Chương 19

Tay chân bị còng, bên tai Diệp Hi vang lên thông báo nhiệm vụ đội bạn hoàn thành. Hiển nhiên nhiệm vụ bên Thẩm Tu Lâmlà bắt cậu nhốt trong phòng tối rồi xiềng xích tay chân.


"Thả tôi ra! Anh tên khốn kiếp này!" - Diệp Hi ra sức giãy dụa, nỗ lực cưỡng ép thoát khỏi xiềng xích, viền kim loại cứng rắn nhanh chóng mài đỏ cổ tay trắng nõn non mềm, Diệp Hi lại cắn răng một cái, hung hăng chuyển vài vòng trên viền còng tay, quả nhiên lập tức mài rách da, thông báo nhiệm vụ hoàn thành lập tức vang lên.


Đây cũng không phải vì còng tay sắc bén mà là do nhân thiết Mộ Dung tiểu thiếu gia rất yếu đuối rất dễ bị thương, Diệp Hi còn nhớ ở trên bảng giới thiệu nhân vật có một câu miêu tả như thế này: "giống như mặt trăng trong nước, khiến người ta có một loại ảo giác chạm là tan."


Cũng may là trong thiết lập nói là "ảo giác chạm là tan" chứ không phải "chạm là tan", nếu không game này mỗi giây đều phải again chơi lại! Diệp Hi vui mừng nghĩ.
Đám vệ sĩ còng tay Diệp Hi xong thì đứng dậy đi ra ngoài, bên trong tầng hầm chỉ còn dư lại Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm.


Diệp Hi lập tức từ bỏ giãy dụa, ngồi trên giường lớn, vui cười hớn hở, nói: "Nhiệm vụ chính 9 của chúng ta đều hoàn thành, nhiệm vụ thứ 10 của Thẩm tổng là gì?"


Thẩm Tu Lâmngồi sát bên Diệp Hi, nắm cổ tay cậu kiểm tr.a chỗ bị trầy, lông mày hơi nhăn, thổi nhẹ lên chỗ rách da, nhẹ giọng nói: "Cậu nói trước đi."
Diệp Hi mở bảng hệ thống.


available on google playdownload on app store


Nhiệm vụ chính 10: Trong quá trình liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc, Mộ Dung Tuyệt Thế không cẩn thận làm thương cổ tay mình, điều này khiến Nam Cung Vô Song vừa đau lòng vừa giận, anh quyết định dùng hành động thực tế tuyên bố quyền sở hữu của mình đối với Mộ Dung Tuyệt Thế, để vật nhỏ này hiểu rõ bản thân mình chính là tư phẩm vật riêng của anh, dưới sự không cho phép của anh thì không thể tự tiện bị thương, sau đó, anh áp đảo Mộ Dung Tuyệt Thế xuống giường, không cho chống cự, cường hôn...


Né tránh khước từ, nỗ lực né tránh Nam Cung Vô Song hôn môi, dần dần lại bị chính kỹ thuật cao siêu của đối phương sinh ra phản ứng xấu hổ. (0 /1)
Tips: Thời hạn hoàn thành 24 giờ.
"Má ơi???" - Diệp Hi như bị sét đánh.


Quãng thời gian qua Diệp Hi thường tẩy não cho chính mình, xây dựng đủ loại tâm lý, để bản thân tiếp thu sự thật một ngày nào đó mình sẽ diễn cảnh hôn với người cùng giới, vì thế bây giờ cậu không có chống cự mấy với cảnh hôn... Thế nhưng "sinh ra phản ứng xấu hổ" là điều kiện quỷ gì!


Vẻ mặt Diệp Hi tan nát nhìn Thẩm Tu Lâmvẫn trấn định như thường, nói: "Nhiệm vụ của tôi là, trước là giãy dụa không cho hôn, sau đó dần dần..."
Thẩm Tu Lâmnghiêng mặt sang nhìn cậu: "Hửm?"
Một tiếng hửm cất lên vừa trầm thấp vừa từ tính, còn mang theo ý cười hiếm có.


Diệp Hi cảm giác mình máu não sắp xung vỡ đầu, mặt đỏ bừng, vừa mở miệng mới phát hiện đầu lưỡi mình đã cứng nhắc: "Là là... tôi phải sinh ra... phản, phản ứng."
Thẩm Tu Lâm nhướng mày, giống như chưa hiểu, hỏi tiếp: "Phản ứng gì?"
"Là..." - Diệp Hi đỏ mặt tía tai liếc qua Thẩm Tu Lâm, hơi tức giận!


Sao Thẩm tổng lại trì độn như thế, ngoại trừ cứng thì còn có thể phản ứng gì nữa?
Hay là còn có phản ứng oxy hóa khử!?
Thẩm Tu Lâm thúc giục: "Nói đi."
Diệp Hi phát điên lau mặt, nói: "Nguyên văn trong hệ thống chính là "phản ứng xấu hổ"."
Thẩm Tu Lâm không hiểu cau mày: "Phản ứng xấu hổ?"


