Chương 89: Công hội đan dược, xảy ra xung đột!
Dạ Huyền Diệp chậm rãi mở đôi mắt đen sáng chói dưới tầm mắt của Dạ Nhiễm, khôi phục.
Thật sự khôi phục!
Dạ Huyền Diệp đứng lên ôm nữ nhi bảo bối của mình xoay tròn ba vòng: “Ha ha ha, đan điền khôi phục rồi, thật khôi phục rồi!”
Cảm nhận được vui vẻ của Dạ Huyền Diệp, trong lòng Dạ Nhiễm cũng thật vui vẻ, song độc mẫu tử mạn châu sa giải trừ thành công, thực lực mẫu thân khôi phục, bây giờ đan điền phụ thân cũng chữa trị thành công, tâm tình Dạ Nhiễm giờ phút này không thể dùng ngôn từ để biểu đạt nữa rồi.
Nghe tiếng Dạ Huyền Diệp hưng phấn cười to, tầng sương trắng quanh người Vũ Nhược Phiêu cũng dần biến mất, mở mắt ra nghe dược một câu của Dạ Huyền Diệp, đan điền khôi phục rồi.
Nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.
Vũ Nhược Phiêu mở to đôi mắt xinh đẹp, dịu dàng nhìn vẻ mặt hưng phấn tột độ của Dạ Huyền Diệp, mười lăm năm rồi, mười lăm năm nàng cơ hồ chưa từng nhìn thấy bộ dạng như hiện giờ của y.
Mười lăm năm trước Dạ Huyền Diệp cuồng vọng, tà mị, tài trí hơn người, sau khi đan điền bị hủy, khinh cuồng của tuổi trẻ không còn nữa, y học được cách ẩn nhẫn, học giấu tài, nhận hết thảy đối xử lạnh nhạt của thế gian, nhìn hết thảy ấm lạnh của thế gian.
Dạ Huyền Diệp trải qua thế gian mười lăm năm ấm lạnh, mười lăm năm sau một lần nữa tái khởi, y, vẫn như xưa, là Dạ Huyền Diệp!
“Phụ thân, thực lực của người? Cảm giác ra sao?” Dạ Nhiễm vội hỏi phụ thân nhà mình, không thấy người có dấu hiệu tiến giai nhưng Dạ Nhiễm có thể cảm nhận được trong cơ thể phụ thân ẩn chứa nội lực, nhưng nàng không nhìn rõ cấp bậc.
“Tiên thiên tông sư, là thực lực mười lăm năm trước khi bị phế đan điền.” Dạ Huyền Diệp vô cùng vui vẻ, nội lực không còn thì có thể tu luyện, y hoàn toàn không tưởng tượng được thực lực như thế lại được bảo tồn nguyên vẹn.
Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Phụ thân, thực lực của người cùng không phải khôi phục như mười lăm năm trước, mà là nội lực những năm này tích lũy trong kinh mạch.”
Nhịn không được đưa tay chọc chọc cánh tay phụ thân, Dạ Nhiễm thở dài: “Phụ thân, cha là một cửu giai đỉnh phong ngoại công võ giả, hôm nay nội lực lại là tiên thiên tông sư, thực lực này…”
Dạ Nhiễm giơ ngón cái lên với phụ thân nhà mình, nội ngoại song tu võ giả, Dạ Nhiễm dường như chưa từng gặp, ngoại công đạt trình độ cao nhất, nội công lại cường hãn không kém, bình thường có thể tu luyện nội công, võ giả cũng sẽ không đi tu luyện ngoại công gian nan nhất.
Mười lăm năm nay, Dạ Huyền Diệp vì đan điền bị phế mà phải đi tu luyện ngoại công, hơn nữa còn kiên trì không ngừng.
Bây giờ nghĩ lại, đan điền bị phế có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu đối với Dạ Huyền Diệp.
Dạ Huyền Diệp hơi híp mắt, ánh mắt bất động thanh sắc đảo qua một nơi kín đào ngoài phòng, âm thầm hừ hừ một tiếng, y không phải không thừa nhận Quân Mặc Hoàng bất luận phương diện gì cũng đều là thiên kiêu chi tử (con của trời) nhưng muốn nữ nhi của y, đánh một trận rồi hãy nói!
