Chương 17: Anh trai
Sau khi tan học, nhận được điện thoại của Thẩm Khang Viễn bảo rằng nhân dịp ăn mừng việc Thẩm Xán đoạt giải, ông tổ chức một bữa tiệc lớn bên ngoài, hai người chưa về nhà liền lên xe chú Ngô phóng thẳng đến khách sạn Thẩm Khang Viễn đã đặt tiệc.
Đến nơi mới phát hiện Thẩm Khang Viễn còn gọi thêm gia đình chú của Thẩm Xán cùng với gia đình bác Quý Quân Húc, cũng là hai nhà Thẩm Kiều và Quý Quân Minh.
Hai người tới trễ, các bậc cha mẹ đang ngồi đánh bài với nhau, Thẩm Kiều và Quý Quân Minh cũng ngồi ngay ngắn ở một bên tán gẫu.
“Anh Quân húc ~~~” Thẩm Kiều đang buôn dưa lê khí thế thì nhìn thấy Quý Quân húc xuất hiện, bình thường sẽ nhiệt tình nhào tới, ai ngờ mới vừa cất bước đã bị Quý Quân Minh lén duỗi chân ra làm cô vấp té.
“Em không sao chứ?” Quý Quân Minh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy Thẩm Kiều.
“Nha đầu này cứ hấp ta hấp tấp, chẳng có ra dáng con gái gì cả.” Chú của Thẩm Xán trách.
Thẩm Kiều hơi trừng mắt nhìn Quý Quân Minh: còn không phải anh hại tôi!
Quý Quân Minh cười cười vô tội: “Con gái như vầy mới đáng yêu, mới được người ta thích.”
Mặt cô đỏ bừng xém ngã oặt vào lòng Quý Quân Minh.
“Tiểu Xán, chúc mừng con đoạt giải!” Chú của Thẩm Xán chúc mừng cậu, cha mẹ Quý Quân Minh cũng thật vui mừng.
“Cám ơn chú ạ.”
Thẩm Khang Viễn lững thững đến muộn, Thẩm Xán thấy giận dỗi cha mình.
“Mở tiệc mà tới chậm, xin lỗi mọi người rồi.” Thẩm Khang Viễn bắt chuyện với mọi người rồi vào chỗ.
Thẩm Khang Viễn ngồi ở vị trí chủ tiệc, lần này chủ yếu là vì chúc mừng Thẩm Xán nên cậu ngồi xuống sát bên cạnh Thẩm Khang Viễn, Quý Quân Húc cũng được bố trí ở bên kia ông. Cha mẹ hai nhà phân ra ở cùng phía với chỗ ngồi của Thẩm Xán và Quý Quân Húc, lần này Thẩm Kiều biết ngoan ngoãn không còn tự ý sang chỗ Quý Quân Húc mà dán lên anh nữa, an phận ngồi cạnh Quý Quân Minh.
“Dạo này Kiều Kiều học hành thế nào rồi? Đã sơ tam, sang năm lên cấp ba cần phải cố gắng nhé.” Thẩm Khang Viễn hỏi thăm.
“Rất tốt ạ, đậu vào trường G không thành vấn đề đối với con.” Thẩm Kiều tràn đầy tự tin.
“Đừng nghe nha đầu này quăng bom, kết quả học tập gần đây bê bết thảm hại, chẳng biết có phải do yêu đương sớm không?” Tiểu Thẩm Thẩm chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
Thẩm Kiều lén liếc mắt nhìn Quý Quân Minh, ngoài miệng nhanh nhẹn phản bác: “Ai nói kết quả con thảm hại? Điểm thi ngữ văn hơi kém một chút, nhưng không phải môn Anh tiến bộ hơn rất nhiều so với lần trước?”
“Định chờ sang cấp ba sẽ cho con bé đi du học nước ngoài, ngành giáo dục trong nước không ổn.” Chú Thẩm Xán cắt ngang tranh luận của hai mẹ con.
