Chương 58
Edit + Beta: Vịt
Chờ tới lúc Mạnh Mãng Long đóng cửa lại, Dư Bảo Nguyên mới nhẹ nhàng mà đánh Bạch Hướng Thịnh một cái, trêu chọc nói: "Rất có phúc khí."
"Phúc khí cái gì" Bạch Hướng Thịnh hừ cười, "Chính là đồ vô lại không biết xấu hổ."
"Ài," Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, "Bác sĩ Bạch quả nhiên là thay đổi rồi. Trước kia mắng chửi người miệng lưỡi vừa trơn vừa nhọn, hiện tại nói chuyện từng câu đều giống như đang làm nũng."
"Cũng không khác lắm," Bạch Hướng Thịnh trợn mắt, "Đừng để tôi đánh cậu."
Dư Bảo Nguyên cười hì hì, gật gật đầu, "Vậy nhé, chuyện câu hỏi điều tr.a liền nhờ anh."
"Ừ, cậu yên tâm."
Hai người lại nói chuyện với nhau mấy câu, mắt thấy cũng đến thời gian Dư Bảo Nguyên đổi bình truyền, Bạch Hướng Thịnh gật gật đầu, đẩy cửa rời đi.
Dư Bảo Nguyên sau khi y đi, lại ngủ mê man mấy tiếng. Lúc vừa tỉnh lại, cơ hồ khó phân biệt ban ngày ban đêm. Cậu đang định đứng dậy, lại phát hiện bên giường còn có người nằm nhoài.
Lộ Dương.
Lộ Dương bị động tác đứng dậy của cậu thức giác, bán thẳng người, dụi dụi mắt, "Cậu tỉnh rồi."
"Sao cậu lại tới," Dư Bảo Nguyên tựa vào trên tường, thư giãn cánh tay ngủ tới tê dại, "Tới lâu rồi hả?" Lộ Dương nhìn nhìn điện thoại, "Tới khoảng 2 tiếng rồi. Thấy cậu ngủ giống như heo ch.ết, không gọi cậu nữa." Dứt lời, hắn duỗi tay sờ sờ bụng Dư Bảo Nguyên, "Đàn ông cũng có thể mang thai?"
Dư Bảo Nguyên trợn mắt trắng, "Mỗi người gặp tớ, tớ đều phải giải thích một lần. Không ngờ tớ phải làm máy repeat." Lộ Dương cười hì hì, ngạc nhiên mắt nhìn bụng Dư Bảo Nguyên.
Ai có thể nghĩ đến, phía dưới cơ ngực bền chắc của người đàn ông này, là bụng nhỏ mang thai baby trắng trắng mập mập.
Lộ Dương cười nói: "Ài, cậu biết không? Chuyện cậu mang thai vốn cũng lên các loại báo chí truyền thông rồi, Cố Phong đập tiền cứng rắn ép tới một chút bọt nước cũng không có, toàn bộ dán miệng lại rồi. Bằng không nhá, mấy hôm nay e rằng sẽ có các loại truyền thông, các loại team nghiên cứu muốn tới phiền ch.ết cậu đấy."
Dư Bảo Nguyên sửng sốt, "...... Tôi cám ơn anh ta."
"Hai các cậu có con rồi, chuyện kế tiếp liền khó làm," Lộ Dương tựa lưng vào ghế ngồi ngáp một cái, "Bất quá cho dù nói thế nào, sau này Cố gia nhất định là có chỗ cho cậu nói chuyện."
"Ai con mẹ nó muốn vào Cố gia," Dư Bảo Nguyên hừ lạnh, "Nhà anh ta giấu vàng? Tôi còn mặt dày mà hiếm lạ?" "Cậu khoan hẵng nói," Lộ Dương nghiêm túc nói, "Nhà anh ta khả năng thật sự có."
Dư Bảo Nguyên nhíu mày, không nói gì.
Cậu không hiếm lạ tiền của Cố Phong.
Tự cậu có thể kiếm tiền, cũng không nhất định phải bám Cố Phong mới có thể sống tiếp.
"Nói tới đây," Lộ Dương thấy cậu tâm tình buồn bực, chuyển đề tài, "Cậu hôm qua gửi Wechat cho tới nói cậu muốn mở cửa hàng làm ăn riêng, là tính toán cái gì?"
Dư Bảo Nguyên từ một bên rút tài liệu ra đưa cho hắn, "Tớ định sau khi xuất viện mở quán trà sữa, thuê vài nhân viên, tớ phụ trách quản lý đưa vào hoạt động. Quy mô làm lớn chút, làm trà sữa có thể thư giãn ấy, tớ cảm thấy hạng mục này có tương lai."
Lộ Dương lật vài tờ, "Cửa hàng này của cậu có tên chưa?"
"Chưa nghĩ ra," Dư Bảo Nguyên khoanh tay tay, ánh mắt hơi phóng ra không trung, làm như đang suy nghĩ cái gì, "Dù sao cũng phải có cái tên dễ cưng chút."
"Không cần nghĩ nữa, tớ đã nghĩ xong giúp cậu rồi."
Ánh mắt Dư Bảo Nguyên quăng tới.
"Quán của hai chúng ta đối diện nhau," Lộ Dương cười khá khà, cười tới gian tà, "Quán tớ tên là Làm Vịt, quán cậu liền gọi là Vắt Sữa. Sau nay tớ làm vịt, cậu vắt sữa, chính là 2 trùm sỏ, tuyệt diệu!"
"Diệu cái đầu quỷ cậu," Dư Bảo Nguyên thưởng cho hắn một cái khinh bỉ, "Tớ nói với cậu, khoảng thời gian này kiểm tr.a kiểm tr.a chất lượng kém kiểm tr.a không tuân theo quy định rất nghiêm, cậu cũng cẩn thận chút đi."
"Biết rồi mà," Lộ Dương cau mày dụi đầu, "Cậu lúc nào thì xuất viện?"
"Cũng sắp rồi," Dư Bảo Nguyên nhìn chằm chằm dịch thuốc trong bình truyền từ giọt từng giọt nhỏ xuống, cực kỳ quy luật, "Tớ xem chừng nghỉ ngơi thêm nửa tháng nữa, có thể về nhà nghỉ ngơi."
Đợi đến sau khi Lộ Dương đi, Dư Bảo Nguyên không có ngủ tiếp, mà là nửa dựa người, trợn mắt nhìn trần nhà, như có điều suy nghĩ.
Đợi tới sau khi xuất viện, có lẽ là cuộc sống hoàn toàn mới đi.
Không cần tiếp tục để ý tên ngốc Cố Phong này nữa, có thể tự mình thuê một căn nhà nhỏ có sân thượng, mua thêm cho Khoai Sọ một bộ đồ chơi mèo, mua mấy túi đồ ăn mèo nhập khẩu tích trữ. Có thể sớm tới quán đồ dùng sơ sinh mua mấy món đồ chơi nhỏ, quần áo nhỏ bé trai gái đều mua một ít. Quán cũng phải nhanh chóng tìm công ty lắp đặt sắp xếp, sau đó còn phải thuê thêm mấy nhân viên cửa hàng, sau đó làm tuyên truyền quảng cáo, khai trương......
Càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn.
Trong phòng bệnh trống trải, trong lúc nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Dư Bảo Nguyên nhìn trời chiều xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào từng điểm vàng rực rỡ, sờ sờ bụng mình, mắt lấp lánh, lặng lẽ nói tiếng: "Cố lên."