Quyển 2 - Chương 28: Hoa Tàn có hỉ, thu Cẩm Khê tộc
Edit: ღ Linh Nhi ღ
Beta: ღ Vy Nhi ღ
Nguyệt Thần quốc thuộc sở hữu của Phong Mâu đế quốc, chuyện này giống như gió thổi lan tỏa đến từng ngóc ngách ở Lăng Thiên đại lục.
Sự kiện di tích thượng cổ đã trôi qua gần nửa tháng, những người đi di tích thượng cổ còn sống trở về đều có thu hoạch rất lớn, châu báu, trang sức, vàng bạc ngọc khí cần cái gì cũng đều có.
Mà ở một nơi khác, Hoa Nghê Thường, Tức Mặc Vãn Tinh cùng Liệt Hỏa Vô Tình sau một đêm ồn ào, Liệt Hỏa Vô Tình liền từ bỏ ý định đi di tích thượng cổ, điều hắn muốn, chỉ có quyền lợi và nữ nhân mà thôi.
Lập tức Liệt Hỏa Vô Tình mang theo hai người đó rời khỏi di tích thượng cổ.
"Công tử, chàng còn chưa nói cho bọn ta biết tên của chàng.", Hoa Nghê Thường sờ sờ búi tóc trên đầu, mở miệng hỏi Liệt Hỏa Vô Tình, mà Tức Mặc Vãn Tinh nghe thấy thế cũng quay sang nhìn Liệt Hỏa Vô Tình.
Tuy rằng lần trước đi đến Phong Mâu tham gia sinh thần của thái hoàng thái hậu Tức Mặc Vãn Tinh có đi, nhưng một nữ nhi của đại thần bình thường làm sao dám nhìn thẳng dung nhan thiên tử của một quốc? Tuy rằng từ nhỏ tức Mặc Vãn Tinh đã tập võ, nhưng các lễ tiết bình thường của một tiểu thư khuê các nàng ta vẫn chấp hành nghiêm túc, nên sẽ không nhìn thấy dung nhan của Liệt Hỏa Vô Tình, giờ phút này cũng không nhận ra là đúng rồi.
"Mỹ nhân đã mở miệng hỏi, ta làm sao có thể không trả lời đây, Vô Tình, tên ta là Vô Tình.", Liệt Hỏa Vô Tình nghe được câu hỏi của Hoa Nghê Thường, con ngươi chợt lóe lóe, sau đó mở miệng nói.
Nghe vậy Hoa Nghê Thường nhíu mày, “ Vô Tình? Thật sự là vô tình hay hữu tình? Chàng không phải sẽ đối với ta vô tình đấy chứ?”
Liệt Hỏa Vô Tình nghe được lời nói của Hoa Nghê Thường, lập tức cười ra tiếng, nói: “Mỹ nhân đang lo lắng sao? Nàng yên tâm, một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái, ta làm sao có thể đối với nàng vô tình chứ?”
Liệt Hỏa Vô Tình nói xong liền đem Hoa Nghê Thường ôm vào trong lòng, bàn tay to còn không an phận trêu đùa ngực của Hoa Nghê Thường, làm cho Hoa Nghê Thường kiều mỵ thở dốc.
"Kia... Vậy thì ngươi cũng không được gạt ta, đợi sau khi trở về ... ta muốn nạp ngươi làm vi phu", cả người Hoa Nghê Thường giống như không xương dựa vào trong lòng Liệt Hỏa Vô Tình, vừa thở dốc vừa mở miệng nói.
Nghe vậy tròng mắt Liệt Hỏa Vô Tình hiện lên một tia ánh sáng, ta chính là chờ ngươi nói câu này!
"Tất nhiên là được, đợi sau khi chúng ta thành thân, ngày ngày vi phu sẽ làm cho mặt mày phu nhân càng ngày càng kiều mỵ, thân hình kiều diễm.", Liệt Hỏa Vô Tình cười cười, sau đó chế trụ vòng eo của Hoa Nghê Thường, hung hăng hôn xuống môi của nàng.
Mà Tức Mặc Vãn Tinh đứng xem một bên không khỏi mặt đỏ tai hồng, nhưng trong lòng cũng có một tia ghen tỵ, nữ nhân là một loài thiên tính, tâm mình hướng về ai thì thân hình cũng không tự chủ được mà muốn tới gần.
Giờ phút này nhìn Hoa Nghê Thường cùng Liệt Hỏa Vô Tình đang xuân tình kiều diễm, Tức Mặc Vãn Tinh tự nhiên sẽ không thoải mái .
Mà ở một bên Liệt Hỏa Vô Tình đang hôn Hoa Nghê Thường cũng chú ý tới biểu cảm của Tức Mặc Vãn Tinh, lập tức buông lỏng cánh môi Hoa Nghê Thường ra, sau khi buông ra Hoa Nghê Thường thở dốc không thôi.
Sau đó cánh tay Liệt Hỏa Vô Tình mạnh mẽ đem Tức Mặc Vãn Tinh kéo vào trong lòng mình, Tức Mặc Vãn Tinh không đề phòng ngã vào trên đùi Liệt Hỏa Vô Tình, làm cho con thuyền khẽ lắc lư, sau đó lại nhận ra vật không an phận dưới mông mình, lập tức sắc mặt đỏ bừng.
"Ngươi... Ngươi buông", cảm nhận được cái kia không an phận dính vào người mình, Tức Mặc Vãn Tinh nổi giận nhìn chằm chằm về phía Liệt Hỏa Vô Tình.
Mà Liệt Hỏa Vô Tình lại giống như không nghe thấy, một tay nắm cằm Tức Mặc Vãn Tinh kéo lại gần mình, ở trên cánh môi của nàng hung hăng hôn xuống một chút, mở miệng nói: “ Như thế nào? Ta nghĩ rằng mỹ nhân đang ghen tị, cho nên không muốn mỹ nhân đứng ở một bên khổ sở, chẳng lẽ ta nhìn nhầm rồi? Mỹ nhân không ghen tị?”
Nghe được lời nói Liệt Hỏa Vô Tình, Tức Mặc Vãn Tinh không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là đã không còn giãy dụa, mà Hoa Nghê Thường đứng một bên nhìn Tức Mặc Vãn Tinh cũng không tức giận, dù sao nam nhân này cũng sẽ thành thân với nàng, về sau sẽ là của nàng, bây giờ tặng cho nữ nhân này vài ngày cũng không sao?
"Phu quân, chúng ta đang đi nơi nào?", ánh mắt Hoa Nghê Thường nhìn ra bên ngoài khoang thuyền một chút, xung quanh một mảnh yên tĩnh, không có một con thuyền nào, chỉ có thanh âm mái chèo của thuyền phu, không khỏi làm cho Hoa Nghê Thường ngẩn người.
