Chương 87: Bảo bối, nàng trêu ghẹo ta
“Nha đầu này…” Vũ Trung bà bà nghĩ Dạ Nhiễm nói những lời này là an ủi bà, mấy người bọn họ trải qua nhiều năm như vậy cũng không có bất kỳ đột phá gì, làm sao có thể tin lời Dạ Nhiễm nói.
Chỉ là, đáy mắt Vũ Trung bà bà thoáng hiện tia hy vọng, đỉnh phong võ đạo, ai không hi vọng đột phá chứ?
Dạ Nhiễm không nói thêm nữa, hàn huyên với Vũ Trung bà bà một hồi, đưa tay nhéo nhéo má Tiểu Trần đang ngủ say rồi quay người rời khỏi phòng.
Trở lại phòng mình, lọt vào tầm mắt chính là một cảnh mỹ nam đồ, Quân Mặc Hoàng chỉ khoác lên một tầng áo màu tím ánh vàng, tóc ẩm ướt rủ xuống trước ngực, bọt nước rơi xuống, lăn qua lồng ngực khiêu gợi.
Đôi mắt đen thâm thúy mang theo chút lười biếng vừa tắm xong, thấy bộ dáng ngu ngơ đẩy cửa của Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng thỏa mãn nhếch môi.
Dạ Nhiễm che lấy mũi, ch.ết tiệt, thiếu chút là chảy máu mũi rồi, lập tức xoay người muốn chạy trốn, thằng nhãi đáng ch.ết này thật mê người.
Quân Mặc Hoàng làm sao có thể để cho ái nhân chạy trốn? Đưa tay ôm lấy eo Dạ Nhiễm, hơi thở ma mị liền vờn quanh vành tai Dạ Nhiễm: “Bổn vương đáng sợ đến mức làm nàng phải chạy trốn ư?”
Dạ Nhiễm nhịn không được, bên tai hồng lên, toan muốn đẩy Quân Mặc Hoàng ra lại bị hắn ôm chặt hơn, Dạ Nhiễm chỉ thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, bất đắc dĩ chỉ có thể mở miệng: “Mặc Hoàng, bọt nước trên tóc chàng… làm ướt ta.”
Đáy mắt Quân Mặc Hoàng ánh lên tia cười, biết rõ bảo bối nhà mình thẹn thùng, một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước phớt qua môi Dạ Nhiễm, giọng nói trầm thấp mị hoặc: “Có muốn cùng bổn vương tắm lại lần nữa… không?”
Sắc mặt Dạ Nhiễm hơi đổi, ngẩng đầu lên, một tia giảo hoạt xẹt qua, nở nụ cười khẽ nói: “Tắm thì tắm, chẳng lẽ ta sợ chàng?”
Quân Mặc Hoàng híp mắt liếc Dạ Nhiễm, trong mắt đầy nghi hoặc, bảo bối nhà mình… đang tính toán gì?
“Tốt, bổn vương không sợ, ngược lại lại lo lắng cho nàng…” Hắn dừng lại một chút, ánh mắt trêu chọc, “Bổn vương lo nàng thẹn thùng.”
Dạ Nhiễm bất động lườm lườm Mặc Hoàng, hơi chột dạ, nàng thật đúng là hơi sợ, Quân Mặc Hoàng, tiểu tử này… sẽ không làm thật chứ?
“Ta ngược lại lại không yên tâm về Mặc Hoàng nha.” Dạ Nhiễm đánh giá thân thể Quân Mặc Hoàng, ánh mắt đầy nghi vấn làm cho Quân Mặc Hoàng quả thực ảo não, “Thân thể của chàng sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Đáy mắt Quân Mặc Hoàng lập lòe ánh lửa, bỗng dưng kéo bàn tay nhỏ bé của Dạ Nhiễm, đặt trên ngực mình, thấy thần sắc Dạ Nhiễm không thay đổi liền cảm thấy có chút không cam lòng, nhíu mày nói: “Bổn vương có thể có vấn đề gì? Nếu bảo bối lo lắng thì có thể kiểm tr.a thử! Bổn vương nhất định chứng minh mình tuyệt không có vấn đề!”
