Chương 89
Trong vòng một tuần lễ sau đó, tiểu đội của Song Tử Tinh chiến thắng hai tiểu đội khác, đạt được tư cách tham gia vòng đấu bán kết.
Đấu bán kết được rút thăm vào ngày hôm nay, thế nhưng trung gian sẽ có năm ngày chuẩn bị, hội làm cho mọi người có một thời gian thả lỏng sung túc để chuẩn bị. Mà vào hôm nay, ba mươi hai đội ngũ đại biểu sốt sắng mà nhìn màn hình lớn, tuyển thủ vòng thứ nhất của bọn họ sắp được hiện ra.
Màn ảnh lớn đột nhiên nhanh chóng thay đổi, tay Hạ Tình lôi kéo tay của Cố Niệm không nhịn được dùng sức, Cố Niệm hoàn toàn không có chú ý tới, lực chú ý toàn thân đều đặt ở trên màn hình lớn.
“Tê…” Cố Niệm hít vào một ngụm khí lạnh, cũng thật không biết vận may của Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh bọn họ tại sao lại kém đến vậy, trận đầu của vòng đấu loại đối đầu đội đại diện của quán quân lần trước Công đoàn đan dược sư Bọ Cạp Tinh, vòng thứ nhất của đấu bán kết liền gặp được đội đjai diện của á quân lần trước Ưng Hoa thương hội!
Chính giữa màn ảnh lớn, dòng chữ đỏ thắm không ngừng di chuyển — trận bán kết thứ ba—Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh đối chiến với đội đan dược sư đại biểu của Ưng Hoa thương hội!
Đấu bán kết tự nhiên là quy chế điểm, thắng một trận được ba điểm, hòa một trận được một điểm, thua không được điểm nào.
Nói là hoà, theo lý thuyết năm trận thắng ba trận là không thể nào nảy sinh, thế nhưng từ khi trong một giải thi đấu nào đó của tinh tế, hai vị đối chiến đều song song nổ lò luyện đan, nổ lò luyện đan hết thảy là không điểm, cho nên bọn họ xem như hòa, hơn nữa đội viên của hai đội lần lượt đánh ra thành tích 2:2, như vậy kết quả cuối cùng chính là hoà!
Sơ Thanh Dương là đội trưởng của đội đan dược sư đại biểu Ưng Hoa thương hội, trên người tự nhiên gánh vác trọng trách nặng nề. Đan dược sư mà ngày đó Vô khiêu khích, dĩ nhiên thành đối thủ ở trận thi đấu bán kết đầu tiên của bọn họ!
Sơ Thanh Dương hơi nhắm mắt lại, khi mở đã là một mảnh thanh lãnh. Mặc kệ như thế nào, trận này bọn họ nhất định sẽ thắng.
— Dù cho không chừa thủ đoạn nào!
Sơ Thanh Dương quay đầu khẽ mỉm cười với đồng bọn của mình, “Đi thôi, chúng ta đi chào hỏi với đối thủ.”
Trên mặt của các đồng đội khác ở sau lưng đều không nhịn được trầm trọng, Sơ Thanh Dương bắt đầu lo lắng, lạnh lẽo quát lên: “Còn chưa bắt đầu thi đấu liền nhận thua? Đều xốc lên tinh thần cho ta!”
“Ưng Hoa thương hội tới nơi này, không phải là để cho các ngươi mất mặt xấu hổ!” Con mắt của Sơ Thanh Dương lạnh lùng nghiêm nghị, “Còn không có thi đấu liền giống như chó mất chủ, mặt của các ngươi không đau sao?!”
“Lên tinh thần đi! Bọn họ thắng Bọ Cạp Tinh không có nghĩa là bọn họ thắng chúng ta!” Sơ Thanh Dương lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, hòa hoãn một chút khẩu khí, nói, “Thua người không thua trận, đừng làm cho ta nhìn thấy bộ dáng này của các ngươi nữa!”
