Chương 67: Tìm cách cứu viện
Chuyển ngữ: Irisbo
***
Màn đêm buông xuống, bầu trời nhuộm sắc chàm thăm thẳm, đến một vì sao cũng không có. Một đêm lặng gió, phòng ốc bên trong thành Hạ Đinh đều chìm trong bóng đêm tĩnh lặng. Mọi thứ thoạt nhìn đều rất yên ổn, dường như nơi đây không hề xảy ra chuyện gì trọng đại.
Tại nội đường trong phủ Thái Thú, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng. Dọc theo hai bên của căn phòng treo những giá treo đèn mạ vàng, mấy ngọn nến đặt lên trên, ánh sáng màu vàng cam chiếu sáng cả một khoảng không căn phòng. Dịch Dương ngồi phía sau chiếc bàn con, trước mặt là các món ăn quý hiếm đẹp mắt được bày biện trên những chiếc đĩa bằng vàng, ngọc, nhưng anh lại không thèm liếc mắt một cái, chỉ nhẹ vuốt quanh chiếc ly ngọc, vẻ mặt thản nhiên nhìn người đàn ông phía đối diện. “Đã khuya như vậy mà còn gọi Đại Tư Mã đến uống rượu giải sầu thế này, thật là vất vả cho ngươi.”
Hoắc Hoằng lại cười nói. “Bệ hạ đã quá lời. Đó là vinh hạnh của thần tử khi được người cùng giãi bày tâm sự, cớ gì lại vất vả?”
Dịch Dương lắc lắc ly rượu trên tay. “Tốt, nếu đã là vinh hạnh thì hãy uống cạn ly rượu này.”
Hoắc Hoằng cũng không nói lời vô nghĩa, lập tức ngửa cổ uống cạn ly rượu ngon, khen: “Ngũ hợp tửu của Hạ Đinh quả nhiên danh bất hư truyền, mới đầu là vị thanh ngọt thuần khiết, sau để lại dư vị khó quên, hơn nữa chính là có được mùi vị rất đặc biệt, rượu ngon.”
“Nói đặc biệt cũng không phải là đặc biệt nhiều gì, phải nói đến rượu ở phía Nam, hương vị cũng không thua kém. Nếu Đại Tư Mã thật sự muốn uống loại rượu ngon khác thì có thể đến phương Bắc. Trẫm nghe nói rượu Truy Hương Lục có hương vị rất riêng, có tên tuổi trên khắp kinh thành Yến Quốc.” Dịch Dương nói.
“Rượu Truy Hương Lục thần cũng có nghe qua, nhưng bây giờ quan hệ đối ngoại của Ngụy Quốc và Yến Quốc đang không được tốt, chỉ sợ rằng phải chờ lâu mới có thể nhấm nháp được.”
Dịch Dương đặt ly rượu xuống, cười nhạt. “Cũng không nhất định là như vậy. Chỉ cần có bằng hữu ở Yến Quốc thì việc vận chuyển người cũng chỉ là việc nhỏ, huống chi là mấy vò rượu?”
Tay Hoắc Hoằng đặt trên bàn, nghe nói như vậy cũng không hề run rẩy mà rất bình tĩnh. “Bệ hạ thật thích nói đùa. Bây giờ dọc bờ sông Tuy đều đã bị phong tỏa, làm sao có thể vận chuyển hàng hóa?”
Dịch Dương lẳng lặng nhìn Hoắc Hoằng, đáy mắt so với bóng đêm bên ngoài còn tối sẫm hơn rất nhiều, “Đúng vậy, trẫm chỉ đùa một chút.”
Hoắc Hoằng đứng lên. “Trời cũng không còn sớm, bệ hạ nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn rất nhiều công chuyện chờ người xử lí.”
“Được. Ái khanh hãy lui đi.”
Hoắc Hoằng hành lễ, cung kính rời khỏi chính đường. Dịch Dương vẫn nhìn ông ta, cho đến khi bóng dáng ông ta biến mất ở cửa hồi lâu, mới nhẹ nhàng gõ tay vài lần.
Một cận vệ ở bên cạnh xuất hiện, quỳ gối bên người anh. “Bệ hạ.”
“Có tin tức gì không?”
“Cao đô úy đã gặp được hoàng hậu nương nương, nương nương quả thật đã bị Tề Vương Hạ Lan Duệ bắt đi.”
