Chương 64

Edited by Hari.


Ban đêm yên tĩnh, thanh âm Yến Phất Quang thông qua truyền âm phù truyền ra.


"Như thế nào đã trễ thế này còn chưa trở lại?"


Bạch Lang không nghe thấy, chỉ là mơ hồ cảm thấy có chút ồn ào liền bịt kín lỗ tai, tiếp tục ngủ.


Già Ly mím môi, dừng tay.


Yến Phất Quang bên kia đợi một lát không nhận được hồi âm, không khỏi ý thức được có chút không đúng.


available on google playdownload on app store


Hắn buông sách ngồi dậy, nhíu nhíu mày.


"Tiểu Bạch?"


Già Ly nắm chặt tay, dưới ánh trăng, rừng trúc xào xạc, giống như tâm cảnh hắn.


Khi truyền âm phù lại lần nữa sáng lên, Già Ly lên tiếng nói: "Tiểu Bạch thí chủ trong lúc vô tình đã ngủ rồi. Chân quân không cần lo lắng. Đợi nàng tỉnh lại, bần tăng sẽ bảo nàng trở về."


Hắn nhìn Bạch Lang vẫn còn đang mơ mơ màng màng, ngữ khí nhu hòa một chút.


Đợi đã, ngủ rồi?


Tay cầm sách của Yến Phất Quang dừng một chút, nghe ra bên trong là thanh âm của Già Ly, ngữ khí không khỏi có chút chần chờ.


"Tiểu Bạch ở chỗ ngươi?"


Nàng không phải ở bên cạnh hồ chép sách sao? Như thế nào sẽ ở cùng một chỗ với Già Ly?


Yến Phất Quang híp híp mắt, trong lòng hơi có chút không thoải mái.


Già Ly tựa hồ cũng đoán được suy nghĩ của Yến Phất Quang, dừng một chút: "Bần tăng ở trong rừng trúc đánh đàn, vừa lúc gặp được Tiểu Bạch thí chủ mà thôi."


Hắn không giải thích nhiều, sau khi báo Bạch Lang ở chỗ này liền buông truyền âm phù xuống.


Đầu kia Yến Phất Quang nhíu nhíu mày, biểu tình hơi trầm xuống.


Rừng trúc?


Chép sách sao lại sẽ tới rừng trúc?


......


Bạch Lang còn không biết khi nàng đang ngủ, truyền âm phù của sư tôn đã từng sáng lên.


Bởi vì buổi tối thời tiết rất tốt, nàng ngủ thực thoải mái, sau khi tỉnh lại, đã qua thời gian một nén nhang.


Bạch Lang bị gió thổi lay tiểu giác, hơi hơi đung đưa. Chờ cơn gió thứ hai thổi tới, rốt cuộc không mơ hồ nữa mở bừng mắt.


Di, đây là chỗ nào?


Mới vừa tỉnh lại, Bạch Lang còn có chút chưa phân rõ ràng phương hướng, cho đến khi nghe được bên cạnh có người mở miệng: "Nơi này là rừng trúc."


Thấy Bạch Lang nhìn qua, Già Ly giải thích: "Tiểu Bạch thí chủ vừa chợp mắt một lúc"


Dưới ánh trăng, tăng nhân thanh nhã lẳng lặng ngồi ở đó, ánh mắt ôn hòa.


Bạch Lang lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới.


Nga, đúng rồi, nàng vừa rồi bởi vì thánh tăng đánh đàn quá dễ nghe cho nên nàng ngủ quên mất.


Nàng chớp chớp mắt, nhớ tới nguyên lai là đang ở trong rừng trúc a.


Bạch Lang yên lòng, lúc này xoa cái trán muốn đứng dậy, chiếc áo choàng khoác trên người theo động tác của nàng trượt xuống.


Di, đây là cái gì?


Nàng cúi đầu, lại phát hiện là một kiện tăng bào màu nguyệt bạch.


Đây không phải là của Già Ly thánh tăng sao?


Bạch Lang lại không phải ngốc, lập tức nghĩ ra.


Già Ly thánh tăng là sợ nàng bị cảm lạnh, cho nên mới đem tăng y của mình cho nàng.


"Đa tạ thánh tăng."