Nghe vậy Liệt Hỏa Vô Tình dừng lại động tác, ánh mắt trở nên có chút thâm thúy nói: “Mang nàng đi gặp tổ mẫu ta, ta nghĩ Hoa Tàn quốc các ngươi sẽ cần bà.”
Hoa Nghê Thường nửa hiểu nửa không hiểu gật gật đầu, đây là lần đầu tiên nàng gặp mặt cha mẹ chồng, sắc mặt có chút đỏ, tuy rằng nàng là nhất quốc công chúa, nhưng từ nhỏ chưa từng được hưởng thụ những đãi ngộ của một công chúa, trong lòng vẫn cất dấu tâm tư của tiểu cô nương.
Liệt Hỏa Vô Tình chú ý tới biểu cảm của Hoa Nghê Thường, lập tức trêu đùa, "Thường Nhi không phải là đang khẩn trương chứ? Không cần sợ, tổ mẫu rất từ ái, sẽ không đối xử tệ với nàng đâu."
"Phu quân, chàng...", Hoa Nghê Thường cúi thấp đầu xuống, trên gương mặt xuất hiện rặng mây hồng, nhìn qua thực mê người, biểu cảm của một tiểu nữ nhân thẹn thùng.
"Phu nhân, thời gian còn sớm, chúng ta nên làm chút gì đó để làm quà tặng đi, đến lúc đó tổ mẫu sẽ càng vừa ý nàng", Liệt Hỏa Vô Tình ý vị thâm trường nói một câu ái muội như vậy.
Hoa Nghê Thường nâng mắt lên, thẹn thùng gật đầu với Liệt Hỏa Vô Tình.
Trong lúc nhất thời, một chiếc thuyền trên biển yên tĩnh này lại có vẻ rất là đột ngột, từng đợt sóng đánh vào mạn thuyền.
Sau khi mặt trời lặn về phía tây, con thuyền rốt cục cũng cập bờ, thuyền khẽ rung lên.
Trong khoang thuyền tản ra một mảnh hương vị nồng đậm sau khi yêu, mà tiết khố cùng cái yếm lại vứt lung tung rải rác khắp mọi nơi chứng tỏ mới vừa rồi vận động có bao nhiêu kịch liệt.
Liệt Hỏa Vô Tình dẫn đầu cầm quần áo mặc vào, đi ra khoang thuyền, "Hai vị mỹ nhân nhanh mặc quần áo vào, đến lúc đi gặp tổ mẫu rồi."
Nghe vậy Hoa Nghê Thường cùng Tức Mặc Vãn Tinh đỏ mặt liếc nhau sau đó bắt đầu mặc quần áo vào, chỉ là quần áo rộng thùng thình, vừa nhìn đã biết đó là quần áo của nam nhân.
Bởi vì quần áo của hai người không mặc được nữa, cho nên Liệt Hỏa Vô Tình đem quần áo của mình cho hai nàng mặc.
Sau một hồi lâu, hai người rốt cục từ trong khoang thuyền đi ra, vốn dĩ quần áo của nam nhân mặc trên người nữ nhân sẽ chẳng có gì đẹp, nhưng giờ phút này, hai nữ nhân vì vừa vận động nên hai má hồng nhuận thẹn thùng, tóc dài rối tung, trên cổ có nhiều “quả dâu tây”, nhìn qua mê người không thôi.
Con ngươi Liệt Hỏa Vô Tình sẫm lại, sau đó lôi kéo hai người đi về hướng ngọn núi cách bờ biển không xa.
Từ sau lễ sinh thần của Thái hoàng thái hậu Phong Mâu, Trầm Thanh Nhu mang theo Liệt Hỏa Vô Tình đến nơi mà lần đầu tiên khi bà ta đặt chân đến lăng Thiên đại lục - Táng Hồn nhai!
Nhắc tới Táng Hồn nhai cũng là một nơi cực kì nổi danh, nơi này cao ngàn vạn trượng, nếu rơi xuống thì xương cốt cũng chẳng còn, không có khả năng sống sót, cho nên mới được gọi là "Táng Hồn nhai!"
Mà muốn đi tới đỉnh núi Táng Hồn nhai, thì phải đi qua biển sau đó mới tiếp cận được Táng Hồn nhai.
Ba người đi từng bước một, chỗ ẩn nấp của Trầm Thanh Nhu đặc biệt sâu, cho nên mấy người đi đến nửa đêm mới thấy dấu vết của ánh sáng.
Hoa Nghê Thường cùng Tức Mặc Vãn Tinh đều được kẻ hầu người hạ, chưa từng chịu qua loại khổ cực này, khi hai người nhìn Liệt Hỏa Vô Tình trong lòng liền âm thầm hạ quyết tâm, từng bước đi theo Liệt Hỏa Vô Tình, dọc theo đường đi cũnng không có kêu khổ, điều này làm cho Liệt Hỏa Vô Tình rất là vừa lòng, hắn thích nữ nhân vì hắn kiên trì, vì hắn tranh giành tình cảm.
Cả đời này nữ nhân mà hắn muốn không ai là không chiếm được, ngoại trừ...…
Nghĩ đến U Tà, Liệt Hỏa Vô Tình liền dắt tay hai người họ đi nhanh hơn, con ngươi cũng phát ra sự thâm thúy. Tức Mặc U Tà, cả đời này nếu không chiếm được ngươi, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!
Mấy người rốt cục cũng đi tới bên ngoài một căn phòng, vừa vặn từ trong phòng truyền ra thanh âm của Trầm Thanh Nhu: “ Đã trở lại? Như thế nào còn đem theo hai người?” thanh âm này rất là hòa ái, cũng không có cảm giác chanh chua, cho nên tâm của Hoa Nghê Thường và Tức Mặc Vãn Tinh mới dần thả lỏng.
"Tổ mẫu, tôn nhi mang theo cháu dâu của người trở lại", Liệt Hỏa Vô Tình liếc nhìn Hoa Nghê Thường cùng Tức Mặc Vãn Tinh một cái, khóe miệng khẽ cười rồi bước vào.
Chỉ thấy Trầm Thanh Nhu ngồi ngay ngắn ở trước bàn, trong tay cầm một ly trà thủy tinh tinh tế, tuy rằng không mặc trên người lăng la tơ lụa gì, nhưng lại vẫn đem cho người ta một cảm giác đẹp đẽ, ung dung quý phái.