“Quả nhiên.” Dịch Dương nói, dừng một chút mới tiếp tục hỏi. “Nương nương thế nào rồi?”
Anh cố gắng giữ cho ngữ điệu của mình bình thường một chút, nhưng cảm giác sốt sắng vẫn không thể nào che dấu được.
Cận vệ biết được tâm trạng của anh nên vội nói. “Bệ hạ yên tâm, nương nương vẫn bình an. Cao đô úy nói chắc hẳn Hạ Lan Duệ muốn lợi dụng nương nương để uy hϊế͙p͙ bệ hạ cho nên đối đãi với nương nương khá lễ độ.”
“Vậy sao?” Dịch Dương nhắm mắt lại, thở dài một hơi. “Vậy là được rồi.”
Cận vệ thấy vẻ mặt hoàng thượng thoáng dịu một chút, lại hỏi, “Thuộc hạ có điều không hiểu. Bệ hạ phòng bị nghiêm ngặt như vậy, Hạ Lan Duệ làm thế nào mà lại có thể bắt được nương nương, lại còn mang nương nương đến được phương Bắc?”
Dịch Dương lấy một phong thư trong tay áo ném ra, “Tự mình xem đi.”
Đó là mật báo đến từ Cận Dương. Bảy ngày trước thích khách tiến vào hành cung Nam Sơn, ý đồ ám sát Hạ Lan hoàng hậu đang tĩnh dưỡng an thai. May sao hành cung phòng vệ nghiêm ngặt, mà hoàng hậu lại là một nữ hộ vệ võ công cao cường giả trang cho nên cuối cùng vẫn không xảy ra chuyện gì gây náo động.
Dịch Dương vốn cũng không hiểu tại sao những người đó phát hiện ra Thương Lâm không có ở hành cung, cho đến khi mật thư đưa đến sáng nay tới Hạ Đinh thì anh mới rõ ràng mọi chuyện.
“Bức thư này đến quá trễ, nếu đến sớm vài ngày thì ta đã có thể có chuẩn bị trước.” Anh nói. “Có điều cũng không trách được bọn họ, một lần ám sát không thành công mà thôi, chỉ sợ đến nay bọn họ vẫn chưa rõ ý đồ thật sự của đối phương.”
Cận vệ nhíu mày. “Ý của bệ hạ là…”
“Thăm dò.” Dịch Dương cười khổ. “Thực chất của việc ám sát chỉ là một phép thử, vì muốn biết giấu ở nơi đó rốt cuộc có phải là hoàng hậu thật hay không.”
Sau đó trong quá trình giao đấu, hoàng hậu giả không biết rõ ý đồ liền lộ sơ hở, bị đối phương thấy được. Đạt được mục đích, bọn chúng liền giả vờ thất bại, gây rối loạn lòng người, một nửa còn lại nhanh chóng đem tin tức truyền đến nơi tiền tuyến.
Truyền cho Hoắc Hoằng.
Ông ta quỷ quyệt xảo trá như vậy, vừa nghe tin hoàng hậu không có ở Nam Sơn, đương nhiên sẽ nghi ngờ hoàng hậu đang ở bên cạnh hoàng đế, sau đó chờ cơ hội thuận lời liền tìm kiếm người bên cạnh anh. Ông ta quyền cao chức trọng, người tinh thông thuật dịch dung, có ánh mắt sắc sảo bên cạnh không phải ít, Thương Lâm bị phát hiện cũng là lẽ dĩ nhiên.
Về phần làm sao có thể đưa Thương Lâm đến phương Bắc…
“Trẫm rốt cuộc đã hiểu vì sao Hạ Lan Duệ lại cử Cao Trầm đi làm sứ thần đến Ngụy Quốc. Ngày Cao Trầm trở về, trên mặt sông rất nhiều thuyền bè neo đậu, bao quanh đồng thời cũng cởi bỏ một phần lệnh cấm, hoàng hậu đương nhiên là bị giấu ở trong một chiếc thuyền nào đó đưa đi.”
Lần này hiển nhiên là do Hoắc Hoằng liên hợp với Hạ Lan Duệ. Hai người nội ứng ngoại hợp, cùng nhau đem Thương Lâm dâng vào tay kẻ địch, chờ thời khắc mấu chốt lấy làm nhược điểm khống chế anh.
