Chương 39
Hàn Hành Ngạn nghe được lời của Thẩm Sở Sở, biểu tình trên mặt có một giây lát bị nứt ra. Anh từ từ nhìn sang Thẩm Sở Sở, đôi mắt đen trầm khiến cho người ta nhìn không ra cảm xúc bên trong.
Thẩm Sở Sở vô thức mà ngừng thở, cô đột nhiên có chút sợ hãi nghe được đáp án.
"Đã muộn rồi, cô Thẩm nghỉ ngơi sớm đi."
Thẩm Sở Sở bỗng thở phào, một lần nữa tạm biệt với Hàn Hành Ngạn, sau đó mở cửa xuống xe. Cho đến lúc vào đến thang máy, Thẩm Sở Sở mới đột nhiên nghĩ tới, cô hình như không hề nói cho Hàn Hành Ngạn cô đang ở đâu. Cho nên, Hàn Hành Ngạn làm sao mà biết được nhỉ?
Giơ tay lên xem một chút thời gian, bây giờ mới hơn tám giờ, chỗ nào rất muộn chứ...
Buổi tối trước khi đi ngủ, Thẩm Sở Sở nghĩ tới lúc Hàn Hành Ngạn giục cô xuống xe, liền cảm thấy anh là đang giấu đầu hở đuôi. Chẳng có lẽ, tối hôm đó không phải là người khác chiếm tiện nghi của cô, mà là cô khinh bạc Hàn Hành Ngạn?
Nghĩ tới loại khả năng này, Thẩm Sở Sở mạnh mẽ mở ra đôi mắt đang nhắm, nhìn chằm chằm vào căn phòng tối đen. Nghĩ tới tối hôm nay nhìn thấy sườn mặt của Hàn Hành Ngạn, mặt cô đỏ bừng. Vội vàng kéo cái chăn chưa tới ngực lên quá đầu. Thật sự là không có mặt mũi gặp người nữa!
Mà Hàn Hành Ngạn, chuyện đầu tiên sau khi về đến phòng chính là tháo thắt lưng, cởi quần ra, ném thẳng vào thùng rác.
Anh đã nhịn rất lâu rồi, nếu như không phải là vì đưa Thẩm Sở Sở, anh hẳn là đầu tiên sẽ về nhà ném cái quần này đi.
Sau khi tắm xong, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, Hàn Hành Ngạn cau mày gọi lại.
"Con trai à, Trương tiểu thư hôm nay thế nào?" Giọng nói của mẹ Hàn rõ ràng truyền qua điện thoại đến.
Hàn Hành Ngạn nghĩ tới chuyện tối nay, cảm thấy chân mình cứ như là bị rắn độc cắn vậy, cả người khó chịu. Nhịn xuống loại xung động muốn đi tắm lại lần nữa, anh nói: "Mẹ, chúng con đại khái là không hợp lắm."
Mẹ Hàn thất vọng nói: "Sao mà không hợp, Trương tiểu thư người ta gia thế tốt, người cũng đẹp. Tình cảm ấy mà, đều là từ từ tiếp xúc mà ra thôi."
Hàn Hành Ngạn nghĩ thầm, cảm tình có phải là từ từ tiếp xúc mà ra hay không anh không biết, anh chỉ biết bản thân đối với cô Trương kia có sự chán ghét sinh lý. Vừa nghĩ đến đây, anh nhận thấy mình sắp nhịn không nổi rồi, nói: "Mẹ, con buổi tối còn có việc phải làm, ngài trước tiên đừng có lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của con trai nữa. Không vội."
Bất kể sự cản trở của mẹ Hàn, Hàn Hành Ngạn cúp điện thoại, sau đó lại đi tắm một lần.
******
Sáng hôm sau, Thẩm Sở Sở hiếm thấy mà mang theo một đôi quầng thâm mắt.
Vương Thiến lúc đến đưa cơm nhìn thấy dáng vẻ phờ phạc ỉu xìu sắc mặt tiêu điều, lo lắng hỏi: "Sếp, chị làm sao thế?"