Tức Mặc Vãn Tinh nhìn thấy Trầm Thanh Nhu, trong đầu chợt lóe qua gì đó quen thuộc, nhưng mà suy nghĩ kĩ lại không nhớ bà là ai, vì vậy cũng không nghĩ nữa.
"Nha? Cháu dâu, nào, hai nha đầu ngẩng đầu lên cho tổ mẫu nhìn xem", Trầm Thanh Nhu thả chén trà trong tay xuống, đi đến gần Hoa Nghe Thường và Tức Mặc Vãn Tinh, hai người nghe lời ngẩng đầu lên nhìn Trầm Thanh Nhu.
“Không ngờ là hai tiểu mỹ nhân, tiểu tử ngươi đúng thật là may mắn.” làm như không để ý đến dấu vết trên cổ của Hoa Nghê Thường và Tức Mặc vãn Tinh, Trầm Thanh Nhu cười mắng Liệt Hỏa Vô Tình một tiếng, mà Hoa Nghê Thường và Tức Mặc Vãn Tinh lại thẹn thùng cúi thấp đầu xuống.
"Thường Nhi, nếu ta muốn cùng ngươi đi Hoa Tàn quốc, vậy tổ mẫu? ", Liệt Hỏa Vô Tình thâm tình nhìn Hoa Nghê Thường.
Hoa Nghê Thường nghe vậy lại đỏ mặt ngẩng đầu nhìn vào con ngươi nhu tình như nước của Liệt Hỏa Vô Tình, lập tức mở miệng nói: “ Phu quân làm chủ”, thanh âm mềm nhẹ vô cùng, rất có phong thái của một kiều thê.
Nghe nói như thế Trầm Thanh Nhu nheo con ngươi lại, Hoa Tàn quốc…Nàng sớm biết hai nữ nhi mà tôn nhi mang về này không phải người bình thường, nếu là Hoa Tàn quốc… Vậy hẳn là công chúa rồi.
"Tổ mẫu, Thường Nhi chính là công chúa duy nhất của Hoa Tàn quốc, tôn nhi sẽ mang theo người và nàng hồi Hoa Tàn, hiện tại chiến sự khắp nơi, Phong Mâu đế quốc bá đạo như vậy, chúng ta nhất định phải làm cho Phong Mâu cúi đầu nhận thua! ", Liệt Hỏa Vô Tình nhìn Trầm Thanh Nhu, trong thanh âm hỗn loạn có một tia tàn nhẫn không dễ phát hiện.
Nghe được lời nói Liệt Hỏa Vô Tình, Trầm Thanh Nhu lúc này mới ngẩng đầu lên, trên mặt mang đầy ý cười, đối với Liệt Hỏa Vô Tình vô cùng tán thưởng, nói: “ Được, tốt lắm”
Liệt Hỏa Vô Tình cùng Trầm Thanh Nhu liếc nhau, sau đó cánh tay đem Hoa Nghê Thường ôm vào trong ngực, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “ Thường Nhi, vi phu yêu ngươi”, nghe được lời nói đầu Hoa Nghê Thường cúi càng thấp, mà trên mặt Liệt Hỏa Vô Tình lại không có chút ý cười, nếu giờ phút này Hoa Nghê Thường ngẩng mặt lên nhìn một cái, về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy, bất quá, tất cả mọi chuyện cũng là do nàng ta gieo gió gặp bão mà thôi.
Quyết định thời gian, sáng sớm ngày thứ hai, bốn người liền khởi hành đi đến Hoa Tàn quốc.
Dọc theo đường đi, xung quanh thuyền bè lui lại không ngớt, nhìn qua hết sức náo nhiệt, không khỏi làm cho Hoa Nghê Thường và Tức Mặc Vãn Tinh ghé mắt nhìn, chung quanh thuyền bè đi lại nối liền không dứt, đã lâu ngày các nàng chưa trở lại, không biết tình huống ở Lăng Thiên địa lục hiện nay như thế nào.
Nhưng không nghe ngóng được tin gì hữu dụng, hai người liền từ bỏ.
Sau ba ngày ngồi thuyền, rốt cục cũng đi tới biên giới Hoa Tàn quốc.
Hoa Nghê Thường dựa vào khuôn mặt liền không bị ngăn cản, một đường đi thẳng tới hoàng cung, vì nàng rất ương ngạnh, cho nên mọi người trong hoàng cung đều biết nàng, đối với vị công chúa này bọn họ chỉ dám kính nhi viễn chi (tránh xa không dám đắc tội).
Cho nên hôm nay mới không cần bất cứ văn điệp gì, chỉ cần gương mặt kia liền có thể tiến nhập hoàng cung, cho nên mới nói : “Hiểu được tất có thất, có thất tất có”.
Sau khi Hoa Nghê Thường trở về liền mang mấy người tới tẩm cung Lưu Hân điện của mình.
Mà người đầu tiên từ trong Lưu Hân điện chạy ra chính là Thiển Nhị: “Công chúa, công chúa người rốt cục đã trở lại, người không bị thương chứ? Ế, mà Thải Điệp đâu? Vẻ mặt Thiển Nhị vô cùng khẩn trương, tuy rằng bình thường Hoa Nghê Thường đối xử với nàng cũng không tốt, nhưng dù sao cũng có ân cứu mạng, sau đó nhìn về phía sau Hoa Nghê Thường, lại không có nhìn thấy Thải Điệp.
Hoa Nghê Thường thản nhiên liếc mắt nhìn Thiển Nhị một cái, nói, "Bản công chúa không có việc gì, mau giúp bản công chúa tắm rửa thay quần áo, bản công chúa muốn đi gặp mẫu hoàng, còn có ba vị khách quý phía sau hãy chiêu đãi cho tốt, Thải Điệp đã ch.ết, về sau người liền làm cung nữ bên người bản cung đi."
"Vâng, công chúa", Thiển Nhị ngoan ngoãn vâng một tiếng, sau đó đem vài cung nữ tiến đến hầu hạ Hoa Nghê Thường tắm rửa thay quần áo, mà Liệt Hỏa Vô Tình nhìn Hoa Nghê Thường, cảm thấy việc mình đi di tích thượng cổ quả là đúng, cảm giác được người khác vây quanh như thế này hắn thật thích.
Trở thành phò mã Hoa Tàn quốc, ngày sau hắn cũng sẽ được vây quanh hầu hạ hàng ngày, ha ha ha!
Trước khi Hoa Nghê Thường đi tắm liền đỏ mặt nhìn lướt qua Liệt Hỏa Vô Tình, sau đó nhanh chân đi tắm, như vậy có thể sớm gặp được Hoa Thích, có thể sớm một chút cùng Liệt Hỏa Vô Tình thành thân.