Thật đúng là một kế hoạch vẹn toàn.
“Không ngờ ta lại nuốt lời.” Dịch Dương khẽ cười, khẩu khí có chút tự giễu.
“Gì ạ?” Cận vệ không hiểu gì.
Bên môi Dịch Dương còn mang theo ý cười, dường như đang kể lại một câu chuyện bình thường. “Ta đã hứa với hoàng hậu, sẽ không để nàng rơi vào tay kẻ địch lần nữa. Vậy mà ta đã nuốt lời.”
Cận vệ nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, cảm thấy hơi xúc động, vội an ủi nói. “Bệ hạ đừng nói như vậy, chuyện trên chiến trường làm sao có thể luôn dự đoán chính xác được? Người đã vì hoàng hậu nương nương quan tâm, lo lắng rất nhiều, chỉ vì Hoắc Đại Tư Mã cùng Tề Vương bên Bắc Yến liên thủ với nhau, là điều chúng ta khó có thể phòng bị được. Thuộc hạ tin rằng hoàng hậu nương nương sẽ hiểu được điều này và nhất định sẽ không oán trách bệ hạ.” Ngừng lại một chút rồi nói thêm. “Bây giờ việc cần làm nhất chính là phải tìm cách làm sao cho nương nương bình an trở lại bên người.”
“Nàng hiểu chuyện nên sẽ không trách ta…” Dịch Dương lẩm nhẩm những lời này, sau đó hít sâu. “Ngươi nói đúng, việc cấp bách là phải tìm cách đưa hoàng hậu trở về.”
Quay đầu, Dịch Dương nhìn về phía bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Một màu xanh đen thăm thẳm khiến anh nhớ đến bộ váy cô từng mặc, cũng là màu xanh thẫm xinh đẹp như vậy, giống như biển cả rộng lớn. Dùng loại vải gấm nổi tiếng làm nên, vì vải dùng tám khúc vải dệt thành nên vô cùng tự nhiên sinh động, giống như đem đại dương ngưng kết lại thành những lát cắt lấp lánh, sau đó đem đi cắt may, khoác lên cơ thể mình.
Khi đó Thương Lâm còn cầm hai bên làn váy xoay một vòng trước mặt anh, nụ cười tràn ngập. “Có đẹp không anh?”
Anh nhìn cô, cảm thấy bản thân như được nhìn thấy nàng tiên cá của biển cả trong truyền thuyết, nhịn không được vươn tay kéo cô ôm vào lòng. “Ừm, có thể bước trên thảm đỏ rồi đấy.”
Cô cực kì hả hê. “Xem như anh cũng biết phân biệt xấu đẹp! Sao nào, có phải bây giờ anh đang đắc ý lắm đúng không? Cưới được cô vợ là một đại mỹ nhân như vậy mà. Nói thật mau, dám nói dối em sẽ cắn ch.ết anh.”
Đúng vậy, cưới được một cô vợ không bao giờ trách móc anh điều gì, cũng chỉ có cô vợ ngốc nghếch này mới trước sau đều tin tưởng anh, đúng là anh có phúc.
***
Cao tổ hoàng đế của Yến Quốc trước kia cho xây dựng hành cung đã ra lệnh phải xây dựng thật đặc biệt và tráng lệ. Mệnh lệnh đầu tiên là phải biến thành Truyền Tuy trở thành nơi khiến ai ai cũng phải chú ý. Nhưng những năm gần đây Truyền Tuy chưa hề nghênh đón thánh giá nên hành cung cũng chỉ để không đó, mất đi khí thế. Bây giờ rốt cuộc một nhân vật lớn như Tề Vương đang trụ tại thì hành cung cũng đã thể hiện được tác dụng của nó, trở thành căn cứ địa thương nghị việc quân sự nơi tiền tuyến của Yến Quốc.
Mỗi một ngày đều có vô số hạ thần, quan lại ra vào nơi này, truyền đến những tin tức và văn kiện, hoặc là bái kiến Tề Vương, cùng nhau đàm phán.
Nhưng đêm nay, hành cung tiếp đón một vị khách không giống như thế.