Vài tên đội viên bị hắn răn dạy cúi đầu, bọn họ hít vào một hơi thật dài, trên mặt cũng không khỏi hiện ra mấy phần kiên nghị. Sơ Thanh Dương thoáng thở phào nhẹ nhõm, trong giọng nói dẫn theo mấy phần mạn bất kinh tâm nói: “Đi chào hỏi tốt cùng với đối thủ của chúng ta, vốn tưởng rằng chung kết mới gặp được, không nghĩ tới đấu loại rất sớm gặp được, cũng thật là có duyên.”
“Được!”
“Có duyên chính là tùy hứng!”
“Chúng ta nghe đội trưởng là được!”
“Đoạn Ngọc Giác, đã lâu không gặp, ” Sơ Thanh Dương nhàn nhạt nói. Hắn vốn cao hơn rất nhiều so với Đoạn Ngọc Giác, phối hợp với bộ dáng lãnh đạm trên mặt của hắn, thật là có mấy phần cảm giác nhìn trên cao xuống.
Đám người Đoạn Ngọc Giác quay đầu lại nhìn về phía hắn, Hạ Tình liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vô ở bên người Sơ Thanh Dương, lúc này sắc mặt liền khó coi, nói lầm bầm: “Ai muốn gặp các ngươi?”
Đoạn Ngọc Giác cũng không phải Liên Phương, trí nhớ coi như không tệ, nhìn hắn vài lần liền nhận ra, những người ngày đó cướp đi Sơ Tâm Thạch —— người của Ưng Hoa thương hội.
“Đã lâu không gặp, ” Đoạn Ngọc Giác thường thường lạnh nhạt nói.
“Hãy để cho chúng ta có một trận thi đấu khó quên.” Sơ Thanh Dương cười nói, “Chúng ta sẽ dốc toàn lực ứng phó.”
Đoạn Ngọc Giác nhíu mày, quả nhiên là kẻ đến thì không thiện sao?
Đoạn Ngọc Giác cũng không phải đội trưởng của đội đại biểu Công đoàn đan dược sư Song Tử Tinh, loại giọng điệu ước chiến này đáng lẽ ra không nên nói với cậu, thế nhưng Sơ Thanh Dương lại tìm tới cậu, này rõ ràng là lợi dụng Đoạn Ngọc Giác đánh mặt mũi của Minh Tu Kiệt!
Đoạn Ngọc Giác cau mày, không đáp ứng cũng không có từ chối, chỉ là nói với Minh Tu Kiệt: “Đội trưởng, chúng ta sẽ cho bọn họ một trận tranh tài khó quên, đúng không?”
Con mắt bình tĩnh không lay động của Minh Tu Kiệt nhàn nhạt đảo qua Sơ Thanh Dương, đặc biệt tới ước chiến trên thực tế là đặc biệt tới gây xích mích sao? Bên trong thi đấu đoàn thể, hai đội viên xảy ra một chút khoảng cách, sau này thi đấu còn làm sao tiến hành? Dù sao không thể mỗi người đều là đại công vô tư tất cả lấy đại sự làm đầu. Trên thực tế chứng minh, giống cái từ bé đã được lớn lên trong sự nuông chiều, bình thường đều thiếu hụt tinh thần tập thể như vậy.
Sơ Thanh Dương ngược lại là rất có thể nắm bắt tâm tình của người khác, trong lòng Minh Tu Kiệt chợt lóe một vệt thất vọng, quả nhiên, vì thắng lợi đã không bất chấp thủ đoạn nào sao?
“Tự nhiên, ” Minh Tu Kiệt đáp lại nói, “Chúng ta tự nhiên sẽ đưa cho Ưng Hoa thương hội một trận thi đấu khó quên.”
“Đưa cho” bọn họ một trận thi đấu khó quên, giọng điệu này đã có chút cuồng vọng, Sơ Thanh Dương sầm mặt lại, biểu tình tức giận biến mất trong chớp mắt, bình thản nói: “Chúng ta mong đợi.”
