Chương 5
- Vương gia, người muốn ra ngoài?
Thấy Trịnh Phi Vũ bạch y chuẩn bị, Bá Cường lên tiếng. Hắn nghe hỏi cũng chỉ “Ừm!” một tiếng rồi di bước. Bá Cường mau lẹ chạy theo.
Biệt viện Lâm gia tuy nói rộng nhưng cũng không thể so với phủ đệ của hắn ở kinh thành. Chỉ đi một lát, Trịnh Phi Vũ đã đến được hậu viên của phủ Lâm, nơi tồn tại cánh cửa cũ kĩ đối lập với khung cảnh hoa lệ xung quanh.
Thấp thoáng thấy bóng trúc xanh đang rì rào đan vào nhau sau bức tường cao đến cả trượng, Trịnh Phi Vũ chau mày một lúc rồi quyết định phi thân sang bên kia.
Vừa chứng kiến khung cảnh mộng ảo trước mặt, chủ tớ hai người không khỏi trố mắt ngạc nhiên. Sau cánh cửa cũ nát ấy cư nhiên là một chốn mộng ảo như tiên cảnh bồng lai!
Bước trên lối nhỏ gữa rừng trúc râm mát, từng tế bào của con người như được thiên nhiên ve vuốt từng chút một nhẹ nhàng dễ chịu. Lối đi phủ một lớp lá trúc khô dày, chứng tỏ nó đã bị lãng quên từ lâu. Trên đầu, tiếng chim lảnh lót, tiếng gió xào xạc như đang ngân nga hát.
Qua rừng trúc là một không gian ngập tràn ánh nắng ấm áp cùng màu xanh bao phủ mát rượi. Hồ nước rộng, trong veo, lấp loáng phản chiếu vô vàn tia nắng vàng tươi. Mặt hồ còn được điểm tô bằng những cánh sen trắng hồng. Chúng đung đưa trong gió tựa những tiên cô váy hồng nhảy múa trên mây xanh.
Khắp nơi tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng và thuần khiết.
Trịnh Phi Vũ chưa hết ngạc nhiên về khung cảnh nơi đây thì lại sững người khi thấy một bạch y nữ tử đứng trong đình viện cách đó không xa. Người đó một thân mảnh mai, y phục trắng như tuyết, mái tóc đen mượt xõa dài như dòng thác đổ. Những sợi tóc bị cơn gió bướng bỉnh thổi qua, bay nhè nhẹ. Tà váy cũng phất phới bay bay.
Hình ảnh này, thật quen...
Bạch y nữ tử kia đứng quay lưng về phía hắn. Thế nhưng khi hắn vừa đặt chân lên chiếc cầu nhỏ nối vào đình viện thì nữ nhân kia liền phát hiện, giật mình cảnh giác xoay người.
Tiên nữ!
Hai từ này bất ngờ lướt qua trong ý nghĩ của Trịnh Phi Vũ.
Thời gian như vì vẻ đẹp diễm lệ động lòng người kia mà lắng đọng, quên mất việc trôi đi.
Da phấn trắng hồng, mày liễu thanh như rặng núi xuân. Đôi mắt bạch y nữ tử trong trẻo mang hơi lạnh như nước mùa thu, lại được hai hàng mi dài cong vút thỉnh thoảng chớp mở che giấu. Cùng với dáng hình, đôi mắt này cũng lại có ba phần quen thuộc, dường như Trịnh Phi Vũ hắn đã gặp qua ở đâu.
Vì sự xuất hiện của người lạ, sắc mặt nữ tử váy trắng biến đổi liên tục. Lúc đầu lộ rõ sự kinh ngạc, sau đó hơi nhíu mi suy nghĩ và cuối cùng là nét bình tĩnh lãnh đạm lan tràn.
- Tiểu nữ mạo gan hỏi cao danh quý tính của đại công tử!
Đôi môi hồng mỏng như cánh sen khẽ mấp máy, chất giọng nhẹ nhàng như dòng suối róc rách chảy êm tai.
Trịnh Phi Vũ phát hiện mình đã đường đột cùng thất lễ nên cười cười:
- Tại hạ họ Trịnh, tiểu thư cứ gọi là Phi Vũ.- Hắn dừng một lúc rồi lại tiếp- Ta cũng xin mạo muội hỏi đến khuê danh của tiểu thư đây?
Lưỡng lự hồi lâu, bạch y nữ tử mới mở miệng:
- Tiểu nữ, Lâm Tịnh Nhi!
