Chương 7
Ánh nắng ấm áp bao phủ thế gian, ngày không gợn mây…
“A Kiện… Hôm nay ta muốn nói chuyện với Khi Vũ…” Trên bàn ăn, Văn Tường đang yên lặng ăn bỗng mở miệng nói.
“… Ta đi với ngươi?”
“Không… ta muốn cùng hắn nói chuyện cho rõ, chấm dứt một lần.”
“…Được… có điều nếu có chuyện gì, ngươi nhất định phải gọi, ta sẽ đứng ở một nơi có thể nghe thấy chờ ngươi, điều này ta không nhượng bộ được.”
“Được, ta sẽ giải quyết chuyện này…”
————-
“… Khi Vũ, ngươi theo ta một lát được không… Ta có chuyện muốn nói…” Hội học sinh vừa tan họp, Văn Tường vội gọi Khi Vũ chuẩn bị rời đi lại.
“…Được…” Khi Vũ phức tạp nhìn hắn, trầm giọng trả lời.
Hai người không nói một lời đi tới một sân vắng, dừng lại dưới gốc một cây đại thụ. Văn Tường bỗng nhiên lo lắng không biết nên nói cái gì cho phải.
“…Tường…” Khi Vũ lên tiếng trước.
“A…Gì…”
“Ta… hỏi người lần này nữa thôi… Ngươi đã hạ quyết tâm ở bên hắn sao? … Chỉ cần ngươi trả lời được… ta sẽ đảm bảo, từ nay biến mất khỏi thế giới của các ngươi… không một dấu vết. Xin trả lời rõ ràng cho ta, ta, đã mệt mỏi…”
Văn Tường chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, hắn nỗ lực ổn định hô hấp, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Khi Vũ. Hắn nắm chặt lấy vạt áo, cắn bờ môi dưới thành một đường viền cong mỏng.
“…Xin lỗi…” Lúc lâu sau, cậu mới có thể bối rối mở miệng nói ra hai chữ.
Hai chữ, hai chữ ngắn ngủi, nhưng đã đóng lại trái tim Khi Vũ, đẩy hắn vào vực sâu tuyệt vọng. Hắn nhắm chặt mắt, ngẩng đầu lên, cố gắng kiềm nén bản thân.
Sân vắng chỉ có tiếng gió thổi xào xạc, vài tiếng chim kêu não nề… Thời gian từng chút từng chút trôi đi trong trầm lặng.
“… Ta hiểu rồi… Ta đã có câu trả lời của ngươi… Ta đảm bảo từ nay sẽ không theo đuổi ngươi, gây phiền phức gì cho ngươi, thật sự rất xin lỗi…” Khi Vũ đột nhiên cúi đầu, dùng ngữ điệu không hề có độ ấm trả lời.
“Không, không phải. Ta mới…”
“Ngươi đi đi… Ta muốn ở một mình…” Không do dự cắt đứt lời nói của Văn Tường, trong mắt Văn Kiện chỉ có sự cự tuyệt cương quyết.
“… Xin lỗi, đã làm phiền…” Cố gắng cứng rắn, Văn Tường cúi đầu thật thấp, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Nhìn bóng Văn Tường đã rời xa, Văn Kiện cảm thấy trái tim mình rét lạnh, từ từ hóa thành núi băng cứng rắn.
… Vậy là tốt rồi… không nên yêu thêm ai nữa, hắn thực đã mệt mỏi lắm rồi…
Chuông tan giờ vang lên, Văn Tường cầm túi sách, đi đến lớp Văn Kiện, thì gặp phía trước một đám đông ồn ào khiến hắn phải kêu lên, đến gần mới phát hiện bọn họ đang vây quanh bảng thông báo, mà vẻ mặt mỗi người đều kỳ quái nhìn thẳng vào tờ thông báo kia.
Chuyện gì vậy? Văn Tường bước nhanh tới trước, muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi thông tin trên tở thông báo đập vào tròng mắt, hắn như bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích.
“Tháng sáu năm 2003, cuộc thi mô hình lần một… Giải nhất… Lâm Văn Kiện?… Cái gì! Sao có thể!”
Văn Tường che miệng, không tin nổi căng mắt ra, kinh ngạc khiến đầu óc hắn muốn ong ong.
Tiếng chung quanh bàn luận cũng rõ hơn.
“Không ngờ nha, đúng là không thể xem mặt mà bắt hình dong!”
“Đúng vậy, không thể ngờ cái tên vua trốn học lại thông minh như thế!”