Đan điền khôi phục, nội lực lại lần nữa quay về, Dạ Huyền Diệp vội vàng muốn động tay động chân xem thử thực lực của mình hôm nay!
Quân Mặc Hoàng hiển nhiên vô cùng hiểu cách nghĩ của nhạc phụ, thân hình thoáng một cái liền xuất hiện trong phòng, mắt mang theo ý cười: “Chúc mừng nhạc phụ.”
“Ha ha ha, tiểu tử, trước cùng ta đánh một trận rồi nói sau” Dạ Huyền Diệp thấy Quân Mặc Hoàng xuất hiện, hai mắt liền sáng lên, lập tức kéo Quân Mặc Hoàng ra bên ngoài.
Quân Mặc Hoàng giương môi mỏng: “Được.”
Chỉ là một chữ được này còn chưa tiêu tán trong không khí, bóng dáng hai người đã biến mất.
Vũ Nhược Phiêu lau khóe mắt còn đọng nước, nhìn trượng phu hấp tấp biến mất, còn có nữ nhi đang kinh ngạc trước mắt liền bật cười: “Phụ thân của con tính tình nóng nảy vẫn không thay đổi!”
Dạ Nhiễm tuy hiểu rõ tâm tình muốn hoạt động của phụ thân nhưng cũng không nghĩ đến Mặc Hoàng chỉ vừa xuất hiện đã bị phụ thân ngoặc lấy.
Ôi, hi vọng phụ thân hạ thủ lưu tình.
Dù sao Dạ Nhiễm vô cùng hiểu rõ Quân Mặc Hoàng, hắn sẽ thống thống khoái khoái đánh một trận với Dạ Huyền Diệp, hoặc là nên nói thống khoái đánh từng trận.
“Mẹ, mau rửa mặt đi ăn cơm thôi, con đi trước thông báo cho bọn Lưu Vũ Phi và Phi Tiếu.” Dạ Nhiễm cười không ra tiếng, tròn mắt nói với mẫu thân.
Vũ Nhược Phiêu gật gật đầu, mới vừa khóc vừa cười, một mỹ nhân xinh đẹp đã giống như con mèo tam thể rồi.
Dạ Nhiễm đứng dậy ra khỏi phòng, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy một đám người hoặc đứng hoặc dựa vào tường.
Bốn người Lưu Vũ Phi, Quân Mặc Trạch, Liễu Ngọc Kiều và Mộng Vũ Trúc thống nhất tựa trên vách tường, Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu, Khúc Thừa Trạch, La Lỵ và Tiểu Viên Viên vây ở ngoài cửa, còn có một Tiểu Khung ngủ gật và Tạp Tạp ngồi trên vai hắn.
Dạ Nhiễm vui vẻ phất tay, nghiêng đầu nhẹ nhàng nói: “Đan điền phụ thân đã hoàn toàn khôi phục!”
Nghe vậy, mọi người không thể tưởng tượng được mà cảm thán. Thật sự rất…
Đan dược của Dạ Nhiễm cũng quá thần kỳ rồi!
“Tẩu tử, ta thương lượng chuyện này đi, bán cho ta mấy viên đan dược này được không?” Quân Mặc Trạch đi đến bên người Dạ Nhiễm nháy mắt, bày ra bộ mặt chân chó điển hình.
Dạ Nhiễm bật cười: “Mặc Trạch, nhìn biểu lộ của đệ làm ta nhịn không được suy nghĩ nếu là Mặc Hoàng bày ra biểu tình này…”
Tướng mạo Quân Mặc Trạch và Quân Mặc Hoàng vốn cực kỳ giống nhau, nghĩ đến Quân Mặc Hoàng bày ra biểu lộ đáng yêu như thế, Dạ Nhiễm rùng mình một cái.
“Khụ, tẩu tử, được không?” Nghĩ đến lão ca nhà mình, Quân Mặc Trạch cũng không dám làm càn.
Dạ Nhiễm khẳng định lắc đầu, nói: “Không bán”
“Vì sao?” Quân Mặc Trạch không thể tưởng tượng được Dạ Nhiễm sẽ cự tuyệt quyết đoán, khuôn mặt tuấn tú thoáng một cái nhăn như quả mướp đắng.
