Chương 62: Lão ưng tiểu kê
Ngày hôm sau vừa gặp lại Bạch Huyên đã thấy khóe mắt nàng hơi sưng lên, hiển nhiên đó là dấu hiệu tối qua nàng không ngon giấc, điều này khiến cho Diệp Sở cười cười không thôi. Thật không ngờ Bạch Huyên lại mất ngủ vì chuyện hắn rời khỏi Nghiêu thành!
“Diệp Sở ca ca, hôm nay chúng ta chơi trò gì vậy?” Dao Dao nhảy phát đến bên cạnh Diệp Sở chu cái miệng bé xíu xinh xắn mũm mĩm thơm lên má Diệp Sở. Dao Dao đặc biệt rất thích quấn quít quanh Diệp Sở, điều này khiến Bạch Huyên thầm nghĩ: “Sau khi Diệp Sở đi, hẳn Dao Dao sẽ phải buồn bã một thời gian rồi!”
“Hôm nay lấy bùn đắp cho muội một gian nhà nhỏ, có chịu không?” Diệp Sở ôm lấy Dao Dao, nựng mấy cái lên đôi má trắng nõn phúng phính của cô bé.
“Không thèm! Muội không phải trẻ ranh ba tuổi thò lò mũi xanh, còn chơi bùn làm gì!” Dao Dao bĩu môi, đôi mắt trong veo lộ vẻ bất mãn: “Người ta đã bốn tuổi rồi! Sau này không nghịch bùn nữa!”
Câu nói ấy khiến Diệp Sở kinh ngạc, không nén được phải cười ha hả. Hắn nhìn về phía Bạch Huyên, quả nhiên thấy sắc mặt của nằng hơi ửng đỏ.
Bạch Huyên thấy Dao Dao suốt ngày nghịch bùn, mà Diệp Sở cũng kiên nhẫn chơi với con bé nên hay bị người khác cười nhạo rằng bị bệnh thiểu năng. Nàng không muốn người khác hiểu lầm Diệp Sở, khiến hắn bị mắng là bại não nên phải dùng biện pháp mạnh, mới khiến Dao Dao bỏ thú vui này.
“Nhìn ta làm gì?” Bạch Huyên thấy ánh mắt của Diệp Sở đang dán vào người mình vẫn chưa hề di động, bèn liếc Diệp Sở sắc lẹm, giọng nói pha lẫn sự ngại ngùng.
“Đang nghĩ Bạch Huyên tỷ có mệt ch.ết đi luôn hay không?” Diệp Sở cười nói, nhìn cặp núi lửa của Bạch Huyên như sắp phá áo trào ra mà trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng ướt át mà mình đã ngắm trong buổi chiều hôm ấy.
Bạch Huyên hiển nhiên cũng đang nhớ lại đêm đó, gương mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đã hồng rực. Nàng gắt một tiếng, bối rối né tránh ánh mắt của Diệp Sở mà thầm nghĩ tên này quả nhiên là quá hư hỏng mà!
Thấy Bạch Báo đang bước về bên này, Bạch Huyên hung dữ lườm Diệp Sở, lúc này mới chịu kéo Dao Dao đi qua sân chơi.
“Ta đã nghe nói chuyện hôm qua rồi, không ngờ rằng ngươi đã đạt tới cảnh giới này!” Bạch Báo mới trở lại Nghiêu thành, cũng nghe được những lời nghị luận rối rít trong cả Nghiêu thành. Khi biết người kia chính là Diệp Sở, Bạch Báo cũng khá là kinh ngạc.
“Quậy phá linh tinh mà thôi!” Diệp Sở cười đáp: “Nhìn Bạch thúc tinh – khí – thần phơi phới, hẳn thân thể đã hoàn toàn khôi phục rồi!”
Bạch Báo gật đầu: “Đây còn phải đa tạ ngươi, mượn nguy cơ sát khí lần này, dường như ta đã lần mò được vào bóng dáng tầng thứ ba. Vốn cho rằng cả đời này cũng không đạt nổi, nhưng không ngờ là đã nhân họa đắc phúc!”
