Chương 22
- Bảo vệ vương gia, bảo vệ vương phi!
“Vút! Vút! Vút!”
Tiếp theo là một loạt cung tên được bắn ra hướng về kiệu hoa. Trên mái nhà cao cao gần đó, một đám ba kẻ bịt mặt đồng loạt hành động. Đinh Nhân Sâm vẫn đi phía sau kiệu hoa nhanh chóng khinh công chạy đến, dùng kiếm chặt gãy hết đường tên nguy hiểm nhắm vào Huyết Tử.
Hai bên đường bỗng trở nên hỗn loạn.
Tuy nhiên, người của Trịnh Phi Vũ vốn ẩn thân giả làm thường dân đã nhanh chóng trấn áp dân chúng tránh tạo cơ hội cho bọn người xấu lẫn vào đến gần hại tân vương phi. Đám người hộ vệ một nửa đã cùng Bá Cường đuổi bắt bọn gan lớn, nửa còn lại thì chia ra hộ giá Trịnh Phi Vũ và Huyết Tử.
Trong kiệu hoa, Huyết Tử lật khăn che mặt đang định xông ra ngoài thì đột nhiên tấm màn kiệu bất ngờ được xốc lên.
- Trịnh Phi Vũ, có chuyện gì?
- Đừng lo lắng, nàng hãy ngồi yên ở đây! Bên ngoài để ta xử!
Trịnh Phi Vũ sợ nàng bị thương nên nhảy vào xem thử. Thấy nàng vẫn bình an, hắn thở phào rồi nhanh tay lấy khăn hỉ trùm lại giúp nàng.
Hắn cho thuộc hạ vây kín kiệu hoa không một kẻ hở rồi hô một tiếng “Tiếp tục!”, đích thân đi trước dẫn đường. Đoàn rước kiệu theo đó phối hợp đều đặn di chuyển theo. Hôn lễ lại được diễn ra như chưa từng xảy ra sự việc trước đó.
Vương phủ rộng lớn cách đó không xa rộn ràng tiếng đàn nhạc réo rắt vui vẻ. Trước cửa phủ treo hai chiếc đèn lồng đỏ cỡ lớn, dải lụa đỏ bay bay trong gió. Hai bên trụ cổng là những dây pháo dài, vừa thấy đoàn kiệu hoa đến đã được cho nổ vang “Toành! Toành!”giòn giã.
Kiệu dừng lại, Trịnh Phi Vũ phất tay áo, đám thuộc hạ hiểu ý liền tránh đường. Hắn đích thân vén màn nắm tay Huyết Tử đưa vào trong. Ngang cửa đại môn, hắn cẩn thận dắt nàng bước qua một chiếc bếp lò đang cháy đỏ theo phong tục, ngụ ý xả xui rồi sóng vai vào trong.
Hỉ đường được trang trí sa hoa đúng chất vương giả. Chính giữa là chữ song hỉ bằng vàng nổi bật trên tường gỗ giữa sảnh. Dưới sàn trải một tấm thảm đỏ sạch sẽ thêu hoa cùng vô số chữ “Cát” “Hỉ” “Tân”... thật công phu và tỉ mỉ. Xung quang bàn ghế đều sáng bóng được sắp xếp cẩn thận.
- Ha ha, Cửu đệ cuối cùng cũng cưới phi!
Một giọng nam trầm vang lên từ vị trí vốn dành cho chủ nhà.
- Hoàng...
- Ấy Cửu đệ, mau mau cử hành hôn lễ, sắp qua giờ lành rồi!
Người kia lên tiếng cắt lời của Trịnh Phi Vũ.
Thiên hạ này có mấy người dám ngắt lời của hắn đây?
Huyết Tử hơi sững người ngạc nhiên. Nhưng theo lời của người làm chủ hôn, nàng mơ hồ cùng Trịnh Phi Vũ vái thiên vái địa, vái phu quân rồi kết thúc bằng câu nói dõng dạc “Đưa vào động phòng!”.
Huyết Tử che mặt nên cứ để mặc Trịnh Phi Vũ dìu vào một căn phòng nào đấy. Trong phòng thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ, mùi hương hoa sen thanh nhã rất quen thuộc.
- Nàng hãy kiên nhẫn ngồi đây, ta đi chuốc rượu những người ngoài kia rồi quay lại!
Dưới tấm khăn che, Huyết Tử cong cánh đào mỉm cười. Tên này quả thật quá tự cao, hắn đi chuốc rượu người ta hay bị người ta chuốc đây! Nhưng dù sao cũng không phải việc nàng quan tâm, điều nàng thắc mắc là...
- Người vừa nãy ngồi ở ghế trưởng bối...?
- Là hoàng huynh của ta, đương kim hoàng thượng.
Trịnh Phi Vũ vui vẻ hướng nàng giải đáp. Nàng là bắt đầu quan tâm đến hắn rồi đây.
- Hoàng đế?
- Ừ, vì vậy để tránh đêm tân hôn bị hoàng huynh nham nhở kia quấy phá, ta bây giờ đi chuốc cho người say trước!
Người có thể phát ra câu nói này hẳn thiên hạ không có kẻ thứ hai!
Trịnh Phi Vũ nói xong bước ra ngoài. Hắn vừa đóng cửa liền có Bùi Lực tiến đến nói nhỏ:
- Bá Cường đã bắt được thích khách.