Nghe vậy Quý Quân Minh nhìn Thẩm Kiều, Thẩm Kiều cũng lần đầu tiên nghe chuyện đó bèn nói: “Cha, con không đi!”
“Đừng sính ngoại quá, không phải cái gì nước ngoài cũng tốt, nền giáo dục trong nước tuy là không ổn nhưng nhìn toàn diện thì vẫn thích hợp, hơn nữa con bé còn nhỏ tuổi, chờ lên đại học rồi xuất ngoại cũng chưa muộn.” Thấy hai người phụ nữ đang chực bùng nổ chiến tranh, Thẩm Khang Viễn vội đứng ra phân giải.
“Chuẩn chuẩn!” Thẩm Kiều liều mạng gật đầu.
Chuyện này không tiếp tục nữa, đề tài về chế độ giáo dục trong nước ngoài nước có tranh cãi cũng thường đi đến ngõ cụt, trình độ văn hóa của cha mẹ Quý Quân Minh không cao nhưng khi nói chuyện khá là khéo léo, một bàn người ngược lại chẳng cảm thấy lúng túng, vừa nói vừa cười, bầu không khí hòa hợp.
“Hôm nay mời mọi người đến đây một là để ăn mừng Tiểu Xán đoạt giải, hai là muốn mượn cơ hội này tụ tập với nhau, ba…” Thẩm Khang Viễn nghiêng đầu quay sang Quý Quân Húc, Thẩm Xán nhìn ra nên trong lòng bồn chồn, có linh cảm không lành.
“Ba là muốn nói cho mọi người dự định nhận Tiểu Húc làm con nuôi, Tiểu Xán, sau này anh thành anh trai con rồi.” Thẩm Khang Viễn cùng nắm lấy tay hai người.
Chuyện này đối với những người được mời hôm nay vốn là trong dự liệu, không có gì kỳ quái, Quý Quân Húc ở nhà Thẩm nhiều năm như vậy, trừ việc ngoài miệng vẫn gọi Thẩm Khang Viễn là “chú Thẩm”, còn lại chẳng khác gì cha con ruột với nhau. Nhưng những gì Thẩm Xán nghe được thì khác lắm, cậu rút tay ra: “Anh trai? Con không nhớ mẹ con có sanh một đứa lớn như vậy! Anh ta vĩnh viễn đừng hòng làm anh trai con!” Cậu giận dữ đẩy ghế ra rời chỗ, không để ý đến một bàn đầy người gượng gạo, chẳng quan tâm Thẩm Khang Viễn thịnh nộ ngút trời, càng không nhìn đến Quý Quân Húc đang khó xử.
“Con cám ơn lòng ưu ái của chú Thẩm, nhưng con thấy quan hệ hiện tại đã rất tốt rồi, dù cho chú có nhận con làm con nuôi hay không thì con vẫn xem chú như cha con, con không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cầu có thể cùng sinh hoạt một nhà như bây giờ.”
“Tiểu Húc…”
Sau khi bất luận Thẩm Khang Viễn có nói thế nào Quý Quân Húc cũng không chịu đáp ứng, ý tốt bị xem nhẹ khiến Thẩm Khang Viễn tức giận đến mặt mày tái nhợt, một bữa cơm tan rã trong cụt hứng.
Thẩm Xán rời đi từ lâu, Quý Quân Húc ngồi xe của Thẩm Khang Viễn, không nói gì suốt dọc đường.
Đến nhà Thẩm Khang Viễn giận đến mức về thẳng phòng mình, Quý Quân Húc trong phòng nhịn tới 12 giờ đêm, phỏng chừng Thẩm Khang Viễn ngủ rồi mới mò lên lầu.
“Anh vào đây làm gì?” Quý Quân Húc vừa mở cửa, Thẩm Xán đã bị kinh động trên giường, hiển nhiên cũng không ngủ.
“Còn chưa ngủ?” Quý Quân Húc trở tay khóa cửa phòng, rón ra rón rén đi tới bên giường.
“Có ngủ hay không mắc mớ gì đến anh?”
“Vẫn bực mình chuyện ở bữa ăn?”
