Chương 64: Quái Đại Thúc làm cho người ta nén giận

Edit: Tiểu Linh
Beta: Nhã Vy
Nam tử nghe thấy lời nói của Dạ Nhiễm, thân hình liền dừng lại, nhưng chỉ trong chớp mắt liền khôi phục thần sắc quen thuộc: “Nhưng mà mới nãy lão tử vừa mới cứu các ngươi một mạng đấy.”
Dạ Nhiễm mắt liếc nam tử, cứu? Dạ Nhiễm nàng lợi hại nhất cũng không phải là vũ lực.


“Một chiêu mượn đao giết người này, cũng không phải bất luận kẻ nào cũng đều nguyện ý cho ngươi dùng đâu.” Dạ Nhiễm lạnh lùng nhìn thoáng qua nam tử, dứt lời liền đi về phía mấy người Tập Diệt Nguyệt.
“Quay lại học viện thôi.”


Nghe thấy lời nói của Dạ Nhiễm, mấy người Liễu Phi Tiếu đuổi theo phía trước, mà ánh mắt Tư Mạt Tiêu bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, lách mình đi đến bên người Tiên Thiên nữ tử kia, tay phải nắm lấy cổ họng nữ tử, dùng lực, tiễn nữ tử kia đi Minh Giới.


Bốn người Dạ Nhiễm nhìn động tác của Tư Mạt Tiêu, lông mày nhướn lên không nói tiếng nào.
Tư Mạt Tiêu đi đến bên cạnh Dạ Nhiễm, còn bất mãn lầm bầm: “Đội trưởng luôn mềm lòng như vậy, lưu lại mạng của nàng chính là hậu họa.”


Bị Tư Mạt Tiêu lầm bầm, Dạ Nhiễm có chút bất đắc dĩ sờ mũi, nói nàng thiện lương mềm lòng, nàng thật sự không có cảm giác mình là người như vậy.
Chỉ là —————————


Trung Hoa kiếp trước dù sao cũng là thế kỉ hai mươi mốt thế giới hòa bình, trên xã hội pháp luật kiện toàn, sát nhân bao giờ cũng phạm pháp. Tuy nhiên những người tu luyện võ giả như Dạ Nhiễm chính là áp đảo trên cả pháp luật.


available on google playdownload on app store


Đối với một ít tội không đáng ch.ết, Dạ Nhiễm luôn tuân theo nguyên tắc có thể không giết liền không giết, chỉ là nguyên tắc này của mình, đúng thật là phải sửa lại.


“Này này, mấy tiểu gia hỏa tướng mạo xấu xí các ngươi, chẳng lẽ không nói với ân nhân cứu mạng một tiếng cám ơn sao?” Cái đại thúc nào đó không cam lòng mình bị xem nhẹ, nhảy ra nhìn năm người Dạ Nhiễm hừ hừ nói.
Tướng mạo xấu xí . . .
Tiểu gia hỏa . . .


Tướng mạo xấu xí . . . xấu xí . . . xấu . . .
CMN*, có thể lật bàn hay không vậy?
*CMN: Con mẹ nó
Năm người bọn họ cho dù không phải tuyệt thế mỹ nam mỹ nữ, nhưng ít nhất cũng là thiếu niên tuấn tú, thanh lệ thiếu nữ được không?


Cái đại thúc lôi tha lôi thôi này, lại nói bọn họ là tiểu gia hỏa tướng mạo xấu xí?
Tâm tình Khúc Thừa Trạch vừa khó chịu, lại vừa rất thoải mái, nhìn ba người Tập Diệt Nguyệt đang kinh ngạc bên cạnh, đột nhiên cảm giác được, đạo lý có nạn cùng gánh quả nhiên đúng.


Một mình buồn bực không bằng nhiều người cùng buồn bực nha.
Gân xanh trên huyệt thái dương của Dạ Nhiễm lần nữa lộ ra, Quái Đại Thúc này, luôn có thể khơi mào cực hạn của nàng!


“Này này? Các ngươi làm sao vậy? Đối với xưng hô của lão tử không phục? Nhìn bộ dạng xấu xí của các ngươi, nhìn lại cách ăn mặc cùng dung mạo hoàn mỹ của lão tử, các ngươi so làm sao được?” Quái Đại Thúc nhìn vẻ mặt gần như muốn sụp đổ của mấy người Tập Diệt Nguyệt, nhướn mày chỉ vào mình, lại chỉ vào bọn Dạ Nhiễm, hừ hừ nói.


