Chương 32: Chân tướng

Dịch: Vãn Phong
***


Thẩm Hương vẫn không phát hiện ra, chỉ cúi đầu nói: “Nô tì vốn cũng không biết, nhưng mấy ngày trước khi sắp xếp lại di vật của A Cẩm thì phát hiện ra một đơn thuốc kích thích trong một quyển sách. Vì thế nô tì liên tưởng tới sáng ngày hôm đó, bệ hạ và nương nương cùng rời khỏi Hàm Thúy Các, rồi bộ dạng lo sợ bất an của A Cẩm. Còn nữa, mấy tháng sau đó, cô ấy cứ luôn nói mình đã phạm phải sai lầm lớn. Lúc ấy nô tì chỉ nghĩ là cô ấy lo là nương nương sẽ trách tội cô ấy vì đã tiếp cận bệ hạ, không ngờ còn có chuyện này…”


Thương Lâm cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như là đang đi trên mây, không cẩn thận một cái là sẽ rơi xuống đất. Cô cố hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng bên tai vẫn không ngừng vang vọng những lời của Thẩm Hương.
Sáng ngày hôm ấy, cô và Dịch Dương cùng rời khỏi Hàm Thúy Các…


Cô tới nơi này lâu như vậy, chỉ có một lần rời khỏi Hàm Thúy Các vào buổi sáng, đó chính là lần chạy tới tìm Dịch Dương để bày tỏ rồi cuối cùng xảy ra quan hệ.
“Nương nương… không biết sao?” Cuối cùng Thẩm Hương cũng phát hiện ra điều khác thường, do dự nhìn Thương Lâm.


Thương Lâm khẽ mỉm cười, vờ như không có chuyện gì, nói: “À, đương nhiên là bổn cung biết, nhưng nói cho cùng thì chuyện này không được sạch sẽ lắm, nói ra sẽ làm ảnh hưởng tới thanh danh của người đã mất.” Thấy mặt Thẩm Hương đầy vẻ xấu hổ thì cô thờ ơ nói. “Nhưng nếu ngươi đã nhắc đến thì bổn cung cũng muốn hỏi cho ra lẽ.” Giọng cô nghe có vẻ thong dong nhưng thật ra ẩn chứa sự khẩn trương, giống như là đang cố kiềm nén thứ gì đó. “Đêm hôm đó… Uyển tiệp dư hạ dược vào rượu của bệ hạ, hay là thức ăn?”


“Đều không phải.” Thẩm Hương tưởng là cô muốn hỏi cho rõ ràng rồi mới quyết định có tha thứ cho Tô Cẩm hay không nên không dám giấu giếm. “Nô tì đã xem kỹ rồi, loại thuốc ấy hòa tan trong nước, lúc bệ hạ rửa tay thì thông qua lỗ chân lông tiến vào cơ thể, cho nên…”


available on google playdownload on app store


Không ngờ lại có biện pháp phức tạp như vậy, thảo nào người cảnh giác như Dịch Dương mà vẫn bị trúng bẫy.


Thương Lâm không phát hiện ra rằng mình đã bất tri bất giác tin vào điều đó, cô chỉ cảm thấy đầu óc rã rời, thụ động ngồi nghe Thẩm Hương tiếp tục phân tích. “Đây cũng là nguyên nhân khiến nô tì nghi ngờ. Nương nương cũng biết rồi đó, lúc ấy A Cẩm chẳng qua chỉ là một bảo lâm, thân phận rất thấp, không có chút thế lực gì, sao có thể có được loại thuốc ấy? Nhất định là có người đã lừa cô ấy, thuốc cũng là do người khác đưa cho cô ấy!” Giọng Thẩm Hương run run. “Cô ấy thật là ngốc, có lẽ cho rằng mình gần gũi bệ hạ một chút thì có thể giữ được trái tim ngài…”


Cuối cùng Thương Lâm cũng có thể lên tiếng. “Vậy phương thuốc ấy… ngươi có mang theo không? Nếu không mang theo thì về lấy, bổn cung muốn xem xem.”
Thẩm Hương ngập ngừng. “Vậy chuyện của A cẩm…”
Thương Lâm cười nhạt. “Chuyện của nàng ta để sau hẵng nói, bổn cung phải làm rõ chuyện này trước.”
***


Trong điện đã lên đèn, ánh sáng lờ mờ tạo nên một cảm giác đẹp đẽ kỳ lạ. Thương Lâm nằm trên chiếc ghế dựa, tay phải thòng xuống giữa không trung, ngón tay kẹp một tờ giấy mỏng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đống tuyết đọng bên ngoài trời.


