Chương 16
"Mời ngồi." - Ánh mắt Hiên Viên dừng chốc lát trên mặt Diệp Hi, ra hiệu cậu ngồi đối diện mình.+
Diệp Hi lập tức hùng hục đi qua ngồi xuống, nũng nịu nói: "Em chào bác sĩ."
Thẩm Tu Lâm trầm mặc: "..."
"Không thoải mái chỗ nào?" - Hiên Viên nở nụ cười ôn hoà, ấm áp như gió xuân, tạo nên sự chênh lệch rõ ràng đối với gương mặt lãnh khốc của Thẩm Tu Lâm, lạnh đến mức có thể cạo ra vụn băng.
Diệp Hi: "Lúc sáng nay, bụng em tự dưng đau quá."
Hiên Viên gật đầu, hỏi: "Hôm qua ăn đồ gì không đảm bảo sao?"
Diệp Hi niết cổ họng ưỡn ẹo trả lời: "Bình thường em chỉ ăn hoa tươi và uống nước sương trên đỉnh núi tuyết ngàn năm mà thôi, nhưng tối hôm qua em nhịn không được mà ăn chút đồ cay, kết quả thành ra như vậy."
Nói xong, Diệp Hi thành công bị giọng nói ưỡn ẹo của mình làm mắc ói.
Nhớ lại hôm qua trên bàn còn chất đống xác tôm hùm đã hi sinh, tâm tình tiểu đệ Thẩm Tu Lâm bóc tôm vô cùng phức tạp: "..."
Chỉ ăn chút thôi á?
"Bình thường em chỉ ăn hoa tươi và uống tuyết thủy tinh khiết trên núi cao?" - Hiên Viên ngẩng đầu lên, có vẻ hứng thú đáng giá thiếu niên xinh đẹp xuất trần tuyệt thế như ánh trăng mà lại yếu đuối trước mặt.
Diệp Hi cố trợn trừng đôi mắt ngập nước long lanh, chớp mắt vài cái với Hiên Viên, sau đó dùng yểu điệu hết sức đáp một tiếng: "Vâng ạ ~"
Ngoài cửa sổ chợt xẹt qua một tia chớp!
Thẩm Tu Lâm xanh mặt nhìn Diệp Hi quăng mị nhãn cộng thêm làm nũng với nam phụ: "..."
Hiên Viên ho nhẹ một tiếng, chỉ về phía giường bệnh phía xa, ngữ khí dịu dàng nói: "Qua đó nằm đi, tôi làm một số kiểm tr.a đơn giản cho em."
Diệp Hi lại hùng hục chạy tới, ngoan ngoãn nằm xuống, giống như đang kích động đến mức quên cả bụng đau!
Hiên Viên cũng đi tới, Thẩm Tu Lâm lại rập khuôn theo sát từng bước đằng sau Hiên Viên, ánh mắt sắc bén như đang trạc hai động trên áo khoác gã!
Hiên Viên đi tới trước giường chẩn đoán bệnh, quay đầu nhìn biển người tấp nập trong phòng, nói: "Làm phiền nhóm người nhà tránh đi một lúc."
Vệ sĩ cùng người hầu lập tức nghe lời lui đi, Thẩm Tu Lâm ôm gió lạnh, giống như cắm rễ bên giường.
"Mời anh cũng tránh đi." - Hiên Viên nói với Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm rít ra từng chữ qua kẽ răng: "Khỏi cần, tôi là vị hôn phu của em ấy."
Đúng lúc đó, Diệp Hi ngồi bật dậy, đại nghịch bất đạo xua đuổi Thẩm tổng: "Anh nghe bác sĩ nói gì chưa, đi ra."
Thẩm tổng, anh ở lì ở đây thì tôi nào dám thoải mái chinh phục nam phụ! Không chinh phục được nam phụ thì chúng ta sao có thể tích góp đủ EXP để trở về thế giới thật trước khi diễn cảnh giường chiếu đây?
Thẩm Tu Lâm nhấn mạnh từng chữ: "Tôi không đi."
Diệp Hi phẫn nộ: "Bụng tôi đau lắm, anh đừng cản trở bác sĩ làm kiểm tra."
Đây là lúc biểu diễn kỹ xảo à?
"Em..." - Khí thế bá vương quanh người Thẩm Tu Lâm bắt đầu sôi trào!
Diệp Hi tiếp tục không biết sống ch.ết ra lệnh cho Thẩm Tu Lâm: "Nhanh!"
Thẩm Tu Lâm hít sâu một hơi, quay đầu giống như giận hờn, nhanh chân đi ra phòng, chân trời ầm ầm ầm sấm nổ càng lúc càng hung mãnh!
Diệp Hi nằm trở về giường bệnh, nhớ tới trước đây từng xem qua một số tin giải trí, nói cái gì mà diễn viên vì quá nhập diễn mà chìm đắm vào nhân vật không thể nào khắc chế được tinh thần và tình cảm của mình... Lúc đó Diệp Hi còn cho rằng mấy tin tức này quá khoa trương, nhưng bây giờ xem ra đây có lẽ đây là chuyện có thật!