Thẩm Sở Sở hữu khí vô lực nói: "Người thân đến rồi."
Vương Thiến vừa nghe thế, nghi hoặc nói: "Chị bình thường không phải không đau sao? Lần này có phải là quay phim mệt quá, có cần em đi mua đường đỏ hay thuốc không?"
Thẩm Sở Sở nằm ở trên sô pha, hữu khí vô lực mà nói: "Không cần, lần này cũng không đau, chính là có chút không thoải mái."
Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, mấu chốt không phải là thân thể không thoải mái, mà là trong lòng không thoải mái. Cô tối qua mơ một giấc mơ vô cùng đáng xấu hổ. Lúc đầu cảnh trong mơ vẫn là vô cùng đẹp đẽ, cô mơ đến lúc học đại học, Trình Tuân đang dạy bù Quản lý rủi ro tài chính cho cô, kết quả vừa quay đầu, cô phát hiện người giảng đề cho cô biến thành Hàn Hành Ngạn.
Cô còn nhân lúc anh đang ngủ mà hôn anh, sau đó không biết như thế nào hai người hôn đến mức khó mà tách ra. Lúc này, cô cảm thấy tim mình bắt đầu đập dữ dội. Đập rồi đập, đến dạ dày cũng bắt đầu có cảm giác hội tụ đan điền. Sau đó cô chính là bị dọa tỉnh, phát hiện dì cả nhà mình đến rồi...
Thành thật mà nói, đây vẫn là cô từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên mơ một giấc mơ thế này. Trước đây nghe người ta nói sẽ mơ những giấc mơ như thế này, cô còn cảm thấy mới lạ. Kết quả hôm nay cô tự mình liền mơ thấy rồi. Chẳng lẽ là vì cô lớn tuổi rồi, nên tìm bạn trai sao?
Chỉ là, bạn trai cô rốt cuộc là ai đây? Chồng tương lai của cô lại là ai đây?
Chờ sau khi Vương Thiến đi khỏi, Thẩm Sở Sở đứng ở trước gương, nhìn chằm chằm vào chính mình. Chỉ là, như thường lệ, cô nhìn đến mấy phút, trên đầu cô cũng không xuất hiện gì cả.
Trước đây cô còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ, không biết là vì lời nói hôm qua của Hàn Hành Ngạn, hay là bởi vì con gái đến kỳ tương đối đa sầu đa cảm, Thẩm Sở Sở nhận thấy vạn phần uể oải đứng lên.
Cô có thể nhìn được nhân duyên của tất cả mọi người, lại duy nhất chính mình nhìn không ra.
Lúc vừa mới có được hệ thống, cô còn cảm thấy mình vừa tốt nghiệp đại học, không cần lo âu loại chuyện này. Nhưng sau khi đã tính cho người khác hơn nửa năm, cô bỗng nhiên đối với hôn nhân có được cách nhìn khác.
Cũng không biết được, hôn nhân của bản thân đến cùng là như thế nào. Cô rốt cuộc sẽ kết hôn mấy lần, người đó sẽ là ai, họ sẽ gặp nhau ở đâu.
Buổi chiều, Thẩm Sở Sở lại thu thập đồ tới công ty. Loại chuyện như dì cả, đối với cô mà nói chỉ là không ngừng chảy máu thôi, cô trước nay chưa từng trải qua đau đớn mà người khác nói. Chỉ cần không đồ ăn quá cay quá lạnh, không vận động kịch liệt, cô dường như không cảm nhận được.
Sau khi đến công ty, Thẩm Sở Sở đi gặp giáo viên lớp biểu diễn. Đúng lúc cô ấy đang lên lớp cho tân nhân, Thẩm Sở Sở lại đi nghe một chút. Đối với kiểu xuất thân phi căn bản như cô mà nói, trừ dựa vào thực hành diễn xuất, tri thức lý luận cũng là không thể thiếu được.