Cận Dương ở phía nam, quanh năm suốt tháng hiếm khi có tuyết rơi nên hôm qua khi nhìn thấy bông tuyết phủ khắp nơi thì cô đã rất kinh ngạc. Cảnh đẹp này rất khó được nhìn thấy, cho nên Dịch Dương đã dẫn cô ra sau vườn nặn người tuyết, chơi đùa đến toát cả mồ hôi. À, không đúng, không phải Dịch Dương dẫn cô đi nặn người tuyết mà là cô bắt Dịch Dương phải cùng nặn với mình. Nhiều lúc, cô có tính khí trẻ con, thích làm những chuyện khiến hắn cảm thấy rất ngây thơ, nhưng cho dù khi ấy hắn có khịt mũi chê cười thì dưới sự mè nheo của cô, hắn vẫn miễn cưỡng mình chơi với cô.


Đúng vậy, là miễn cưỡng. Sao lúc đó cô lại không nhận ra chứ.


Môi cô bật lên một tiếng cười khổ. Cô đắp tờ giấy lên mặt, trước mũi vẫn còn mùi mực nước. Từ nhỏ cô đã thích ngửi mùi mực nước, mỗi khi ngửi thấy thì trong lòng cảm thấy rất bình yên, nhưng hôm nay cách này lại mất đi công dụng.


Cuối cùng thì những lo lắng bất an thỉnh thoảng cứ hiện lên trong lòng mấy tháng nay đã được chứng thực là không phải do cô lo bóng lo gió. Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Đêm hôm ấy, cái đêm mà hai người đều mê loạn, vượt qua nhiều giai đoạn để tiến hành đến bước cuối cùng, thì ra không đơn giản như vậy.


Không phải là không kiềm chế được tình cảm, mà là do bị trúng bẫy, thế thôi!


Thật ra trước đó cô đã thấy là lạ, người như Dịch Dương không lý nào lại không kiềm chế được mình, làm ra chuyện như vậy. Có điều cô không nghĩ ra nguyên nhân, hắn lại nói với cô là vì thích cô nên cô liền chấp nhận lời giải thích này.
Bởi vì cô thích lý do này.


nhưng lừa ai thì được chứ lừa bản thân thì không thể lâu dài.
***
“Sao em lại nằm ở đây?” Dịch Dương bước vào điện thì nhìn thấy Thương Lâm nằm trên chiếc dựa và thất thần. Trời lạnh thế này mà cô cũng không biết đắp thêm một chiếc chăn, tay đều lạnh ngắt hết rồi kìa.


Hắn ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế dựa, nắm lấy tay cô để sưởi ấm cho cô, mày nhíu lại. “Em không khỏe chỗ nào sao?”
Thương Lâm quay đầu qua, bình tĩnh nhìn hắn.
“Sao thế?” Dịch Dương nhìn cô với vẻ dò xét.
Thương Lâm mím môi. “Không, em vừa nghĩ đến một số việc thôi.”


“Chuyện gì?” Dịch Dương cười. “Hôm nay ăn điểm tâm là bánh đậu nành hay bánh mẫu đơn à?”


Hắn lại trêu chọc cô nữa, nhưng Thương Lâm lại không hề có phản ứng gì, chỉ nắm tay hắn và mỉm cười, nói với giọng nũng nịu. “Em hỏi anh nha, nếu đêm hôm đó anh và em không xảy ra chuyện đó thì anh có làm bạn trai em không?”


Cô giả vờ như rất thờ ơ, không thèm để ý nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt hắn, không bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào trên ấy.


Chân mày Dịch Dương khẽ nhúc nhích, trong mắt thoáng xẹt qua chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường ngay. Hắn đưa tay bắn vào trán cô. “Đang nghĩ gì vậy? Muốn lừa anh nói lời ngon tiếng ngọt sao?”


Nếu là trước đây, chắc chắn Thương Lâm đã cho là hắn đang trêu chọc cô. Nhưng hôm nay cô đã sớm có sự chuẩn bị, có thể nhận ra rằng chẳng qua hắn đang dùng những lời này để trì hoãn, cho mình thêm chút thời gian mà thôi.


