Chương 45
Edited by Hari.
Cừu Vân cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ.
Hắn nghĩ lại, bản thân có lẽ không nên đem cơ hội được giải thoát nhường cho Ly Quỷ.
Nếu hắn không nhường cho Ly Quỷ, thì bây giờ cũng không cần phải đối diện với hết thảy những thứ làm người tuyệt vọng trước mặt này.
Y tu sư tỷ sau khi nói xong liền rời đi, Cừu Vân ngậm một búng máu trong cổ họng, quay đầu lại liền thấy hơn trăm đôi mắt của Hồi Xuân Đường đang lấp lánh có thần nhìn chằm chằm hắn, còn mang theo chút ý vị thâm trường.
Cừu Vân:......
Hắn hít một hơi thật sâu, dùng ánh mắt lửa giận thiêu đốt hung hăng nhìn chằm chằm những kẻ không biết đang nghĩ cái quỷ gì kia.
Sau khi dùng ánh mắt bức bách đối phương một đám người phải thỏa hiệp quay đầu đi mới run rẩy cắn răng dùng chân kéo chăn lên.
Nhưng mà chuyện tốt thành đôi, họa không đến một cái.
Mới vừa động một chút, Cừu Vân toàn thân lại cứng đờ.
Mông hắn vốn dĩ còn chưa khỏi, lại Ly Quỷ bóp một cái, hiện tại bởi vì động tác quá lớn, trời đã có tuyết lại còn thêm sương giá, mông lại đau.
Sắc mặt hắn lập tức cứng đờ, ở trước mắt bao người, đành phải hít một hơi thật sâu, giống như một con trùng, bảo vệ tay, gian nan xoay người một cái.
Động tác kia thập phần cay mắt.
Dù sao hiện tại bộ phận duy nhất mà Cừu Vân có thể dùng lực là cái đầu.
Vì thế mọi người chỉ có thể nhìn thấy, Cừu Vân mặt hướng xuống, không ngừng dùng đầu hất cái chăn, sau đó ở trên giường vặn tới vặn lui.
Mọi người đều nhìn hắn đang vui sướng vặn vẹo mông.
Nhìn một lát, không hẹn mà cùng bởi vì cay mắt mà thu hồi lại ánh mắt.
Cừu Vân mới vừa tìm được cho mình một tư thế tốt, liền nghe thấy những người kia quay đầu đi cảm khái nói: "Nhìn hắn vặn vẹo trông thật khiếp, giống như một con trùng vậy."
Cái, cái gì?
Trùng?!
Cừu Vân không thể tin tưởng mở to hai mắt, sắc mặt xanh tím.
Ta mẹ nó nhất định phải giết đám tiện nhân các ngươi!
Nhưng mà vô luận Cừu Vân tức thành cái dạng gì, thậm chí mặt đều đã vặn vẹo, vẫn là không thay đổi được hiện trạng bi thảm hiện tại.
Sư huynh chăm sóc hắn còn cố ý ở trên giường hắn dán một cái nhãn.
"Giường số 32—— Tiêu Hồn Trùng."
"Được rồi, Tiểu......"
Sư huynh vốn là muốn nói Tiểu Triệu, nhưng là buột miệng thốt ra sau liền biến thành "Tiểu Trùng".
Hắn dừng một chút cũng không sửa, giúp hắn kéo màn che nói: "Được rồi, Tiểu Trùng, ngươi cẩn thận nghỉ ngơi, đến lúc thay dược thì gọi sư tỷ của ngươi. Chúng ta còn có việc đi trước đây."
Cừu Vân nghiến răng nghiến lợi: "Cút!"
"Tiểu Trùng, nói chuyện cẩn thận, ta biết trên người ngươi đau, nhưng dù như thế cũng không thể mắng chửi người a? Thôi ta không so đo với ngươi. Ngươi nằm nghỉ đi."
Hắn thuận tay cầm đi bánh bao phát cho Cừu Vân sau khi cả ngày không ăn cơm lại còn phải nối xương, vừa ăn vừa rời đi.
Cừu Vân sau khi tức đến sắc mặt đã đổi màu xong, cảm giác đói khát bị đè ép cả một ngày ngày giờ mới đánh úp lại, hắn muốn ăn một miếng bánh bao đặt trên giường, kết quả vừa mở miệng lại cắn phải một ngụm không khí.
Hắn giương mắt nhìn.
......