Bạch Lang hơi có chút ngượng ngùng.


Chính mình nghe người ta đàn, còn khoác áo của người ta, lại còn bắt Già Ly thánh tăng ở chỗ này trông mình lâu như vậy, hình như là có chút hơi quá a.


"Cái kia, ta ngủ lâu như vậy thánh tăng kỳ thật có thể gọi ta dậy a." Bạch Lang nhấp môi nói.


Già Ly nhìn bộ dáng quẫn bách của nàng, vốn là bởi vì truyền âm phù kia mà tâm tình phiền muộn, lúc này thế nhưng lại bình tĩnh lại một chút.


Hắn nhìn Bạch Lang cầm tăng y chân tay luống cuống, lại nhịn không được trộm trộm kiểm tr.a xem mình có chảy nước miếng hay không, tâm phảng phất như bị thứ gì nhẹ nhàng chọc chọc, mềm rũ xuống.


"Không sao. Bần tăng vừa lúc cũng rảnh rỗi không có việc gì, nếu Tiểu Bạch thí chủ không ở nơi này ngủ, bần tăng cũng vẫn sẽ lưu tại nơi này. Cũng là...... nhân quả mà thôi."


Hắn ngữ khí nhu hòa.


Làm cho Bạch Lang lập tức nhẹ nhàng thở ra, không khỏi nắm tăng y, ngây ngốc nói: "Thánh tăng, ngươi thật tốt!"


Già Ly nhìn bộ dáng của nàng, hơi hơi lắc đầu.


"Vừa rồi Phất Quang chân quân tìm Bạch thí chủ, lúc này đã muộn. Bần tăng đưa thí chủ ra ngoài. Ban đêm trong rừng trúc sẽ có trận pháp."


Bạch Lang không nghĩ tới sư tôn còn tìm nàng, kinh ngạc nhìn truyền âm phù, phát hiện quả nhiên là có sáng qua.


"A, ta không thấy."


Bạch Lang nghĩ đến chính mình đã trễ thế này trở về nói không chừng lại bị phạt, trong lòng hơi chột dạ, nhưng cũng không để Già Ly thánh tăng nhìn ra.


Già Ly thánh tăng lúc này đã đứng lên.


Rừng trúc ban đêm so với lúc chạng vạng có vẻ càng thêm an tĩnh.


Đèn thiền ẩn ẩn treo ở ngọn cây, làm cho người cảm giác như không muốn lớn tiếng phá vỡ sự an tĩnh này.


Bạch Lang đi theo thánh tăng chậm rãi xuyên qua rừng trúc.


Phát hiện thật đúng là như là thánh tăng nói, cánh rừng này vừa đến buổi tối sẽ xuất hiện trận pháp.


Bạch Lang rõ ràng nhớ lúc mình tới không phải con đường này, nhưng khi trở về lại xuất hiện thêm một con đường.


Già Ly thánh tăng tựa hồ là đối với nơi này thập phần quen thuộc, lẳng lặng đi ở phía trước.


Bạch Lang nhìn thoáng qua, lại vội vàng chạy đuổi theo.


Một nén nhang thời gian sau, xuyên qua rừng trúc sâu thẳm rốt cuộc ra tới bên ngoài.


Chỗ Bạch Lang chép sách ở bên ngoài sáng hơn trong rừng trúc. Đột nhiên ra tới, Bạch Lang liền vội che mắt, bị ánh sáng bên ngoài chói chảy cả nước mắt.


Nàng chớp chớp mắt, thật vất vả đem khóe mắt ướt át khắc chế, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy sư tôn.


"Xuy, rốt cuộc cũng chịu ra ngoài rồi?"


Yến Phất Quang ở bên ngoài đợi thật lâu, lúc này ngữ khí có chút không tốt.


Bạch Lang còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.


Những lời này vừa ra, mới thấy người đứng ở bên cạnh bàn đá còn không phải là sư tôn nàng sao?


Trong tay Yến Phất Quang còn cầm sách Bạch Lang chép chiều nay.


Suốt một buổi chiều, Bạch Lang cũng chỉ chép được hai lần.


Chữ bên trên còn xiêu xiêu vẹo vẹo.


