Chương 85: Vũ Trung Trần, tiểu nam hài dũng cảm
Chuyển ngữ ♥ Bạch Miêu Tử
Beta ♥ Nhã Vy
Một câu vừa thốt ra, toàn trường đều sôi trào lên!
Phục Nguyên Đan, phục hồi tất cả tổn thương trên thân thể võ giả, tất cả, đều phục hồi như cũ.
Như vậy ——-
Có phải là kể cả đan diền bị hủy không? Kinh mạch bị hủy? Gân cốt bị hoại tử? Cơ thịt bị teo rút?
Nếu quả thật là như thế, trên đại lục có bao nhiêu thiên tài và cao thủ bị hủy diệt đều có thể đứng lên một lần nữa ngạo thị quần hùng?
Quân Mặc Hoàng nhìn thấy một cảnh này, tâm tình sôi sục không thôi, vì Dạ Nhiễm mà vui vẻ, vì Dạ Nhiễm mà kiêu ngạo.
Từ lúc mới gặp gỡ, hắn đã biết thiếu nữ này không thể là người không ai biết đến, không thể không tỏa ánh hào quang trên khắp lục địa.
Nhưng hắn không ngờ chỉ mấy tháng ngắn ngủn, Dạ Nhiễm đã từ vô danh tiểu tốt trở thành một tiểu công chúa, bối cảnh hùng hậu, từ thiên phú bình thường phát triển thành biến thái yêu nghiệt như hôm nay, từ vô danh tiểu tốt cho đến bây giờ, hai chữ Dạ Nhiễm đã vang danh khắp đại lục.
Vũ Nhược Phiêu kéo tay Dạ Huyền Diệp, nước mắt không kiềm được mà rơi như mưa, từ khi Dạ Nhiễm trở lại bên cạnh nàng, những ngày này nàng vẫn cảm thấy như đang mơ.
Hôm nay con gái bảo bối đứng trên đài cao, trở thành một Linh Dược sư vô cùng ưu tú dưới ánh mắt vạn người, dung nhan yêu nghiệt, thiên phú biến thái, thực lực cường hãn, đứa con ưu tú như thế là con của nàng.
Dạ Huyền Diệp là một đại nam nhân nhưng lúc này cũng không nhịn được mà đỏ cả mắt, trở về con gái bảo bối sau khi, cuộc sống của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.
Độc tố tr.a tấn thê tử mười lăm năm được giải. Đan điền bị hủy hoại tr.a tấn y mười lăm năm cũng được chữa trị.
Lúc này bất kỳ ai cũng đều không hiểu được tâm tình của Dạ Huyền Diệp. Đó là một loại xúc cảm khó nói nên lời, xen lẫn áy náy, vui vẻ, hưng phấn, cảm động, đủ loại cảm xúc phức tạp.
Mấy người Lưu Vũ Phi nhìn thiếu nữ chói mắt trên đài, phát hiện trên đời này, ngoại trừ Dạ Nhiễm còn ai có thể xứng đôi với Quân Mặc Hoàng, nhân vật truyền kỳ như vậy nữa đây.
Liễu Ngọc Kiều đã sớm che miệng, lệ rơi đầy mặt, Dạ Nhiễm thành công rồi, thành công luyện chế ra đan dược này, thật sự có thể giúp hắn rồi…
Mấy tiểu gia hỏa Vô Địch thần đội lúc này, kể cả là Liễu Phi Tiếu cũng nhịn không được muốn hét ầm lên, đội trưởng rốt cục cũng tỏa ánh hào quang rồi, toát ra phong thái riêng rồi!
Theo Dạ Nhiễm từ từ mở lò luyện đan ra, tất cả mọi người đều đứng thẳng lên, rốc cục là linh đan thế nào mà lại có công dược truyền thần đến vậy?
(truyền thần = truyền thuyết + thần kì)
Ánh sáng xanh lam tản ra, ánh vàng long lanh chói mắt đến nỗi mọi người không thể không nhắm mắt lại, đợi sau khi thích ứng mới mở to mắt nhìn Dạ Nhiễm lấy ra một viên đan dược đặt trên tay, kể cả những người không biết đan dược là gì lúc này cũng phải tán thưởng.
Đan dược màu vàng trong suốt, chỉ lớn bằng đầu ngón cái, nhưng chỉ cần liếc mắt cũng làm người ta cảm giác được sức mạnh hùng hậu ẩn chứa bên trong.
“Linh Dược sư các hạ nói viên thuốc này có thể trị liệu tất cả tổn thương trên cơ thể võ giả, nói miệng không bằng chứng như vậy, Linh Dược sư các hạ sao không tìm ngay một người thử nghiệm luôn?” Trong đám người không biết là ai hô lên một tiếng, sau đó mọi người bắt đầu ầm ĩ.
Mỗi câu mỗi chữ đều để lộ suy nghĩ muốn Dạ Nhiễm thử hiệu quả của Phục Nguyên Đan này một lần tại chỗ.