Mẹ nó!
Bánh bao đặt ở trước mặt đã không thấy.
Đám đệ tử Thái Thanh Tông táng tận lương tâm, đáng bị thiên đao vạn quả này!
Cừu Vân hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nhịn nổi đành tuyệt vọng hạ thấp cái đầu trùng cao ngạo.
......
Sự việc Yến Phất Quang bị thương sau khi công bố ra, Vô Chiếu trưởng lão luôn cảm thấy có chút bất an. Cùng là năm đại tiên môn nhiều năm như vậy, hắn tiếp xúc với Yến Phất Quang cũng không ít, tự nhiên biết đây là một người đáng sợ như thế nào.
Người năm đó một kiếm san bằng núi sông thế mà dễ dàng bị thương trên tay Ma Tộc như vậy? Thậm chí còn đến mức không thể gặp người.
Hắn nhíu nhíu mày, đệ tử Tích Nghiệp Các đi theo bên cạnh thấy hắn mất hồn mất vía, không khỏi có chút lo lắng.
"Trưởng lão, ngài nghĩ gì vậy......?"
Thanh âm bên tai làm Vô Chiếu trưởng lão phục hồi lại tinh thần.
"Không có gì, chỉ là ta bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi trên đại điện Minh Di chân quân nói Phất Quang chân quân bị thương, luôn cảm thấy có vài phần hoảng hốt."
Đệ tử kia không biết tâm tư của hắn, còn tưởng rằng trưởng lão chỉ đơn thuần là kinh ngạc, vì thế liền nói: "Đây cũng không phải là không có khả năng. Nghe nói năm đó khi đại chiến Nhân Ma, Phất Quang đạo quân từng bị thương, chỉ là ngần ấy năm vẫn luôn cố gắng chống đỡ chưa bao giờ lộ ra mà thôi. Không phải còn có lời đồn đãi nói Phất Quang chân quân mỗi năm đều phải thu mua rất nhiều thánh dược chữa thương sao? Có thể chính là vì ám thương."
Hắn nói xong lời cuối cùng lại tổng kết một câu:
"Nếu thật là như thế, lần này hai phong chủ Ma tộc kia thừa cơ tiến vào, động thử với chân quân có vết thương cũ chưa lành, thật là có khả năng giống như lời Minh Di chưởng môn nói."
Vết thương cũ?
Nghe được đến vết thương cũ, Vô Chiếu trưởng lão ánh mắt lóe lóe.
Khi trước nghe nói Yến Phất Quang có vết thương cũ trong người, chẳng lẽ là thật?
Hắn nghĩ vậy, đem tâm tư giấu đi, trên mặt không mảy may lộ ra chút gì.
Mãi cho đến buổi tối.
Thái Thanh Tông đêm khuya tĩnh lặng.
Vô Chiếu trưởng lão mím môi, ở trong phòng bày ra kết giới, chậm rãi lấy ra truyền âm phù.
Cừu Vân lúc này đói đến ngực dán vào lưng, vừa hận vừa hối, trong lòng cơ hồ đã đem đám người Thái Thanh Tông đã vũ nhục hắn thiên đao vạn quả mười lần.
Bởi vì bị phẫn nộ chi phối, khi truyền âm phù sáng lên lần thứ nhất, Cừu Vân cũng không phát hiện ra.
Hai cánh tay hắn không thể động, liền phẫn nộ dùng đầu đập vào giường, mãi cho đến khi đập vào một đồ vật đang tỏa sáng.
Đây là...... Truyền âm phù?
Nga, lúc này ai sẽ liên hệ mình?
Cừu Vân dừng lại, nghi hoặc dùng ma khí bày kết giới.
"Uy?"
Vô Chiếu đợi nửa ngày, mới nghe thấy đầu kia truyền âm phù truyền đến một đạo thanh âm phảng phất như dùng mũi hừ một cái, không khỏi nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ, nghĩ thầm đám Ma tộc này quả như đồn đãi không biết thu liễm, lên không nổi mặt bàn. Nếu không phải mình cần phải xuống tay với Thái Thanh Tông, cũng tuyệt đối sẽ không liên hệ bọn chúng.
Trong nội tâm hắn chán ghét, ngoài miệng lại không có biểu hiện ra, chỉ là mở miệng nói: "Ngươi chính là người của Ma tộc ẩn nấp ở Thái Thanh Tông? Ly Quỷ hẳn đã nói cho ngươi về ta. Không cần nói nhiều, ta thăm dò được, vết thương cũ của Yến Phất Quang tái phát, sự tình lần này là thật. Chúng ta khi nào động thủ?"
