Chương 45: Diệt Nguyệt bị thương, Dạ Nhiễm nổi giận! Canh hai
Edit: Tiểu Linh
Beta: Nhã Vy
“Vâng!” Bốn người cùng trả lời, nhìn tình cảnh phía dưới, máu của bọn họ làm sao còn có thể không sôi lên!
Dạ Nhiễm thủ thế một quyền, năm người dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai bay vào trong chiến trường.
Không có chiêu thức hoa lệ, không có vũ khí hoa lệ, Dạ Nhiễm chỉ dùng một đôi tay, lần lượt xé rách Ma La tộc.
Nhân loại cùng Ma La tộc, từ lúc hai chủng tộc sinh ra cho đến nay, chiến tranh giữa hai tộc chưa bao giờ gián đoạn!
Ma La tộc đối với nhân loại có sát ý mãnh liệt, Ma La tộc lấy máu người làm nước, thịt người làm thức ăn, xâm chiếm lãnh địa của nhân loại, đoạt được thức ăn của nhân loại, giết sạch tất cả những người bọn họ gặp được.
Nhân loại đối với Ma La tộc, có hận ý bẩm sinh, mỗi người gặp ma liền chém giết, hai tộc liền như vậy có thù không đội trời chung.
“Mỗi người một viên đan dược, ăn vào.” Dạ Nhiễm xé nát một tên Ma La, theo nhẫn trữ vật lấy ra năm viên đan dược, mỗi người trên tay là một viên, Dạ Nhiễm không giải thích chỉ hô một tiếng.
Bốn người Tập Diệt Nguyệt nhanh chóng đem đan dược trên tay nuốt vào bên trong, lập tức thể lực lại khôi phục đến mức cao nhất.
Sát! Nhìn thấy Ma La tộc liền giết!
Những tên Ma La tộc trên chiến trường lúc này, bản thân cực kỳ nhỏ yếu, năm người Dạ Nhiễm, yếu nhất cũng là Tứ Giai võ giả, chém giết Ma La tộc nhỏ yếu giống như là đang thu hoạch cải trắng.
Ở địa phương cường giả vi tôn như Thương Minh đại lục, mấy người Khúc Thừa Trạch được sinh ra trong đại gia tộc, từ nhỏ đã tiếp xúc với huấn luyện giết chóc, cho nên giờ phút này trên chiến trường, bọn họ không sợ máu tươi chút nào, nhìn thấy nguyên một đám Ma La tử vong trên tay họ, ngược lại sinh ra một loại khoái ý!
“Không được phân tâm!” Dạ Nhiễm một tay vặn gãy đầu một tên Ma La tộc, đảo mắt thấy Tư Mạt Tiêu bị móng vuốt của một tên Ma La đâm vào cánh tay, Dạ Nhiễm xuất ra một viên đan dược, bóp nát rồi lợi dụng thời gian sơ hở bôi lên vết thương của Mạt Tiêu.
Tư Mạt Tiêu cảm thấy trên cánh tay truyền đến một chút mát lạnh, gật đầu một cái, tiếp tục chém giết!
Năm người, làm thành một vòng tròn nhỏ, dựa lưng vào nhau, tùy ý chém giết Ma La tộc.
Hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của lão Ngưu cùng đám binh sĩ, đây thật sự là tân sinh lần đầu tiên ra chiến trường sao?
Bọn họ không phải là chưa từng mang theo tân sinh của học viện quân sự ra chiến trường, nhưng kết quả nếu không phải là bị sự thảm thiết này dày vò, thì lại là trốn ở phía sau đồng đội binh sĩ, nhưng mà nhìn tiểu đội năm người của Dạ Nhiễm ở trước mặt.
Coi như triệt để phá vỡ định nghĩa của bọn họ đối với tân sinh của học viện quân sự.
Năm người Dạ Nhiễm ở phương diện phối hợp ăn ý thì không cần phải nói, mà càng làm cho lão Ngưu bọn họ khiếp sợ chính là sự tín nhiệm của bọn người Dạ Nhiễm!