Diệp Hi nhất thời hận không thể đánh một trận!
"Là cứng chứ còn là gì nữa..." - Diệp Hi không tự chủ được mà lườm một cái: "Chính là ban đầu tôi không cao hứng, về sau lại bị anh hôn cứng."
Thẩm Tu Lâm nở nụ cười khẽ, giống như bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là thế."


Mấy tình tiết miệng thì nói "yamate" nhưng cơ thể rất thành thục trong tiểu thuyết Mary Sue đã sớm được dùng qua mấy trăm bản, giờ xuất hiện trong nhiệm vụ cũng không tính là bất ngờ.
"Nhiệm vụ tôi là..." - Thẩm Tu Lâm cân nhắc từng chữ nói: "Áp đảo cậu xuống, sau đó điên cuồng và kịch liệt cưỡng hôn cậu."


Diệp Hi xác nhận nói: "Không có chi tiết khác chứ?"
Thẩm Tu Lâm dừng một chút, nói: "Tips, thời hạn hoàn thành 24 giờ."
Diệp Hi buồn rầu: "Nhiệm vụ này gia hạn thời gian..."


"Chắc là vì sau đó còn có nhiệm vụ chính liên quan tới hôn lễ không thể thay đổi được, vì thế cần gia hạn thời gian." - Ngữ khí Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng.


Giống như nhiệm vụ xé áo lần trước vậy, Thẩm Tu Lâm tri kỷ tháo đồng hồ đeo tay và đồ vật sắc nhọn trên người xuống, cuộn ống tay áo lên hai vòng, che cúc áo vào bên trong, làm xong tất cả chuẩn bị trên, Thẩm Tu Lâm hỏi Diệp Hi: "Bắt đầu chưa?"


"Thẩm tổng, cậu đợi lát đã." - Diệp Hi cúi đầu nhìn chằm chằm vật kia nhà mình, phát sầu: "... Nếu tôi không lên phản ứng thì tính sao giờ?"
Thẩm Tu Lâm lại không hề lo lắng chuyện này, chậm rãi nói: "Vậy thì thử thêm vài lần."


Diệp Hi suy sụp kêu rên: "Vậy, nếu vẫn không lên phản ứng thì sao? Tôi là thẳng nam mà, bị đàn ông hôn nhất định không phản ứng!"
Thẩm Tu Lâm trầm mặc chốc lát, ngữ khí chân thành nói: "Vậy cậu tự bẻ cong mình đi."


Bẻ cong cái con bà anh! Nói cong là cong được sao! Diệp Hi đại nghịch bất đạo trừng Thẩm tổng, quai hàm tức giận phình ra, tiểu xoắn mao cực manh.
"Đùa thôi." - Thẩm Tu Lâm xoa xoa xoắn mao của Diệp Hi, an ủi: "Cũng khó nói là có phản ứng hay là không, không thử sao cậu biết, thật ra có rất nhiều người vẫn ẩn là song tính luyến!"


Diệp Hi: "..."
Thấy thế nào cũng thấy chỗ không đúng mà lại không nói ra được.
Dáng vẻ Thẩm Tu Lâm đã chuẩn bị xong tất cả, lại hỏi lại: "Bắt đầu chưa?"
Ẩn bên trong bình tĩnh thong dong chính là từng đợt khát khao và bức thiết!
Nhưng thần kinh trì độn ngu ngốc kia e rằng là không get đến...


"Rồi, bắt đầu thôi!" - Sau lưng Diệp Hi thẳng cứng, hai tay thấp thỏm đặt trên gối đầu, khép hai chân lại, mắt nhìn phía trước, xem như học sinh tiểu học mới lên lớp, cánh hoa anh đào rơi xuống với tốc độ càng lúc càng nhiều, mất một lúc sau xung quanh giường Diệp Hi đã tích dày một tầng.


Thẩm Tu Lâm vốn đang ngồi bên cạnh Diệp Hi, hắn nghiêng người, một tay đè bả vai Diệp Hi giống như sắp đẩy ngã cậu.
Diệp Hi kêu to: "Khoan!!!"
Thẩm Tu Lâm: "Hả?"


Diệp Hi lắp ba lắp bắp nói: "Thẩm tổng, tôi, tôi còn chưa hôn ai bao giờ, không, không có kinh nghiệm nên hơi căng thẳng, ha ha ha, không thì chúng ta làm chuẩn bị tâm lý trước..."
Nụ hôm đầu đáng thương của tôi sẽ chôn vùi vào nơi này tại ngày hôm nay!