Tình huống của Bạch Báo khiến Diệp Sở kinh ngạc nhưng cũng không ấy làm kỳ quái: “Vậy phải chúc mừng Bạch thúc rồi! Có thể bước vào Tiên thiên cảnh, đảã xem như là nhân vật hàng đầu Nghiêu quốc!”
“Nghiêu quốc chỉ là một vương quốc nhỏ mà thôi, coi như có thành đệ nhất nhân của nó cũng không đáng để kiêu ngạo!” Bạch Báo cười nói: “Coi như có vào Tiên thiên cảnh, cũng không cảm thấy bản thân mạnh hơn là bao!”
Diệp Sở biết tầm mắt Bạch Báo phi phàm, không phải là người trong một nước nhỏ như Nghiêu quốc có thể so sánh, tự nhiên sẽ không châm biếm Bạch Báo nói chuyện phách lối.
“Đúng rồi, nghe nói hôm qua ngươi đã liều mạng tiếp một chưởng của Tiên thiên cảnh à?” Bạch Báo tò mò hỏi Diệp Sở: “Phải thật vậy không?”
“Bạch thúc cũng nghe đồn à?” Diệp Sở cười đáp: “Có chuyện như vậy! Nhưng có điều Bạch thúc không nên tùy tiện thử. Tiên thiên cảnh có chênh lệch rất lớn với Hóa ý cảnh, rất dễ bị đối phương đánh trọng thương. Hơn nữa, nếu có chữa được cũng để lại ám tật!”
“Điều này ta biết!” Bạch Báo nói: “Cho nên ta mới hiếu kỳ, vì sao ngươi tiếp được một kích mà vẫn vô sự?”
Chuyện này khiến Bạch Báo không khỏi kinh ngạc. Ông ta nghĩ rằng Tiên thiên cảnh là một con sư tử oai vệ, mà Hóa ý cảnh bất quá chỉ là một chú sói quèn mà thôi. Mặc dù sói rất hung hãn nhưng trước sau vẫn không phải là đối thủ của hùng sư, muốn chặn một kích của hùng sư là chuyện không thể.
Mà Diệp Sở chẳng những đỡ được một đòn mà còn chả tổn hao lông tóc gì, lại còn đứng đây chém gió.
“Thật sự nhìn không thấu ngươi!” Bạch Báo lắc đầu nói: “Có điều ta cũng biết sư thừa của ngươi phi phàm, thôi ta không hỏi nữa!”
“Chẳng phải Bạch thúc cũng vậy sao? Bằng kiến thức và thủ đoạn của người mà chỉ lòng vòng trong cái Nghiêu thành nhỏ như vậy, mà Bạch thúc cũng có tiết lộ bí mật của người cho ta biết đâu!” Diệp Sở cười khà khà.
“Ha ha, ngươi cứ từ từ mà đoán!” Bạch Báo cười to, bất quá lại sực nhớ ra một chuyện bèn nói: “Định mời ngươi giúp một việc khó nhằn đây, thế nào?!”
“Hả?” Diệp Sở tò mò.
“Đế quốc đột nhiên xuất hiện rất nhiều thế lực đang truy lùng những người từng vào mộ Đại tướng quân. Lần trước mặc dù ta hành động rất bí ẩn nhưng thiên hạ không có bức tường nào chắn được gió. Các ngươi có thể tìm được ta, chắc chắn người khác cũng như vậy.” Bạch Báo thở dài: “Ta chỉ không yên lòng duy nhất về Bạch Huyên và Dao Dao. Dao Dao còn quá nhỏ, con gái ta nó đẹp thế nào ngươi cũng biết rồi, nên rất nhiều người ngấp nghé muốn chiếm được nó. Cho nên hy vọng ngươi hỗ trợ trông nom chúng một chút!”
Diệp Sở cười hỏi: “Bạch thúc không sợ ta nhân cơ hội xơ múi à?”
“Ha ha ha! Mặc dù ngươi mang đầy tiếng xấu, quả thật cũng chẳng phải người tốt gì nhưng trước giờ vẫn không dùng những thủ đoạn ti tiện. Về phần ngươi có bản lĩnh khiến Bạch Huyên đồng ý, ta đây không thèm quản!”