Đám người ồn ào uy lực cũng không nhỏ, lão giả bên cạnh Dạ Nhiễm dùng nội lực trấn áp cũng không có chút tác dụng nào.
Dạ Nhiễm nở nụ cười tà mị, tay phải nâng lên, tiếng vỗ tay vang lên, đoàn người thoáng chốc an tĩnh lại, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Dạ Nhiễm.
“Ở đây ai nguyện ý lên đài thử đan? Chỉ một lần, miễn phí cung cấp đan.” Dạ Nhiễm tủm tỉm cười nhìn đoàn người, nhẹ nháy mắt với phụ thân nhà mình, loại tình huống này, nàng không thể để phụ thân nàng lên đài thử thuốc được.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thân thể của bọn họ đề rất khỏe mạnh, cũng không cần đi thử đan này.
Dạ Huyền Diệp nhíu nhíu mày, bây giờ chẳng phải khiến cho con gái nhà mình đâm lao phải theo lao sao? Y ngược lại không để ý mặt mũi, đang chuẩn bị lên đài, một giọng nói hiền từ hùng hậu vang lên trong đoàn người: “Cô bé, nếu đan dược của cháu có thể trị liệu cho cháu trai của lão, cháu yêu cầu cái gì lão cũng đều đồng ý.”
Dạ Nhiễm nhìn qua phía giọng nói phát ra, chỉ thấy một lão bà trên tay dắt theo một đứa bé trai năm, sáu tuổi, sắc mặt bé trai có vẻ tái nhợt, chỉ liếc mắt Dạ Nhiễm cũng đã nhìn ra được kinh mạch của nó bị bế tắc nghiêm trọng, đan điền cũng có dấu hiệu tổn thương, cổ họng có lẽ cũng từng bị vật chất ăn mòn.
Dạ Nhiễm chíu chặt mày, thủ đoạn thật quátàn nhẫn.
Chẳng lẽ giống như nàng, từng bị kiểm tr.a ra là phế vật, sau đó muốn hủy một đứa trẻ sao?
Ánh mắt khiển trách của Dạ Nhiễm không khỏi quét qua Dạ gia chủ.
Dạ gia chủ quay đầu tránh ánh mắt của Dạ Nhiễm, cảm thấy có chút đắng chát, một thiên tài yêu nghiệt, thiếu nữ ưu tú như vậy, Linh Dược sư mà công hội đan dược vô cùng cung kính, vinh dự vốn nên thuộc về Dạ thi gia tộc.
“Vũ Trung bà bà?” Có người nhận ra bà lão này, lập tức khiếp sợ hô lên!
Bốn chữ vừa vang lên, toàn bộ sân viên chớp mắt liền yên tĩnh.
Cao thủ đỉnh phong của Thương Minh đại lục, cửu giai Mộng Cấp võ giả — Vũ Trung bà bà lại xuất hiện ở đây, không thể không làm người người khiếp sợ!
Lúc mọi người còn đang sợ hãi, Vũ Trung bà bà đã mang đứa bé kia lên đài cao.
Dạ Nhiễm bước từng bước tới trước mặt đứa trẻ, ngồi xổm xuống nhéo nhéo hai má của nó, cười dịu dàng: “Em trai à, có thể nói cho tỷ biết đệ tên gì không?”
Bé trai chớp chớp mắt, sau nửa ngày mới cúi đầu, mềm mại nói: “Vũ Trung Trần.”
Dạ Nhiễm có thể cảm giác được đứa trẻ này rất e ngại người khác, đưa tay kéo tay nó, nói nhẹ nhàng: “Tiểu Trần, đi với tỷ.”
Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Vũ Trung bà bà, bà lão cũng nhìn thiếu nữ tà mị vẻ lười biếng này, hôm nay lại ngồi xổm xuống trước mặt cháu trai mình, mặt đối mặt, sau nửa ngày mới cười gật đầu, buông tay cháu ra.
Lúc này tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm này đến tột cùng là muốn làm gì đây?
Chỉ thấy Dạ Nhiễm nắm tay đứa bé đến giữa đài cao, duỗi ngón tay chỉ một mảng đen đầu người, nói với nó: “Tiểu Trần, bây giờ đệ hãy ngẩng cao đầu nói cho bọn họ biết rằng tỷ sẽ trả lại cho đệ một thân thể khỏe mạnh, thế nào?”
Nghe được lời Dạ Nhiễm nói, mọi người đều giật nảy mình, ngay sau đó có rất nhiều người nở nụ cười tán thưởng, tỷ như Quân Mặc Hoàng, tỷ như Vũ Trung bà bà.
Vũ Trung Trần, một bé trai nhỏ như vậy đã mắc phải chứng sợ đám đông, nếu giờ có thể vượt qua loại biến chứng tâm lý này thì sẽ tốt hơn cho việc chữa trị thân thể nó về sau, tu vi liền không trì trệ không tăng tiến nữa.
