Chương 33: Khúc thiếu niên ngốc
Edit: Bạch Miêu Tử
Beta: Nhã Vỹ
Thanh ân này vừa ra, Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp lập tức chuẩn bị trạng thái chiến đấu!
Dạ Nhiễm cùng Tạp Tạp nhìn trái nhìn phải không nhìn thấy bất kỳ địa phương nào có khả năng giấu kín người, Tạp Tạp lắc lắc đầu với Dạ Nhiễm, biểu thị nó cũng không có phát hiện.
Dạ Nhiễm nheo mắt lại, thoáng suy nghĩ, liền đã biết đây là chỗ giám sát của một vị giáo quan
Lập tức, Dạ Nhiễm không khỏi giương môi cười lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào xa xa trong rừng: ” Nếu như ta là một gã tướng lĩnh, ta sẽ tận lực bảo hộ bất kỳ một binh sĩ nào! Chỉ cần có một tia hi vọng, không vứt bỏ, không buông tay!”
Không vứt bỏ, không buông tay.
Sáu chữ này, tại trước đây thật lâu, Trung Hoa trước đây, cùng tất cả quân đội, chiến hữu, bọn họ đề thường xuyên đọc sáu chữ này trên miệng.
Cũng là sáu chữ Dạ Nhiễm thích nhất.
Quyết không buông tay bất kỳ một chiến hữu còn có thể sống nào. Nay nàng đã tiến vào Học Viện Quân Sự, nàng sẽ dùng tư thái một một người lính để buộc bản thân mình chấp hành.
Bên trong phòng quan sát, Lưu Dược viện trưởng, chẳng những không có lộ ra nụ cười hài lòng, đáy mắt nộ khí ngược lại còn đậm hơn: ” Nếu như đoàn đội ngươi bởi vì thế mà lâm vào nguy hiểm thì sao? Một mạng người, cùng một trăm mạng người, cái gì nhẹ cái gì nặng?!”
Dạ Nhiễm nghe Lưu Dược chất vấn, khẽ thở dài một cái, ánh mắt lập tức thẳng tắp tập trung vào vị trí giám sát của Lưu Dược, giọng nói đầy hàn khí: ” Ta sẽ không đem tính mạng bất luận chiến hữu nào ra nói giỡn, ta chỉ muốn đi cứu, tuyệt sẽ không để bọn họ lại lâm vào tuyệt cảnh!”
Ánh mắt Dạ Nhiễm, rất sáng, con ngươi đen như mực tràn đầy tự tin cùng kiên định, lúc này còn ôm Tập Diệt Nguyệt, một bộ áo đỏ, thuyệt mỹ dung nhan, cứ như vậy làm cho người ta không thể rời mắt.
“Ta đây hiện tại lệnh cho ngươi lập tức buông người trong tay mà rời khỏi, nếu không hai người các ngươi lập tức bị đào thải!” Lưu Dược viện trưởng dường như muốn thấy bộ dạng khó xử của Dạ Nhiễm, lạnh giọng ra lệnh
“Ngươi dùng loại thân phận gì mà ra lệnh cho ta?” Dạ Nhiễm không thèm lựa chọn, chỉ nhàn nhạt hỏi
“Thân phận chỉ huy cao nhất của Học Viện Quân Sự, có đủ hay không?” Lưu Dược sống mấy trăm năm, thân ở địa vị cao, ngay cả vài vị hoàng đế các quốc gia thấy hắn cũng phải khách khí đấy, hôm nay bị một con tiểu nha đầu chất vấn, Lưu Dược cũng phải cáu gắt lên.
Dạ Nhiễm rủ tầm mắt, che dấu đáy mắt đầy lãnh ý, lập tức buông Tập Diệt Nguyệt ra, đem nàng ta đặt trên nhánh cây, sau đó trầm giọng nói với Tạp Tạp: ” Tạp Tạp, lưu lại chiếu cố Diệt Nguyệt”
Tạp Tạp cắn nát một ngụm răng ngà, uy hϊế͙p͙ Nhiễm Nhiễm, tốt, rất tốt, lại cảm thấy phẫn nộ, Tạp Tạp cũng chỉ là gật gật đầu: “Ta đã biết”
Dạ Nhiễm bay khỏi đại thụ, thanh âm lạnh như băng sôn ngàn năm: ” Mệnh lệnh của ngươi ta phục tùng rồi!”