“Nhưng mà, hắn giờ không phải rất chăm chỉ đi học sao?”
“Nói thì nói thế, nhưng trước giờ hắn đâu có học hành gì. Ở trường mấy khi có dịp gặp hắn đâu, nếu là kẻ tầm thường, sao có thể nỗ lực một thoáng, đã đạt giải nhất được?”
“Ừ, xem ra quả không hổ là em trai hội trưởng thiên sứ nhỉ. Cho dù là ác ma, dòng máu trong cơ thể hắn vẫn là ưu tú.”
“Đúng vậy, hai người họ cuối cùng cũng có chỗ giống nhau rồi.”
“A ~~~~~~~~~ Vui quá! Không ngờ Văn Kiện lại lợi hại như vậy!”
“Đúng đúng! Đẹp trai nữa chứ ~ Ta lại yêu hắn mất rồi!”
“Thực là hoàn mỹ nha, đẹp trai, lại thông minh, còn có tiền, có thể đi đâu tìm bạn trai tốt như vậy đây!”
“Còn có khí chất ác ma lạnh lùng kia nữa, ý như mèo đen quý tộc vậy, trưởng thành hơn tuổi nữa… A~~~~~~~~ Chịu không nổi~~~~~~~~”
Tiếng gào rú của nữ sinh cắt ngang những lời bàn tán, mà vẻ háo sắc của mấy cô gái này cùng nụ cười gian tà rộng ngoác, cơ chừng sắp chảy nước miếng ra đến nơi, làm bất cứ ai thấy cũng phải chùn bước.
Văn Tường đang ngẩn ra thì bị một nam sinh gọi lại.
“Hội trưởng Lâm, làm phiền một chút. Thế này, ta là bạn cùng lớp với Văn Kiện, lúc nãy chúng ta lên phòng thí nghiệm, Văn Kiện sợ anh đến lớp không tìm được hắn, nên nhờ ta chuyển lời. Hắn ở phòng thì nghiệm C chờ ngươi.”
“A, ta biết rồi. Cảm ơn ngươi!” Văn Tường lễ độ cười.
Xem ra không có cách nào miễn dịch rồi, cậu học sinh kia xấu hổ gãi đầu, lí nhí đáp “Không… không cần cảm ơn…”
Phòng thí nghiệm C à, Văn Tường xoay bước, lòng vẫn còn chưa kịp bình tĩnh lại, thế nên khi đi qua cả phòng thí nghiệm lúc nào không hay.
Đột nhiên cửa phòng vươn ra một bàn tay lớn, bắt ngang lấy thắt lưng hắn. Chưa kịp kêu lên, mắt hắn đã bị bịt lại.
“Đoán xem ai nào?” Tiếng cười khiến người ta phát hỏa vang lên khiến Văn Tường phản ứng ngay được, hắn dùng khuỷu tay đánh mạnh ra sau, hài lòng nghe được tiếng la oai oái.
“Đau quá! Gãy xương mất thôi! Thật là, với đệ đệ dễ thương còn ra tay mạnh như thế, một tý hài hước cũng chẳng có gì cả.”
“Lơ là với người thì có ngày bị nuốt chửng cũng không biết. Ta không muốn bị đem bán còn ngu ngốc giúp người ta đếm tiền.”
“Làm gì mà nghiêm trọng vậy!” Mấy trò ăn vụng này ngày nào hắn chẳng làm.
“Hừ!’
“A, ca ca! Ngươi xem cái kia chưa?”
“Ừ, thấy rồi.”
Văn Tường vốn muốn lập tức tìm Văn Kiện khen ngợi hắn, nhưng nhìn nụ cười xán lạn đến quỷ dị kia, hắn vội vã thay đổi ý định.
“Nhắc mới nhớ, ta với ngươi nên tính toán sòng phẳng nha.”
“A, cái gì?”
“Nỗ lực đến như vậy, có thể thi được giải cao, lại không chịu ngoan ngoãn học bài!”
“Đương nhiên là vì không có động lực rồi!”
“Cái gì?”
“Có phần thưởng, thái độ đương nhiên sẽ khác nha!”
“Phần thưởng?”
Văn Kiện đột nhiên cười tà một cái, đưa tay giữ lấy gương mặt đầy nghi hoặc của Văn Tường, nhân lúc người kia không đề phòng đặt hắn xuống bàn.