Đem phía sau lưng không chút nào cố kị giao cho đồng đội của mình, chỉ toàn tâm giết ch.ết địch nhân ở trước mặt, không chút nào lo lắng cho người ở sau lưng.
Lão Ngưu cùng đám binh sĩ lúc này khiếp sợ hoàn toàn không ngớt, năm người Mộc Hi Trần lại càng khiếp sợ nhìn một mà giết địch của năm người Dạ Nhiễm.
Bọn họ, sao có thể là thiếu gia tiểu thư được trong người nhà một mực sủng ái được? Là tân sinh của học viện quân sự sao?
Thực lực này, phối hợp đến mức này, ăn ý tới nhường này, hoàn toàn không kém một ít đội của khi lầu các khi, tân sinh năm nay, thật đúng là làm cho người ta không thể khinh thường.
Người ngoài nghĩ như thế nào, khiếp sợ như thế nào, năm người Dạ Nhiễm lúc này hoàn toàn không biết, huyết dịch trong cơ thể bọn họ càng ngày càng hưng phấn, thân thể không ngừng kêu gào, giết chóc, giết chóc, giết chóc!
Trên chiến trường Nhân Ma, là một cái địa phương tàn khốc, càng là được tôi luyện ở địa phương này, bọn họ bây giờ mới biết, vì cái gì có nhiều người như vậy lại thích được ra chiến trường thế này.
Mỗi ngày đều sinh hoạt ở ranh giới sinh tử, trưởng thành trong việc giết chóc, trưởng thành khi địch nhân luôn bao vây, mỗi ngày thực chiến một hồi lại một hồi, bọn họ không thể không tin tưởng, chỉ cần bọn họ bất tử, thực lực nhất định sẽ không ngừng tăng lên!
Cường đại! Sức mạnh! Những thứ bọn họ khát vọng có được, trên chiến trường này nhận thực phát huy vô cùng tinh tế!
“Không tốt, Dạ Nhiễm coi chừng!” Mộc Hi Trần giết ch.ết mấy tên Ma La xung quanh, theo thói quen nhìn về hướng bọn người Dạ Nhiễm, đồng tử mạnh mẽ co rút lại, hướng phía Dạ Nhiễm nói to!
Nhưng mà tiếng la của Mộc Hi Trần, nhưng lại muộn một bước!
Dạ Nhiễm cùng Liễu Phi Tiếu đã sớm cảm nhận được một cổ khí tức vô cùng cường đại bao phủ bọn họ, đem thân hình của bọn họ xác định.
Lúc năm người Dạ Nhiễm hoàn hồn trở lại, trong tầm mắt, một thân hình khổng lồ lập tức hướng phía bọn họ đánh úp lại!
Cửu Giai quỷ!
Sau khi mọi người nhận ra thân hình khổng lồ ở trước mặt, lập tức tất cả mọi người đều kinh hô lên!
Năm người Mộc Hi Trần càng là liều mạng phóng tới hướng năm người Dạ Nhiễm, năm người Dạ Nhiễm tuyệt đối không thể ở chỗ này gặp chuyện không may.
Nhưng mà không còn kịp nữa ….
Cửu Giai quỷ đã tới trước mặt bọn người Dạ Nhiễm!
Dạ Nhiễm phẫn nộ rống một tiếng, muốn phá tan sự áp chế vì cấp bậc do Cửu Giai quỷ mang lại trong cơ thể, lại không nghĩ, bỗng nhiên một cái bóng nhoáng một cái trước mặt Dạ Nhiễm, một giây sau, Dạ Nhiễm, Tư Mạt Tiêu, Khúc Thừa Trạch cùng Liễu Phi Tiếu bốn người đã được một cái lực lượng ôn hòa vô hình bao trùm.
“Phốc …” Cửu Giai Quỷ một chiêu ngang tàng đánh vào thân hình đang che chỡ bên trên bọn họ.
Một ngụm máu tươi phun trên người bốn người, bốn người Dạ Nhiễm trừng to mắt, nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong miệng đang không ngừng thổ huyết, cắn răng, hốc mắt liền như vậy đỏ lên.