Mà Trầm Thanh Nhu, Liệt Hỏa Vô Tình cùng Tức Mặc Vãn Tinh được cung nữ đưa đến Thiên điện.
"Chư vị khách quý, thỉnh dùng chút điểm tâm cùng nước trà, công chúa sau khi đi gặp mẫu hoàng sẽ trở về!", cung nữ thẳng lung cung kính cười nói.
"Hảo, vậy ngươi lui xuống trước đi", Liệt Hỏa Vô Tình ngồi ở ghế trên, hưởng thụ loại cảm giác quen thuộc này, lạnh lùng phân phó.
Cung nữ kia nghe vậy liền muốn lui xuống, nhưng lại bị Tức Mặc vãn Tinh ngăn cản cước bộ,: “ Chờ một chút, ta hỏi ngươi Nguyệt Thần quốc hiện nay thế nào? Đế quân có trở về hay không?”
Nghe vậy cung nữ kia kinh ngạc nhìn thoáng qua Tức Mặc Vãn Tinh, sau đó cung kính nói: “Vị cô nương này, ngươi không biết rồi, giờ phút này Nguyệt Thần quốc đã thuộc về Phong Mâu đế quốc, mà vị đế quân kia sợ rằng…”
Nghe nói như thế, sắc mặt Tức Mặc Vãn Tinh lập tức tái nhợt lùi về sau mấy bước, vẻ mặt không dám tin, Nguyệt Thần bị diệt? Điều này sao có thể? Vậy phụ thân đâu? Phụ thân thế nào?
Nghĩ đến đây Tức Mặc Vãn Tinh liền nắm chặt lấy tay cung nữ kia nói: “ Không có khả năng, vậy ngươi mau nói Trấn quốc đại tướng quân của Nguyệt Thần đâu? Trấn quốc đại tướng quân như thế nào? Mau nói a!”
Cung nữ kia bị nắm có chút đau, nhưng không dám mở miệng phản bác, “ Này… vị cô nương này, nghe nói Trấn quốc đại tướng quân quyền khuynh thiên hạ cũng không thể dẫn quân đánh lại Phong Mâu, đã tự vẫn ở điện Kim Loan!
Nghe nói như thế Tức Mặc Vãn Tinh lập tức ngã ngồi xuống đất, Nguyệt Thần diệt, tỷ tỷ đã ch.ết, phụ thân cũng ch.ết, Huyết Sát các cũng bởi vì nàng mà bị diệt, nàng nên làm sao bây giờ? Về sau nàng phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây Tức Mặc Vãn Tinh ôm mặt khóc ra tiếng.
Con ngươi Liệt Hỏa Vô Tình thâm trầm, sau đó đứng dậy đem Tức Mặc Vãn Tinh ôm vào trong ngực, “ Tinh Nhi, đừng khóc, nàng không phải còn có ta sao?”
Nghe vậy Tức Mặc Vãn Tinh liền nâng đôi mắt mông lung đẫm lệ lên nhìn Liệt Hỏa Vô Tình, nhìn đến ánh mắt ấm áp của hắn, Tức Mặc Vãn Tinh liền nhào vào trong lòng hắn khóc thành tiếng, “ Ta còn có chàng, chàng không được rời bỏ ta!”
Liệt Hỏa Vô Tình liếc mắt nhìn ống tay áo bị nước mắt làm cho ướt đẫm, tròng mắt xẹt qua một tia ghét bỏ, sau đó lại vỗ vỗ lưng Tức Mặc vãn Tinh “ Nàng yên tâm, ta sẽ không rời bỏ nàng”.
Tuy rằng hiện tại Tức Mặc Vãn Tinh đã không còn giá trị lợi dụng, nhưng khuôn mặt và dáng người kia, ngày sau làm công cụ ấm giường cũng tốt, một đại mỹ nhân như vậy không thể để người khác chiếm tiện nghi được.
Bên kia Hoa Nghê Thường đã tắm rửa sạch sẽ, mặc vào trang phục của một công chúa, một thân cung trang đỏ sẫm, tóc dài vấn thành một cái phi thiên kế, trên đó cắm một chiếc trâm cài Kim Chi lóng lánh.
Quả nhiên người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, sau khi mặc vào cung trang, Hoa Nghê Thường có vẻ mỹ hơn rất nhiều.
Nhưng mà làm cho Thiển Nhị khó hiểu đó là, sau khi Hoa Nghê Thường tắm và thay quần áo xong đáng nhẽ ra phải đi thỉnh an nữ hoàng trước, nhưng nàng ta lại xoay người đi về nơi chiêu đãi khách kia.
Hoa Nghê Thường đi thẳng tới nơi chiêu đãi mấy người Liệt Hỏa Vô Tình, lúc này Tức Mặc Vãn Tinh đã thu hồi cảm xúc, tuy rằng có chút uể oải, nhưng vẫn đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế.
Mà Liệt Hỏa Vô Tình thì đang tinh tế ngồi thưởng trà, khi nghe thấy tiếng bước chân tròng mắt chợt lóe, đứng dậy đi tới cửa, Hoa Nghê Thường vừa mở cửa ra liền vô tình ngã vào trong lòng Liệt Hỏa Vô Tình.
"Thường Nhi sao lại vội vàng như vậy? Sẽ không phải là vì muốn gặp ta chớ ?", Liệt Hỏa Vô Tình gắt gao ôm chặt Hoa Nghê Thường vào lòng, mở miệng trêu đùa.
Nghe vậy sắc mặt Hoa Nghê Thường ửng đỏ, nhưng cũng không lên tiếng phủ nhận.
Mà lúc này Liệt Hỏa Vô Tình mới chú ý đến Hoa Nghê Thường, giờ phút này quần áo nàng tôn quý, nhìn qua rất có phong phạm của một nhất quốc công chúa, mà quần áo nữ tử ở Hoa Tàn vốn không kín đáo, bộ ngực tuyết trắng nửa kín nửa hở dựa vào trong ngực Liệt Hỏa Vô Tình, làm cho tim Liệt Hỏa Vô Tinh đập nhanh.
Hoa Nghê Thường cảm giác được ánh mắt Liệt Hỏa Vô Tình dừng lại ở nơi nào đó, lập tức giãy dụa vặn vẹo vài cái, nhưng cũng vô tình làm cho thân hình Liệt Hỏa Vô Tình cứng ngắc.
Sau đó Liệt Hỏa Vô Tình khẽ nói vào tai Hoa Nghê Thường : “ Thường Nhi, nếu nàng muốn ta ở chỗ này đem nàng làm chuyện đó, nàng cứ tiếp tục động a,” thanh âm mị hoặc không thôi, làm cho Hoa Nghê Thường không dám động đậy.
