Chương 4: Người một khi suy yếu thì thật sự suy yếu
Edit + Beta: Vịt
***** Bộ này nhìn số chương mặc dù tuy dài nhưng số word của 1 chương chỉ bằng 1 nửa hoặc bằng 1/3 chương bình thường thôi (bình thường chương đều là khoảng trên dưới 3000 words), tính ra thì bộ này nếu bình thường chỉ tầm gần 200c thôi. Cho nên tui tính nếu hôm nào tui không bận tui sẽ đăng 1 ngày 2 chương bộ này cho mau chóng qua phần ngược. Tui muốn hóng tới ngày thằng con rể với thằng bắn chúi bị ngược tơi bời:(((((
"Xin lỗi xin lỗi!" Đám học sinh sắc mặt tái nhợt mà bò dậy, vội vội vàng vàng đỡ Dư Bảo Nguyên dậy.
"Ngài không sao chứ?" Có bé trái đưa khăn giấy tới.
Đầu Dư Bảo Nguyên bị đụng đau, trong nháy mắt chỉ cảm thấy cả người co rút đau đớn, mồ hôi lạnh nhất thời tuôn ra. Cậu nhe răng trợn mắt, nhìn ngược lại cực kỳ dọa người.
Khoai Sọ ở trong túi trước ngực cậu bắt đầu lộn xộn mà kêu meow meow, hai cái vuốt lông nắm loạn xung quanh.
"Dư thiếu, Dư thiếu!" Phía sau bỗng nhiên có âm thanh vang lên, "Ngài không sao chứ? Tôi may mà đuổi theo ngài."
Hao hết khí lực giương mắt nhìn. Người trước mắt, là quản gia của Cố trạch, họ Hà.
"Chú Hà, cháu không sao." Dư Bảo Nguyên cảm thấy cảm giác đau từ từ dịu đi chút, mạnh mẽ chống đỡ nói.
Hà quản gia nhíu mày, "Sao sẽ không có chuyện gì? Chảy máu rồi. Nào, theo chú Hà về Cố trạch đi. Trong nhà có bác sĩ gia đình, ngài đến để hắn xem tình hình chút." Vừa nói, ôm cậu tới trên ghế sau xe.
Sắc mặt Dư Bảo Nguyên, nhưng vẫn cố chống, "Cháu thật sự không sao. Chú Hà, để cháu đi xuống, cháu còn phải đi tìm nhà."
Hà quản gia quay đầu nhìn nhìn cậu, trầm mặc một hồi, thở dài, "Tôi biết ngài và thiếu gia chia tay rồi, thiếu gia hôm nay đi đón người kia về nhà. Nhưng mà...... Ài, ngài dù sao cũng ở Cố trạch 5 năm, nếu muốn tôi thấy cậu mặc kệ, tôi thật sự không làm được."
Vừa nói, ông khởi động xe, quay đầu đi về phía Cố trạch.
Trở về Cố trạch, Cố Phong vẫn chưa trở lại. Bác sĩ gia đình xử lý cho cậu mấy vết thương rõ ràng, đơn giản băng bó một phen.
Cậu ngồi trên sofa nghỉ ngơi một hồi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa được mở ra, vừa ngẩng đầu, là Cố Phong trở về.
Êu, còn ôm công chúa cục bảo bối của hắn, Trần Lập Ninh.
Dư Bảo Nguyên theo bản năng mà liếc Trần Lập Ninh một cái.
Chiều cao tầm trung, da trắng nõn, môi đôi mắt hoa đào lóe sáng, môi hồng răng trắng, rất giống người.
(con nghĩ tình địch của con giống vượn à =)))))))
Cố Phong vừa nhìn thấy cậu, lông mày anh tuấn nhíu lại chặt chẽ, "Sao cậu vẫn chưa đi?"
Hà quản gia vội vàng tiếp lời nói, "Thiếu gia, Dư thiếu ở trên đường xảy ra tai nạn, tôi dẫn cậu ấy về xử lý vết thương."
Cố Phong lạnh lùng ừ một tiếng, nhẹ nhàng đặt Trần Lập Ninh trên chiếc sofa khác, "Vừa lúc, Lập Ninh vừa rồi xuống xe không cẩn thận trẹo, bảo bác sĩ xem xem."
Bác sĩ vẫn chưa đi, xách đồ lại đi tới bên cạnh Trần Lập Ninh, cởi giày y, nhìn nhìn vết thương liền cười nói: "Không có chuyện gì lớn, bôi chút dầu hoa hồng là được."