- Lâm Tịnh Nhi, một cái tên thật đẹp! Tịnh Nhi tiểu thư, hôm nay ta vô tình ghé qua đây, đã thất lễ xông vào trang viên của nàng, mong nàng bỏ quá!
Lâm Tịnh Nhi lạnh nhạt nói vài câu khách sáo:
- Được Trịnh công tử ghé thăm là diễm phúc, tiểu nữ nào dám! Chỉ sợ chốn dân dã này của Tịnh Nhi không thể bồi người tham quan!
Bá Cường phía sau Trịnh Phi Vũ sắc mặt không ngừng biến đổi. Nữ nhân này cư nhiên dám đuổi khéo vương gia của hắn!
Thế nhưng anh còn kinh ngạc hơn khi thấy Trịnh Phi Vũ cứ như không hiểu ý tứ của Lâm Tịnh Nhi, thản nhiên đi vào trong đình viện lại thật tự nhiên ngồi xuống bàn đá. Sau đó, hắn hướng về cô cười nói:
- Không sao, ta cũng không có ý tham quan!
Lâm Tịnh Nhi ngạc nhiên không kém, cô đã nói rõ đến vậy mà tên nam nhân này vẫn mặt dày không chịu rời đi.
Thấy hắn điềm nhiên như không mà an tọa, cô cũng dửng dưng không hề có ý di chân mời trà. Lúc sau, khi một tiếng mèo văng vẳng vang lên từ căn nhà tre bên kia hồ, cô mới cất tiếng:
- Nếu công tử đã có hứng ngắm cảnh vậy tiểu nữ xin lui trước không quấy rầy đến người. Hắc miêu của tiểu nữ có lẽ đang nhắc nhở đến giờ ăn!
Lâm Tịnh Nhi nói xong cứ thế bước đi, bỏ mặc Trịnh Phi Vũ phía sau sau một hồi đứng hình thì cười ha hả. Nữ nhân kia hết lần này đến lần khác không kiêng nể gì mà một mực đuổi hắn. Nhưng nếu cứ thế mà rút lui thì cái danh xưng Cửu vương gia Trịnh Phi Vũ, hắn xin đạp dưới chân.
Đột nhiên, một đạo kình phong nổi lên rồi xông thẳng đến Lâm Tịnh Nhi thân hình mảnh mai đang đi trên cầu đá. “A!” một tiếng, cô liền ngã xuống hồ.
Thế nhưng, khi tà váy mềm mới chỉ chạm khẽ vào mặt nước thì một bóng trắng đã vụt đến đón gọn vào lòng. Nhanh như chớp, Trịnh Phi Vũ đạp nước rồi mang nữ nhân trong lòng bay lên cao, đáp lại lên cầu đá.
Bị ôm bất ngờ, Tịnh Nhi mặt phủ một lớp hồng nhuận, xinh đẹp động lòng người. Cô nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm ấm áp mà xa lạ kia, kéo giãn khoảng cách, khách sáo nói cảm ơn:
- Đa tạ công tử cứu giúp! Tiểu nữ xin cáo lui!
Nói xong, cô liền chạy mất.
Trịnh Phi Vũ cũng không nán lại lâu mà theo đường cũ phi thân ra ngoài, trở lại biệt viện.
- Vương gia!
Bá Cường hướng chủ tử của mình gọi, ánh mắt thăm dò.
- Có chuyện gì?
Trịnh Phi Vũ đáp.
- Người...
- Ngươi từ bao giờ học cách nói lấp lửng vậy hả?
- Người vẫn là không hắt hơi!
Trịnh Phi Vũ nghe thấy liền khựng bước, mày vương nhíu lại.
- Hắt hơi?
Với Huyết Tử cũng vậy, với Lâm Tịnh Nhi cũng thế, hắn là không bệnh cũ tái phát? Hay là bệnh tự nhiên khỏi? Suy nghĩ một hồi, hắn quay người đối với Bá Cường nói:
- Ta sẽ kiểm chứng việc này, còn ngươi hãy đi điều tr.a nhân khẩu Lâm gia!
- Ý người là...
- Đúng vậy, cô nương kia chẳng phải họ Lâm sao! Vậy mà một thân nữ tử sống ở chốn hoang vắng còn là nơi thông với hậu viên Lâm gia. Vừa rồi ta có bao quát nhìn quanh, nơi đó vốn là không có cửa ra vào. Điều quan trọng nhất...
Ngừng lại một lúc, hắn hướng mắt đến nơi vừa rời đi:
- Kia còn có rất nhiều hoa sen nở trái mùa!