Chương 7: Thịt Lục Thiên Minh (18+)
Lục Thiên Minh đang ngủ...
Nàng cảm giác mình đang nằm lên cái gì đó mềm mại, ấm áp, thật thơm.. gượm. Nàng nhớ rõ lúc mình đang chuẩn bị ngủ là nàng đang cùng với Vũ Lâm ở một phòng cam đoan muốn làm kì đà cản mũi hắn mà?! Hơn nữa, tại sao lại lăn quay ra ngủ rồi.
Đột nhiên nàng mở choàng mắt dậy.
Đối diện nàng là một gương mặt có thể nói là thanh tú, tóc dài quá eo, mặc một bộ trường bào màu xám hơi hở ra bên trong để lộ thân thể chắc nịch, kim quang sáng chói, khiến cho nàng chỉ muốn dán mắt vào đó.
Lục Thiên Minh:
"... "
Ta ở cùng hắn trên một giường?! Chuyện là sao đây?!
Giãy dụa một hồi muốn tránh thoát ra, Lục Thiên Minh không đành lòng nằm lại, do hiện tại nàng đang bị cánh tay Vũ Lâm khoác lên vai, lại bị chân hắn vòng ra ngang hông, mặc dù Vũ Lâm không thực sự có cảm giác bất quá tại Lục Thiên Minh cảm thấy thì tay và chân hắn nặng tựa ngàn cân, không sao di chuyển được.
Lục Thiên Minh cười khổ, kế đấy nàng sau khi biết bản thân không thể chạy thoát khỏi vòng tay hắn, bắt đầu đánh giá tình huống. Mà sau một hồi đánh giá, nàng chợt nhận ra vấn đề: tình huống đơn giản là bó tay.
Bất quá, nàng cũng để ý: cơ thể Vũ Lâm rất thơm, hơn nữa còn rất mang dáng vẻ nam tính. Cơ ngực rắn chắc tràn ngập ánh kim quang, ấm áp, khiến cho Lục Thiên Minh trong lúc lơ đãng chỉ muốn sà vào trong lòng hắn.
Lục Thiên Minh nhớ lại Gia Linh, hừ lạnh một tiếng, rúc đầu vào sâu bên trong lồng ngực của Vũ Lâm, nàng nhớ lại Vũ Lâm lúc trước cũng không phải thế này, một bộ dáng cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn, chuyên quyền độc đoán, chỉ là sau khi bị tẩu hỏa nhập ma hắn dường như lại dễ ăn nói hơn, hơn nữa dạng này cũng khiến nàng thích cùng hắn đấu khẩu hơn.
"Có chuyện gì xảy ra với ngươi sao?!"
Lục Thiên Minh giơ tay lên lồng ngực hắn, thầm thì vừa vuốt ve xuống bụng. Đột nhiên tay trái nàng chạm phải một vật dài dài, cứng cứng. Lục Thiên Minh nhíu mày, cái đó ở trên trong tà áo của Vũ Lâm, nàng nhìn hắn xác nhận hắn đang ngủ về sau bèn rón rén đem áo hắn vén lên, để lộ ra cây căn trụ thô to của hắn.
Ây, đây là vật gì, củ cải, xúc xích?! Thật to?! Hơn nữa, tại sao vừa nhìn thấy nó nàng liền cảm giác được mình nóng lên, hơi thở bắt đầu hổn hển?!!!
Lục Thiên Minh đôi tay nhỏ nhắn hướng về cây căn trụ thô to của hắn mà sờ nắn, kế đó cảm thấy nó cầm cảm giác có chút khác lạ, hơi hơi sờ dọc theo đường gân của nó.
Không lẽ là... cái kia...
"Hây, nếu ngươi muốn thì cũng có thể nói, không cần phải làm thế chứ?! Nhìn xem, ta đang ngủ đột nhiên tỉnh giấc này."
Vũ Lâm cười hì hì tỉnh dậy, trong sự kinh sợ của Lục Thiên Minh hắn thốc áo lên, để lộ hạ thân chắc nịch, choàng người qua người Lục Thiên Minh, cười hì hì:
"Ngươi làm ta cứng lên rồi, tính chịu trách nhiệm như thế nào!?"