Dạ Nhiễm khiêu khích nhìn hắn, cười nhạo: “Thử xem?”
Quân Mặc Hoàng nhẹ gật đầu, thần sắc đầy quyết tâm, điều này làm Dạ Nhiễm hơi không xác định, Quân Mặc Hoàng phảng phất như đoán được tâm tư nàng, đôi mắt đen láy vốn lập lòe lửa liền tối lại, mạnh một hơi thở ấm áp, môi mỏng mát lạnh liền kề sát vành tai tinh xảo, còn chưa kịp làm gì, tim Dạ Nhiễm đã đập rộn lên, hai má tựa sứ trắng hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, Quân Mặc Hoàng thấy vậy không khỏi nhếch miệng, ý định chơi đùa bảo bối nhà mình vừa lóe lên liền tiêu biến. Bất ngờ nghiêng đầu ngậm lấy cánh môi anh đào của Dạ Nhiễm.
Cuồng dã cuốn lấy, nhấm nháp ngọt ngào trong miệng Dạ Nhiễm, ánh mắt Quân Mặc Hoàng càng ngày càng tối lại, nhìn thấy thần sắc ngượng ngùng của bảo bối nhà mình, bộ dáng tuyệt mỹ mà tinh xảo làm cho hắn thập phần động tâm, tự chủ lấy làm kiêu ngạo của hắn suýt nữa sụp đổ, thế nhưng Dạ Nhiễm trong lòng giống như cố ý khiêu khích, lại dùng cái lưỡi mềm mại truy đuổi, hô hấp của Quân Mặc Hoàng lập tức dồn dập, bàn tay lớn ôm eo Dạ Nhiễm thoáng chốc nắm chặc lại, dường như đem sức lực toàn thân ra mà liều mạng kiềm chế.
“Ưm…” Tiếng ngâm khẽ nỉ non bất ngờ đốt lên hỏa diễm đè nén trong thân thể Mặc Hoàng.
Quân Mặc Hoàng híp mắt, hai tay hơi buông lỏng, thừa dịp Dạ Nhiễm chìm đắm không biết gì, nhẹ nhàng kéo đai lưng Dạ Nhiễm, ngón tay thon dài mà hữu lực nhanh chóng bỏ qua lớp tơ lụa mỏng che đập làn da mềm mại của nàng, đột ngột này làm cho Dạ Nhiễm run sợ một hồi, Dạ Nhiễm hơi tỉnh táo một chút, đôi mắt nửa mở nửa khép, mê mang phủ một tầng nước mỏng lập tức đánh trúng tâm can Quân Mặc Hoàng, hắn cắn răng thu tay lại, không dám tùy ý châm lửa nữa.
Nhưng mà Dạ Nhiễm lại…
“Dạ Nhiễm, nàng đây là đang trêu ghẹo bổn vương…” Quân Mặc Hoàng còn chưa nói xong, đã bị một tiếng đập cửa cắt đứt.
“Nhiễm nha đầu, Nhiễm nha đầu, Tiểu Trần thổ huyết, Nhiễm nha đầu…” Xen lẫn tiếng đập cửa vội vàng là tiếng kêu lo lắng của Vũ Trung bà bà không ngừng vang lên.
Thần trí Dạ Nhiễm lập tức tỉnh táo, trợn mắt chống lại đôi mắt đen thâm thúy mà u ám của Quân Mặc Hoàng, trong mắt lóe ra hỏa tình cực nóng.
Hơn nữa nghe được tiếng gọi của Vũ Trung bà bà ngoài cửa khó giấu được thần sắc ngượng ngùng và sốt ruột, nghĩ đến hành vi của chính mình liền muốn đẩy Mặc Hoàng ra tìm đường chạy, lại cảm nhận được vùng da thịt nơi đai lưng bị bàn tay lớn giữ chặt.