Bên trong phòng quan sát, Lưu Dược thấy Dạ Nhiễm kiên quyết rời đi, có chút kinh ngạc, như thế nào nói đi là đi rồi?
Quân Mặc Hoàng rủ mi mắt xuống, thản nhiên nói: ” Nàng có thể chịu, chỉ là bởi vì không muốn Tập Diệt Nguyệt cũng bị loại bỏ thôi”
Dạ Nhiễm có thể chịu, như là cô gái áo đen khiêu khích lúc trước, sở dĩ nhẫn, là vì nàng không muốc chọc vào thề lực lớn về sau, ngược lại cho hắn tăng thêm thế lực thù địch.
Dạ Nhiễm còn có thể chịu, như là hiện tại bị chất vấn, bị ra lệnh, bị nghi vấn, bị khinh thường. Nhưng nàng có thề nhẫn, vì cái câu: hai người cùng bị đào thải.
Chính mình bị loại bỏ, Dạ Nhiễm sẽ không ý kiến gì, nhưng nếu vì chuyện này mà làm cho Diệt Nguyệt cũng bị loại bỏ, Dạ Nhiễm tuyệt đối không cho loại chuyện này phát sinh.
Cho nên, nàng nhẫn. Nàng phục tùng mệnh lệnh.
“Co được dãn được, cứng cỏi không dời, sẵng giọng quyết đoán, khống chế đại cục, tuổi còn nhỏ mà có năng lực thế này, quả là nhân tài hiếm có!” Lưu Dược viện trưởng một cái mặt già lúc này đã nhăn thành một đóa hoa cúc (Bạch Miêu Tử: @
!!) (Nhã Vy: thứ lỗi cho ta thô tục nhưng ta cảm thấy cái này giống miêu tả cái P quá =’=_
Giờ khắc này Lưu Dược, thật sự hối hận, hắn làm sao lại nhìn lầm người nữa?
Nhìn thấy một bộ dạng tươi cười sáng lạn đầy đắc ý của Thiên Tứ bà bà, Lưu Dược viện trưởng thật sự là nếm phải cay đắng, một hạt giống tốt như vậy đã bị hắn hai tay dâng cho người ta hưởng mất rồi.
Trong phòng rừng, Tạp Tạp nhìn Tập Diệt Nguyệt đang hôm mê, đôi mắt đen nhánh hiện lên tia bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, tập trung tinh thần không có bất kỳ nguy hiểm nào tới gần Tập Diệt Nguyệt
Dạ Nhiễm lúc này một mình đứng tại một dòng suối nhỏ, nước lạnh đập vào mặt, cố dùng cảm xúc băng lãnh đem sự bất kham cùng bạo lực trong cơ thể nàng áp chế xuống.
Ẩn nhẫn, ẩn nhẫn!
Niệm hai chữ này, Dạ Nhiễm bỗng nhiên thống khổ ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, một quyền đánh vào nước, ầm ầm mấy cột nước bắn lên.
Ngồi trên đồng cỏ, Dạ Nhiễm có chút tự giễu nhếch khóe môi, kiếp trước nàng mười tám tuổi đột phá Hậu Thiên đỉnh phong, đi vào cảnh giới Tiên Thiên tông sư, mà hôm nay đã mười lăm tuổi vẫn còn quanh quẩn ở cảnh giới Ngũ Giai võ giả.
Gục đầu nhìn xuống đóa Mạn Châu Sa Hoa đẹp đẽ nơi xương quai xanh, nội tâm Dạ Nhiễm làm sao có thể không hận.
“Nếu như ngay cả ngươi cũng dao động không dứng dậy nổi thì chúng ta nên làm thế nào đây?”