"Chàng…chàng thật là xấu, chàng mau cùng thiếp đi gặp mẫu hoàng!", Hoa Nghê Thường nhìn thoáng qua Liệt Hỏa Vô Tình, kiều mỵ mở miệng nói.
Nghe vậy con ngươi Liệt Hỏa Vô Tình chợt lóe, sau đó mở miệng cười nói, "Hảo, ta sẽ đi cùng nàng."
Liệt Hỏa Vô Tình vừa dứt lời liền bị Hoa Nghê Thường kéo đi ra ngoài, Tức Mặc Vãn Tinh nhìn bóng dáng rời đi của Hoa Nghê Thường cùng Liệt Hỏa Vô Tình, bàn tay giấu ở trong ống tay áo gắt gao nắm chặt, trong lòng giống như bị kiến cắn.
Nếu như Nguyệt Thần chưa bị diệt, nàng vẫn là tiểu thư của Trấn quốc đại tướng quân, lại còn là duy nhất. Cho dù so ra kém với công chúa của Hoa Tàn quốc, nhưng mà cũng không kém bao nhiêu, nhưng hiện tại thì sao?
Nàng cứ như vậy trơ mắt nhìn Hoa Nghê Thường một thân trang phục cao quý vẻ mặt hạnh phúc nắm tay Liệt Hỏa Vô Tình rời đi, tất nhiên cảm thấy không cam lòng, cây ghen ghét non nớt trong lòng nàng chậm rãi sinh trưởng.
Mà Trầm Thanh Nhu ngồi ở một bên uống trà thản nhiên nhìn lướt qua Tức Mặc Vãn Tinh, không nói lời nào, nàng đã sớm biết tôn tử nhà mình là loại người gì, nữ nhân, phải là nữ nhân có quyền có thế, hắn mới thích.
Về phần Tức Mặc Vãn Tinh này, đã mất đi bối cảnh cường đại, sau này cũng chỉ có thể trở thành một công cụ làm ấm giường của tôn tử nhà mình mà thôi.
Hoa Nghê Thường lôi kéo Liệt Hỏa Vô Tình đi đến cung điện của Hoa Thích.
Dọc theo đường đi cung nữ thái giám đều quỳ rạp xuống đất làm cho Liệt Hỏa Vô Tình cảm thấy một trận thoải mái, tình huống như vậy mới đúng là Liệt Hỏa Vô Tình hắn, mà Hoa Nghê Thường không kiêng kị gì dựa vào trên người Liệt Hỏa Vô Tình, vẻ mặt hạnh phúc.
"Nữ hoàng bệ hạ, nữ hoàng bệ hạ, công chúa điện hạ đã trở lại!", cung nữ tâm phúc hầu hạ Hoa Thích sau khi nhìn thấy Hoa Nghê Thường liền cao hứng hướng về phía tẩm cung Hoa Thích mà đi, mấy ngày này Hoa Nghê Thường đi đến di tích thượng cổ, làm cho Hoa Thích ăn không ngon ngủ không yên, sợ Hoa Nghê Thường xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này nhìn thấy Hoa Nghê Thường bình an đã trở lại, cung nữ bên người Hoa Thích tất nhiên sẽ vui mừng.
Mà nguyên bản Hoa Thích đang có chút mệt mỏi nằm ở trên ghế quý phi, nghe thấy thanh âm như vậy liền lập tức đứng dậy, hướng phía ngaoif cửa đi đến.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Nghê Thường đã trở lại? !", Hoa Thích nhìn cung nữ tâm phúc khẩn trương mở miệng nói, sợ là vừa rồi mình nghe nhầm.
"Đúng vậy, nữ hoàng bệ hạ, công chúa đã trở lại, hơn nữa không có bị thương một chút nào! Chỉ là...", cung nữ tâm phúc kia nhìn Hoa Thích không dám mở miệng nói, vốn dĩ muốn nói công chúa mang về một người nam nhân, Nhưng mà Hoa Thích cũng không quan tâm nhiều như vậy, lập tức thong thả bước ra khỏi tẩm cung đi xem Hoa Nghê Thường.
Hoa Nghê Thường đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh liền nghe thấy một trận thanh âm dồn dập, lập tức đứng lên, sau đó cho Liệt Hỏa Vô Tình một cái ánh mắt, ý bảo Hoa Thích đến đây, mà Liệt Hỏa Vô Tình cũng cười gật đầu.
"Nghê Thường, Nghê Thường...", thân ảnh Hoa Thích còn chưa xuất hiện, đã nghe thấy thanh âm, Hoa Nghê Thường nghe vậy cũng nhanh chóng bước ra ngoài : “ Mẫu hoàng, Nghe Thường trở về rồi đây!”
Nói xong Hoa Thích gắt gao ôm chặt Hoa Nghê Thường vào trong lòng, ánh mắt có chút mông lung, “ Nghê Thường, rốt cục con cũng đã trở lại, mẫu hoàng thực lo lắng, không bị thương chứ? Có đói bụng không? Mẫu hoàng sai người làm cho con chút đồ ăn?” Hoa Thích buông Hoa Nghê Thường ra, nhìn nàng từ trên xuống dưới, sợ nàng có thương tổn nào đó.
Hoa Nghê Thường nhìn Hoa Thích nói : “ Mẫu hoàng người yên tâm đi, Nghê Thường không có việc gì, cũng nhờ chàng mà nữ nhi mới có thể an toàn trở về.” Hoa Nghê Thường mặt đỏ tai hồng chỉ vào Liệt Hỏa Vô Tình đang đứng một bên nói.
Nghe vậy lúc này Hoa Thích mới để ý thấy trong đại điện ngoại trừ nữ nhi của mình ra còn có người khác, lập tức nhìn qua đó.
Chỉ thấy Liệt Hỏa Vô Tình một thân hắc y, khuôn mặt tuấn mỹ, toàn thân tỏa ra hơi thở đại gia chi tử, vừa thấy liền biết không phải người bình thường, lập tức mở miệng hỏi “ Vị này là..”
"Nữ hoàng bệ hạ, tại hạ là Vô Tình", Liệt Hỏa Vô Tình đứng ở bên cạnh Hoa Nghê Thường, có chút lễ phép mở miệng nói, trong nháy mắt đó đã giành được rất nhiều hảo cảm của Hoa Thích.
Tuy rằng Liệt Hỏa Vô Tình đã từng cầm quyền làm đế quân, nhưng mà bình thường có chuyện gì xảy ra thì đều do Liệt Hỏa Kình Thương tự mình xuất mã, thân là nữ hoàng Hoa Thích cũng chưa bao giờ nhìn thấy mặt đế quân Liệt Hỏa Vô Tình.