Ảnh ma đầy đầu nghi hoặc.
Không phải, đây là ai a?
Cái gì Ly Quỷ, cái gì động thủ?
Người này chẳng lẽ là muốn bom hắn?
Nghĩ đến hôm nay có người đoạt mất bánh bao của hắn, Cừu Vân tâm sinh cảnh giác, chẳng lẽ hắn bị bại lộ rồi?
Kết giới che kín giường bệnh, Cừu Vân một câu cũng không nói, chỉ tùy ý để đầu bên kia lải nhải nói ra kế hoạch của mình.
Vô Chiếu trưởng lão nói mãi, cảm thấy có chút không đúng.
"Ngươi sao không nói lời nào?"
A, lòi đuôi rồi đi?
Quả nhiên là Thái Thanh Tông phái tới thử hắn.
Vì thế hắn lạnh lùng nói: "Mặc kệ ngươi là ai, nguyên bản là muốn đem truyền âm phù truyền âm cho ai, lời ngươi nói ta đã dùng tồn âm thạch (đá ghi âm) ghi lại, ngày mai ta sẽ báo cáo cho trưởng lão!"
Vô Chiếu kinh ngạc.
Hắn nối sai truyền âm phù?
Hắn trong lòng nổi lên sát khí, thời điểm hắn bị lời nói âm trầm của Ảnh Ma dọa sợ, cho rằng mình thực sự nối sai truyền âm phù, cúi đầu thấy ma phù phiếm hắc khí trong tay.
Vô Chiếu:......
Không phải, không nối sai a.
Ma phù này chỉ có nhân tài Ma tộc mới có thể nối được, không phải Ma tộc căn bản sẽ không có biện pháp, đối diện khẳng định là người Ma tộc.
Cho nên, bọn chúng rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?
Vô Chiếu nhíu nhíu mày, dùng hết sức lực khắc chế chính mình.
"Ta không có thời gian cùng ngươi nói giỡn, ta là nội gian ở Thái Thanh Tông."
Nhưng mà Ảnh Ma một chút cũng không tin.
Một người nối truyền âm phù há miệng liền nói bản thân là nội gian, sao có thể, cho rằng hắn là thằng ngốc chắc?
Trên khuôn mặt hắn hiện lên một tia khinh thường.
Truyền âm phù của Vô Chiếu thấy sắp phải tắt rồi, nghe thấy thanh âm tinh tang bên kia, cáu bẳn quát:
"Ngươi rốt cuộc là sao? Ngươi không có ma trí sao? Hay là Ly Quỷ chưa nói với ngươi, các ngươi lần này tập kích bất ngờ Thái Thanh Tông đều phải nghe ta chỉ huy!"
Cừu Vân cười lạnh một tiếng.
Còn phải nghe hắn chỉ huy.
Hắn mội con trùng tự do từ trước tới nay đều chưa từng bị người khác uy hϊế͙p͙ qua.
Hai người ông nói gà bà nói vịt nói nửa ngày, cuối cùng Vô Chiếu mới nghiến răng nghiến lợi nói đến chuyện sau khi giáo hóa yêu thú sẽ giáng xuống công đức, mới lấy được tín nhiệm của Ảnh Ma.
"Lần giáo hóa yêu thú này là trời giáng đại công đức, kế hoạch của chúng ta vốn là sau khi yêu thú đại khảo thành công, dùng pháp khí hoa sen công đức đem những pháp lực công đức này dẫn tới bên trong Ma giới dưới nền đất, trợ giúp Ma Tôn các ngươi thức tỉnh."
"Quý Tu là ma hồn Ma Tôn biến thành, lần này sau khi nhận công đức Ma Tôn thức tỉnh, hắn sẽ biến thành vật chứa của Ma Tôn, trong thân thể sẽ thức tỉnh ký ức của Ma Tôn."
Đây đều là những chuyện cực kỳ bí mật, ngoài mười hai phong phong chủ của Ma giới ra không ai biết.
Sắc mặt Ảnh Ma rốt cuộc ngưng lại.
Bởi vì hắn biết, bí mật này là bọn hắn lấy ma hồn để thề nhất định không được tiết lộ. Cho dù là Ly Quỷ lúc ch.ết bị người áp chế cũng tuyệt đối sẽ không lộ ra.