Điều này giống như làm giáo sư vậy, trừ việc học được kỹ năng căn bản trên lớp, tri thức lý luận cũng không thể thiếu. Không có tri thức lý luận chống đỡ, có nhiều kỹ năng đi nữa cũng là trống rỗng. Hơn nữa. lý thuyết cũng là trụ cột tinh thần của mọi việc người làm.
Giáo viên lớp biểu diện đối với sự nỗ lực của Thẩm Sở Sở là vô cùng tán thành, trong giới này, minh tinh có đầu óc không nhiều. Mà không có ngoại lệ, những người này đều nổi tiếng bằng những cách khác nhau.
Sau khi kết thúc lớp học, Thẩm Sở Sở theo lệ thường đi tìm Trần Tây Lệ, kết quả chỗ Trần Tây Lệ hôm này có người. Người đó Thẩm Sở Sở cũng nhận ra, tên là Quách Tân, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi. Là nữ minh tinh có thể xếp vào ba hạng đầu trong công ty, trong giới điện ảnh phát triển phải gọi là khí thế như lửa, còn từng đi Hollywood, có thể nói là một diễn viên lão làng tích lũy thâm hậu. Mức độ quốc dân vô cùng cao, ước tính mười phần trăm dân số đều biết cô ấy.
Cô ấy so với các minh tinh khác là không giống nhau, rất nhiều minh tinh sau khi nổi tiếng, chờ đến khi hợp đồng hết hạn, liền tự mình bay, tự mở studio hay đại loại vậy. Nhưng cô ấy hình như đã ký hợp đồng với công ty hơn hai mươi năm rồi, vẫn luôn ở trong công ty, cứ như là không hề có ý giải ước vậy. Tuy là trong công ty người nổi tiếng cứ hết lượt này đến lượt khác, hơn nữa nhiều người còn nổi hơn cô ấy một chút. Nhưng về địa vị, tuyệt đột là không thể so sánh với cô ấy.
Có thể nói là chấn điếm chi bảo của công ty.
"Chào chị Tân!" Thẩm Sở Sở cung kính nói. Có thể không hề khoa trương mà nói rằng, Thẩm Sở Sở từ lúc sinh ra liền biết đến Quách Tân. Vô số giải thưởng và tác phẩm đều được ghi trong bách khoa toàn thư, tuy là không biết người thật có phải là đức nghệ song toàn như trong truyền thuyết, nhưng dù sao đây cũng là một vị tiền bối.
Quách Tân quay đầu nghiêm túc xem kỹ Thẩm Sở Sở một lát, gật đầu, cười nói: "Không tồi, không tồi, xem ra rất có linh tính."
"Đa tạ chị Tân khen ngợi."
Tiếp theo, Quách Tân lại nói tiếp với Trần Tây Lệ vài câu. Hai người giống như là bạn bè lâu năm vậy, nói vài câu chuyện phiếm. Thẩm Sở Sở ngồi một bên, không xem vào được, vì thế liền nhàm chán xem hệ thống của Quách Tân.
Vừa mới nhìn một cái, Thẩm Sở Sở liền bị sốc.
Hóa ra Quách Tân đã từng kết hôn hai lần! Nhưng là cô từ nhỏ có nghe nói Quách Tân và ảnh đế Tôn Huy bắt đầu từ khi gia nhập giới chính là một đôi uyên ương kiểu mẫu, yêu đương mấy năm sau đó tiến vào lâu đài hôn nhân. Câu chuyện tình yêu như thế đã lan truyền cho không ít người.
Thì ra, trong vòng tròn này chính là không có cảm tình thực sự thuần túy sao? Thì ra tất cả những câu chuyện tình yêu động lòng người đều có mặt sau không thực sự cảm động như vậy sao?
Thẩm Sở Sở nhìn dáng vẻ hạnh phúc mĩ mãn đó, nhìn như là một Quách Tân không tranh không đoạt, đột nhiên tâm tình có chút phức tạp. Tất cả tình yêu mĩ mãn đều là nhìn có vẻ mĩ mãn, thực ra mỗi cái đều có tồn tại khuyết điểm.
