Chương 93: Sơ gặp Thanh Lân
"Người ta muốn… là một cô bé..."
"Không phải đâu!"
“...tên Thanh Lân, Mạc Thiết dong binh đoàn các ngươi hẳn là nên có người này a?”
“À…”
Một tiếng ồ lên đồng thanh từ cả Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ, lẫn Tuyết Lam ngay sau câu hỏi, đồng thời cũng là câu trả lời từ Tiêu Thiên đã minh chứng đầy đủ cho tính bất ngờ trong yêu cầu này của hắn.
Bỏ qua việc Tuyết Lam bị "hố hàng", thì nguyên nhân khiến ba người bất ngờ không phải là việc nam nhân xa lạ trước mặt biết Mạc Thiết dong binh đoàn có người tên Thanh Lân, dù sao cô nàng kia thế nhưng mà cũng có “danh tiếng không nhỏ”, mà vấn đề nằm ở cái cách hắn không muốn tiền tài, chẳng thèm đấu kỹ, công pháp hay thiên tài địa bảo, thậm chí tiểu mỹ nhân như Tuyết Lam đều bỏ qua, ngược lại là đi đòi hỏi kẻ vô dụng như nha đầu kia thật sự là không theo lẽ thường.
Phải! Mạc Thiết dong binh đoàn có người tên Thanh Lân, vẫn là một tiểu cô nương mới mười bốn, mười lăm tuổi đúng như mô tả của Tiêu Thiên, nhưng vấn đề là nha đầu kia… hoàn toàn vô dụng a!
Đẳng cấp không cao, bản lĩnh không có, thiên phú lại chẳng đâu vào đâu, đã vậy tính tình còn nhút nhát, và quan trọng nhất là… lần nữa nhắc lại rằng “danh tiếng không nhỏ”, nhưng mà là tiếng xấu á.
“Thế nào?” - Thấy ba người Tiêu Đỉnh cứ thế dùng ánh mắt quái dị nhìn mình mà không chịu trả lời, Tiêu Thiên đành phải lên tiếng hỏi lại: “Im lặng như vậy là không có, hay là không cho?”
“Khụ… xin lỗi, là ta thất thố.” - Vội vàng ho khan một tiếng giải ngố, lúc này Tiêu Đỉnh mới chắp tay: “Hai vị, không biết ta có thể hỏi lý do tại sao lại là Thanh Lân không ạ?”
“...”
Tiêu Thiên không đáp, chỉ lẳng lặng nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi lại bỏ xuống. Thái độ này rõ ràng là muốn nói “đó là chuyện của ta, các ngươi không cần biết”.
“Tuyết Lam, ngươi đi gọi Thanh Lân tới đây cho ta.”
“Vâng, đoàn trưởng.”
Tuyết Lam đi rồi, trong phòng chỉ còn lại bốn người lẳng lặng với những suy nghĩ của chính mình, không ai nói gì thêm. Một không khí yên tĩnh, trầm lặng và đè nén bao trùm, cho đến khi…
“Các ngươi định ở nơi khỉ ho cò gáy này đến bao giờ?”
...Tiêu Thiên bất lình phá lên tiếng vỡ im lặng bằng một hỏi một câu không đầu, không đuôi như vậy.
“Khỉ ho cò gáy? Đến bao giờ?” - Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự khó hiểu: “Ngươi… có ý gì?”
“Nếu ta không nhớ không lầm thì đâu đó vào khoảng trên dưới nửa năm nữa, Tiêu Viêm tam đệ các ngươi sẽ có trận chiến sinh tử với Nạp Lan Yên Nhiên của Nạp Lan Gia tại Vân Lam Tông để hoàn thành cái gọi là “Ước hẹn ba năm”. Hẳn là các ngươi đã sớm biết chuyện này chứ?”
“Ngươi… làm sao ngươi biết chuyện đó?” - Cả Tiêu Đỉnh, lẫn Tiêu Lệ đồng loạt thốt lên đầy bất ngờ.
Tuy rằng “Ước hẹn ba năm” giữa Tiêu Viêm và Nạp Lan Yên Nhiên không tính là thiên đại bí mật gì, nhưng số người biết đến nó bên ngoài Tiêu Gia, vẫn là thời gian, địa điểm cùng người trong cuộc là ai đều biết rõ như Tiêu Thiên vừa nói chắc chắn là không nhiều đâu. Vậy mà ngày hôm nay, tại Thạch Mạc Thành cách quê nhà Ô Thản Thành của bọn họ gần như trọn vẹn chiều rộng của cả cái Gia Mã Đế Quốc này, hai người lại rất không vô tình gặp được một kẻ như thế.