“Sao cháu sao lại đột nhiên đến tiền tuyến vậy? Nơi này rất nguy hiểm, con nên sớm quay về Dục Đô đi. Nếu không có xảy ra chuyện gì, bổn vương làm sao có thể ăn nói với phụ thân ngươi dưới hoàng tuyền?” Hạ Lan Duệ ngôi ở trên cao, nhìn chàng trai ở bên dưới, mỉm cười nói.
Hạ Lan Duệ ngữ khí ôn hòa mà thân thiết, mang theo sự quan tâm săn sóc của một vị trưởng bối, hết mực yêu thương.
Tô Kị hơi cúi đầu. “Điện hạ, thần vừa nghe nói ngài đang ở ngoài tiền tuyến nên lo lắng không thôi, sợ rằng có người thừa dịp loạn lạc mà gây bất lợi cho ngài nên mới vội vã tới đây. Tô Kị vốn là người tập võ, một thân võ nghệ đang lo không có chỗ để dùng, nay thỉnh điện hạ cho phép Tô Kị được làm tùy tùng theo bên người, bảo vệ sự an toàn của ngài.”
Hạ Lan Duệ lắc đầu. “Bổn vương làm sao nỡ lòng bắt con thay ta che chắn nguy hiểm? Con bây giờ là máu mủ còn lại của Trương gia, phụ mẫu on trên trời có linh thiêng chỉ mong sao con có thể sớm nạp thê sinh con, kéo dài hương hỏa.”
Tô Kị ngẩn ra. “Điện hạ…”
“Con nhất định phải xa cách với bổn vương như vậy ư?” Hạ Lan Duệ ngắt lời hắn. “Bổn vương đã nói không có ai xung quanh thì cứ gọi ta là bá bá. Ta với phụ thân con có mối giao tình nhiều năm, đã sớm coi con như con ruột mình sinh ra.”
Giao tình nhiều năm. Như con ruột.
Tô Kị trong lòng mặc niệm hai câu nói đó, bao nhiêu sự trào phúng không cần nói cũng biết.
Nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười thản nhiên, thêm chút cảm kích nhìn Hạ Lan Duệ. “Con biết, thế bá đối với con, đối với Trương gia ân trọng như núi, trong lòng con đối với bá phụ tất cả đều là sự kính trọng và cảm kích, sao có thể là xa lạ được? Chỉ là việc gì cũng nên cẩn thận để tránh bị người khác nắm được nhược điểm.”
“Cẩn thận là chuyện tốt, nhưng nếu con thật sự cẩn thận thì không nên đến tiền tuyến như thế này.” Hạ Lan Duệ nói. “Vẫn là câu nói lúc nãy, con phải sớm yên bề gia thất, như vậy khi thế bá sang năm bái tế phụ thân con mới có chút mặt mũi đứng trước phụ thân con.”
Ngẫm nghĩ thì ông ta cảm thấy hứng thú. “Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, thật sự là không vừa ý cô nương nào sao? Nếu con thích ai thì cứ nói với thế bá, hết thảy mọi chuyện ta sẽ lo cho con.”
Biết rõ đây là lời nói giả nhân giả nghĩa của Hạ Lan Duệ, ông ta am hiểu nhất chính là loại chiến thuật mềm mỏng này, suy nghĩ của Tô Kị giống như không thể khống chế, muốn lại gần nơi mà trước nay vẫn không dám nghĩ đến.
Trong khu vực săn bắn vây quanh Nam Sơn, một cô nương khí thế bừng bừng đang cùng Ngụy Hoàng đi săn thú, quay đầu nháy mắt trông thấy ánh mắt giảo hoạt như hồ ly, không chứa ý tốt. Mặt trời chiều ngã về phía tây như một đóa hoa, trâm cài tóc của nàng lóe sáng, hòa lẫn với đôi mắt sáng trong, tạo thành vẻ đẹp rung động lòng người. Bụi mù từ con đường, nàng như một chiến binh thuần thục điều khiển dây cương ngồi trên lưng ngựa, trên mặt đeo lớp mặt nạ ngụy trang, nhưng hắn vẫn có thể xuyên qua lớp mặt na tinh vi, liếc mắt một cái là nhận ra nàng, giống như… nàng đã khắc sâu trong lòng hắn.
Tay chậm rãi nắm chặt lại, hít sâu, Tô Kị chậm rãi thốt ra một câu. “Con đã biết.”