"Thì ra là Vô Tình công tử, cảm tạ ngươi đã cứu nữ nhi duy nhất của trẫm", Hoa Thích cười nhìn Liệt Hỏa Vô Tình, trong giọng nói mang theo vừa lòng cùng thành ý.
"Không có gì, nữ hoàng bệ hạ khách khí, tại hạ có thể cứu công chúa điện hạ đã rất là vinh hạnh rồi, làm sao dám để cho nữ hoàng cảm tạ chứ?", Liệt Hỏa Vô Tình lập tức khoát tay áo mở miệng nói.
Hoa Nghê Thường nhìn mẫu hoàng nhà mình đối Liệt Hỏa Vô Tình có chút vừa lòng, lập tức lại đỏ mặt mở miệng nói, "Mẫu hoàng, Nghê Thường muốn nạp Vô Tình làm vi phu, không biết ý mẫu hoàng như thế nào?"
Nghe vậy Hoa Thích khẽ ngỡ ngàng, sau đó liền khôi phục lại thần sắc, đánh giá Liệt Hỏa Vô Tình vài lần, sau đó gật đầu mở miệng nói : “Quả nhiên là người tuấn tú lịch sự, không biết Vô Tình công tử có nguyện ý ở lại Hoa Tàn quốc chúng ta?”
"Vô Tình có thể được công chúa ưu ái, đã vô cùng vinh hạnh, làm sao dám cự tuyệt.", khi nói những lời này ánh mắt thâm tình của Liệt Hỏa Vô Tình khẽ nhìn thoáng qua Hoa Nghê Thường. Hoa Thích thấy một màn như vậy liền gật đầu.
"Hảo, một khi đã như vậy, ta ban chỉ, lâu rồi Hoa Tàn chúng ta chưa có việc vui, cũng nên náo nhiệt rồi, công chúa đại hôn, cả quốc ăn mừng!", sắc mặt Hoa Thích mang nét cười mở miệng nói, đại chiến sắp diễn ra, điều Hoa tàn thiếu nhất chính là nhân tài, nhìn hắn, nam nhân này cũng không thể khinh thường, nếu hắn có thể ở lại thì Hoa Tàn rất là may mắn.
"Nữ hoàng bệ hạ, ta muốn mời người đi gặp tổ mẫu của Vô Tình một lát? Ta nghĩ người sẽ rất hài lòng về bà.", Liệt Hỏa Vô Tình nghe vậy cười ra tiếng đến, sau đó ý vị thâm trường nói với Hoa Thích.
Nghe được lời nói của Liệt Hỏa Vô Tình, Hoa Thích liền sửng sốt, lập tức cũng không nghĩ nhiều, lại cảm thấy cũng nên gặp mặt người nhà Liệt Hỏa Vô Tình một lần, tuy rằng nàng thân là nữ hoàng, nhưng bây giờ chỉ còn lại một nữ nhi mà thôi.
"Được, vậy tổ mẫu ngươi hiện đang ở đâu? Trẫm đi với ngươi.", Hoa Thích nhìn Hoa Nghê Thường sau lại nhìn Liệt Hỏa Vô Tình,mở miệng hỏi nói.
"Mẫu hoàng, lúc này tổ mẫu đang ở Lưu Hân điện, người đi cùng với chúng ta đi. ", Hoa Nghê Thường nghe vậy liền ôm lấy cánh tay Hoa Thích, cười mở miệng nói.
Hoa Thích gật đầu, sau đó liền đi cùng Liệt Hỏ Vô Tình và Hoa Nghê Thường đến Lưu hân điện.
Trong khoảng thời gian ngắn, nữ nhi duy nhất của nữ hoàng Hoa Tàn quốc – Vị Ương công chúa nạp phu, tin tức này đã lan truyền khắp Lăng Thiên đại lục.
Mà giờ phút này ở ngự hoa viên Phong Mâu đế quốc xa xôi, U Tà lẳng lặng nằm trên ghế quý phi, trong tay cầm chén trà xanh thẫm, bụng đã to lên một chút, mặc ngân y rộng thùng thình hơn rất nhiều.
Trong tay Đạm Cúc bưng điểm tâm đặt lên bàn, sau đó ngồi xổm xuống nhìn bụng U Tà, không khỏi kinh ngạc mở miệng “ Tiểu thư, vì sao bụng người mới chỉ hơn hai tháng, mà đã to như người được bốn tháng vậy?”
U Tà nghe vậy đem chén trà xanh đặt ở trên bàn, nhìn bụng mình cũng có chút kinh ngạc, “ Ta cũng không biết, bụng ta quả thật có chút hơi lớn, theo lý thuyết mới hai tháng bụng sẽ không lộ rõ như vậy được.”
Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân, Đạm Cúc cũng không nghĩ nữa, càm lấy điểm tâm trên bàn nói : “ Tiểu thư, người chịu khó ăn chút gì đi, đây là Mứt Táo ta làm”.
Trong không khí có mùi táo, U Tà không khỏi cảm thấy thèm ăn, cười cười nói với Đạm Cúc: “Ừ, nhìn qua không tồi” nói xong cầm một khối điểm tâm lên ăn.
"Đó là đương nhiên, đồ ăn Đạm Cúc làm cho tới bây giờ đều là tốt nhất", Đạm Cúc vừa thấy U Tà khích lệ chính mình, lập tức vỗ vỗ ngực, cả mặt đều là sắc mặt vui mừng cùng tự hào.
"Đúng rồi, tiểu thư, nghe nói Hoa Tàn quốc có hỉ sự ! Vị Ương công chúa muốn nạp phu !", Đạm Cúc nhìn U Tà ăn điểm tâm, không khỏi nghĩ tới tin tức sáng nay vừa mới nghe được, mở miệng nói với U Tà .
Nghe được lời nói của Đạm Cúc, U Tà khẽ sửng sốt, sau đó cong ngươi liền nheo lại, "Hỉ sự? Vị Ương công chúa nạp phu?"
"Đúng vậy, tiểu thư người nói có kỳ quái hay không, lấy thân thủ của nàng ta mà có thể còn sống ra khỏi di tích thượng cổ, quả thực là buồn cười", Đạm Cúc vẻ mặt khinh thường, ngữ khí cũng rất là bất mãn, cái loại nữ nhân đó làm sao có thể còn sống đi ra, thật sự là...
Mà giờ phút này U Tà vẫn tiếp tục ăn điểm tâm, không có mở miệng, chỉ có thần sắc dần trở nên thâm thúy.