Cố Phong đáp một tiếng, "Mang dầu hoa hồng cho tôi đi." Vừa nói, đặt chân Trần Lập Ninh trên đầu gối mình, cầm tăm bông chấm chấm dầu hoa hồng, tỉ mỉ vừa bôi, vừa hỏi: "Còn đau không?"
Trần Lập Ninh đầy mặt ráng đỏ, lắc lắc đầu.
"Em nói em, cũng không biết cẩn thận chút, rõ ràng thân thể đã yếu ớt, còn gắng cậy mạnh." Cố Phong trước sau như một lạnh nhạt, lúc này thế nhưng cũng mang theo mấy phần ôn nhu và bất đắc dĩ.
Dư Bảo Nguyên trợn mắt trắng, xoay đầu đi.
Vẫn may Cố Phong chưa bao giờ quan tâm cậu, nếu không cậu phải bị già mồm cãi láo ch.ết.
"Meow -"
Khoai Sọ mềm nhũn mà kêu một tiếng, hai mắt to to nhìn chằm chằm Cố Phong và Trần Lập Ninh, vậy mà hiện lên một tia khinh thường.
Cố Phong bôi xong thuốc cho Trần Lập Ninh, cuối cùng đặt lực chú ý trên người Dư Bảo Nguyên, "Chú Hà, lát nữa tìm khách sạn cho cậu ấy."
Hà quản gia ấp úng, "Nhưng mà...... Dư thiếu cậu ấy vừa mới bị thương, vẫn là......"
"Tôi không có liên quan tới cậu ta," Ánh mắt Cố Phong u ám, "Huống chi Lập Ninh cũng về rồi. Chú Hà, chú nên quan tâm Lập Ninh nhiều hơn mới đúng."
Trần Lập Ninh rộng lượng cười nói, "Cố Phong, em không sao. Nhà này để cho anh ấy ở đi, bị thương vẫn là đừng đi lung tung. Em không có hẹp hòi như vậy. Huống chi, anh ấy chăm sóc anh lâu như vậy, có vài việc em cũng muốn xin chỉ giáo với anh ấy."
Cố Phong không nói chuyện, chỉ nhéo nhéo mũi y.
Dư Bảo Nguyên che dạ dày của mình.
Hai người sao có thể ngấy như vậy?
Cậu buồn nôn sắp ói rồi.
Khoai Sọ ở trong ngực cậu lại meow một tiếng, nhưng có có Dư Bảo Nguyên biết, Khoai Sọ đang nói: Thú hai chân già mồm cãi láo ngày nào cũng thương tâm làm con mẹ nó chuyện không biết xấu hổ đồ chó ai cho bọn nó gan chó ban ngày ban mặt bạch nhật tuyên ɖâʍ một đám ngu ngốc già mồm cãi láo cách hơn 800 dặm cũng ngửi thấy được mùi chó lẳng lơ sớm biến mẹ đi đừng làm hại nhân gian biến thành sao chổi hãm lìn mà nông thôn mới xã hội chủ nghĩa xây dựng.
(*** má chửi đíu ngắt nghỉ gì hết làm tui dịch đau cả mắt -.-)
Cậu ở trên lỗ tai lông xù của Khoai Sọ hôn một cái, "Không được chửi thô tục."
Khoai Sọ meow một tiếng, coi như miễn cưỡng đáp ứng.
Cố Phong nhìn nhìn Dư Bảo Nguyên trên đầu quấn băng gạc trắng, "Vậy cậu trước ở lại." Vừa nói đi tới ban công lớn, chớp mắt nhìn thấy 5 chữ to mạnh mẽ có lực "Cố Phong là vương bát" trên cửa sổ sát đất lớn, sắc mặt lạnh lẽo. May mà tu dưỡng vẫn ở đây, hắn không lên cơn.
Hồi lâu, hắn xoay người, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị bắn thẳng đến Dư Bảo Nguyên, "Cậu không nay không tới đi làm."
Đi làm?
Đi làm con mẹ anh đấy! Trần Lập Ninh đều thượng vị rồi!
Cậu không muốn đi làm cho Cố Phong, ngược lại rất muốn viếng mồ mả cho hắn.
Khóe môi Dư Bảo Nguyên hơi câu lên, ý cười không thông đáy mắt, lộ ra một nụ cười giả dối tiêu chuẩn, "Chúng ta hiện tại cái bộ dáng này, tôi tiếp tục làm trợ lý cho anh, thích hợp sao?"
"Công là công, tư là tư." Cố Phong lạnh lùng nói, "Cậu ký hợp đồng làm việc 5 năm, còn lại nửa năm. Hiện tại vi phạm hợp đồng, cậu xác định cậu trả được tiền vi phạm hợp đồng?"