Dạ Nhiễm không dám nhìn Quân Mặc Hoàng nữa rồi, chỉ có thể cúi đầu nỉ non: “Mặc Hoàng, ta muốn đi xemTiểu Trần…”
Sau khi nói xong, Dạ Nhiễm cũng nhịn không được muốn táng cho mình một phát, được rồi, nàng thừa nhận, nàng là đà điểu.
Quân Mặc Hoàng rủ mắt nhìn điệu bộ của bảo bối, sau nửa ngày mới than nhẹ một tiếng, tà mị kẽ cắn vành tai Dạ Nhiễm, giọng khàn khàn vang lên: “Bảo bối, lần sau không có chuyện trốn đi dễ dàng như vậy đâu đấy..”
Một khắc sau, Dạ Nhiễm liền sửa sang y phục chỉnh tề, nhanh chóng phóng tới cửa phòng.
Quân Mặc Hoàng nhìn bóng lưng Dạ Nhiễm, cười khổ một cái, chơi với lửa cuối cùng lại bị lửa đốt, chỉ là chớp mắt, đôi mắt đen láy càng hiện ra ý cười, bảo bối từ khi giải độc thành công dường như càng ngày càng chủ động nha.
Rủ mắt xuống, đảo qua bộ vị nào đó của mình, Quân Mặc Hoàng bất đắc dĩ nhún vai, quyết định đi tắm lại lần nữa, vẫn là nước lạnh tốt hơn.
Dạ Nhiễm nhanh chóng thoát được, vừa ra ngoài liền nhìn thấy nét mặt đầy lo lắng của Vũ Trung bà bà. Bà bà thấy Dạ Nhiễm đi ra liền kéo tay nàng, chạy vội tới phòng mình: “Nhiễm nha đầu, mau mau, Tiểu Trần thổ huyết!”
Vừa vào phòng đã thấy Tiểu Trần không ngừng thổ huyết, trong mắt Dạ Nhiễm hiện lên một tia nghiêm trọng, nhanh chóng đến bên giường, đưa tay bắt mạch cho Tiểu Trần, dò xét một lúc mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nói với Vũ Trung bà bà: “Bà bà không cần lo lắng, máu mà Tiểu Trần thổ ra đều là tụ huyết bẩn mà những năm này dồn nén trong cơ thể thôi. Sau khi thổ tụ huyết, thân thể Tiểu Trần mới nhanh hồi phục.”
Nghe được lời Dạ Nhiễm, Vũ Trung bà bà cảm thấy tảng đá trong lòng rơi xuống, Tiểu Trần là người thân duy nhất của bà, bà tuyệt đối không để Tiểu Trần xảy ra bất cứ chuyện gì.
Dạ Nhiễm vừa nói vừa trở mình Tiểu Trần, một chưởng đánh về lưng Tiểu Trần, làm hắn hộc một tiếng, ói ra một ngụm máu đen, về sau liền yên ổn lại.
Vũ Trung bà bà thấy Tiểu Trần bình thường lại, lòng đầy cảm ơn nhìn Dạ Nhiễm: “Nhiễm nha đầu, hôm nay…”
Vũ Trung bà bà định nói lời cảm ơn, sau một giây sau, vẻ mặt lại có phần xấu hổ nói với Dạ Nhiễm: “Khụ khụ, lão bà tử ta sốt ruột cháu ngoại, xem ra đã phá ngang chuyện tốt của Nhiễm nha đầu rồi.”
Thân thể tôn tử đã vô sự, Vũ Trung bà bà nhìn đôi một đỏ mọng hơi sưng của Dạ Nhiễm, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia trêu chọc.
A~!
Dạ Nhiễm bị Vũ Trung bà bà nhắc đến liền giật mình đứng lên, lại bị ánh mắt ám muội của Vũ Trung bà bà khiến da đầu run lên, nghĩ đến mới vừa cùng Quân Mặc Hoàng làm chuyện xấu hổ, mặt không khỏi đỏ ửng lên, lại một lần nữa tìm cớ chạy trốn: “Tiểu Trần đã vô sự, vãn bối cáo lui trước!”