“Đáng ch.ết!” Dạ Nhiễm lửa giận ngập trời, một tay ôm Tập Diệt Nguyệt vào lòng, Tạp Tạp ở trong ngực Dạ Nhiễm liền cầm một viên đan dược nhét vào trong miệng Tập Diệt Nguyệt.
Tập Diệt Nguyệt cười cười, nhìn bốn người họ: “Ta không bị áp chế vì cấp bậc đâu, phốc …”
Máu tươi lần nữa phun ra, Tập Diệt Nguyệt ngay cả khí lực để nói tiếp cũng không có, nàng không bị áp chế vì cấp bậc, cho nên tại thời điểm kia, có thể trốn thoát.
Thế nhưng mười lăm năm nay, nàng lần đầu tiên biết được cảm giác có bằng hữu, biến rõ sự tín nhiệm giữa đồng đội thì ra là làm cho người là an tâm cùng mê luyến như vậy, cho nên, nàng đã thuận theo, nàng có thể che chở cho bọn họ.
“Con mẹ nó, ngươi lại muốn ch.ết như vậy phải không!” Nổi giận, Tư Mạt Tiêu cũng nổi giận! Khúc Thừa Trạch cũng nổi giận! Liễu Phi Tiếu cũng nổi giận!
Ba người bọn họ là đại nam nhân, tại thời điểm nguy hiểm không có bảo vệ tốt đồng đội là nữ tử, ngược lại được nàng cứu, nhìn Tập Diệt Nguyệt thổ huyết không ngừng, bọn họ phẫn nộ nhưng đồng thời là đau lòng cùng tự trách.
Tập Diệt Nguyệt vẫn là nở nụ cười: “Không phải ở đây có Dạ Nhiễm sao.”
Có Dạ Nhiễm ở đây, cho nên nàng tin tưởng nàng sẽ không có khả năng gặp chuyện không may.
“Trước để cho nàng rời khỏi chiến trường!” Mộc Hi Trần tràn đầy rung động chạy tới bên cạnh bọn người Dạ Nhiễm, một câu nói xong, muốn huýt gió, huýt sáo gọi Phi Thiên Bằng tới.
Dạ Nhiễm kéo tay Mộc Hi Trần lại, nàng cúi đầu, làm cho mọi người không nhìn thấy nét mặt của nàng, thanh âm lạnh như băng làm cho người khác không rét mà run: “Khúc Thừa Trạch, ôm Diệt Nguyệt, người của Dạ Nhiễm ta bị thương, Ma tộc ở đây, một tên cũng đừng hòng trốn!”
“Nhiễm Nhiễm, ngươi …” Tạp Tạp sốt ruột, Nhiễm Nhiễm phẫn nộ rồi, Nhiễm Nhiễm đã triệt để phẫn nộ rồi!
“Ngươi là đội trưởng, như thế nào có thể đem thương binh lưu lại trên chiến trường!” Mộc Hi Trần nghe được lời nói của Dạ Nhiễm, cũng tức giận rồi, trong đôi mắt phượng hẹp dài đã không còn thâm trầm nhìn về Dạ Nhiễm, chỉ còn lửa giận.
Mấy người Khúc Thừa Trạch cũng nhíu mày nhìn về phía Dạ Nhiễm đang cúi đầu, hiện tại Diệt Nguyệt cần được chữa trị.
Tại thời điểm Mộc Hi Trần còn muốn nói thêm nữa, thân thể của hắn bỗng dưng cứng ngắc ngay tại chỗ.
Những người khác thấy vẻ mặt cứng ngắc của Mộc Hi Trần, cũng tùy theo nhìn về phía Dạ Nhiễm, một cái nhìn này, mọi người ngay ngắn giật mình sững sờ ngay tại chỗ.
Một yêu hồng, một ma ngân. Huyết tinh tới tận cùng yêu hồng, mị hoặc ung dung đến mức tận cùng ma ngân.
Dị sắc yêu đồng, dung nhan tuyệt mỹ, tùy tiện một thân áo đỏ, tóc đen bay múa, Dạ Nhiễm đứng trên không trung, bễ nghễ thiên hạ!