Thấy Bạch Báo nói như thế, Diệp Sở không khỏi bật cười. Thầm nghĩ quả thật Bạch Báo quá xem thường mình, vậy mà dám tự kỷ con gái ông ta nhất định nhìn mình không hợp nhãn à?!
“Thôi cứ để người chiếu cố một mình vậy! Ta thật sự không có hứng thú, hơn nữa sau một đoạn thời gian ta cũng phải rời khỏi Nghiêu thành rồi!” Diệp Sở cười đáp.
“Ngươi muốn đi à?” Bạch Báo nhíu mày trầm mặc, qua một lúc lâu sau cũng không nói câu nào. “Cũng được, ta biết ngươi tơ tưởng đến thủ đoạn tiến vào mộ Đại tướng quân. Giờ đây ta liền nói cho ngươi biết!”
Bạch Báo nói xong, đột nhiên lấy từ trong ngực ra một quyển sách ố vàng: “Nó do tổ tiên truyền lại, bên trong có ghi chép rõ ràng các bước chuẩn bị, và sau đó có thể thử đi vào mộ Đại tướng quân.”
Diệp Sở nhận lấy với vẻ hoài nghi, tiện tay lật ra bèn thấy được trên mặt giấy vẽ đầy các đường cong. Diệp Sở vừa định hỏi, lại bị Bạch Báo ngắt lời: “Ngươi cứ xem cho kỹ, sau đó không hiểu gì cứ hỏi ta!”
Diệp Sở gật đầu, thu quyển sách về.
“Nãy giờ ta chỉ đề phòng chu toàn, chỉ sợ tương lai gặp chuyện không may. Hy vọng đến lúc đó ngươi có thể giúp đỡ Bạch Huyên một hai là được!” Bạch Báo chợt thở dài thườn thượt, vỗ vỗ vai Diệp Sở.
Thấy Bạch Báo thật tình như vậy, Diệp Sở cũng ngẩn người nhưng ngay sau đó bèn gật đầu: “Chuyện này Bạch thúc không cần nói ta cũng làm mà!”
“Ta biết lai lịch của ngươi không đơn giản, điều này ta đã nhận ra khi nhìn ngươi thanh trừ sát khí từ mộ Đại tướng quân. Có mấy lời này của ngươi vậy ta cũng yên tâm hơn nhiều rồi” Bạch Báo tiếp: “Quả thật trong mộ Đại tướng quân có rất nhiều đồ tốt nhưng ngươi không cần phải liều lĩnh! Cho dù có thủ đoạn tổ truyền của ta, chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ thì chính là cửu tử nhất sinh!”
Diệp Sở đã từng chứng kiến sự nguy hiểm trong đó, tất nhiên là hiểu được đạo lý này.
“Mỗ gia, Diệp Sở ca ca! Các người còn nói chuyện gì vậy, còn không mau đến chơi với người ta!” Lúc Diệp Sở trò chuyện với Bạch Báo, Dao Dao từ trong tiểu viện phóng đến bên cạnh Diệp Sở rồi ôm lấy cnh1 tay Diệp Sở lay lay.
“Được, hôm nay chúng ta chơi trò lão ưng bắt tiểu kê có được không?” Diệp Sở cười nói với Dao Dao: “Cho tiểu di của muội làm tiểu kê nhá!”
Nói xong, ánh mắt Diệp Sở lén lút đảo qua vùng đỉnh núi tròn căng được chiếc áo ôm trọn, thầm nghĩ nếu lát nữa có chơi mà lỡ chạm vào thì cũng không thể tự trách mình, không ai không sai lầm mà!
Ánh mắt hèn mọn của Diệp Sở hiển nhiên đã bị Bạch Huyên bắt bài, nàng cực kỳ thông mình thì làm sao không hiểu được Diệp Sở đang tính loại mưu hèn gì. Nàng vội kéo Dao Dao: “Dao Dao, không phải con muốn chơi cưỡi ngựa sao? Đến chơi với Diệp Sở ca ca của con kìa!”
“...”