“Nếu anh không muốn trả lời câu này thì trả lời một câu hỏi khác, được không?” Cô nhẹ giọng nói. “Rốt cuộc thì… hôm đó anh uống nhầm thuốc hay sao vậy? Sao khi không…”


Mấy chữ ‘uống nhầm thuốc’ vừa được thốt ra thì vẻ mặt của Dịch Dương lập tức mất tự nhiên, giống như là bị ai đi guốc trong bụng. Thương Lâm nhìn biểu hiện này của hắn thì chút hy vọng mong manh còn sót lại trong lòng cũng tan biến theo, chỉ không ngừng nghĩ thầm: quả nhiên, quả nhiên…


Cô vốn nghĩ, cho dù chuyện hạ dược là thật nhưng chưa chắc hắn đã biết, như vậy những gì hắn nói với cô không hẳn đều là giả đối. Nhưng hắn là người khôn ngoan như vậy, bị hạ dược đã là rất hiếm khi, sau đó không phát hiện ra mới là lạ.


Hắn vỗ vỗ hai má cô, nghiêm túc hỏi. “Em đang định tính sổ với anh đấy à? Đã qua lâu lắm rồi, bây giờ mới nói chuyện này phải chăng là đã quá muộn?”
Thương Lâm nhìn hắn. “Chẳng qua em chỉ tò mò mà thôi, anh chọn một câu để trả lời em đi.”


Dịch Dương im lặng một lát rồi nắm chặt tay cô. “Cho dù không có chuyện đêm hôm ấy thì sớm muộn gì chúng ta cũng ở bên nhau mà thôi. Anh biết chuyện đó lúc đầu là do không kiềm chế được, cho nên sau này vẫn luôn cố gắng điều chỉnh quan hệ của chúng ta. Chuyện đã tới nước này, chúng ta ở bên nhau mới là điều quan trọng nhất đúng không? Em đừng nghĩ tới mấy chuyện râu ria ấy nữa.”


Thương Lâm cúi đầu mỉm cười, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của họ, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Ừm, em biết rồi.”


Cô cũng không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này nữa. Khi nghe được tin này, lúc đầu cô hơi tức giận, còn có chút uất ức, nhưng đến bây giờ, chỉ còn lại sự bất đắc dĩ. Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, thậm chí cô bắt đầu thấy thông cảm cho Dịch Dương. Nói cho cùng thì hắn cũng chỉ bị người ta tính kế mà thôi, thế mà lại phải chịu toàn bộ trách nhiệm trong việc này, phải yêu đương với một cô gái mà mình không hề yêu thích.


Thậm chí vì muốn làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn, hắn còn lừa cô rằng bởi vì thích cô nên mới ở bên cô.


Cô nhớ ra mấy tháng nay, số lượng những lời yêu thương ngon ngọt mà hắn dành cho cô không nhiều lắm. Trước đó cô còn chê hắn quá lãnh đạm, hiếm khi nghe được một câu cho lọt tai. Bây giờ cô mới hiểu ra, nói vài câu như thế thì đã quá hời cho cô rồi.


Không biết khi hắn nói nhưng câu ấy thì có buồn nôn muốn ói không?
***


Cảm giác từ thiên đường rơi xuống trần gian quá phức tạp, Thương Lâm phải mất mấy ngày trời để có thể tiếp nhận được sự thật này. Quấn mình trong chăn, nằm trên giường, cô bắt đầu cảm kích những gì mà cô đã trải qua trong quá trình yêu thầm Mạc Đình Hiên mấy năm nay. Nếu lúc trước không có quá nhiều đả kích như vậy, e là lúc này cô đã không chịu nổi.


Không ngờ có một ngày, cô lại cảm thấy may mắn vì mình từng bị tình yêu làm tổn thương nhiều như vậy, Thương Lâm cười tự trào. Chỉ mấy ngày trước thôi, cô còn cảm thấy Dịch Dương chính là chúa cứu thế, mở ra một giai đoạn mới trong cuộc đời cô, làm cho cô có thể thản nhiên mà đối diện với những ký ức trong quá khứ. Nhưng chỉ trong chớp mắt, khoảng thời gian ở cùng hắn cũng đã biến thành điều cấm kỵ mà cô không muốn nhắc đến.


Những lúc cảm xúc tồi tệ nhất, thậm chí cô bắt đầu hoài nghi phải chăng cả đời này đã định sẵn là cô không gặp được chuyện đôi bên cùng thật lòng yêu nhau.
Cô cứ mãi là người theo đuổi.


Trong lòng cô cũng hiểu được là trong chuyện này, Dịch Dương đã hết sức có nghĩa khí. Mà sau khi biết rõ hết mọi chuyện, điều cô có thể làm được cũng chỉ có một: Nói rõ với Dịch Dương, bảo anh không cần tiếp tục đóng kịch nữa.