Hạ Lan Duệ sao có thể không nghe ra được trong lời nói chỉ mang ý trả lời cho có lệ của Tô Kị, nhưng ông ta cũng không nói gì, chỉ nói. “Nếu con đã đến đây thì ở lại đây vậy, ngày mai thế bá sẽ an bài chuyện của con. Yến – Ngụy hai nước nhiều năm chưa từng khai chiến, lần cuối cùng là…”
Lần cuối cùng hai nước giao chiến, giáng một đòn chí mạng khiến cho phụ thân của Tô Kị bị vu oan là giặc phản quốc.
“Vết xe đổ của phụ thân còn rõ ràng ở trước mắt, con thật sự rất lo lắng cho thế bá, sợ người giống phụ thân bị kẻ tiểu nhân tính kế, một đời thanh danh bị hủy hoại trong chốc lát.”
Hạ Lan Duệ nhìn vẻ mặt chân thành của Tô Kị, thở dài một hơi. “Con có lòng vậy là được.”
Tô Kị ở Truyền Tuy đến đêm khuya ngày thứ ba, mặt sông đột nhiên báo động, có binh lính Ngụy Quốc tập kích. Hạ Lan Duệ mặc áo giáp đứng trên cổng thành, trước khi đi để lại lời nhắn bảo Tô Kị ở lại hành cung, không cần đi lung tung.
Đợi đến lúc phần lớn người ngựa đi theo Hạ Lan Duệ, lúc này Tô Kị mới nhẹ bước từ trong phòng ra, dựa theo lối đi Cao Trầm nói cho hắn đi tới chỗ ở của Thương Lâm.
Gió đêm mát mẻ, trong gió có hương hoa thoang thoảng của các loài hoa đầy màu sắc đang tỏa hương dọc đường. Hắn nhảy lên tường, quả nhiên nhìn thấy Thương Lâm ngồi ở ghế đá trong vườn. Bởi vì đêm đã khuya, nàng chỉ mặc một cái váy trắng mỏng, bên ngoài được khoác bởi một chiếc áo choàng, màu trắng trong trẻo na ná với màu váy, mặt trên có thêu hoa văn. Trang phục trắng trong thuần khiết như thế, lại phối hợp với khuôn mặt không chút phấn son, mềm mại nhu thuận, quả thật cả người như một đóa hoa sen trắng nở giữa hồ nước trong, quả thực là thanh lệ động lòng người.
Giờ phút này, đóa sen trắng thanh lệ động lòng người đang bướng bỉnh nhìn bầu trời, con người đen đảo qua đảo lại, nhất định không nhìn cung nữ bên cạnh. Cung nữ kia hẳn là do Hạ Lan Duệ phái tới canh chừng cô, trên mặt vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, lại còn phải gắng kìm chế nói: “Công chúa, thời gian không còn sớm, mời người vào nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ta không vào”. Thương Lâm uể oải nói. “Ngươi nếu mệt thì tự mình đi ngủ đi, đừng ở chỗ này thúc giục ta.”
“Gần đây, mỗi đêm người đều như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Ninh Tố rốt cục chịu không nổi, có chút bực mình hỏi.
“Ngươi thật muốn biết?” Thương Lâm nhếch khóe môi lên.
“Dạ?”
Thương Lâm chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Ninh Tố “Vậy ngươi ghé sát vào một chút, ta nói cho ngươi.”
Ninh Tố bị cô dụ dỗ cúi đầu, lại nghe thấy âm thanh nhỏ bé yếu ớt như ruồi của cô, mang theo chút đắc ý khi âm mưu thực hiện. “Đương nhiên là vì ta nhìn ngươi không vừa mắt nên đổi biện pháp để dày vò ngươi.”
“Người…” Nói còn chưa xong, cổ liền bị người ta đánh một đòn. Ninh Tố vừa nhắm hai mắt lại liền hôn mê bất tỉnh.
Trong bóng đêm kìn kịt, Thương Lâm nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn mà ôn hòa của Tô Kị.
“Sao lại là ngươi?” Cô có chút kinh ngạc. “Ta còn tưởng rằng Cao Trầm sẽ tới cứu ta.” Dù sao mảnh giấy giấu trong viên thuốc là Cao Trầm đưa cho cô.