Sau đó chân như bôi mỡ, chạy khỏi phòng Vũ Trung bà bà.
Vũ Trung bà bà ôm lấy đứa cháu nhà mình nhìn theo bóng lưng Dạ Nhiễm, không khỏi nở nụ cười, nha đầu này, lúc trước hung hăng càn quấy không coi ai ra gì, bây giờ lại nhìn thấy biểu lộ ngượng ngùng hiếm thấy, Vũ Trung bà bà không khỏi cười cảm thán, một nữ nhân mà, cho dù khí phách, tính cách mạnh mẽ càn quấy, nhưng trước ý trung nhân của mình vẫn chỉ là một nữ nhân bình thường như bao người.
Cũng như thế, một nam nhân bên ngoài hô phong hoán vũ, lãnh khốc vô tình, trước mặt ái nhân cũng vẫn là một nam nhân bình thường.
Đứng trước cửa phòng, Dạ Nhiễm muốn đẩy cửa nhưng tay cứ cứng ngắt đặt trên cửa, sau nửa ngày mới hít sâu một hơi, đẩy cửa vào.
Quân Mặc Hoàng sau khi tắm nước lạnh xong đang tựa trên đầu giường, nhướn mày nhìn tiểu đà điểu nhà mình xoắn xuýt một bộ dạng thấy ch.ết không sờn, không khỏi nhếch môi mỏng: “Bảo bối, còn muốn tiếp tục không?”
Lười biếng mà tà mị, gợi cảm mà hấp dẫn.
Đây chính là Quân Mặc Hoàng trong mắt Dạ Nhiễm lúc này.
Trong lòng Dạ Nhiễm không ngừng khinh bỉ hành vi đà điểu của chính mình, không cần suy nghĩ đã cười cười tà mị đối mắt với Quân Mặc Hoàng, đi đến cạnh hắn, khiêu khích nói khẽ bên tai hắn: “Mặc Hoàng, ta có từng nói, chàng rất mê người hay chưa?”
Thấy thần thái Dạ Nhiễm như thế, Quân Mặc Hoàng chỉ cảm giác dục vọng vừa bị dập tắt lại muốn dâng lên, nhẹ than một tiếng, kéo Dạ Nhiễm xuống giường, lại để mặt nàng dán lên lồng ngực rắn chắc của hắn, trầm giọng nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải chữa thương cho nhạc phụ.”
Trong lòng Dạ Nhiễm bây giờ rất ấm áp, thật sự rất ấm.
Quân Mặc Hoàng, nam nhân này luôn dùng phương thức bá đạo của hắn bảo vệ nàng, thủ hộ nàng, không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương đến nàng, kể cả chính hắn.
Mấy ngày nay không ngủ không nghỉ tìm kiếm dược liệu, hôm nay luyện chế đan dược, tinh thần lực tập trung cao độ, bây giờ nằm trong lòng Mặc Hoàng, từng cơn mệt mỏi cuốn tới, chỉ chốt lát nàng đã thiếp đi trong lồng ngực ấm áp quen thuộc.
Nhìn Dạ Nhiễm ngủ say như là một đứa trẻ con, khóe môi Quân Mặc Hoàng khẽ nở nụ cười, hắn biết rõ Dạ Nhiễm sẽ không từ chối hắn, nhưng hắn muốn cho nàng điều tốt nhất.
Cho nên vì suy nghĩ cho tương lai hạnh phúc của mình và Dạ Nhiễm, đáy mắt Quân Mặc Hoàng lóe lên một tia kiên định rồi biến mất, có nên tuyên bố quyền sở hữu của mình hay không đây?
Đêm tối luôn tuyệt đẹp, không phải sao?
Sáng sớm hôm sau, Dạ Nhiễm mông lung mở hai mắt trong ngực Quân Mặc Hoàng, dung nhan tuấn mỹ liền đập vào mắt, nàng không khỏi mỉm cười đưa tay nhéo nhéo mũi Quân Mặc Hoàng, nhẹ giọng vui vẻ gọi: “Mặc Hoàng, dậy thôi…”