Nói, hơi câu lên khóe môi, cười nói: “Đặc biệt là mong đợi cùng ngươi quyết đấu đây, Đoạn Ngọc Giác, ngươi là tồn tại làm cho người ta mong đợi nhất trong đội ngũ đâu.”
Sơ Thanh Dương vẫy vẫy tay, “Đối với việc ngươi không phải là đội trưởng, ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ta vẫn cho rằng lấy năng lực của ngươi nhất định sẽ là đội trưởng, không nghĩ tới…”
Sơ Thanh Dương nhún vai một cái, nói: “Được rồi, đây là ta mắt vụng về, hay là đội trưởng của các ngươi có chỗ gì hơn người đây, dù sao hắn không thể vô duyên vô cớ lên làm đội trưởng.”
Đây đã là xích, lỏa, lỏa gây xích mích, thế nhưng vậy thì thế nào?
Sơ Thanh Dương ác liệt câu lên khóe môi, rõ ràng thì thế nào, khiến người lên án thì thế nào? Chỉ cần khiến cho những người này có khoảng cách, có mâu thuẫn, có hoài nghi, hắn thủ đoạn gì cũng có thể dùng!
“Há, ” Đoạn Ngọc Giác chậm rãi đáp, “Đội trưởng lợi hại hơn ta nhiều, người phàm không nhận ra cũng là tự nhiên, dù sao đội trưởng điệu thấp nội hàm hơn ta nhiều.”
Đoạn Ngọc Giác chân thành nhìn về phía Sơ Thanh Dương, Sơ Thanh Dương hừ lạnh một tiếng, mang theo đội viên quay người rời đi.
—— Hắn không tin sau khi trải qua chuyện này giữadng và Minh Tu Kiệt không có khoảng cách!
Mục đích đã đạt đến, không cần thiết lưu lại nữa.
Đoạn Ngọc Giác nhìn bọn họ đi, mới hừ lạnh một tiếng, “Chúng ta đi thôi.”
Cậu sẽ không tin Minh Tu Kiệt sẽ bởi vì chuyện này mà cùng chính mình có mâu thuẫn gì, người như Minh Tu Kiệt này, Đoạn Ngọc Giác tự nhận chính mình vẫn còn tin được.
“Thứ gì!” Hạ Tình tức giận bất bình mắng, hắn lớn đến chừng này mà vẫn chưa từng thấy người gây xích mích ngay trước mặt như thế này, lần này thật đúng là bị doạ cho sợ rồi, hắn nhìn Đoạn Ngọc Giác liền nhìn Minh Tu Kiệt, đột nhiên có chút bận tâm nhóm bạn bè sẽ có khoảng cách.
“Cậu đang nghĩ linh tinh cái gì?” Minh Tu Kiệt không nhẹ không nặng đánh vào trên ót Hạ Tình, dưới bộ mặt vừa sợ vừa giận của đối phương, cười nói, “Sự tình mà cậu lo lắng sẽ không phát sinh, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Hạ Tình trừng mắt tròn xoe nhìn hắn, Minh Tu Kiệt nhìn hắn nửa ngày, mới chậm rãi bù đắp một câu, “Lấy sự thông minh của cậu, giải thích cho cậu cậu cũng không hiểu, không nên làm khó sự thông minh của cậu.”
Dứt lời, đi nhanh vài bước đuổi theo Đoạn Ngọc Giác, Hạ Tình tức giận đuổi theo.
***********
Năm ngày sau chính là trận đầu bán kết của bọn họ, trải qua sự kiện Ưng Hoa thương hội kia, mấy người đối với dục vọng thắng lợi càng gia tăng, ngay cả Hạ Tình cùng Dương Văn bởi vì lần đặc huấn trước kia mà trốn tránh Đoạn Ngọc Giác mấy ngày nay cũng chủ động tìm Đoạn Ngọc Giác đòi đặc huấn.
Mà ngày đó, Đoạn Ngọc Giác bỏ qua huấn luyện đan dược cấp ba cho bọn hắn, ngược lại giáo dục bọn họ chế tác cấp đan dược ‘Thanh’ cấp bốn.