- Ai?
- Cháu bên ngoại của hoàng thái hậu, hiện là một trong những cấm vệ của hoàng thất.
Trịnh Phi Vũ nghe xong cười lạnh. Hắn mắt hướng ra xa buông một câu:
- Thăng cấp cho hắn lên chức thái giám, gửi đến cung của thái hậu hầu người!
Đến khi hắn trở lại tân phòng lần nữa đã là đêm muộn. Vừa mở cửa, hương rượu phảng phất, không biết đã bị người ta chuốc cho bao nhiêu rượu. Trong phòng ngoài tân nương ra còn có hai nô tỳ, thấy hắn vào liền mau lẹ biết điều lùi ra rồi luôn tiện giúp hắn đóng cửa.
Trịnh Phi Vũ đôi mắt nhiễm một lớp sương mơ hồ do hiệu ứng của rượu nhưng thần sắc tương đối tỉnh táo. Hắn có chút lóng ngóng đến bên cạnh Huyết Tử, ngồi xuống mép giường, đằng hắng vài tiếng rồi nói:
- Hôm nay bên ngoài có rất nhiều người do hoàng huynh ta dày công “mai phục” nên không thể chia phòng ngủ... Nàng, đành chịu chút ủy khuất vậy!
Huyết Tử im lặng không đáp.
- Vậy chúng ta tiến hành các nghi lễ còn lại nhé?
Thấy Huyết Tử vẫn không động, hắn ngầm cho rằng nàng đồng ý. Nàng vốn dĩ vẫn như vậy, những chuyện tầm thường không thể thay đổi thì không nhất thiết trả lời. Hắn đi đến bàn rót hai ly rượu hợp cẩn đặt gần đầu giường. Sau đó nhẹ nhàng đưa tay giúp nàng lật khăn che mặt.
Hắn đã hơn một lần rút khăn mặt của nàng nhưng lần này đột nhiên tim đập loạn...
Khăn che rơi xuống...
Hắn sững sờ vài giây...
Hắn lắc lắc đầu cho tỉnh táo...
Thần sắc hắn phi thường đại biến...
Kia là một nhan sắc không thể chối bỏ rằng “xinh đẹp động lòng”. Này là mày rậm mi cong, này thì môi mỏng da lán...
Nhưng...
- Đinh... Nhân... Sâm...
Khó khăn mãi Trịnh Phi Vũ mới cố gắng rít lên vài tiếng.
Mà kia tên họ Đinh sắc mặt cũng chẳng khá hơn là mấy. Hắn nhăn nhó khổ sở hướng ánh mắt cầu cứu Trịnh Phi Vũ. Đôi tay dưới ống tay áo hỉ phục rộng thùng thình bị trói. Miệng bị người ta dùng vải bịt lại. Ngoài tân nương chính thức Huyết Tử kia làm được thì há còn có ai?
- Ngươi... Làm sao...
Trịnh Phi Vũ tức giận đè thấp âm thanh, tránh để mấy tên đang dán sát lỗ tai lên cửa ngoài kia nghe thấy. Hắn giật phăng đoạn vải bịt miệng Đinh Nhân Sâm.
- Ta cũng là nạn nhân a! Ta cũng bị nàng lừa nha! Nàng cho người gọi ta vào rồi lấy cớ đuổi hai nữ tỳ kia đi một lúc. Rồi sau đó... như ngươi thấy, ta không phải đối thủ của nàng... Ta sợ các người bị phát hiện nên chỉ biết ngồi im khi hai nữ tỳ kia quay lại... Ta... thật sự oan uổng nha...
Đinh Nhâm Sâm chỉ còn thiếu nước khóc lóc ròng rã minh oan bản thân.
Trịnh Phi Vũ thì lấy tay xoa xoa thái dương, hắn thực đau đầu. Hắn cũng không hảo huyền nghĩ nàng chấp nhận dễ dàng nhưng đến mức đưa một tên nam nhân cùng hắn vào động phòng thế này... hắn có phải nên than một câu “Tủi thân quá!” không?
- Thế bây giờ ngươi định giải quyết thế nào? Ta thấy cửa lớn, cửa sổ, vách tường gì cũng đều có người giám sát.
Đinh Nhân Sâm liếc liếc, e dè đưa ra câu hỏi.
- Ngươi nghĩ xem?
Nhận ra điều bất thường trong câu nói của Trịnh Phi Vũ, Đinh Nhân Sâm dùng hai tay đang bị trói che lên trước ngực, điệu bộ như gặp “hái hoa tặc”, run run nói:
- Ngươi không phải muốn... Ta không có hứng thú với nam nhân đâu nha! Đinh gia vẫn chưa có người thừa tự. Ta vẫn là nam nhân trong sạch. Ngươi vạn lần đừng hủy hoại đời trai tươi đẹp của ta... Á...
Đang dài dòng thì bị một cước đá bay vào góc giường. Trịnh Phi Vũ quắt mắt gầm lên:
- Ngươi không có hứng thú thì bản vương đây có chắc! Biết điều thì ngâm miệng vào cho ta!
Đèn trong tân phòng vụt tắt.
Đám người bên ngoài hả hê... (_ __!! Mấy cái người này...)