Mẹ kiếp, bọn họ có thể đánh người không? Có thể không?
Không thể —————-
Bởi vì đánh không lại.
“Đi thôi.” Dạ Nhiễm vượt qua Quái Đại Thúc, trực tiếp đi về phía học viện quân sự, nếu còn dừng lại, nàng thật sự sẽ độc câm Quái Đại Thúc kia!


Mấy người Tập Diệt Nguyệt lập tức nhấc chân đuổi kịp, đối mặt với sức mạnh cường hoành đến nổi một cước đạp phế một cao thủ Tiên Thiên tông sư, bọn họ nghẹn lấy tức giận trong bụng không dám bùng phát, loại tư vị này, thật khó chịu.


Mấy người Dạ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi thề, có một ngày, bọn họ nhất định sẽ đem Quái Đại Thúc này hung hăng dẫm nát dưới chân, nói cho bọn họ biết cái gì mới thật sự là đẹp cùng xấu!


Thực lực phân chia chính là làm cho người ta không còn cách nào khác như vậy, không nói là trêu đùa, tùy ý chà đạp tôn nghiêm của kẻ yếu, thì có thể thế nào?
Không phục? Có bản lĩnh thì mạnh mẽ lên đi!
Kẻ yếu ở trước mặt kẻ mạnh, vĩnh viễn đều không có tư cách mở miệng!


Khóe miệng Quái Đại Thúc kéo lên một đường cong, thân hình không dừng lại, trực tiếp đi theo sau mấy người Dạ Nhiễm, líu ríu.
“A uy. Các ngươi một đám tiểu gia hỏa không có lễ phép này, ít nhất cũng phải cho ta một tiếng cám ơn chứ?”
Trầm mặc, không nghe thấy, bọn họ không nghe thấy gì hết.


“Hừ! Tân sinh quán quân tiểu đội của học viện quân sự, ta xem cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Nổi gân xanh, nhẫn nại.
“Uy!!!, thực lực mới chỉ là Lục Giai đỉnh phong lại dám khiêu chiến mấy thế lực lớn trên đại lục, mấy tiểu gia hỏa xấu xí các ngươi còn rất điên nha.”


Nắm đấm nắm chặt, nhẫn nại.
“Ai nha nha, ta tự hỏi tiểu tử này như thế nào lại quen mặt như vậy, đây không phải là tiểu tử cao gầy lần trước nhìn thấy đi.”


Chân Khúc Thừa Trạch lảo đảo một cái, lại như cũ kiên định đi về phía trước, không thể quay đầu lại, quay đầu liền chính là địa ngục.
“Ai ô ô, nguyên lai cái thiếu nữ y phục màu đỏ này lại là xấu nữ lần trước mua linh quả của ta nha.”


Bước chân mấy người Tập Diệt Nguyệt đều thoáng một cái lảo đảo, thiếu nữ y phục màu đỏ, trừ đội trưởng bọn họ ra còn ai nữa?
Dung mạo của đội trưởng nhà mình, chính là tiên nữ trên trời trong truyền thuyết so ra cũng còn kém!


Đại thúc lôi thôi này cũng dám nói đội trưởng của bọn họ xấu xí?
Không bình tĩnh được rồi!
Cực độ che chở đội trưởng của mình chính là mấy người Tập Diệt Nguyệt lập tức liền không bình tĩnh được rồi!


Thân thể dừng lại, quay đầu, Tư Mạt Tiêu gương mặt lạnh lùng, ánh mắt hung dữ: “Ngươi quái vật đại thúc siêu cấp xấu xí vô địch vũ trụ này, nhanh câm miệng lại!”


“Ai ô!!!, vết sẹo trên trán thiếu niên này thoạt nhìn thật là đẹp, chỉ là làm sao lại ở trên một khuôn mặt xấu xí như vậy thế này.” Quái Đại Thúc nhảy lên trước, sau nửa ngày nghiên cứu vết sẹo trên trán Tư Mạt Tiêu, mới chậc chậc đưa ra kết luận.


Tư Mạt Tiêu nắm chặt nắm đấm, nhẫn nại không vung nắm đấm vào mặt cao thủ này.
“Tiểu tử, ngươi mỗi ngày đều bày ra một khuôn mặt như xác ch.ết lúc soi gương không khó chịu à?” Quái Đại Thúc tiếp tục đối với khuôn mặt của Khúc Thừa Trạch nghiên cứu lại nghiên cứu.