Sau khi quét qua Quách Tân, Thẩm Sở Sở lại xem một hệ thống nhân duyên khác. Đoạn hôn nhân đầu tiên của Quách Tân chỉ duy trì hai năm, rồi tám năm sau đó lại cùng với Tôn Huy bắt đầu đoạn hôn nhân thứ hai.
Nhìn thấy ở đoạn hôn nhân thứ hai hiển thị năm sao bạch đầu giai lão, Thẩm Sở Sở lại cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Chắc hẳn là Quách Tân đã gặp được hạnh phúc thuộc về chính mình. Trên đó tuy là xuất hiện thời gian tang ngẫu, nhưng đó cũng là năm sáu mươi năm sau, nguyên nhân cũng được viết là ch.ết tự nhiên.
Nhìn tới đây, Thẩm Sở Sở lại cảm thấy, cho dù trước đó đã từng ly hôn, nhưng nếu như có thể gặp được niềm hạnh phúc thuộc về chính mình đó, thì cũng là vạn phần may mắn rồi. Không có gì phải nghi ngờ người đó cực kỳ may mắn. Cô đã thấy qua hôn nhân của rất nhiều người, có rất ít người đạt được năm sao. Bốn sao đã là rất mĩ mãn rồi, năm sao thì càng là hiếm có. Hầu hết hôn nhân của mọi người đều là ba sao.
Trước khi rời khỏi, Quách Tân lại nhìn Thẩm Sở Sở một cái, cười hiền lành nói: "Tiểu cô nương, cố lên nha!"
Thẩm Sở Sở đứng dậy đáp: "A, đa tạ chị Tân cổ vũ, tôi nhất định sẽ cố gắng ạ."
Sau khi Quách Tân rời khỏi, Trần Tây Lệ hiếm có được mà cảm khái với Thẩm Sở Sở: "Nếu như ngày nào đó em có thể giống như cô ấy, vậy liền coi như thành công rồi."
Thẩm Sở Sở tổng kết lại những gì vừa nghe được, tò mò hỏi: "Chị Tân nhận được đại chế tác sao?"
Trần Tây Lệ nụ cười càng thêm sâu, nói: "Đúng vậy, vị đạo diễn kỳ trước đạt được tượng vàng mời cô ấy làm nữ chính trong điện ảnh. Sẽ ký hợp đồng trong mấy ngày này."
Đạo diễn đạt tượng vàng! Đây chính là khát vọng của bao nhiêu người trong giới mà không thể được, có thể diễn chính trong đại chế tác quốc tế, không cần biết là cuối cùng phòng vé thế nào, cũng tuyệt đối là danh lợi song thu. Điều này giống như là được mạ một lớp vàng, sau khi trở về giá trị sẽ tăng lên không ít, địa vị cũng sẽ là bước lên một tầng cao mới.
Với Quách Tân vốn đã gần như đạt được giới hạn cao nhất tại quốc nội mà nói, tin rằng sau khi quay xong phim sẽ chân chính trở thành người vượt lên giới hạn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Sở Sở hâm mộ nói: "Chị Tân thật lơi hại."
Lại nói thêm vài câu rồi Trần Tây Lệ cười nói: "Cố lên, em cũng có thể mà. Đúng rồi, bộ điện ảnh "Tiêu Dịch" tháng sau sẽ tuyên truyền, bốn người lên chương trình tạp kỹ của đài S, Thường đạo diễn yêu cầu mang em theo."
Thẩm Sở Sở vừa nghe tới là sẽ tham gia chương trình tạp kỹ, hơn nữa còn là chương trình của đài S, tiết mục mà cô xem từ nhỏ đến lớn thì cảm thấy có chút kinh hỉ. Chỉ nghe thấy Trần Tây Lệ lại bổ sung thêm: "Ý của công ty là, đợt tuyên truyền của phim này tổng cộng sẽ lên từ 4 đến 5 chương trình, chị vốn là muốn cho em tham gia một cái trong đó, nhưng Thường đạo diễn muốn cho em cả quá trình đều theo. Rốt cuộc sẽ tham gia mấy cái, đây phải xem ý của chính em rồi."