Thẩm Xán xoay người quay lưng ra ngoài không để ý đến anh.
Quý Quân Húc nhân cơ hội tiến vào trong chăn, ôm lấy người từ sau lưng: “Sao tôi có thể làm anh trai của cậu được.” Lời nói dịu dàng rót vào trái tim Thẩm Xán, ngữ điệu kéo dài đầy tình ý, tràn ngập yêu thương.
“Tôi muốn làm…” Quý Quân Húc kéo dài giọng.
“Làm gì?” Thẩm Xán đã quên tức giận bật thốt lên.
“Làm tướng công của cậu.” Quý Quân Húc cười nói.
“Cút, không biết xấu hổ.” Thẩm Xán vung lên nắm đấm, Quý Quân Húc đưa tay chặn lại, nắm đấm bị Quý Quân Húc bắt được chơi đùa đặt lên đôi môi mềm mại…
Ánh trăng chiếu tỏa khắp phòng, Thẩm Xán có thể thấy hình dáng mờ ảo của Quý Quân Húc, cậu cảm nhận tay của mình trên môi anh được hôn qua tinh tế, giống như đang hết sức cẩn thận nâng niu một thứ trân bảo quý hiếm, bao nhiêu hậm hực trong lòng được quét sạch sành sanh, chỉ còn lại niềm vui sướng. Coi như dù cho ba có ưu ái Quý Quân Húc như thế nào, người anh ta yêu nhất vẫn là mình đây.
Cậu nghiêng đầu hôn lên môi Quý Quân Húc, rút tay về vỗ vỗ mặt anh, chiếc lưỡi nhẹ nhàng quét qua đôi môi, ʍút̼ ɭϊếʍƈ…
Khi đó đại khái Thẩm Xán cũng không hiểu rõ vì sao mình lại giận như vậy lúc nghe ba muốn nhận Quý Quân Húc làm con nuôi, rốt cục là tức việc ba càng lúc càng cưng chiều Quý Quân Húc, vẫn sợ sệt lắm…
Quý Quân Húc nhìn người đã ngủ say trong lồng ngực mình, anh nhẹ nhàng đưa tay kê đầu cậu sát vào lòng. Do Thẩm Xán với anh luôn không hợp nhau, mấy năm qua chú Thẩm vẫn không đề cập đến việc nhận anh làm con nuôi, tại sao bây giờ đột nhiên lại nhắc tới? Là vì gần đây quan hệ giữa anh và Thẩm Xán có nhiều cải thiện, phải chăng ông đã phát hiện ra điều gì rồi bóng gió nhắc nhở anh không nên vượt quá giới hạn?
Người trong ngực bỗng choàng cánh tay qua ôm lấy eo Quý Quân Húc, ngón tay Quý Quân Húc vuốt nhẹ lên gò má cậu, nếu như năm đó chú Thẩm thật sự thu dưỡng anh, giờ bọn họ là anh em trên pháp luật rồi, là đồng tính thôi cũng đã khiến đoạn cảm tình này trở nên gian nan, giả sử lại trở thành anh em với nhau, liệu bản thân anh còn có thể lấy đủ dũng khí theo đuổi Thẩm Xán như hiện tại không? Đỡ được cái là chuyện như vậy không xảy ra, bọn họ không phải anh em, cả đời này cũng không muốn làm anh em!
Sáng hôm sau tỉnh lại, Quý Quân Húc không ở cạnh bên, lẽ nào tối qua đã ngủ thiếp đi trong lòng anh ấy? Thẩm Xán đúng là chưa từng phát hiện mình lại ngủ ngon như thế này.
Kỳ quái, hôm nay sao anh ta không gọi mình rời giường? Thẩm Xán vừa mặc quần áo vừa bồn chồn, nhìn về phía đồng hồ báo thức ở đầu giường thì thấy đúng sáu giờ rưỡi, gần với thời gian thức dậy như mọi hôm, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, là Quý Quân Húc.
Thẩm Xán mau mau cởi đống quần áo còn chưa mặc vô xong, chui vào chăn giả bộ tiếp tục ngủ.