“Bởi vì muốn cho đệ một viên.” Dạ Nhiễm không nhanh không chậm vừa cười vừa nói.
Ba tháng sau muốn đấu giá hai mươi viên đan dược, trên người nàng còn mười ba viên, bốn đồng đội của Mặc Hoàng mỗi người một viên, bốn tên gia hỏa nhà mình và La Lỵ mỗi người một viên, phụ mẫu mỗi người một viên, còn hai viên cuối cùng, một cho Mặc Hoàng, viên cuối cùng dành cho mình, đề phòng tình huống không may.
“À?! cho… cho đệ?” Quân Mặc Trạch hai mắt mở to, thiệt hay giả?
Mấy người Lưu Vũ Phi thoáng kinh ngạc một phen, không thể nghĩ tới Dạ Nhiễm sẽ cho bọn họ đan dược trân quý như vậy.
Dạ Nhiễm cười cười, lấy ra bốn bình ngọc từ trong nhẫn trữ vật, chậm rãi nói ra: “Vài ngày trước nếu không nhờ mọi người hỗ trợ tìm kiếm một ít dược liệu, đan dược này sẽ không thể luyện ra được. Dù trân quý nhưng nó cũng chỉ là đan dược mà thôi.”
“Bắt lấy, đây là dành cho mọi người.” Dùng nội lực bắn ra để bốn bình ngọc vững vàng rơi vào tay bốn người.
Bốn người Lưu Vũ Phi nhìn bình ngọc trên tay, sau nửa ngày cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Hoàn hồn đầu tiên là Lưu Vũ Phi, hắn giữ chặt bình ngọc trên tay, nhìn Dạ Nhiễm thật lâu mới nói: “Nếu bản thiếu gia nói không cần, vậy khẳng định là giả dối, đan dược này ta nhận, còn một câu, tỷ, đại tẩu này, Lưu Vũ Phi ta nhận!”
Quân Mặc Trạch như chợt tỉnh, đôi mắt đen lúc này cũng lóe ra vài phần hàm xúc ý tứ không rõ, sau đó mới tròn mắt nhìn Dạ Nhiễm cười nói: “Tẩu tử, nếu không tỷ đá lão ca của đệ…”
Quân Mặc Trạch còn chưa nói xong đã bị Liễu Ngọc Kiều một cước đá bay, mắt đẹp liếc xéo Mặc Trạch một cái, cười hì hì nhích nhích tới gần Dạ Nhiễm: “Tỷ không biết cách nói chuyện, vẫn là một câu kia, chỉ cần là chuyện của Dạ Nhiễm thì chính là chuyện của tỷ!”
“Cảm ơn!” Mộng Vũ Trúc chỉ nói hai chữ cũng đã biểu đạt ra rất nhiều ý tứ hàm xúc.
Tiểu đội hình thành từ Học viện quân sự vô cùng bài trừ người ngoài, trong khoảng thời gian ở chung này, dù là gì đi nữa, bọn họ cũng rất ưa thích tính cách của Dạ Nhiễm, đối với thân phận này cũng rất cố kỵ, đối với năng lực của nàng cũng rất thưởng thức, nhưng trước kia bọn họ nghĩ Dạ Nhiễm cũng chỉ là nữ nhân của đội trưởng, không hơn không kém.
Nhưng hôm nay, bọn họ phát hiện trong lòng đã có thể tiếp nhận Dạ Nhiễm, từ nay về sau, Dạ Nhiễm không chỉ là nữ nhân của đội trưởng mà còn là tẩu tử bọn họ thừa nhận, còn là một người bạn!
Cũng không phải nói bọn họ bị Dạ Nhiễm dùng một viên đan dược mua chuộc, mà là thông qua chuyện này, bọn họ đã hoàn toàn hiểu rõ cách làm người của Dạ Nhiễm.
Bởi vì bọn họ đều tinh tường, nguyên nhân Dạ Nhiễm đưa bọn họ đan dược đơn giản vì nàng cho rằng đan dược này là bọn họ nên được.
Mấy người Liễu Phi Tiếu đứng đằng sau cười nhìn một màn này, trên người đội trưởng của bọn họ có một loại khí chất làm người bên cạnh không thể không ưa thích.