Khúc Thừa Trạch muốn khóc rồi.
Dạ Nhiễm nhìn ba người Mạt Tiêu, Phi Tiếu cùng Diệt Nguyệt còn muốn nói tiếp, vội vàng ngăn bọn họ lại, gần như là ra lệnh: “Đi thôi.”
Ba người Tư Mạt Tiêu không người nào nhìn xem Dạ Nhiễm thế nào, cố gắng đem Quái Đại Thúc kia bỏ phía sau.


Khúc Thừa Trạch đi theo sau ba người kia nội tâm đều hiện ra trên mặt, làm ơn đừng gào réo hắn là tiểu tử cao gầy nữa được không, hắn thật sự là không còn mặt mũi gặp ai nữa mà!


Thấy bốn người đã rời đi, Dạ Nhiễm liếc mắt nhìn thật sâu Quái Đại Thúc trước mặt, sau nửa ngày mới sâu kín thở dài: “Đã đến học viện quân sự rồi, tuy không biết ngươi đến tột cùng là có dụng ý gì, nhưng vẫn cám ơn.”


Nói xong, không nhìn phản ứng của Quái Đại Thúc, Dạ Nhiễm trực tiếp quay người vượt qua bọn người Liễu Phi Tiếu.
Quái Đại Thúc đứng nguyên tại chỗ, sờ sờ khuôn mặt hóa trang thành công của mình, bên tai vọng lấy một tiếng cám ơn của Dạ Nhiễm, một độ cong hoàn mỹ theo khóe môi bay lên.


Ánh trăng chiếu rọi trên người Quái Đại Thúc, dưới sự lôi thôi bên ngoài, đến tột cùng cất giấu là khí chất cùng thân phận như thế nào?


Dạ Nhiễm đi trên đường, lắc đầu, trên đường đi Quái Đại Thúc không ngừng lên tiếng châm chọc, chỉ là để cho năm người bọn họ bỏ qua tình hình bốn phía xung quanh, hơn nữa nói cho mấy cái đuôi sau lưng xác định rõ, hắn một đường đều đi theo, muốn ra tay cũng phải nghĩ kĩ xem chính mình có bao nhiêu sức lực.


Vì sao Quái Đại Thúc phải một đường hộ tống bọn họ đến học viện quân sự, Dạ Nhiễm cũng không rõ, nghĩ mãi cũng không hiểu sự tình Dạ Nhiễm liền không nghĩ thêm nữa.


Dạ Nhiễm không thích chơi đoán chữ, Quái Đại Thúc này có thân phận như thế nào? Mục đích là gì, nàng đều không có hứng thú đi tưởng tượng suy đoán.


Trở lại học viện quân sự, năm người Dạ Nhiễm liền tự ném mình lên tràng kỷ mềm mại, dọc đường đi bị nhiều cao thủ đi theo như vậy, nếu là không khẩn trương, mới là kỳ quái.


“Đội trường, nội đan này lúc nào thì luyện hóa?” Khúc Thừa Trạch xoay đầu qua, ánh mắt sáng ngời nhìn Dạ Nhiễm, nghĩ đến tác dụng của nội đan Tuyết Thân giao long, Khúc Thừa Trạch không nhịn được nuốt nước miếng.


Ba người Liễu Phi Tiếu lúc này cũng đưa mắt nhìn sang Dạ Nhiễm, nội đan của Tuyết Thần giao long đến tay an toàn, kế tiếp, bọn họ đương nhiên muốn đem tác dụng của viên nội đan này phát huy đến tận cùng.


“Ngày mai sẽ bắt đầu.” Tâm tình Dạ Nhiễm cũng có chút dâng trào, luyện chế đan dược sau khi được luyện hóa, ít nhất có thể khiến cho bốn người Diệt Nguyệt thiên phú cùng căn cốt tăng lên.
Đối với việc tu luyện trong tương lai, có vô số chỗ tốt.


“Được.” Khúc Thừa Trạch nằm trên mặt thảm mềm mại ngây ngô cười hắc hắc, cười ngây ngô một hồi, chợt nhớ tới cái gì, bẹp bẹp miệng: “Hiện tại phát tài rồi phát tài rồi.”