Tô Kị thản nhiên nói: “Ta và Tĩnh Chi ai tới không giống nhau sao? Hay là cô không muốn nhìn thấy ta, hy vọng hắn tới cứu ngươi?”
Thương Lâm nghe giọng điệu hắn có chút lạnh, nghĩ đến lời nói của mình làm cho hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích. “Ý ta không phải như vậy. Chẳng qua là vì người gửi lời nhắn cho ta là Cao Trầm, cho nên ta…”
Hỏng rồi hỏng rồi, người này hẹp hòi nhất, lần này đặc biệt tới cứu cô còn bị cô làm mất lòng, sẽ không tức giận chứ?
Tô Kị thấy bộ dáng có chút cuống cuồng của cô, nhịn không được cười lên một tiếng. “Đùa cô chút thôi.”
Thương Lâm: “…Một chút cũng không buồn cười.”
Thật là tiến bộ! Lại còn có thể nói đùa, một chút cũng không giống nam nhân âm trầm trước kia…
Quay đầu lại nhìn Ninh Tố bất tỉnh ở dưới đất, cô nghiêm túc nói: “Trở về ngươi nhất định phải đem thủ pháp đánh vào cổ người dạy cho ta. Một chiêu đánh nhanh này để ta có thể tránh được.”
Tô Kị liếc mắt nhìn cô một cái. “Ít nói nhảm đi. Trước tiên, chúng ta phải rời hỏi nơi này đã.”
***
Bên trong thành Truyền Tuy tối đen mù mịt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những chấm nhỏ của ngọn đèn dầu trên thành lâu ở xa xa, có thể tưởng được hiện giờ ở bên kia nhất định là rất náo động. Bây giờ toàn thành là giờ giới nghiêm, bọn họ đi trên ngã tư đường vắng vẻ, đề phòng phía sau giao lộ có lính tuần tr.a xuất hiện, dọc đường đều phập phòng lo sợ.
Thương Lâm biết rõ tối nay Hạ Lan Duệ rời đi là vì có quân địch tập kích bất người, bây giờ nhìn thấy Tô Kị liền hiểu rõ cái gọi là quân địch đánh len đều là do Dịch Dương sắp đặt. Bọn họ hao tổn tâm sức sắp đặt những thứ này, chỉ là vì đem cô từ hành cung cứu về.
Trong tình cảnh này, thật là có một đội quân tận sức, chỉ vì hồng nhan mà hết mình chiến đấu.
Nghĩ ngợi đủ rồi! Cô vỗ vỗ đầu mình. Lúc nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện đáng rơi lệ như vậy, chút nữa trốn không thoát thì tha hồ mà khóc!
“Hai bến tàu ở Truyền Tuy đều có người của Hạ Lan Duệ canh gác, chúng ta không thể đi qua đó. Nhưng mà thành Tây có một bến tàu cũ bỏ hoang, từ trước đến nay không ai lui tới. Ngụy Hoàng bố trí người ở đó, chỉ cần chúng ta tới đó thuận lợi trước giờ tý là được.” Hắn thấp giọng giải thích với Thượng Lâm.
“Ta hiểu được.” Thương Lâm gật đầu, bước nhanh hơn đi theo hắn đi đến phía trước.
Cô cảm thấy hăng hái mà chịu khó, nhưng mà sau đó một đoạn đường Tô Kị bỗng nhiên dừng lại, có chút khó xử mà nhìn cô. “Ngươi đi quá chậm.”
“Hả?” Bị ghét bỏ, Thương Lâm hậm hực. “Ta không có võ công, đương nhiên chạy không qua ngươi. Nếu như ngươi sợ chậm thì chi bằng… ngươi cõng ta?”
Trong tiểu thuyết võ hiệp đều viết như vậy mà, cao thủ võ lâm cõng một kẻ vô dụng thì hiệu quả chạy trốn sẽ cao hơn. Về phần “nam nữ thụ thụ bất thân”, người xưa coi trọng, tronglúc nguy cấp cô không quan tâm những chi tiết này, nhưng Tô Kị có để ý không thì còn chưa biết.
Quả nhiên hắn nghe vậy liền chần chờ trong phút chốc, nhưng mà đoán chừng là suy nghĩ đến tình huống thực sự đặc biệt, nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Thương Lâm, trầm mặc một lát cuối cùng nói: “Được, cô lên ta cõng.”