“Ta đương nhiên rất muốn phần thưởng của ca ca nha~~~~~~~~” Văn Kiện cười dán sát vào người Văn Tường.
“Chờ một chút! Văn Tường liều mạng đẩy Văn Kiện ra. “Ngươi nói muốn phần thưởng, không định ở đây…”
“Không, không được! Ta đã nói không được xằng bậy trong trường!”
“Nhưng ca đã nói, chỉ cần ta được giải nhất, ngươi sẽ nghe ta một ngày một đêm. Không phải ngươi đã quên rồi chứ?” Trong mắt Văn Kiện lóe ra tia nguy hiểm.
“…!” Nguy rồi, ôi… Thôi rồi, đúng là hắn đã nói thế. Biết thế này đã không đồng ý dễ như vậy, nhưng, lúc đó hoàn toàn không ngờ tình huống này có thể xảy ra nên mới gật đầu đồng ý, xem ra với cái tên “quái thai” tuyệt không thể lơi lỏng… Nếu không, bị thiệt chỉ có mình…
“Sao nào? Chẳng lẽ ngươi là ca ca, lại định nuốt lời làm gương xấu cho đệ đệ thế sao?”
Ôi… Nếu như làm gương rồi bị người ta “ăn”, hắn thà làm gương xấu!
“Được, nhưng ngươi cũng đã đồng ý không xằng bậy ở trường…” Văn Tường liều mạng giãy dụa.
“Ahaha~~~~~~~” Nụ cười của Văn Kiện khiến cho Văn Tường không rét mà run.
“Mệnh lệnh của cha không thể thực hiện được, vì ba lý do.
Một là, Ca ca không theo kịp định nghĩa từ “xằng bậy” rồi, nói cách khác, quy định đó lỗi thời rồi.
Hai là, Bởi vì ta là học sinh cá biệt nha, từ trẻ hư chuyển thành loại bé ngoan là cả một quá trình. Ca chẳng lẽ cho rằng con người có thể thay đổi ngay hay sao? Thế nên, chuyện bây giờ ta có nghe lời ca ca, làm bé ngoan hay không rất là khó nói nha.
Ba là, ca ca đã lập ước định với ta, nếu ca ca lại bội ước trước, thì tâm hồn mỏng manh dễ vỡ của ta sẽ lưu lại tổn thương vĩnh viễn. Là anh trai, chuyện như vậy là tội không thể tha!
Thế nên cần trừng phạt, để tránh cho ca ca lặp lại sai lầm lần nữa, đích thân ta sẽ thực hiện biện pháp nghiêm phạt. Nói luôn, nội dung hình phạt đương nhiên cũng là phần thưởng ta muốn rồi~~~~~” Văn Kiện cười đắc ý.
Đồ, đồ, đồ cầm thú! Ở đâu ra cái kiểu lấp ɭϊếʍƈ quang minh chính đại đạo mạo đường hoàng như thế chứ, chẳng khác nào là đạo lý trời đất cùng biết, vô lại, vô lại không chịu được! Nghe hắn nói thì kiểu gì mình cũng phải vào tròng! Khốn nạn! Văn Tường siết chặt nắm đấm, nhịn xuống khao khát muốn xông tới đánh người.
“Dù thế, tại sao nhất định phải ở trường học. Bị người ta nhìn thấy thì không hay đâu. Mà muốn ta “tuân theo ước hẹn”, không phải chỉ cần về nhà làm là được sao. Dù sao cũng thế cả, ta nhất định sẽ đền bù cho ngươi mà.” Hừ! Ai muốn cho người làm chứ, chỉ cần thoát được khỏi vuốt quỷ lúc này, về đến nhà đập cho hắn hôn mê rồi khóa toilet là được, dù sao hắn cũng chưa nói bồi thường cái gì~~~~~~
Văn Tường còn chưa tính toán xong, Văn Kiện đã đánh vỡ mộng tưởng của hắn:
“Không được! Ca ca mưu mô lắm, tự dưng tự nguyện như thế… Không cẩn thận ngươi chuồn mất thì lỗ lớn rồi… Yên tâm đi, ngươi không cần lo lắng gì cả. Ta đã kéo rèm cửa lại rồi, cửa sau người vừa vào cũng khóa rồi, sẽ không ai đến quấy rối chúng ta hết, hắc hắc~~~~~~ Hơn nữa, thi thoảng đổi địa điểm cũng tăng cảm giác lắm mà~~~~~~ Có đúng không?” Nụ cười xấu xa không ngừng nở rộng trên mặt hắn.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi đã sớm có âm mưu!”
