Chương 7
Edit: Phong Lữ
Thật ra Chu Anh cảm thấy rất bất an, hắn với Thái tử cùng lắm chỉ là có duyên gặp gỡ, còn khó giải thích sao có thể từ tiểu quan quân biến thành cận thần của Thái tử.
Thái tử nói hắn có công cứu giá, Chu Anh nghe vậy cũng rất hoang mang, ngăn cản người khác tự vẫn cũng là một loại cứu giá sao?
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Thái tử trúng vu cổ thuật, vừa khéo được mình đụng nên tỉnh? Chu Anh bị suy đoán của mình làm cho sợ hết hồn, thấy chuyện này cũng không phải không thể —— Thái tử lúc đó thần trí hoảng hốt, còn hỏi lung tung là hắn có biết Chu cô nương gì hay không.
Thái tử này có vẻ thanh tâm quả dục, thấy cô nương thì mí mắt còn lười nhướng lên một chút, sao lại để ý cô nương nào được.
Chu Anh càng nghĩ càng cảm thấy có lý, mà lại không dám kể ra chuyện Thái tử tự vẫn với cha hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Anh suy nghĩ ra một biện pháp. Hắn sẽ đi dâng hương ở Tam Thanh đạo quan, cầu một cái bùa bình an, đưa mẹ hắn may cho hắn vào một cái túi hương đẹp đẽ, vào ngày chính thức nhận việc ở phủ Thái tử thì tặng túi hương cho Thái tử.
Hôm Tô Tuấn Văn nhận được túi hương, ngày đính hôn của y và tiểu thư Vương gia đã bị bộ Lễ định rồi, chọn ngày đầu xuân năm sau.
Ngày ấy Chu Anh nói với y mấy lời đó, ghi đã ghi nhớ, muốn tìm thời cơ thích hợp rồi đi tìm cữu cữu của mình.
Vương gia biểu muội là trưởng nữ của cữu cữu, nếu hắn thương nữ nhi, có lẽ sẽ đồng ý hủy hôn sự này. Nhưng việc này chỉ có thể cứu được Vương gia cô nương mà thôi, không còn Vương gia cô nương, thì cũng còn có người đưa tới cho y Lý cô nương, Trương cô nương, Triệu cô nương… Nhưng có thể làm Chu Anh thấy thoải mái là tốt rồi.
Cữu cữu của y – Vương Phượng Anh là Đại tướng quân, cũng là Thái phó của Thái tử. Tuy rằng thân thể y yếu, không thế nào tập võ, nhưng quan hệ với cữu cữu vẫn khá tốt.
Y tìm tới Vương Phượng Anh thẳng thắn nói, mình cũng không có ý muốn cưới vợ, cũng không muốn để biểu muội lãng phí một đời ở thâm cung, hi vọng cữu cữu đồng ý từ hôn.
Vậy mà Vương Phượng Anh nghe xong vừa tức vừa cười, dùng vẻ của trưởng bối nói với y: “Ta còn nghĩ điện hạ đã trưởng thành lên không ít, vậy mà còn mang tính trẻ con.”
Tô Tuấn Văn nghe lời này, biết ngay là chuyện không thành, chỉ im lặng nghe cữu cữu dạy bảo y.
“Điện hạ là Thái tử cao quý, hôn nhân đại sự sao có thể là chuyện đùa?” Vương Phượng Anh cười lạnh: “Người nghĩ xem, thiên hạ có mấy người không muốn ngồi vào vị trí Thái tử phi? Nếu người thích người khác, thì phong nàng làm Lương đệ. Nàng nếu là không nguyện ý, Vương gia ta cũng còn cô nương khác.”
Vương Phượng Anh nói xong, nhìn thấy sắc mặt Tô Tuấn Văn nghiêm nghị, mang vẻ đang thụ giáo, chỉ cúi đầu xưng phải.
Vương Phượng Anh liền hết giận, cười động viên y nói: “Người có thể suy nghĩ cho tiểu nữ như vậy, ta lại cảm thấy người rất đáng tin cậy.”
Tô Tuấn Văn cung kính tiễn cữu cữu, đảo mắt lại như người không liên quam, định về thư phòng đọc sách.
Vậy mà mới vừa đi ra cửa điện, đã thấy thị vệ đứng ngoài cửa chính là Chu Anh.
Lần này hai người đều lúng túng, mặt Chu Anh còn hồng tới tận mang tai.
Tô Tuấn Văn thì ngược lại, dùng trái tim đã trải nhiều sương gió chống lên một gương mặt không cảm xúc, còn rất có tâm tình đi hỏi Chu Anh: “Ngươi đã đến rồi? Nghe thấy Thái phó dạy bảo ta rồi hả? Không sao, ngươi chớ để ở trong lòng, hắn là người thẳng tính, sau này ngươi còn thường xuyên nghe được kiểu vậy.”
Chu Anh không biết làm sao nói tiếp, dứt khoát ngậm miệng không đáp, chỉ là từ bên trong vạt áo móc ra một túi hương dâng lên.
Tô Tuấn Văn tiếp nhận túi hương hơi cũ kia, nhất thời cảm thấy mới lạ: “Túi hương? Ngươi cho ta? Là cô nương nhà ai quăng cho ngươi, lại bị ngươi đem ra cho ta?”
Chu Anh trầm giọng, hờn dỗi trả lời: “Bẩm điện hạ, là thân mẫu ta làm. Bên trong ta có bỏ bùa bình an—— lần đầu điện hạ và ta gặp gỡ, thấy điện hạ có cử chỉ bất thường, ta lo lắng điện hạ trúng vu cổ thuật.”
Chu Anh trả lời xong, cũng thấy việc mình đi cầu thần xem bói này cũng không quá đáng tin, không thấy Tô Tuấn Văn nói gì, liền nẩng đầu liếc mắt dò xét một tí.
Tô Tuấn Văn nắm túi hương kia trong tay, trên mặt vẫn không có biểu tình. Nhưng y thoạt nhìn có chút không biết làm sao, hơn nữa khóe mắt còn có chút ửng hồng.
Chu Anh ở phủ Thái tử làm cận vệ mấy ngày, rốt cuộc cũng tới ngày nghỉ.
Chu Anh lê bước chân nặng nề rời phủ Thái tử, sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm, cả cơm tối cũng không ăn, về nhà đã ngã ngủ luôn.
Nên lúc Thái tử mặc thường phục giá lâm phủ Thừa tướng, hắn đang mơ đẹp.
Thái tử và cha hắn nói chuyện hồi lâu rồi, hắn mới tỉnh lại, nghe nói Thái tử đến, vội vã đứng lên đi bái kiến.
Còn Tô Tuấn Văn chỉ hiền lành, nhìn hắn nói: “Tiểu Chu đại nhân rốt cuộc đã tỉnh rồi, mời ngồi đi.”