“Nhiễm Nhiễm, bổn đại gia mệt rồi, đói quá đi.” Tạp Tạp gãi gãi đầu mình, tung người một cái nhảy vào ngực Dạ Nhiễm từ vai nhỏ của Tiểu Khung, mềm mại làm nũng.
Đáy mắt Dạ Nhiễm ẩn chứa nuông chiều, đưa tay xoa xoa đầu Tạp Tạp, quay đầu nói với mọi người: “Chúng ta đi ăn thôi.”
Mọi người cùng nhau ăn cơm trưa xong, Quân Mặc Hoàng và Dạ Huyền Diệp vẫn chưa về.
Dạ Nhiễm để Tạp Tạp ngồi lên vai, tay phải nắm tay Tiểu Khung đã dịch dung thành tóc đen mắt đen, tạm biệt mọi người rồi đi về phía tổ chức đại hội đan dược ba ngày trước, ước hẹn ba ngày với lão giả kia, Dạ Nhiễm cũng chưa quên.
Long Vô Phong và hai vị nam nữ trung niên đã đứng đợi sẵn, mắt nhìn xung quanh, sáng sớm hôm nay, mấy người bọn họ đã có mặt chờ Dạ Nhiễm, vị Linh Dược sư cấp bậc trâu bò này rồi, lại không ngờ đến phải chờ đến bây giờ.
Từ xa, Long Vô Phong dường như thấy trên phố có một bóng đỏ đang đến, mắt thoáng sáng lên, nói với hai vị bên cạnh: “Đến rồi!”
Hai vị nam nữ trung niên sớm không nhịn được, bây giờ nhìn thấy Dạ Nhiễm còn nhàn nhã thong thả đi đến, nàng kia thoáng cái liền nhỏ giọng bắt đầu oán trách: “Cái quái gì vậy, để bọn ta đợi suốt mấy canh giờ, bây giờ còn nhàn nhã vậy.”
Giọng nói vị nữ tử này vừa vang lên, bước chân Dạ Nhiễm đã đến bên cạnh ba người, thoáng ngáp một cái liền bước lên trước nói: “Bổn cô nương không nhàn nhã, đi thôi.”
Nữ tử bị Dạ Nhiễm chợt xuất hiện dọa hoảng, sau khi kịp phản ứng, Dạ Nhiễm đã đi lên phía trước, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng màu đỏ.
“Thúc Địa Thành Thốn?” Long Vô Phong trợn mắt, không thể tin nổi
Thúc Địa Thành Thốn, tuy là chiêu thức thông thường ở Thương Minh đại lục nhưng chỉ có tiên thiên tông sư trở lên mới tu luyện được, mà Dạ Nhiễm có vẻ như chỉ là một thất giai võ giả?
Đến một toà viện nhỏ, Dạ Nhiễm quay đầu ra hiệu cho mấy người Long Vô Phong gõ cửa, nàng thì tiếp tục uể oải ngáp một cái.
Liên tục ba ngày ba đêm không ngủ nghỉ, thật là quá mệt nhọc, cho phép nàng lúc chính sự chưa bắt đầu, lười biếng một chút được không?
Long Vô Phong thoáng nhíu mày, lại không nói gì thêm, trực tiếp tiến lên gõ cửa đình viện: “Hội trưởng, Dạ Nhiễm linh dược sư đến rồi!”
Long Vô Phong vừa dứt lời, một dòng nội lực đẩy cửa lớn ra, kèm theo đó là một giọng nói uy nghiêm: “Để nàng ấy vào.”
Long Vô Phong nhìn về Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm lại ném cho hắn một nụ cười nhạt, nhún nhún vai đi vào trong sân, vị hội trưởng này là cao thủ đấy.
Trong viện, dưới gốc liễu, một vị lão giả ngồi trên ghế, trước mặt là một bàn cờ.
Lão giả cũng không nhìn Dạ Nhiễm mà bắn một con cờ đen về phía nàng.
Dạ Nhiễm vươn tay phải bắt lấy, đảo mắt qua lão giả, khóe môi nhẹ cong, ngón tay bắn ra, chuẩn xác đưa cờ đen trên tay hạ xuống bên trong ván cờ, một giây sau, Dạ Nhiễm liền ngồi xuống đối diện lão giả, tay cầm cờ đen.