"Tà Nhi, hôm nay nàng có thoải mái không?", đúng lúc này, một đạo thanh âm từ tính ôn nhu vang lên ở bên tai U Tà, Liệt Hỏa Kình Thương một thân huyền y đi nhanh về hướng U Tà.
Mà U Tà nghe được giọng nói của Liệt Hỏa Kình Thương, nhất thời khôi phục thần sắc, mỉm cười quay đầu nhìn về phía Kình Thương, liền thấy Phó Khôn đi đằng sau hắn.
Liệt Hỏa Kình Thương đi tới bên cạnh U Tà, cùng ngồi ở trên ghế quý phi .
"Hôm nay ta tốt lắm, Đạm Cúc làm mứt táo, ta rất thích", U Tà nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, khóe miệng khẽ cong, mở miệng nói.
Nghe thấy lời U Tà, Liệt Hỏa Kình Thương mới yên tâm, sau đó cũng không để ý đến ánh mắt mọi người ở đây, tựa đầu vào trên bụng U Tà, "Đứa nhỏ không có làm khó nàng chứ?", thanh âm không còn lãnh liệt như trước, ngược lại còn mang theo một tia trêu đùa cùng hạnh phúc.
"Tất nhiên không có, nó rất ngoan", U Tà sờ sờ bụng sau đó nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, không biết vì sao, nàng lại cảm thấy đứa nhỏ trong bụng nhất định là nam hài, trực giác của nàng luôn rất chuẩn, nói như vậy chắc là nam hài đi.
"Không có là tốt rồi", khóe môi Liệt Hỏa Kình Thương khẽ cong vuốt ve bụng U Tà, sau đó lại khôi phục thần sắc lãnh liệt hờ hững nhìn về phía Phó Khôn.
"Đạm Cúc, đi kêu Đại Huyên cùng Phó Bạch tới đây", U Tà nhìn Phó Khôn, sau đó mở miệng phân phó Đạm Cúc đi gọi Đại Huyên cùng Phó Bạch tới.
"Vâng, tiểu thư", nghe được U Tà phân phó, Đạm Cúc xoay người rời đi.
"Xin chủ tử ân điển, có thể để tiểu nhi trở về Cẩm Khê tộc!", đợi Đạm Cúc đi xa , Phó Khôn mới quỳ rạp xuống đất, thanh âm có chút run run, nói lời thỉnh cầu với U Tà.
"Phó Khôn xin hãy đứng lên, ta bất quá cũng chỉ là có hứng thú với Cẩm Khê tộc thôi, nếu Phó Bạch và Đại Huyên là người của ta, như vậy việc trở về hay không liền giao cho Phó Bạch quyết định đi", thanh âm U Tà trong trẻo nhưng lạnh lùng, hờ hững, nhìn không ra cảm xúc gì.
"Vâng, chủ tử, thuộc hạ tất nhiên sẽ phò tá tiểu nhi cai quản Cẩm Khê tộc thật tốt, làm cho Cẩm Khê tộc có thể trở thành trợ thủ đắc lực của người!", Phó Khôn cảm thấy rất là cảm động và rung động, nếu là người bình thường, có thể làm chủ Cẩm Khê tộc, giờ phút này sợ đã cao hứng không kềm chế được, nhưng mà nữ tử này vẫn lạnh nhạt như vậy.
Giật mình, Phó Khôn nhớ tới ngày ấy U Tà náo loạn Cẩm Khê tộc đến long trời lở đất, nguyên nhân cũng không phải là do bản thân nàng muốn, mà chỉ vì mấy người thuộc hạ mà thôi, có thể có chủ tử như vậy, thật là vinh hạnh của Phó gia hắn!
Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến.
Hai người Phó Bạch cùng Đại Huyên đi đến, hành lễ với Liệt Hỏa Kình Thương và U Tà, sau đó Phó Bạch mới nhìn về phía Phó Khôn, đôi mắt có chút ửng đỏ “ Phụ thân!”
Phó Khôn nhìn bộ dạng Phó Bạch, lập tức đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Phó Bạch, mở miệng nói, "Hảo hài tử!", thanh âm có chút nghẹn ngào cùng kích động.
Mà Đại Huyên lúc này cũng tiến lại đấy, đối với Phó Khôn nói, "Phó thúc thúc!"
Phó Khôn nghe vậy nhìn về phía Đại Huyên, "Như thế nào còn gọi là Phó thúc thúc!", Phó Khôn nghe được xưng hô của Đại Huyên, lập tức ra vẻ hờn giận mở miệng nói.
Mà nghe vậy, sắc mặt Đại Huyên đỏ lên, nhẹ nhàng mở miệng nói, "Phụ thân".
"Ha ha, hảo, ngoan!" nghe được tiếng gọi của Đại Huyên,Phó Khôn lập tức cười lớn lên.
Mà U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương nhìn một màn người nhà hoà thuận vui vẻ này, khóe miệng không tự giác được mà cũng cong lên.
"Hôm nay các ngươi liền khởi hành về Cẩm Khê tộc đi, ta sẽ phái hai ngàn ám vệ của Ám U cung cùng Ma Vực cho các ngươi tùy ý sử dụng, suy yếu cùng diệt, lớn mạnh cùng hưng, thành công tiêu diệt băng đảng, thu phục Cẩm Khê tộc, Phó Bạch, ta hi vọng ngươi có thể trở thành tộc chủ Cẩm Khê tộc", đôi tay trắng nõn của U Tà chậm rãi vuốt ve bụng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói.
Nghe vậy Phó Bạch nhìn thoáng qua Đại Huyên cùng Phó Khôn, nhìn đến ánh mắt kiên định cùng tín nhiệm của bọn họ, Phó Bạch liền quỳ một gối xuống hai tay ôm quyền nói, "Thuộc hạ sẽ không phụ kỳ vọng của chủ tử, Cẩm Khê tộc ngày sau sẽ là trợ thủ lớn nhất của chủ tử!"
"Tốt, đứng lên đi", U Tà nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm đã không hề lạnh lùng như cũ.
Sau đó, ba người Phó Khôn, Phó Bạch cùng Đại Huyên lên đường trở về Cẩm Khê tộc, ngày sau cùng Di Thất đại lục giao chiến, Cẩm Khê tộc quả thực làm cho tất cả mọi người sợ hãi không thôi.
Nửa tháng nhanh chóng qua đi, đã vào đầu xuân, nơi nơi đều ngửi thấy mùi hoa cỏ.
Đại hôn của Hoa Nghê Thường cùng Liệt Hỏa Vô Tình long trọng chưa từng có, đủ để khoa chương khắp thiên hạ Hoa Nghê Thường là công chúa duy nhất và được nữ hoàng độc sủng.