Thẩm Tu Lâm hơi hơi nghiêng đầu, như đang cảm thấy rất thú vị: "Tôi cũng không có kinh nghiệm."
Diệp Hi: "Là thật hay giả?"
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm thành khẩn: "Thật."
Diệp Hi: "..."
Nụ hôn đầu đáng thương của tôi và Thẩm tổng sẽ chôn vùi vào nơi này tại ngày hôm nay!!!


Nếu nói một tổng tài bá đạo tiêu sái anh tuấn hơn hai mươi tuổi đầu khác mà vẫn chưa có nụ hôn đầu, đánh ch.ết Diệp Hi cũng tuyệt đối không tin, nhưng nói Thẩm Tu Lâm chưa có nụ hôn đầu, Diệp Hi tin, bởi vì khí chất nhà Thẩm Tu Lâm chính là người sống chớ lại gần.


Diệp Hi đang lề mề xoắn xuýt vấn đề nụ hôn đầu, đột nhiên trời đất bỗng quay cuồng, cả người ngã lên đệm giường co dãn, cùng với đệm giường run rẩy chính là một cái ấn trên môi, bờ môi mềm mại hơi lạnh.


Đầu tiên nên, trước, trước phải làm sao... Đại não Diệp Hi hoàn toàn ch.ết máy, tư duy lập tức hóa thành thực thể, lại nhanh chóng bị một loại lực lượng nào đó mềm mại như tơ lại dẻo dai cầm cố lại, động cũng động không nổi, không thể suy nghĩ. Xúc cảm toàn thân như dồn vào những vị trí kề bên cơ thể Thẩm Tu Lâm, đặc biệt là môi. Xuyên thấu qua môi chính là nhiệt độ của mình và đối phương, còn có xúc giác mềm mại như thạch rau câu... Thẩm Tu Lâm không có hôn môi Diệp Hi giống như điều kiện nhiệm vụ đề ra, nụ hôn này mềm mại như phiến lông vũ, mờ mịt như phiến mộng vỡ vụn, không hề nóng bỏng điên cuồng, chỉ có dịu dàng, run sợ và hơi ngốc nghếch.


Dịu dàng, như khoảnh khắc cả hai gặp thoáng qua trên hành lang công ty, xúc cảm góc áo sượt qua nhẹ nhàng...
Run sợ, như ngày liên hoan Diệp Hi lơ đãng nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình...


Ngốc nghếch, như những lúc Diệp Hi đi làm muộn bị mời vào văn phòng chờ bị giáo huấn, nhìn động tác Thẩm Tu Lâm vướng bận lật văn kiện qua lại, làm hết cái này tới cái nọ, ấp ủ nửa ngày cũng chỉ lành lạnh thốt ra một câu: "Lần sau đừng đến muộn, trở về đi."...


Mấy giây sau, Thẩm Tu Lâm dùng hai tay chống người dậy nhìn xuống Diệp Hi, Diệp Hi đang ngơ ngác mở to hai mắt nhìn hắn, khuôn mặt đỏ thêm vài phần như trái táo chín mùi.
Hai người nhìn nhau mấy giây.
Diệp Hi yếu ớt mở miệng hỏi: "... Thẩm tổng...anh... Làm gì thế?"
Đây đây đây vốn không theo kịch bản!!!


Thẩm Tu Lâm hỏi ngược lại: "Còn cậu, cậu đang làm gì thế?"
Diệp Hi lau môi, đỏ mặt nói: "Tại anh hôn không hề giống giống, cưỡng ép, mà giống giống..."
Thẩm Tu Lâm nhướng mày: "Giống gì?"
Diệp Hi nghẹn họng: "..."
Giống như hôn thật vậy!
Nhưng lời này quá xấu hổ, không nói.


"Tôi đã nói, tôi không có kinh nghiệm." - Thẩm Tu Lâm không biến sắc biện giải cho mình: "Còn cậu lại không hề giãy dụa, tôi phải cưỡng ép thế nào đây?"


"Anh không cưỡng ép, tôi không giãy dụa được." - Diệp Hi phản bác, phát hiện trái tim mình nhảy thình thịch rất nhanh, tây chân không hiểu sao lại bủn rủn khốn cùng, một cảm giác yếu ớt quái dị lóe qua trong lòng: "Lần trước anh xé áo tốt như thế mà, không phải cũng không có kinh nghiệm sao?"


Thẩm Tu Lâm rất tán thành gật gật đầu: "Vậy tôi tìm xem cảm giác."
Sau đó Thẩm Tu Lâm đứng dậy, ngồiquay lưng về phía Diệp Hi, không nói một lời.
Diệp Hi nằm trên giường lạnh tĩnh một lúc, chờ cái cảm giác bủn rủn ấy rút đi mới ngồi dậy, đầu ngó nghiêng về phía Thẩm Tu Lâm...






Truyện liên quan