Lão giả vẫn không nhìn Dạ Nhiễm, một quân cờ trắng rơi xuống.
Dạ Nhiễm khiêu mi, nhìn ván cờ, tiếp tục hạ một quân cờ đen,
Lão giả nhìn rõ toàn cục, Dạ Nhiễm tiến lui linh động.
Một canh giờ trôi qua, sau khi lão giả hạ một quân cờ trắng xuống, Dạ Nhiễm lắc đầu nói: “Là vãn bối thua.”
“Biết thua ở đâu?” Lão giả ngẩng đầu, mắt lần đầu tiên nhìn Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm nhìn thẳng lão giả, đáy lòng bình tĩnh, nàng biết rõ lão giả còn tiếp tục nói nên cũng không mở miệng trả lời.
Quả nhiên, lão giả chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, ánh mắt tiếp tục rơi xuống ván cờ, lãnh nhạt nói: “Từ lúc bắt đầu đã không có chút ý muốn thắng nào, cô sao có thể thắng?”
Cơ thể Dạ Nhiễm hơi ngưng lại, chỉ mà chớp mắt một cái liền khẽ cười: “Lúc nên thắng phải thắng, nhưng lúc không nên, thắng lại cũng không phải là chuyện tốt.”
Lão giả ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu sắc nhìn Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm cũng đáp trả ánh mắt bình tĩnh.
“Tìm lão phu có chuyện gì?” Lão giả thu hồi ánh mắt, đáy mắt toát lên một tia thưởng thức, sau đó trầm giọng hỏi.
Dạ Nhiễm nhướng mày, lão giả này chẳng lẽ biết hành vi một phen phách lối của nàng là dẫn hắn ra mặt, công hội đan dược hội trưởng?
Lão giả nhìn ra nghi ngờ của Dạ Nhiễm nhưng không lên tiếng, một thiếu nữ biết linh động tiến lui, phách lối trước toàn bộ đại lục chiến thắng công hội đan dược bọn họ, lại thể hiện thuật luyện đan cao siêu, không phải vì dẫn lão xuất hiện thì là cái gì?
“Nguyên Linh đan”. Dạ Nhiễm nheo mắt, lạnh giọng nói.
Lão giả nhíu mày, giương mắt ra hiệu Dạ Nhiễm nói tiếp đi.
“Nguyên Linh đan có vấn đề rất lớn, hoặc là nói, phàm là người đã dùng Nguyên Linh đan đều là đỉnh phong tứ giai bình cảnh võ giả, nhìn thì như củng cố thực lực các thiếu niên thiếu nữ, nhưng tương lai lại khiến không ai có thể đột phá được quá tiên thiên!” Vốn không tức giận nhưng vừa nghĩ tới Nguyên Linh đan có vấn đề kia, một cỗ tức giận vô danh liền tăng lên.
Vỗ bàn một cái, Dạ Nhiễm đứng phắt lên phẫn nộ nói: “Ông có biết đan dược như vậy có thể hủy diệt biết bao nhiêu mầm non không?!”
Với tư cách một y giả kiêm luyện đan sư, Dạ Nhiễm không thể tha thứ khi thấy đồng nghiệp vì ngu xuẩn của mình mà khiến biết bao nhiêu người vô tội bị hại!
Đối với phẫn nộ và thất lễ của Dạ Nhiễm, lão giả chỉ khẽ nhíu mày, nghe được lời nàng, lão giả không đồng tình: “Nguyên Linh đan không có vấn đề”
Không có vấn đề, không có vấn đề…
Nghe được bốn chữ này, Dạ Nhiễm nhịn không được chửi tục một tiếng: “Bà nó chứ! Không có vấn đề! Hội trưởng công hội đan dược, nếu ông tiếp tục bán Nguyên Linh đan khắp đại lục, ta, Dạ Nhiễm thề rằng nếu không phá hủy đan hội các ông, bổn cô nương liền theo họ ông!”
Nàng bộc lộ ra thực lực luyện đan của mình chính là vì dựng lên danh tiếng trên đại lục, sau đó gặp hội trưởng công hội đan dược, dùng đẳng cấp luyện đan sư nói cho lão ta biết Nguyên Linh đan có vấn đề.