Cốc, cốc, cốc. Phong cách gọi cửa không đổi của Quý Quân Húc là ba tiếng gõ, sau ba tiếng không ai trả lời thì anh sẽ đẩy cửa đi vào luôn.
Ba tiếng qua đi, Thẩm Xán cố ý không nói gì, quả nhiên Quý Quân Húc đẩy cửa vào: “Thức dậy nào.”
Thẩm Xán còn chưa để ý, Quý Quân Húc lấy tay bóp mũi cậu rồi dùng môi lấp kín môi cậu.
“Anh định làm tui ngộp ch.ết sao?” Rốt cục Thẩm Xán không giả vờ được nữa bèn đẩy Quý Quân Húc ra.
Quý Quân Húc ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi: “Sau này nếu không dậy, ngày nào cũng gọi cậu bằng cách này nhé.”
“Tên quỷ cuồng hôn.”
“Chính xác.”
“Tui muốn thay đồ, anh đi chỗ khác.”
“Ơ, cũng không phải tôi chưa từng thấy qua.”
“Anh nhìn lén tui thay đồ, cũng nhìn trộm tui tắm đúng không?” Thẩm Xán cảnh giác.
Ánh mắt Quý Quân Húc đảo một vòng trên người Thẩm Xán, khiến Thẩm Xán có ảo giác như anh nhìn xuyên qua được lớp quần áo mình.
“Hồi đó vừa tới ở nhà họ Thẩm, không biết tắm với nhau bao nhiêu lần rồi, bây giờ mới hối hận đã muộn.” Quý Quân Húc cười nói.
“Lúc đó là còn nhỏ, không giống bây giờ!”
“Sao cơ? Không giống chỗ nào? Để tôi đến kiểm nghiệm kiểm nghiệm.” Nói xong liền đi vạch áo Thẩm Xán ra.
“Hai thằng nhỏ còn chưa dậy sao?”
“Tiểu Húc dậy rồi, chắc là đang gọi Tiểu Xán.”
Giọng nói Thẩm Khang Viễn cùng bác Tường truyền đến rõ ràng, Quý Quân Húc bò lên trên người Thẩm Xán, chỉnh chỉnh y phục: “Tôi xuống trước, cậu sửa soạn xong cũng xuống sớm một chút… Đừng quên xin lỗi chú Thẩm.”
“Chú Thẩm, chào chú.”
“Chào.” Thẩm Khang Viễn ngẩng đàu nhìn Quý Quân Húc từ trong phòng Thẩm Xán bước ra như thường ngày chào hỏi, cũng không biểu thị gì đặc biệt.
Chẳng lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi, chú Thẩm chỉ đơn giản muốn nhận mình làm con nuôi mà thôi?
“Ba, chào ba.” Động tác Thẩm Xán vội vàng vừa chỉnh đốn vừa xuống lầu.
Thẩm Khang Viễn không ngẩng đầu chẳng muốn để ý đến cậu.
Thẩm Xán ngượng ngùng ngồi xuống trước mặt ông nhận lấy sữa đậu nành do bác Tường bưng lên: “Tối qua… Là con không tốt, con xúc động quá, đã phá hỏng buổi họp mặt… Con xin lỗi.”
Thẩm Khang Viễn kinh ngạc nhìn Thẩm Xán, thằng nhỏ này có thể nói lời xin lỗi, mới qua một đêm mà đã học được cách tự kiểm điểm?
Vẻ mặt không thể tin được của ba khiến Thẩm Xán có chút không dễ chịu, ba chữ “con xin lỗi” thật khó nói ra khỏi miệng, trước đây cũng chẳng buồn giải thích, giờ mọi việc có vẻ khác thường, Quý Quân Húc nhất định đã làm gì đó kỳ quái.
“Quên đi, lần sau chú ý.” Bầu không khí lúng túng đến tột độ, cuối cùng khi Thẩm Khang Viễn rốt cục mở miệng, một hồi phong ba coi như lắng lại.