thánh nữ điện hạ đang nổi giận đùng đùng đang chuẩn bị lên bờ. Nên vận mệnh bị thảm của hắn đã bắt đầu, liền bị ả tỳ nữ Thiên Thiên của Thánh nữ điện hạ thu thập, liền một tháng trời trên người mình không có chỗ nào là lành lặn cả.


Bàng Thiệu không ngừng giải thích là bị Diệp Sở chơi khăm nhưng Thánh nữ làm sao tin chứ. Đến cuối cùng Bàng Thiệu chỉ có thể phát thề độc rằng: “Nếu hắn nói dối thì nửa đời sau không thể gặp được nữ nhân nữa!”


Thánh nữ Điện hạ thấy hắn thề độc như vậy mới nửa tin nửa ngờ bỏ qua cho Bàng Thiệu. Rồi sau đó bắt đầu tìm Diệp Sở khắp thiên hạ, muốn biết có phải thật là như vậy hay không.


Nhưng Diệp Sở rất thông minh, đợi lúc nàng đi tìm đã sớm chuồn đi mất, để cho Thánh nữ Điện hạ tìm đâu cũng không gặp.


"Lần này ta nhất định phải nói cho Thánh nữ điện hạ. Bằng không sẽ không biết Thánh nữ điện hạ thu thập ta như thế nào nữa đây?" Bàng Thiệu nhớ tới cuộc sống bị Thánh nữ hành hạ trước kia, liền không nhịn được rùng mình một cái.


Diệp Sở đột nhiên cười, nhìn Bàng Thiệu đáp: "Ngươi nói cho nàng ta biết cũng có sao chứ? Sau này có việc gì tốt ta sẽ không tìm ngươi đâu!"
"Vì sao chứ?" Bàng Thiệu tức giận hỏi.


"Chỉ bằng cái quy củ “Trong lúc hành sự đều phải nghe lời ta” này thôi!" Diệp Sở nhún nhún vai cười đáp. Chỉ một câu nói, Bàng Thiệu tuy đang giận bừng bừng nhưng cũng không thể không cắn răng im lặng.


Bàng Thiệu im lặng khiến cho Tô Dung cùng Lương Thiện mở to mắt ngạc nhiên, cảm giác đầu óc mình nổ tung, không dám tin nhìn Diệp Sở. Lương Thiện run rẩy thầm thốt: “Cái… cái gì? Bản thân là thế tử của một cổ lão thế gia của Đế quốc, cả vương thượng cũng khách khí như Bàng Thiệu mà phải nghe lời Diệp Sở?


Lương Thiện cảm thấy đầu óc mình tê dại, nhưng vẫn nhịn không được run rẩy hỏi Diệp Sở: "Diệp. . . Diệp Sở! Ba năm qua ngươi rốt cuộc đã làm gì vậy?"






Truyện liên quan