“Ha ha, ngươi cam chịu đi!”
“Không…” Lời chưa nói xong đã bị đẩy ngược lại vào miệng, cảm xúc ướt át trên môi truyền đến, ưm… Hắn bị “sói nuốt” rồi.
Nụ hôn dài nóng bỏng ướt át thêm gần, Văn Kiện dùng đầu lưỡi vẽ theo hàm răng Văn Tường, một khi cơ hội đến, cái lưỡi linh hoạt lập tức không nể nang xâm nhập, cướp lấy mật nước bên trong. Văn Tường dần dần có cảm giác mê muội choáng váng, chân tay nhũn ra. Nhưng Văn Kiện xem ra vẫn chưa thỏa mãn, không có vẻ gì là muốn dừng lại.
Hắn nhẹ nhàng đỡ lấy Văn Tường, góc độ sâu hơn làm cảm giác càng mãnh liệt. Hai người dần bị cuốn vào lửa tình, trong phòng học chỉ còn tiếng thở dốc, tay Văn Tường đã bất giác ghì lấy cổ Văn Kiện từ lúc nào.
Khóe miệng cong lên một nụ cười thỏa mãn, Văn Kiện nhẹ nhàng di chuyển từ vành tai sau đến hốc vai Văn Tường, chậm chạp cởi dần quần áo người dưới thân, cơ thể trắng như ngọc thạch lồ lộ trước mắt hắn không sót gì, hai nụ hoa trước ngực đỏ thắm, chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mĩ.
Văn Kiện mê muội nhìn chăm chú, tay cảm giác như đang vuốt trên tơ lụa, vừa lưu lại một chuỗi bằng chứng kích tình. Hắn đưa đầu lưỡi lại cạnh nụ hoa bên phải, hôn nhẹ, rồi ʍút̼, trêu đùa một hồi, khiến Văn Tường run rẩy không thôi.
“Hi, bên phải ca ca khá là mẫn cảm nha~~~~~~~~” Hắn đột ngột ấn mạnh, khiến Văn Tường miệng kêu liên tục.
“Ưm.. A… Không…”
“Có điều, nếu như cả hai bên, ca ca lại càng mẫn cảm ~~~~~~~” vừa nói, hắn vừa vươn tay cùng đầu lưỡi trêu đùa hai nụ hoa.
“A a… không… Ưm…” Tiếng ngân nga hoảng sợ không kìm được của Văn Tường bay ra khỏi miệng, tay hắn đặt nhẹ trên đầu Văn Kiện, nụ hoa trước ngực dần vươn lên.
Nụ hôn dài không ngừng kết thúc, Văn Kiện chuyển mục tiêu xuống phân thân Văn Tường, hắn ra sức đùa nghịch, tốc độ còn ngày càng nhanh, cũng đưa tay xuống ôm lấy người ta.
“Ân… Ngô… A…” tiếng rên rỉ tiêu hồn trong phòng học không một bóng người càng dụ tình, Văn Kiện cười tươi đầy mưu mô.
“Ca, tuy ta rất thích tiếng rên rỉ của ngươi, cũng thích ngươi kêu càng lớn càng tốt… Có điều, hôm nay thì hơi khó nha~~~~~~ phòng học yên lặng như vậy, giờ lại tan học rồi, bên ngoài mà nghe được thì… Hơn nữa âm thanh ngọt ngào như vậy, ta cũng không muốn chia sẻ với người khác đâu nha~~~~~~~~”
Mặt đỏ bừng, Văn Tường dùng đôi mắt ướt át hung dữ trừng Văn Kiện… đáng tiếc kết quả lại phản tác dụng…
Hắn dùng tay bịt chặt đôi môi đỏ hồng, cố gắng ngăn tiếng rên rỉ không tràn ra. Văn Kiện nói là một chuyện, nhưng làm lại là một chuyện khác. Hắn vẫn liên tục kích thích không ngừng, càng khiến Văn Tường thêm phiền, lại không thể thối lui, chỉ có thể rên rỉ ngắt quãng, cuối cùng không nhịn nổi bắn ra. Hắn ôm lấy đầu, cố gắng bình ổn hô hấp, đột nhiên cảm thấy cảm giác lạnh lẽo từ dưới thân truyền đến. Cố gắng chống người dậy, thì thấy bao quanh phân thân mình là một ống nghiệm lớn.
“A Kiện… Ngươi làm gì.. bỏ ra… a…”