Cho nên...... Người này thật là nội gian ở Thái Thanh Tông?
Cừu Vân trong lòng suy nghĩ, tên ma quỷ Ly Quỷ này quả nhiên lưu lại hậu chiêu, không nói trước với hắn.
Trong kết giới thập phần an tĩnh, sau khi Vô Chiếu nói xong, Cừu Vân trầm mặc một lát, sau đó ho nhẹ một tiếng giả như không có việc gì nói: "Ân, ngươi nói đều đúng. Vừa nãy mấy lời kia đều là nói giỡn. Ta là Cừu Vân, Ảnh Ma một trong mười hai phong phong chủ của Ma Vực."
Vô Chiếu tuy rằng bị tên ma này làm tức đến nửa sống nửa ch.ết, nhưng bởi vì có chuyện quan trọng trong người, cũng lười cùng hắn so đo.
"Ngươi hiện tại đang ở đâu? Chúng ta gặp mặt thương nghị."
Cừu Vân:......
"Hồi Xuân Đường."
Vô Chiếu kinh ngạc nói: "Ngươi trà trộn vào trong đám y tu của Hồi Xuân Đường?"
Cừu Vân có chút xấu hổ: "Không sai biệt lắm đi."
Hắn dừng một chút, ho nhẹ nói: "Ta xâm nhập vào đám người bệnh của nội bộ địch nhân."
Vô Chiếu:......
Bên kia, Vô Chiếu mới vừa từ trong phòng đi ra, đã bị phát hiện.
Bạch Lang lấp ở trong tay áo của sư tôn ló đầu ra nhìn nhìn.
"Hắn đã trễ thế này còn đi đâu a?"
Yến Phất Quang nhàn nhạt nói: "Đi gặp kẻ hợp tác với hắn."
Hắn đã sớm hoài nghi người Tích Nghiệp Các có vấn đề, không nghĩ tới thật đúng là vậy.
Yến Phất Quang lúc trước mỗi năm đều phải mất tích một hai tháng. Không ai biết hắn đi đâu. Nhưng là mỗi lần trở về, trên người đều sẽ mang theo thương tích, đây cũng là ngoại giới đồn đãi căn nguyên vết thương cũ của hắn không thể khỏi.
Nhìn một màn này......
Không biết vì cái gì, Bạch Lang nghĩ nghĩ, mơ hồ cảm thấy sư tôn hình như là biết chút gì đó.
Nàng giương mắt nhìn phía sư tôn, thấy hắn nhìn Vô Chiếu đang rời đi như đang suy tư gì, không khỏi có chút tò mò.
"Sư tôn ngài có phải biết gì rồi hay không?"
Yến Phất Quang thấy nàng lo lắng, nghịch nghịch tiểu long giác của nàng, gợi lên khóe môi.
"Không có việc gì, hắn dậy không nổi sóng gió."
Sau khi Vô Chiếu rời đi, hắn mang theo Tiểu Bạch Long nhẹ nhàng theo sau.
Vô Chiếu một đường đi đến Hồi Xuân Đường, nghĩ thầm tên Ảnh Ma này thật đúng là cao giá, cư nhiên bắt hắn phải tự mình đi gặp hắn.
Trên mặt hắn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại sớm đã đem chuyện này ghi nhớ kỹ, khi mở cửa ra đang cười lạnh nghĩ chờ đến khi bọn họ quay đầu khống chế Ma Tôn, đến lúc đó lại thu thập đám tạp nham ngông cuồng này.
Nghĩ như vậy, Vô Chiếu đẩy cửa ra.
Người bệnh ở Hồi Xuân Đường thật sự quá nhiều. Hắn tùy ý nhìn lướt qua, thu hồi ánh mắt, không kiên nhẫn cầm lấy truyền âm phù: "Ngươi ở đâu?
Ảnh Ma: Người này sao lại phiền như vậy.
"Phía đông tận cùng bên trong, giường bệnh số 32. - - trùng. Thấy chưa?"
Vô Chiếu cho rằng mình nghe lầm: "Ngươi nói cái gì?"
Cừu Vân nhíu mày nói: "Trùng! Trùng a!"
Hắn cáu kỉnh gầm nhẹ:
"Ngươi tìm cẩn thận vào, phía đông cũng chỉ có lão tử một con trùng này!"