Hạ Tình há to miệng, sứt mẻ nói lắp bắp nói: “… Tiểu Giác… Không được… Chúng tớ cũng chỉ là đan dược sư cấp ba… Đây là đan dược cấp bốn… Không được…”
“Tớ chỉ là một đan dược sư cấp một.” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói.
Hạ Tình nghẹn lời, Dương Văn nhíu mày nói: “Cậu không giống như vậy!”
“Tớ và các cậu có gì không giống nhau, ” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói, “Tớ vẻn vẹn chỉ là một đan dược sư cấp một mà thôi.”
“Nếu như vẻn vẹn chỉ vì kết quả mà cái gọi là kiểm tr.a đẳng cấp đan dược sư hiện ra, như vậy ta bây giờ còn cần phải ở trong trường học học kiến thức, mà không phải đứng ở chỗ này.”
“Không có gì là không làm được, chỉ là cậu không muốn làm thôi.”
“Cái gọi là thông lệ, thường quy, chân lý, cũng bất quá là công cụ để lừa gạt các cậu mà thôi, ” Đoạn Ngọc Giác cúi thấp xuống mí mắt, ngữ khí chầm chậm mà bình thản, “Thế giới này, chưa bao giờ có cái kỳ tích gì, cũng không có gì đặc thù, mỗi người đều là giống nhau, ”
“Người đi trước gì đó là cái gì? Chính là đẻ cho người đi sau đến đánh vỡ!”
Đoạn Ngọc Giác nói như chặt đinh chém sắt không thể xem vào, cậu nhàn nhạt ngẩng đầu lên, con mắt màu đen nhìn bốn người, “Các cậu có muốn học tập phương thức chế tác đan dược ‘Thanh’ cấp bốn hay không?”
“Muốn!” Dương Văn là người thứ nhất kêu lên, trong con ngươi cơ hồ có hỏa diễm đang thiêu đốt, Hạ Tình cũng là kêu to, Cố Niệm cùng Minh Tu Kiệt mặc dù không có rõ ràng như bọn họ, thế nhưng ánh mắt đều có mấy phần kích động.
“Như vậy, mời xem động tác của tớ, ” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói, “Thấy rõ thủ thế mà đám Linh Hoa này thích, bọn họ đều là một đám đứa nhỏ đáng yêu, các cậu mang theo tấm lòng chân thành, bọn họ liền sẽ không từ chối cậu…”
“Đứa nhỏ này tương đối mẫn cảm thẹn thùng, muốn thời gian tương đối dài mới có thể làm cho nó thanh tĩnh lại, các cậu muốn kiên nhẫn chút…”
“Đứa bé này tương đối buông thả, phương thức biểu đạt tình cảm cũng tương đối cực đoan, nhưng chuyện này cũng không hề biểu thị nó chán ghét cậu…”
“Đứa nhỏ này ngược lại là rất yêu thích cậu a, Hạ Tình…”
…
…
“Như vậy mời nhìn rõ ràng động tác tay của tớ, tớ sẽ chậm một chút, các cậu nhìn rõ ràng. Tớ trước tiên làm mẫu một chút, các cậu một lúc chính mình làm một lần, có thể làm bao nhiêu lần cũng được. Mới bắt đầu không phải sợ nổ lò luyện đan, đây là chuyện rất bình thường…”
“Nổ một lần lò luyện đan tính là gì? Nổ hai lần lò luyện đan tính là gì? Đừng lộ ra bộ dáng phủ định kia! Tớ đã từng nổ lò luyện đan tớ chính mình đều đếm không hết, các cậu bất quá nổ hai, ba cái mà thôi! Phấn chấn lên…!”
Tác giả có lời muốn nói: Bị bài tập hành thật muốn nổ đầu a. Tiểu thiên hàng muốn cầu cứu qaq
Cầu bỏ tư tưởng nhảy hồ của ta qaaaq