Bốn người Dạ Nhiễm lúc này mới nhớ, hình như còn lại đến mấy trăm tấm thẻ vàng, thẻ tử kim còn có ngân phiếu đều ở trên người Khúc Béo.
Khúc Thừa Trạch mặt mũi tràn đầy đau lòng từ trong nhẫn trữ đồ lấy ra ——————
Bốn tấm thẻ vàng.


Tập Diệt Nguyệt thấy dạ dày đau: “Béo, ngươi chỉ cho chúng ta mỗi người một tấm thẻ vàng?”
Khúc Thừa Trạch sờ sờ cái mũi, cười hắc hắc: “Đương, đương nhiên không phải, đội trưởng là một tấm thẻ vàng cùng bốn tấm thẻ tử kim.”


“Ngươi cút đi!” Tư Mạt Tiêu một cước đạp lên mông Khúc Thừa Trạch, tiểu tử này nói cũng thật can đảm.
“Cái kia, đây là công quỹ, công quỹ!” Khúc Thừa Trạch ôm mông, nhanh như chớp trốn trong góc tường, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn mấy người Dạ Nhiễm.


Khúc thiếu niên một tay che nhẫn trữ đồ của mình, một bên bày ra bộ dạng ai dám đoạt thẻ vàng của ta, ta dốc sức liều mạng với hắn.
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ khoát tay áo: “Công quỹ thì là công quỹ đi.”


Ba người Liễu Phi Tiếu cũng chỉ có thể coi như không có gì, nghĩ đến tiền dành dụm hơn mười năm của chình mình, cứ như vậy bị Khúc Béo một lần quy vào “Công quỹ”, quả nhiên là khó chịu mà.


Khúc thiếu niên nghe Dạ Nhiễm nói vậy, liền ngốc nghếch nở nụ cười, lập tức lăn qua lăn lại ở góc tường, hắc có tiền rồi, hắn thật nhiều tiền nha.


“Đều về ngủ đi, ngày mai chính thức bắt đầu bế quan.” Nói xong, Dạ Nhiễm đứng dậy đi lên phòng ngủ ở lầu hai, đêm nay cần phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải luyện chế đan dược.


“Được.” Ba người Liễu Phi Tiếu đáp ứng, trước khi lên tầng không quên hung hăng trừng mắt nhìn Khúc thiếu niên một phen.


Khúc thiếu niên mới không thèm để ý đến ánh mắt sát nhân của bọn họ, dù sao ánh mắt cũng không giết ch.ết người, so với tiền mà nói, những ánh mắt này vẫn có thể chịu đựng được.


Dạ Nhiễm vừa mới mở cửa phòng ngủ của mình, cả người liền rơi vào trong một lòng ngực ấm áp quen thuộc. Dạ Nhiễm đem thân thể dựa vào người Mặc Hoàng, ngữ khí cực kỳ cao hứng: “Mặc Hoàng, chúng ta hôm nay lấy được nội đan của Tuyết Thần giao long.”


Quân Mặc Hoàng vẻ mặt lạnh lùng, nhìn bộ dáng nho nhỏ cao hứng của Dạ Nhiễm, lời muốn nói ra, lại vẫn là nuốt xuống, sau nửa ngày mới bất đắc dĩ thở dài: “Dạ Nhiễm, qua đêm nay, nàng biết chính mình sẽ tạo thêm bao nhiêu kẻ thù hay không?”


Hành động của Dạ Nhiễm ở hội đấu giá, Quân Mặc Hoàng làm sao có thể không biết, chỉ là, hắn không muốn cũng tuyệt đối không muốn để cho Dạ Nhiễm lâm vào bất luận chuyện nguy hiểm gì.


Trong lòng Dạ Nhiễm biết Mặc Hoàng là đang lo lắng cho nàng, mấp máy môi: “Mặc Hoàng, ta đã chống lại Dạ gia, không thể lại cúi đầu hòa giải được.”
Đúng vậy, Dạ Nhiễm chính là không có ý định cúi đầu.


Nàng chống lại Dạ gia, nàng muốn cho Dạ gia đã từng tổn thương người của nàng, tổn thương phụ thân mẫu thân, toàn bộ trả giá thật nhiều!
Cho nên, từ hôm nay trở đi, nàng sẽ không cúi đầu thu liễm tài năng nữa.






Truyện liên quan