"Ngớ...ngớ ngẩn."
Mặt của Lục Thiên Minh đỏ bừng lên, Vũ Lâm nhanh chóng nhận ra một tia xấu hổ, hắn cười nói:
"Lại nói, ngươi cũng thật xinh đẹp, không thể để cho ta ghé mắt mà nhìn a."
Đồng thời, tay hắn rờ qua da mặt nàng, đỏ bừng mặt, vẫn thật mỏng đây!
"..... Ha ha, ngươi thích thì đi tìm nha hoàn của ngươi tính sổ đi, đừng tìm ta."
Lục Thiên Minh gượng cười, gương mặt càng là đỏ bừng hơn nữa. Vũ Lâm cười, đầu hướng về miệng môi của Lục Thiên Minh đột nhiên hôn lên một cái, Lục Thiên Minh dãy dụa, ân, mãnh liệt với lực đạo bình quân không khác lắm đánh xì dầu.
Cuối cùng nàng cũng không có phản kháng mạnh mẽ, mà Vũ Lâm cũng đem miệng hai người cùng hôn lên nhau ròng rã mấy phút đồng hồ, Lục Thiên Minh cũng không phản kháng nữa, chỉ ngượng ngùng nhìn xem hắn.
Vũ Lâm có một câu nói rất ưa thích thế này - phản kháng thì là cưỡng ɖâʍ, mà không phản kháng liền là tự nguyện, trừ trường hợp bất tỉnh loại kia. Cho nên hắn liền mỉm cười, hướng về lỗ tai nàng thổi một cái, đoạn miệng hắn tiếp tục áp vào miệng môi nhỏ nhắn của Lục Thiên Minh.
Lần này chẳng những không có phản kháng, nàng còn chủ động đem lưỡi hướng về miệng hắn, hai người cùng nhau hôn trong vài phút đồng hồ, chợt Lục Thiên Minh cảm giác được thân trên một trận lạnh..
Vũ Lâm lúc này đã đem áo nàng vén lên trên mà nàng chẳng hề biết, thậm chí lớp băng nàng bó sát ngực cũng bị cởi đi ra, để lộ bộ ngực không to, nhưng cũng chẳng nhỏ, tuy nhiên lại hết sức vừa tay hắn.
Vũ Lâm tay nắn bóp bộ ngực nàng, còn hết sức đàn hồi.
"Ngươi.."
Lục Thiên Minh dãy dụa muốn thoát, bất quá Vũ Lâm thầm thì..
"Đừng lo, cam đoan ta có chịu trách nhiệm."
Đồng thời, hắn cũng nhìn qua bộ ngực của nàng, núm ɖú nàng nổi sát lên gần như chạm vào ngực hắn, để cho hắn cảm giác hạ thân một trận không thoải mái, đoạn tay hắn chuyển hướng, cởi phăng áo hắn cùng áo Lục Thiên Minh ra, cười cười:
"Giờ cả hai cùng cởi trần rồi."
Lục Thiên Minh trợn mắt.. nói nhảm, ngươi thích cởi trần liền cởi trần đi, đem ta thoát theo làm gì!?.
Vũ Lâm miêng hướng về nàng bộ ngực cắn vài phát, đem nàng cho rên lên khe khẽ, đoạn đầu lưỡi hắn lướt vòng quanh bộ ngực nàng, khiến cho nàng chỉ biết đem hắn đẩy đi ra, nhưng lại không được. Trong lúc đó, hắn đã cởi xong quần của mình, cây nhục căn cứng rắn bổng lên khiến cho Lục Thiên Minh đỏ mặt nhìn sang hướng khác.
Vũ Lâm bàn tay hướng về quần của Lục Thiên Minh mà cởi, nàng mặc là áo đạo bào, cho nên hiện tại tư thế là áo đạo bào bên ngoài mà bên trong trống hoác, ngực nàng nhô cao lên, hạ thân một mảnh trơn bóng, cửa mình ướt sũng do bị Vũ Lâm đem "nghịch" phần trên nãy giờ.