Trái lại, cho dù Dạ Nhiễm lúc này có điều trị cơ thể cho nó hoàn toàn khỏe mạnh nhưng nó vẫn sợ hãi như cũ thì con đường tu luyện sợ là không có bất kỳ thành tựu nào.
Vũ Trung Trần lắc lắc đầu, muốn chạy về phía bà mình nhưng lại bị Dạ Nhiễm giữ chặt, Dạ Nhiễm nhìn thấy trong ánh mắt của Vũ Trung Trần là sự mờ mịt và bất lực, trong lòng nàng khẽ động, có phải nàng quá hà khắc với nó rồi không?
Vũ Trung bà bà nhìn thấy do dự trong mắt Dạ Nhiễm lóe lên trong tích tắc, lập tức tiến lên ôm lấy cháu mình, chỉ vào đám người, giọng nói tràn ngập ấm áp và nội lực: “Tiểu Trần, con xem bọn họ đi, bà trước mặt bọn họ giống như một tòa núi cao không vượt qua được, Tiểu Trần không muốn trở thành kẻ mạnh như bà sao?”
Tiểu Trần chưa bao giờ tiếp xúc qua loại tình thế này, lập tức muốn khóc lên, lại nghĩ bà từng nói nam tử hán không thể khóc, đành nén nước mắt lại, nhưng sống ch.ết không dám nhìn đám người kia.
“Tiểu Trần, bà vì cháu đi khắp nam bắc, hôm nay mới có thể tìm được người chữa được bệnh cho cháu, bà không muốn bỏ qua… nhưng.. nếu Tiểu Trần không đáp ứng được yêu cầu của tỷ tỷ, bà nhất định không ép buộc con, cháu à, bà mang con đi tìm cách khác, được không?” Vũ Trung bà bà thấy tôn tử nhà mình cúi đầu run run, liền lã chã nước mắt, gượng nói hết câu.
Sau khi Vũ Trung bà bà nói xong liền ôm bé trai nói với Dạ Nhiễm: “Làm không được yêu cầu của Linh Dược sư tiểu cô nương, đan dược này… chúng ta…”
“Không, không, bà…” Bé trai nắm chặt lấy tay nãi nãi, không thể quên bà vì nó đã cầu tới bao nhiêu người, khom người bao nhiêu lần vẫn không có cách, lần này có khả năng, nó không muốn bà phải lo cho nó nữa.
Đứa bé khẩn trương lên, tất nhiên không nhìn thấy đáy mắt bà lão nhà mình lóe lên tia giảo hoạt rồi biến mất, cắn chặt răng một cái, dùng hết sức lực toàn thân hỏi Dạ Nhiễm: “Tỷ tỷ, nếu đệ nói vậy, tỷ thật sự sẽ chữa được cơ thể của tỷ sao?”
Dạ Nhiễm lập tức lau mồ hôi tuôn rơi vì bà lão kia, quay sang gật đầu với nó: “Ừ, tỷ cam đoan với đệ.”
Bé trai không biết lấy bao nhiêu dũng khí, quay đầu nhìn về phía đoàn người, nhắm mắt lại, lại mở mạnh ra, tim đập rộn lên, giọng nói mềm mại lại đủ để mọi người đều nghe được: “Tên của đệ là Vũ Trung Trần.”
“Vậy mới được chứ!”
“Ha ha! Bé ngoan!”
Ngay lúc, tất cả mọi người ở đây nhịn không được mà hoan hô bé trai này, dũng khí của nó, thiện lương của nó, hiếu thuận của nó, tất cả đều làm cho mọi người ở đây chấn kinh và bội phục.
Rất lâu sau, lúc trước nhiều người nói đến cái tên Vũ Trung Trần, bao nhiêu người đều không thể tin được rằng cái tên Vũ Trung Trần danh chấn thiên hạ siêu cường giả kia thậm chí cũng có lúc như thế.
Dạ Nhiễm nở nụ cười, đến trước mặt Vũ Trung Trần, đưa tay sờ sờ đôi má của nó, cười nói: “Tiểu Trần thật giỏi quá.”
Vũ Trung Trần giương mắt nhìn đám người, những thúc thúc, ca ca, thẩm thẩm, còn có gia gia, tỷ tỷ đều hoan hô nó, reo hò nó, hơn nữa ánh mắt bọn họ đều không hề xem thường nó.
Lần đầu tiên Vũ Trung Trần cảm thấy dường như con người cũng không quá đáng sợ.
“Vũ Trung bà bà, nếu bà không ngại thì có thể để cho Tiểu Trần ở ngay đây dùng đan dược, thế nào ạ?” Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Vũ Trung bà bà, cười hỏi.
Vũ Trung bà bà gật đầu đồng ý, trong tình huống dưới đài là ánh mắt sáng lòe lòe của mọi người, bà có muốn từ chối cũng không được, hơn nữa bà cũng không nghĩ ra cách nào để từ chối.
Mọi người mở to hai mắt nhìn, nhìn Vũ Trung Trần nuốt viên linh đan vàng óng kia vào.