Thẩm tổng, tên đồng đội heo này, vừa diễn là không ra nổi rồi.
Xem xem, đến cả sấm sét cũng bị hắn đánh ra!
Hiên Viên: "Mời vén áo lên, để lộ phần bụng."
Trước tiên phải hiểu rõ, đàn ông là động vật nhìn bằng mắt! Đầu óc không thông minh lắm của Diệp Hi rất nỗ lực vận chuyển, cho nên muốn nhanh chóng chinh phục tốt nhất chính là dùng sắc dụ!
Vậy thì cần dùng sắc dụ như thế nào đây? Cởi quần?
Hiên Viên nhìn vẻ mặt Diệp Hi ngốc manh đang nhìn chằm chằm trần nhà, hồn ở trên mây, mỉm cười nói: "Nghe thấy lời tôi nói không?"
"Nghe được." - Trong lòng Diệp Hi có hai thiên thần và ác quỷ đang giao chiến, đến cuối cùng vẫn không dám cởi quần, cậu đành phải ngoan ngoãn vén áo lộ ra vòng eo nhỏ trắng mịn mảnh khảnh.
Vẻ mặt Hiên Viên chính trực đưa tay đè lên phần bụng Diệp Hi, vừa ấn vừa hỏi: "Đau chỗ nào? Đây sao?"
"Không đau, đau." - Diệp Hi vừa hồi đáp vừa lăn lăn áo chậm rãi kéo đến cằm, cưỡng ép lộ ra ngực và xương quai xanh.
Hiên Viên vừa ngẩng đầu, nhìn Diệp Hi, ánh mắt lóe lóe, lập tức rơi vào trầm mặc.
Bởi vì gầy gò mà lộ ra xương quai xanh rõ ràng khiến cơ thể Diệp Hi hiện ra một loại mỹ cảm nhỏ yếu, làn da trắng mịn như bò sữa, trên đó còn có hai viên màu hồng nhạt vì bại lộ trong không khí mà hiện ra tinh thần dị thường, đường nét cằm thon gọn, đôi mắt to trong sáng chớp rồi lại chớp, ngốc nghếch cố gắng phóng điện về phía mình..
Diệp Hi thấy vẻ mặt Hiên Viên ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, lại cúi đầu nhìn ngực mình, tiếp đó vẻ mặt lúng túng kéo áo về.
Cái bộ ngực phẳng không khác gì sân bay có cái gì đáng xem chứ, đến tột cùng thì mình đang làm cái quỷ gì vậy!?
Bây giờ, tám chín phần nam phụ đang cảm thấy mình là một đứa thiểu năng!
-- thẳng nam Diệp Hi nghĩ vậy.
Tự cho là thông đồng thất bại - Diệp Hi xấu hổ ngồi dậy, bên tai đỏ chót vì hàng loạt hành động ngu si của mình.
Không biết có phải là do công lao xoa bóp của Thẩm Tu Lâm trên phi cơ hay không, hay là do tình huống khẩn cấp, lúc này cảm giác đau đớn của Diệp Hi đã vơi đi hơn nhiều, chí ít vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện và hành động.
"Là do đồ cay độc kích thích dạ dày, không nghiêm trọng." - Hiên Viên nhìn khuôn mặt đỏ như quả táo nhỏ của Diệp Hi, chuyển đề tài nói: "Vị vừa nãy, nếu tôi nhớ không nhầm, là Nam Cung tiên sinh đúng không?"
Diệp Hi thành thật đáp: "Đúng thế."
Hiên Viên: "Anh ta là vị hôn phu của em?"
Hỏi cái này là muốn đào góc tường sao? Mau tới đây! Diệp Hi bỗng thấy phấn chấn, tình cảm dạt dào nói: "Chúng tôi là do gia đình bắt ép, tôi không hề yêu hắn!"
Dán ở trên ván cửa nghe trộm - Thẩm tổng tối sầm mặt: "..."
"Không ai có thể ép em kết hôn." - Hiên Viên ôn hòa nói: "Em là của tự do."
Diệp Hi điềm đạm đáng yêu nói: "Nhưng hắn ta nhốt em trong nhà, nói trước khi hôn lễ tổ chức em không thể đi bất cứ đâu, em hết cách rồi, không thể làm gì khác là cố ý ăn hỏng bụng rồi tới bệnh viện khám, muốn tìm cơ hội chạy trốn..."
Hiên Viên vươn tay nâng cằm Diệp Hi lên, trầm giọng nói: "Vì thế vừa nãy em mới câu dẫn tôi, là muốn tôi giúp em chạy trốn?"
Con bà nó, người anh em, anh thật là giỏi! Diệp Hi ngay thẳng gật đầu: "Ừm."
Hiên Viên cười như không cười nhìn Diệp Hi, một tay chậm rãi vuốt ve cằm mình, tư thế suy nghĩ khiến gương mặt của hắn càng thêm tuấn mỹ.