Nhưng vừa nghĩ đến chuyện từ nay về sau không còn được ôm cánh tay hắn làm nũng một cách danh chính ngôn thuận nữa thì cô lại hy vọng cái ngày mình nói rõ ràng ấy từ từ hãy đến.
Để cô được sống trong giả dối thêm một ngày nữa.


Sự buồn bã ủ ê của cô rốt cuộc đã khiến cho Nhập Họa chú ý đến. Một buổi chiều nọ, nàng ta đến trước mặt cô, ngập ngừng cả buổi trời, cuối cùng cũng hỏi ra những lời trong lòng. “Công chúa, có cần… gọi thái y đến khám không?”
“Khám cái gì?”


“Nô tì thấy gần đây tinh thần của người không được tốt lắm, cơm cũng ăn không vô, lại còn hay ngủ nữa…”
Nhập Họa còn chưa nói xong thì Thương Lâm đã hiểu ý của nàng ta, nhất thời không biết phải nói gì.
Nha đầu này nghi ngờ cô đã có thai chắc!


Chưa nói đến chuyện mấy tháng nay cô không có làm chuyện đó, mà cho dù là cái lần duy nhất ấy thì cô cũng đã uống thuốc tránh thai rồi!


Nghĩ đến chuyện uống thuốc, tâm trạng của Thương Lâm lại trở nên nặng nề. Lúc Dịch Dương đề xuất ý kiến ấy, cô cũng không nghĩ gì nhiều. Tình hình của bọn họ vốn không thích hợp để sinh con, cho nên cô cứ thản nhiên mà uống thuốc. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì không biết là nên lấy làm may mắn hay tiếc nuối.


Lý trí nói với cô rằng may mà khi ấy mình đã uống thuốc, nếu không lỡ có thai thì bây giờ càng buồn gấp bội. Nhưng sâu tận đáy lòng, cô lại đang đau buồn, buộc cô phải suy nghĩ hết lần này đến lần khác rằng mất đi cơ hội ấy thì phải chăng cả đời này cô cũng không còn khả năng có mang huyết mạch của Dịch Dương nữa?


Phiền muộn nghĩ suy hàng trăm lần, Thương Lâm bực bội ôm đầu hét lớn một tiếng. Bực mình quá! Thần thời gian ơi, nếu người không muốn để chúng con ở bên nhau thì đừng có làm ra những chuyện như vậy, cho người ta hy vọng nhưng lại không tạo ra kỳ tích, đạo đức nghề nghiệp của người để đâu?
***


Thật ra Thương Lâm cũng biết trong lời nói của Thẩm Hương có rất nhiều điểm đáng nghi. Con người Thẩm Hương không được thông minh lắm, khi Tô Cẩm còn sống, nàng ta không phát hiện Tô Cẩm có sự khác thường. Sau khi Tô Cẩm ch.ết, nàng ta cũng không thể bình tĩnh mà xem xét những chuyện có liên quan, cho nên kết luận này chưa chắc đã chính xác. Thế là sau khi thoát khỏi cơn chấn kinh, Thương Lâm bắt đầu dùng lý trí phân tích chuyện này.


Nghi vấn lớn nhất nằm trong đơn thuốc này. Nói cho cùng thì xuân dược là thứ không tốt lành gì, dùng xong thì thôi đi, có cần phải giữ lại phương thuốc không? Đang đợi người ta phát hiện ra sao chứ? Cho dù Tô Cẩm có ngốc hơn chăng nữa thì cũng sẽ không phạm phải sai lầm này.


Cô suy đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra chân tướng cho nên nhăn nhó cau có như là bị người ta giết cả nhà, chỉ có khi Dịch Dương tới thì mới làm như chưa hề xảy ra chuyện gì.


Nhưng dù cô có giả vờ tốt thế nào chăng nữa thì với sự nhạy cảm của Dịch Dương, há có thể không phát hiện ra tâm trạng cô có sự khác thường. Nhưng vì năm mới có quá nhiều chuyện phải làm nên hắn cũng không có thời gian mà chú ý đến, đợi đến khi tranh thủ được thời gian thì mới từ tốn xuất hiện trước mặt cô, ung dung nói: “Lần trước anh hứa với em, hôm nay thực hiện thôi.”


“Hứa điều gì?” Thương Lâm lấy làm lạ.
Dịch Dương khẽ cúi người xuống, nhìn vào mắt cô. “Hẹn hò đó.” Hắn nắm lấy tay cô. “Chúng ta đi hẹn hò thôi.”
…Cho nên bây giờ đang quay chương trình hẹn hò xem mắt của MangoTV sao?






Truyện liên quan