Nhưng Dạ Nhiễm không ngờ, lão già này không thèm hỏi vấn đề gì đã liền nói thẳng đan của bọn họ không có vấn đề.
Thực sự là… tức ch.ết nàng!
Lão giả nhíu mày, không nghĩ Dạ Nhiễm lại cuồng ngạo, quyết tuyệt như vậy, lập tức thu hồi ánh mắt bất mãn của mình, nhàn nhạt hỏi: “Vấn đề gì?”
“Trong Nguyên Linh Đan, cổ Khô Mộc là linh vật thiên địa dùng vô cùng thích hợp, nhưng các người ngàn vạn lần không nên trộn lẫn Cổ Châm vào đó, Cổ Châm cùng cổ Khô Mộc thuộc tính hoàn toàn tương khắc, chẳng lẽ các người hoàn toàn không biết sao?” Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, thoáng bình tĩnh tâm tình lại, nàng hiện rất phẫn nộ, rất tức giận.
Công hội đan dược của Thương Minh đại lục lại làm nàng quá thất vọng rồi.
Đan dược bán đắt, có thể. Dù sao từng công hội, thương đoàn, gia tộc đều cần chi tiêu khổng lồ.
Nhưng là công hội đan dược không chịu trách nhiệm với đan dược của mình..
“Cổ Châm có thể trợ đột phá, cổ Khô Mộc có thể ôn dưỡng kinh mạch đan điền, lão phu cũng không cảm thấy hai loại dược có chỗ nào tương khắc.” Đáy mắt lão giả hiện lên một tầng lạnh lẽo, trong mắt lão, Dạ Nhiễm lúc này hoàn toàn là đến kiếm chuyện với công hội đan dược.
Đáy mắt Tiểu Khung và Tạp Tạp cũng hiện lên sát ý băng lãnh, nhưng lại không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi một bên.
Mà Dạ Nhiễm sau khi nghe lão giả nói, không giận ngược lại lại cười, không có chỗ tương khắc phải không?
“Chúng ta làm thử nghiệm đi, sao hả?” Dạ Nhiễm lần nữa ngồi lại xuống ghế, giương mắt nhìn về lão giả, dáng vẻ tà mị mang theo chút mỉa mai khinh thường.
“Thử nghiệm gì?” Hiển nhiên là bị thần thái Dạ Nhiễm chọc giận, lão giả ở luyện đan giới có địa vị vô cùng cao, lúc này bị một tiểu nha đầu thuyết nghi ngờ, sao có thể không nổi giận?
“Cho lão thấy Cổ Châm kết hợp với cổ Khô Mộc sẽ xảy ra chuyện gì!” Dạ Nhiễm cười nhàn nhạt, lấy một con cổ Châm và một con cổ Khô Mộc ra đặt trên bàn.
(Cổ ở đây là trùng cổ nha mọi người)
Lão giả nhướn mày nhìn động tác của Dạ Nhiễm, cũng không nói gì, muốn nhìn xem thiếu nữ này rốt cuộc dựa vào đâu mà ngông cuồng, có thể bịp bợm ra cái gì.
“Tạp Tạp, bắt một con bồ câu trắng!” Dạ Nhiễm quay đầu nói với Tạp Tạp, xong, cầm lấy cổ Châm bỏ vào một cái chén ngọc.
Tạp Tạp lĩnh mệnh, nhắm mắt niệm ý, một con bồ câu trắng từ không trung bay tới.
Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua bồ câu, sau đó lại đem con cổ Khô Mộc đặt trong chén ngọc.
“Hội trưởng công hội đan dược, ông có thể thấy rõ rồi chứ?” Dạ Nhiễm không nhanh không chậm triệu hỏa diễm dùng để luyện đan ra, dưới chén ngọc bắt đầu nướng.
Không bao lâu, cổ Châm và cổ Khô Mộc hòa tan nhanh chóng, ngưng hợp lại với nhau, lúc này, Dạ Nhiễm cũng thu hồi hỏa diễm trên tay, đem cái chén chứa hỗn hợp chất lỏng đưa cho lão giả, mỉa mai hỏi: “Ông có dám uống hết không?”