... Đây là một đống EXP anh tuấn mê người đến cỡ nào! Cảm giác như sắp có hi vọng, mắt Diệp Hi sáng óng ánh, nhìn Hiên Viên, nhiệt tình như lửa đề nghị: "Chúng ta có cần làm tiếp kiểm tr.a toàn thân không?"
"Không cần." - Hiên Viên vung vung tay, nhìn tiểu bạch hoa trước mặt vì muốn đào hôn mà vụng về câu dẫn đàn ông xa lạ, ánh mắt đau đớn lại trìu mến!
Gương mặt thất vọng tan vỡ - Diệp Hi: "..."
Phúc lợi đưa tới cửa còn không muốn, vị nam phụ này, đến tột cùng có phải là gay hay không!
"Tôi dẫn em qua phòng VIP truyền nước." - Hiên Viên lớn tiếng nói với cửa phòng một câu, lại kề môi nói bên tai Diệp Hi: "Ở phòng VIP có cửa sau."
Diệp Hi gật đầu liên tục, trong ánh mắt tràn ngập vui sướng: "Vâng!"
Tuy rằng không biết tại sao nhưng có vẻ EXP sắp tới tay!
Hiên Viên thở dài: "Haiz."
Vật nhỏ đáng thương, nghe thấy có cơ hội chạy trốn thế mà lại cao hứng như thế.
Phòng cửa mở ra, Thẩm Tu Lâm đứng tại cửa, toàn thân tản ra khí tức âm u, hỏi: "Sao?"
"Là viêm dạ dày, cần phải truyền dịch gấp." - Hiên Viên đàng hoàng trịnh trọng đáp, rồi dẫn Diệp Hi tới phòng VIP.
Tiến vào phòng VIP, Hiên Viên sắp xếp y tá điều phối một số thuốc, Diệp Hi ở sau lưng Hiên Viên nhanh chóng dán tới bên tai Thẩm Tu Lâm, dùng volume chỉ có hai người nghe được, nói: "Đuổi đám vệ sĩ ở cửa sau."
Thẩm Tu Lâm hừ một tiếng, quay đầu đi!
Diệp Hi buồn rầu mà nhìn đồng đội heo nhập diễn so deep!
Bắt đầu truyền dịch, Hiên Viên lại yêu cầu người nhà tránh đi, Thẩm Tu Lâm trước khi rời đi còn chỉ lên đồng hồ đang là mười giờ kém, rồi lại chỉ về phía Diệp Hi, ý nói 72 giờ sau gặp.
Diệp Hi khẽ gật đầu, ra hiệu bản thân hiểu.
Thẩm Tu Lâm đi rồi, trong phòng VIP chỉ còn dư lại Diệp Hi và Hiên Viên, truyền một lát, sau đó Diệp Hi bắt đầu đào tẩu với Hiên Viên.
Hai người từ cửa sau chạy đến tầng hầm bãi đậu xe, quả nhiên trên dọc theo đường không hề gặp bất kỳ vệ sĩ nào, thời điểm chiếc siêu xe của Hiên Viên từ bãi đậu xe rời đi, trời bên ngoài còn vang lên sấm chớp, đổ mưa to.
"Có nơi đi chưa?" - Trong xe, Hiên Viên ân cần hỏi.
"Em chưa." - Diệp Hi tội nghiệp trả lời.
Mặc dù lúc ở trên máy bay trực thăng vừa được xoa bụng, Thẩm Tu Lâm còn vô cùng tri kỷ nhét một xấp tiền dày vào trong túi quần Diệp Hi để cậu ăn chơi trác táng trong khách sạn ba ngày... Nhưng nam phụ còn chưa chinh phục... Vậy nên nhất định phải mặt dày mày dạn ăn chùa ở đậu nhà người ta!
"Nếu em không chê..." - Hiên Viên hắng giọng nói: "Ở chỗ anh có một phòng ở tạm thời, là chỗ thuê lại theo danh nghĩa của bệnh viện, bình thường anh vội không ở nơi đó, phòng ở hơi đơn sơ chút thôi, nhưng chỗ tốt là anh ta không thể thông qua địa chỉ của anh mà đuổi đến em..."
Ánh mắt Diệp Hi sáng ngời nói: "Em không chê! Chỉ cần có thể thoát khỏi người kia thì sao cũng được!"
Hiên Viên vui vẻ: "Tốt."
Diệp Hi vờ vịt lo lắng một hồi: "Nhưng hắn ta sẽ không làm gì anh chứ?"
"Cùng lắm là bỏ việc thôi." - Hiên Viên nở nụ cười thản nhiên: "Bằng y thuật của anh, đi đâu cũng không sợ."
Bác sĩ chuyên khoa nội hàng đầu thế giới có niềm tin thế đấy!
Diệp Hi đáp rất nhanh: "Vâng."
Thật ra chỉ cần nhà anh ngoan ngoãn thích tôi rồi thổ lộ giao ra EXP là được rồi, không chỉ Thẩm tổng sẽ không làm gì anh, mà còn rất hài lòng đấy nha!