Tức Mặc Vãn Tinh nhìn rõ một màn này, sự ghen ghét trong lòng ngày càng lớn.
Dân chúng đối với hôn sự của vị công chúa Hoa Nghê Thường này đều cảm thấy không có cảm xúc, chỉ vì trong lòng họ từ trước tới nay chỉ biết một vị công chúa là Hoa Lộng Ảnh, giờ phút này Hoa Nghê Thường lại trở thành công chúa duy nhất của Hoa Tàn, không khỏi làm cho mọi người nghi ngờ.
Lúc này khắp các con phố lớn nhỏ ở Lăng Thiên đại lục, dân chúng đều bàn tán về hôn sự của Hoa Nghê Thường cùng Liệt Hỏa Vô Tình.
"Uy, nghe nói không, Vị Ương công chúa này là muội muội của Hoa Lộng Ảnh, nhưng mà nhiều năm ốm đau trên giường, thế nên mới không xuất hiện trước mặt mọi người, à Hoa Lộng Ảnh công chúa không biết vì sao mấy tháng trước lại nhiễm bệnh nặng lên đã qua đời, thế nên nữ hoàng bệ hạ mới để ý đến Vị Ương công chúa này, để cho nàng ta kế thừa ngôi vị hoàng nữ!"
"Cái gì? Chẳng lẽ Hoa Tàn quốc không còn công chúa nào khác ?"
"Cũng không phải, tuy nói Hoa Tàn quốc thực lực hùng hậu, nhưng mà huyết mạch lại ít, chỉ có hai vị công chúa là Hoa Lộng Ảnh và Hoa Nghê Thường mà thôi, thế nên mới bất đắc dĩ đưa Vị Ương công chúa này lên ngôi."
"Ai, nói đến công chúa Hoa Lộng Ảnh kia, ngày xưa cũng là người danh chấn thiên hạ, bao nhiêu nam tử ái mộ nhưng lại chỉ quan tâm đến Ma chủ Ma Vực - Minh Thiên Tầm, giờ phút này lại ch.ết một cách không rõ ràng như vậy. "
"Ai, nói đi cũng phải nói lại, Vị Ương công chúa này cũng thật tốt số, công chúa Hoa Lộng Ảnh đã ch.ết, toàn bộ Hoa Tàn quốc chỉ còn lại vị công chúa duy nhất này, ngày sau cũng không cần lo lắng ngôi vị hoàng đế bị ai đó cướp mất."
"Lời này cũng không thể nói lung tung, bất quá hiện tại Vị Ương công chúa này nạp phu, đại chiến sắp diễn ra, cũng không biết vị phò mã này có thể tự mình ra trận hay không?"
"Này, cũng không rõ lắm, bất quá nghe nói vị phò mã gia kia có dáng vẻ đường hoàng, quả không sai khi chọn hắn làm phu quân đâu! "
"..." Trong khoảng thời gian ngắn, nơi nơi đều tranh luận.
Phong Mâu đế quốc, Thương Khung điện.
"Tiểu thư, ta hầu hạ người đi tắm rửa", Nhã Trúc đỡ U Tà mở miệng nói.
Chỉ thấy bụng U Tà bụng đã rõ ràng, ngân y mặc trên người nàng lại có một chút phong vị khác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đã không còn lạnh lùng như trước, cả ngày khóe miệng luôn cong lên chút ý cười hạnh phúc, chu sa yêu dã giữa hai hàng lông mày càng thêm mị hoặc.
"Được", nghe thấy lời nói của Nhã Trúc, U Tà lập tức lên tiếng trả lời.
Không bao lâu, U Tà liền tắm rửa xong, quần áo mềm mại nằm ở trên giường, hai tay vuốt ve bụng, sau đó cười ra tiếng.
Tiếng cười này vô cùng trong trẻo, dễ nghe, một trận tiếng bước chân tiến vào.
"Tà Nhi, nàng có chuyện gì mà cao hứng như vậy? Nói ra cho vi phu cùng cao hứng với.", Liệt Hỏa Kình Thương vừa mới xử lý xong việc triều chính, liền đi tới Thương Khung điện, sau đó lại nghe được tiếng cười của U Tà, lập tức khóe môi cũng cong lên.
Nghe được lời nói của Liệt Hỏa Kình Thương, U Tà từ trên giường ngồi dậy, mở miệng cười nói: “ Không có gì, chỉ cảm giác được đứa nhỏ đá ta.”
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương kinh ngạc nhíu mày, sau đó đỡ U Tà tựa vào trên gường, đem đầu tựa vào bụng U Tà, một lát sau đã cảm nhận được động tĩnh, lập tức liền có chút ngây ngốc.
"Nó... nó thật sự động ", Liệt Hỏa Kình Thương mở miệng nói với U Tà, giọng nói tràn đầy vui sướng, trong đó còn mang theo một tia ngây ngốc, nếu người khác nhìn thấy bộ dáng này của Liệt Hỏa Kình Thương không biết sẽ có cảm xúc như thế nào.
U Tà nhìn bộ dạng này của Liệt Hỏa Kình Thương không khỏi cười ra tiếng, "Ân, đúng vậy, nó động ", giờ phút này không biết vì sao, U Tà thực cảm tạ vòng tay ngọc lưu ly có thể đưa nàng đến Lăng Thiên địa lục, ở đây nàng tìm được tình yêu của mình, có cảm giác gia đình, có đứa nhỏ, tất cả điều này làm nàng hạnh phúc không thôi.
"Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi ", U Tà nhìn Liệt Hỏa Kình Thương, mở miệng nói.
Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương mới cởi bỏ áo ngoài, sau đó đem U tà ôm vào trong lòng, cảm nhận hương vị quen thuộc của U Tà, thân thể không khỏi có chút cứng ngắc.
Lập tức nâng mắt nhìn về phía U Tà, ủy khuất nói : “ Tà Nhi, thời gian ba tháng đã qua, có thể chứ?”
U Tà cũng nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, chỉ thấy giờ phút này mày kiếm của hắn nhăn lại, một đôi con ngươi lục sắc đầy ẩn nhẫn cùng thâm tình, trên sỗng mũi cao thẳng có chút mồ hôi, môi bạc gắt gao mím lại, trên gương mặt tuyệt sắc hé ra ủy khuất vô cùng.
U Tà nhìn thấy bộ dạng này của Liệt Hỏa Kình Thương, không khỏi cười ra tiếng, sau đó mãy liễu khẽ nhướn, “Được, ta thượng, ngươi hạ” nói xong không cho Liệt Hỏa Kình Thương cơ hội phản kháng, đã xoay người mà lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong Thương Khung điện tràn đầy ôn nhu.