Lục Thiên Minh đem cái gối úp lên mặt, đỏ bừng bừng hi hí nhìn hắn. Vũ Lâm đem cái gối lấy ra, một tay hướng về nàng ngực xoa nắn, một tay khác hướng về hạ bộ nàng sờ mó, đồng thời miệng hắn lại hướng về miệng nàng hôn.
Nữ hài tử lần đầu tiên "làm" tự nhiên sẽ có chút sợ sệt, dạng này có thể để cho nàng càm thêm an tâm. Cái này đem so với chỉ tự thỏa mãn bản thân căn bản không là một dạng.
Vũ Lâm hôn thêm vài phút, nhìn qua nàng, hỏi:
"Ta cho vào nhé!?"
Lục Thiên Minh đỏ bừng mặt nhìn hắn, nuốt nước bọt gật đầu, Vũ Lâm nhấc mình lên, đặt ở dưới hạ thân nàng, kế đấy căn nhục căn của hắn chợt chọc xuyên qua một lớp màng mỏng, một tia máu đỏ tươi chảy ra dưới hạ bộ của Lục Thiên Minh.
Lục Thiên Minh rên lên một tiếng, nàng chợt cảm giác ngực lạnh, kế đấy thấy Vũ Lâm đã đem ngực vùi vào ngực nàng, bắt đầu hôn nhẹ nhàng vào đó, cái này khiến cho nàng thấy run rẩy, nhắm mắt lại hưởng thụ.
"Ê, ta nghe nói xoa nhiều ngực sẽ to đấy."
Vũ Lâm bắt đầu nhịp nhẹ nhàng, cười ghẹo Lục Thiên Minh, Lục Thiên Minh đem hắn húc cho cái, trừng mắt nhìn mắt, hừ lạnh quay mặt đi mất. Nàng sau khi bị Vũ Lâm "khám phá" ra dường như lạnh lùng hơn nhiều, bất quá tại hắn xem ra đây chính là..
Ngoài mặt thì không muốn nhưng thân thể vẫn rất thành thật.
Vũ Lâm liên tục nhấp vào, Lục Thiên Minh mím môi không phát ra tiếng rên, nhưng thân thể nàng lại vô cùng hướng ứng hắn, liên tục chủ động lên xuống nhịp nhàng. Vũ Lâm chợt đem miệng hắn cắn tại cổ nàng, lưỡi hơi ngoáy động.
Lập tức Lục Thiên Minh bật ra tiếng rên khe khẽ, Vũ Lâm cười nhẹ, hắn hao tổn chút ít sức mới đem vị trí "yếu hại" của nàng tìm ra, cái này để cho nàng làm càng thêm khoái lạc, mà thấy nàng càng sướng, Vũ Lâm cũng có thể thuận thế càng làm càng hăng.
Đơn giản là cả hai người cùng vui sự tình.
Vũ Lâm cùng Lục Thiên Minh một mực dày vò như vậy thêm 20 phút đồng hồ, cuối cùng hắn gầm nhẹ một tiếng, một dòng tinh dịch nóng hổi tuôn trào vào bên trong nàng, để cho Lục Thiên Minh đang rên rỉ mãnh liệt cũng phun trào ít nước ra ngoài, đem hắn nhìn bằng ánh mắt tràn ngập khoái cảm.
"Khụ khụ.."
Vũ Lâm nhìn qua hạ bộ nàng một chút nước tinh rỉ ra, đột nhiên chỉ thấy Lục Thiên Minh nhấc người lên, đối với hắn vừa ôm vừa hôn, mà nàng lúc này lại chủ động đem hạ bộ mình ma sát ở trước cây nhục căn của Vũ Lâm, này có thể để hắn như thế nào chịu được!?
Cho nên, hắn đem nàng nhấc lên, cắm sâu cây nhục căn vào trong nàng, lại thêm một hồi nhấp nhô khoái hoạt mới, căn phòng tràn ngập tiếng rên ɖâʍ đãng của hai người, cảnh xuân phơi phới.