Hắn ngồi chổm hổm xuống, Thương Lâm vừa định cúi người đi tới, bỗng nhiên giật mình tại chỗ. “Tiếng động gì vậy?”
Là tiếng bước chân, chính là tiếng bước chân đều đặn.
Nghe tiếng động này có ít nhất cũng hai mươi người, đang từng chút hướng đến gần phía bọn họ.
Sắc mặt hai người đều trắng bệch, nháy mắt đã thấy ngã tư đường vốn là còn trống trải vắng vẻ bỗng nhiên có một nhóm binh sĩ dung mãnh tiến đến như thủy triều dâng, bao vây xung quanh bọn họ. Mà ở phía trước rẽ ra một lối, Hạ Lan Duệ trên người mặc áo giáp vốn nên ở thành lâu chỉ huy trận chiến, mỉm cười bước đến.
Thương Lâm cảm thấy được một luồng khí lạnh theo cột sống đi lên, cả đầu đều bị khí lạnh làm cho tỉnh táo.
Dụ địch ra mặt.
Bọn họ trúng kế.
“Cháu trai, ban đêm không ngủ được, lại mang theo khách của bổn vương đi dạo trong thành, hành vi này thật làm ta ngạc nhiên.” Giọng điệu Hạ Lan Duệ vẫn ôn hòa trước sau như một, không mang theo một chút tức giận.
Tô Kị rất nhanh rút kiếm, lạnh lùng cười. “Quân địch trước mặt, thế bá không ở trước trận chỉ huy chiến đấu lại mang theo người ngựa ở trong này ôm cây đợi thỏ, cũng khiến cho cháu cực kì ngạc nhiên.”
“Ôm cây đợi thỏ cũng phải xem con thỏ kia có bằng lòng đánh tới không, nếu ngươi an phận một chút, cũng sẽ không nhiều chuyện như vậy.” Hạ Lan Duệ nói, trong ánh mắt rốt cục lộ ra vẻ hung tàn. “ Hôm nay lúc bày cái bẫy này, ta cũng rất hy vọng cuối cùng không thu hoạch được gì. Cũng không thể không nói, ngươi làm cho ta thực thất vọng.”
“Thất vọng?” Tô Kị châm chọc nói. “Ngươi có tư cách gì mà thất vọng với ta?”
“Bổn vương nhớ giao tình cùng cha ngươi, trăm phương nghìn kế bảo vệ tính mạng của ngươi, nghĩ làm sao để thay các ngươi lưu lại huyết mạch của Trương gia. Nỗi khổ tâm của bổn vương, ngươi cũng không cảm kích, nhất định làm ra sự tình này, buộc bổn vương phải xuống tay với ngươi.” Hắn tiếc nuối mà lắc đầu. “Gia tộc Trương thị các ngươi nếu có một ngày tuyệt tự, đầu sỏ gây nên cũng chính là ngươi, không trách được bổn vương.”
Thương Lâm vốn muốn nếu cá ch.ết lưới rách liền liều mạng đem bí mật đều nói ra với hắn, nhưng giờ phút này thấy bản thân hắn cũng thẳng thắn như vậy thì lập tức hiểu được binh lính bên cạnh đều là chính thống trong truyền thuyết. Những người đó bất luận là nghe xong bí mất gì về hắn, đều hiểu ý mà giấu ở trong bụng.
“Gia tộc Trương thị chúng ta….” Tô Kị cười lạnh liên tục. “Ngươi còn dám nhắc tới gia tộc Trương thị.”
Rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc lạnh, hắn giơ kiếm chỉ vào mặt ông ta, ánh mắt so với lưỡi kiếm còn sắc bén hơn. “Từng ấy năm tới nay, ta vẫn xem ngươi là ân nhân, đem ngươi làm trưởng bối. Ta nghĩ rằng ngươi là thật tâm coi cha là là huynh đệ, nghĩ đến ngươi sẽ giúp cha ta rửa sạch tội. Nhưng ai biết, tất cả chuyện này đều do ngươi làm! Ngươi một tay bày ra tất cả mọi chuyện, quay đầu lại lại ở trước mặt ta giả bộ làm người vô tội!”