Thanh âm thiếu niên nhàn nhạt vang lên bên tai, Dạ Nhiễm quay đầu, đập vào mắt chính là cái mặt tròn như em bé của Khúc Thừa Trạch, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng.
Dạ Nhiễm thu hồi ánh mắt, ngược lại ngã lưng xuống đồng cỏ, hai tay dặt sau ót, nhàn nhạt nói: ” Biết không Thừa Trạch, Trời cao đối với ai cũng là công bằng đấy.”
Khúc Thừa Trạch cười rộ lên nhìn rất đáng yêu, rất trong sáng: “Ta từ nhỏ là một tiểu tử béo, hơn nữa nhà của ta có tiền, cơ bản đều từ trong sự ghen ghét cùng cười nhạo của bạn bé đồng lứa mà lớn lên đấy, bất quá ta một mực tin tưởng, chỉ cần ta cố gắng, tương lai ta nhất định trở thành một Tiên Thiên võ giả vĩ đại.”
“Bước đầu tiên của ta, chính là Học Viện Quân Sự. Vào được đây, người nhà ta liền có mặt mũi, những người kia cũng sẽ không cười nhạo ta nữa…” Khúc thiếu niên âm thanh rất bình thản, nhân vật chính trong lời nói phảng phất như không phải chính bản thân hắn.
Khúc thiếu niên ánh mắt lần nữa đặt trên người Dạ Nhiễm, kiên định vô cùng: ” Cho nên ta không tin cái gì là Trời cao, ta chỉ biết là cố gắng cố gắng cố gắng hơn nữa, Dạ Nhiễm, ngươi, cũng phải tin tưởng chính ngươi.”
Khúc thiếu niên sẽ không an ủi người, hắn cũng biết Dạ Nhiễm cũng không cần hắn an ủi, nhưng là có mấy lời muốn nói vậy thôi.
Có lã là an ủi, càng có lẽ là những lời kia giấu trong lòng quá lâu, chỉ là muốn nói ra.
Khúc thiếu niên ngốc lại ôn hòa thấu tính đạt lý, tín nhiệm cùng quan tâm, làm cho Dạ Nhiễm khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong môi đỏ chậm rãi nhả ra hai chữ: “Đồ đần.”
Khuôn mặt Khúc thiếu niên béo tròn núc ních bị hai chữ của Dạ Nhiễm làm cho đỏ bừng, liền trừng Dạ Nhiễm, đứng lên rời khỏi, chỉ là dáng tươi cười vẩn không biến mất, hắn biết rõ Dạ Nhiễm đem những lời hắn nói tiếp thu hết.
Năm ngày năm đêm dần dần đi qua.
Cuối cùng năm mươi người lấy được lệnh bài, tề tụ ở lối ra, cùng đợi giáo quan mở ra cửa lớn của cái rừng nhiệt đới ch.ết tiệt này.
Mà người còn lại không lấy được lệnh bài lại tập hợp ở một chỗ khác ngoài cửa, thì ra trong phòng rừng nhiệt đới bọn họ liền đã trở thành một người bị đào thải.
Mà lúc này Dạ Nhiễm lại đang dựa lưng vào thân cây ngáp, lười biếng mở mắt: “Tạp Tạp, còn có năm phút nữa mà, sao không cho ta ngủ tiếp.”
Tạp Tạp liếc mắt, móng vuốt nhỏ chỉa chỉa dưới cây.
Dạ Nhiễm theo tay Tạp Tạp nhìn thử, ho nhẹ một tiếng, tươi cười càng tà mị: “Ôi!! Tất cả mọi người đều đến rồi à”
Chỉ thấy dưới cây, bốn mươi chín người vừa đứng vừa ngồi như vậy trừng mắt nhìn thẳng Dạ Nhiễm vừa mới tỉnh ngủ, im lặng, khinh bỉ, được, thời điểm bọn họ mệt mỏi muốn ch.ết, thì nàng một mực ngủ ngon thế kia à?
Không đợi mọi người phàn nàn, cửa lớn phía sau bọn họ, bỗng dưng mở ra, ánh sáng mặt trời ấm áp chói mắt chiếu thẳng vào.