Bạch Lang lập tức...... xấu hổ.


Này, này.


"Sư tôn, sao ngài lại tới đây?"


Nàng nửa ngày mới phun được ra một câu như vậy.


Già Ly nắm tràng hạt ngước mắt nhìn về phía Yến Phất Quang.


Hai người ánh mắt nhìn nhau, đều không có thoái nhượng.


Bạch Lang vốn tưởng rằng sư tôn sẽ nói nàng không nghiêm túc chép sách, theo bản năng lại kéo kéo ống tay áo của Già Ly thánh tăng.


Ai ngờ Yến Phất Quang lại liếc nàng một cái nói: "Vi sư lo lắng ngươi đã trễ thế này còn chưa trở về."


Lo lắng nàng?


Cái đáp án này vượt ngoài ý liệu của Tiểu Bạch Long.


Nàng lập tức mở to hai mắt nhìn về phía sư tôn, câu "Sư tôn ngươi sinh bệnh hả" cơ hồ sắp buột miệng thốt ra, may mắn còn có chút lý trí ngăn lại.


Vì lời Yến Phất Quang nói, Bạch Lang theo bản năng buông lỏng ống tay áo của thánh tăng.


Trong không khí có chút vi diệu.


Hành động vừa rồi của Bạch Lang làm cho Yến Phất Quang nghĩ lầm nàng là kinh hỉ cảm động.


Hắn nhướng mày, nghĩ mình có phải hay không đối với Tiểu Bạch Long quá mức hà khắc, mới có thể làm cho nàng bị vẻ bề ngoài ôn nhu của Vô Đỉnh Tự lừa gạt.


Sau khi thu lại Thái Thanh Kinh, Yến Phất Quang biểu hiện thập phần bình thường, trừ bỏ ý vị thâm trường nhìn Già Ly thánh tăng liếc mắt một cái, lát sau nói: "Tiểu Bạch làm phiền thánh tăng đưa về. Đệ tử Thái Thanh Tông ta, bổn tọa tự nhiên sẽ chiếu cố."


Lời này của hắn có điều ám chỉ.


Hai người ở đây, trừ bỏ Bạch Lang, trong lòng đều rõ ràng.


Già Ly nhấp môi nói: "Tiểu Bạch thí chủ cũng là tiểu hữu của bần tăng. Chân quân không cần khách khí."


Những lời này quy quy củ củ.


Yến Phất Quang không rõ Già Ly có ý tứ gì, liền không tiếp tục nữa, chỉ là đem ánh mắt chuyển hướng Bạch Lang ở một bên còn đang hoảng hốt xuất thần, nhíu mày nói: "Tiểu Bạch, lại đây."


......


Bạch Lang mơ mơ màng màng đi theo sư tôn trở về.


Trước khi đi còn bị Già Ly thánh tăng sờ sờ đầu.


"Tiểu Bạch thí chủ nếu mệt mỏi, về sau đều có thể tới tìm bần tăng."


Hắn nói chính là sự tình hôm nay đánh đàn giúp nàng đi vào giấc ngủ.


Bạch Lang gật gật đầu, trong lòng cảm thấy thánh tăng càng tốt hơn.


Nhưng...... Đêm nay sư tôn hình như cũng khá tốt.


Phá lệ không có mắng nàng chưa chép xong sách, còn dùng ngôn ngữ hòa ái.


Này quả thực...... chính là phiên bản lão gia gia hiền từ a!


Chẳng lẽ sư tôn lúc này đã vượt qua thời mãn kinh trung niên, hiện tại đã tới thời kỳ người già hiền từ?


Nghĩ như vậy, Bạch Lang không khỏi lặng lẽ chú ý sư tôn.


Khi sư tôn quay đầu, lộ ra mỉm cười.


Yến Phất Quang:......


Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có chút cổ quái.


"Ngươi cười cái gì?"


Tiểu Bạch đối với Tu La tràng hoàn toàn không mẫn cảm, còn thích não bổ, dừng một chút, chân thành khen nói: "Ta chỉ là rất cao hứng."


"Sư tôn ngài về sau hẳn là nên cười nhiều một chút. Ngài hôm nay thật tốt a."


Hiền từ giống như một lão gia gia.






Truyện liên quan