Một chút tươi cười trên mặt Hạ Lan Duệ rốt cục biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng khôn cùng. “Ngươi biết rồi? Ai nói với ngươi?” Dừng một chút thì nói. “Đúng rồi, đương nhiên là Ngụy Hoàng. Nếu không tối nay ngươi cũng sẽ không mạo hiểm tới cứu nữ nhân của hắn.”
Tô Kị đón nhận ánh mắt của hắn, châm chọc hỏi. “ Kỳ thật có một vấn đề ta vẫn muốn hỏi ngươi, lúc trước vì sao lại tha cho ta? Nếu giết, hoàn toàn sẽ giết được. Diệt cỏ không diệt tận gốc, không giống với tác phong của ngươi.”
Hạ Lan Duệ nhìn Tô Kị trong chốc lát, chậm rãi nói: “Không ngờ cuối cùng kiếm của ngươi lại chỉ hướng về phía ta.” Ông ta dừng một chút. “Năm đó ngươi từ phương Bắc trở về, thời điểm bổn vương quyết định giữ lại mạng của ngươi đã từng nghĩ, có lẽ sẽ có hôm nay. Chẳng qua khi đó bổn vương tựu nói với chính mình, coi như là báo đáp tình hữu nghị của cha ngươi với ta, coi như mạo hiểm.” Ông ta lắc đầu. “Kết quả là, ta không thể không tiễn bước đứa con cuối cùng của hắn.”
“Bớt giả nhân giả nghĩa ở đây đi!” Tô Kị giận tím mặt. “Tình hữu nghị cùng với cha ta? Lỗi lầm lớn nhất cả đời này của cha ta, chính là xem ngươi như huynh đệ!”
“Hắn không biết suy xét, nhất định chặn con đường của bổn vương, bổn vương còn có biện pháp gì?” Hạ Lan Duệ lạnh lùng nói. “Chẳng lẽ muốn ta ngồi chờ ch.ết, chờ hắn đến hủy diệt hết tất cả của ta sao?”
“Ngươi đại nghịch bất đạo, khi quân phạm thượng, bây giờ còn dám ở chỗ này ngụy biện sao?” Tô Kị giơ kiếm trong tay lên. “Ta không muốn cùng ngươi tranh luận việc này. Nói đi, tiếp theo ngươi muốn làm cái gì?”
Hạ Lan Duệ cười nhạo một tiếng, tầm mắt rơi xuống trên người Thương Lâm. “ Giao Đức Hinh công chúa lại cho ta.”
“Ngươi nằm mơ!” Tô Kị còn chưa kịp trả lời, Thương Lâm liền cướp nói. Cô hơi hơi nâng cằm, vẻ mặt lạnh lùng mà kiêu ngạo. “Ta vốn cho rằng tứ thúc là trung quân ái quốc điển hình, ai ngờ ngươi lại nuôi tham vọng bản thân lớn như vậy. Phụ hoàng dù đối đãi với ta không tốt nhưng trước sau vẫn là phụ hoàng, là quân vương Đại Yến, muốn ta giúp đỡ loạn thần tặc tử là ngươi, quả thực là ngươi nói chuyện viển vông!”
Tô Kị nghiêng đầu nhìn cô, dường như muốn nói cái gì, Thương Lâm lại lần nữa giành trước một bước, hạ giọng nói: “Ta biết ngươi nghĩ cái gì. Ngươi đang lo lắng lát nữa lỡ như đánh nhau không biết ta có bị thương hay không? Yên tâm, hắn muốn lợi dụng ta cùng đứa nhỏ trong bụng để uy hϊế͙p͙ Ngụy Hoàng, sợ ném chuột vỡ đồ, sẽ không xuống tay với ta đâu.”
Cô không chút nghi ngờ, nếu như cô hơi cách xa hắn một chút, chỉ sợ Hạ Lan Duệ sẽ bày trận tên, bắn Tô Kị thành vạn tiễn xuyên tâm.
“Cô…” Ánh mắt Tô Kị có chút quái dị. “ Đây là muốn bảo vệ ta?”
Thương Lâm sửng sốt, lập tức nói: “ Lúc nào rồi mà còn rối rắm ai bảo vệ ai. Tóm lại hiện tại chúng ta cùng trên một thuyền, sống ch.ết đều ở một chỗ.”