Không bất ngờ mới là lạ ấy!
“Rốt cuộc thì ngươi là ai?” - Khá bất ngờ khi mà Tiêu Đỉnh vẫn còn đang cau mày đăm chiêu trước câu nói của Tiêu Thiên, thì Tiêu Lệ lại là người mở miệng trước: “Tại sao lại biết chuyện nội bộ Tiêu Gia chúng ta?”
Khả năng là đầu óc đơn giản, muốn biết liền hỏi, khỏi mất công suy nghĩ nhiều a.
“Ta là ai… không quan trọng.” - Khóe miệng Tiêu Thiên cong lên nụ cười lạnh: “Quan trọng là ta biết, và tin chắc các ngươi cũng đã sớm có hiểu rõ, rằng bất kể tiểu tử kia thắng hay thua trận chiến đó, thì cả bản thân hắn nói riêng, lẫn Tiêu Gia nói chung, đều sẽ phải gánh chịu tai họa ngập đầu từ Vân Lam Tông và Nạp Lan Gia.
Mà, không phải ta trù ẻo hay nói xui, nhưng… diệt môn cũng không phải là không thể đâu.”
Ầm!
“Ngươi nói cái gì!?”
“Nhị đệ! Không được vô lễ!” - Tính tình Tiêu Lệ nóng nảy, cương trực đã quen, ngay mặt nghe người ta nói gia tộc mình bị diệt môn liền nhịn không được đập bàn quát lớn, nhưng Tiêu Đỉnh thì không như vậy: “Vị… đại nhân này, ngài đã nhìn thấu tình hình như vậy, lại cố ý nhắc nhở chúng ta, hẳn là không có ác ý gì với Tiêu Gia. Tiêu Đỉnh ở đây có lễ.”
Nói, hắn chắp tay về phía Tiêu Thiên, vẻ mặt nghiêm nghị.
Về phần Tiêu Lệ, vốn đang đỏ mặt tía tai, phùng mang trợn má như Trương Phi, một bộ “có giỏi ngươi nói thêm một câu nữa xem”, bỗng nhiên đại ca lại tới một màn… phản sáo lộ này khiến hắn thật không biết nên phản ứng như thế nào cho phải.
Giữa lúc Tiêu Lệ một mặt khổ bức gãi đầu gãi tai, trong bối cảnh ba người còn lại đều đang nhìn hắn chằm chằm, thì rốt cuộc…
“Nhị đệ!”
...vẫn là Tiêu Đỉnh đại ca hắn phải bất đắc dĩ trợn mắt, gắt giọng “khẽ” nhắc nhở hắn một cái.
“Khụ… vừa rồi là ta thất thố.” - Khóe miệng giật giật, ánh mắt tránh né, “Ác Lang” Tiêu Lệ bất đắc dĩ phải hóa thân thành “Gia Cẩu” Tiểu Lệ chắp tay về phía Tiêu Thiên đầy uất ức: “Có lỗi với hai vị… đại nhân!”
“Ta cùng gia tộc các ngươi… miễn cưỡng cũng coi như có chút nhân duyên, hôm nay phá lệ tặng cho các ngươi, cũng như Tiêu Gia một câu.” - Tiêu Thiên lại khẽ nhấp một ngụm trà, lời nói cũng thanh tao, chậm rãi và kiệm y như cách hắn uống trà vậy: “Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!”
Dứt lời hắn liền nhắm chặt hai mắt, tay khẽ phất ra hiệu cho Mộc Ánh Tuyết xoa bóp vai và hai bên thái dương giúp mình, một bộ “ta nghỉ ngơi rồi, đừng làm phiền” vô cùng thư thái.
“Chạy!?”
Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ.
Không giống như tấm chiếu mới Tiêu Viêm chơi gì cũng ngu, chỉ có chơi ngu là giỏi kia, hai người tạm biệt cái lồng kính an toàn của gia tộc để ra ngoài lăn lộn đến nay sơ sơ cũng trên dưới năm năm rồi. Chính những sự từng trải suốt thời gian qua đã sớm giúp hai người nhìn ra vấn đề nghiêm trọng của cái “Ước hẹn ba năm” mà Tiêu đại thiên tài, “tam đệ” Tiêu Viêm của bọn họ tạo ra.
Về phần lời khuyên “Chạy” của Tiêu Thiên, bọn họ từng nghĩ tới rồi chứ không phải là chưa. Vấn đề là… chạy đi đâu cho khỏi nắng bây giờ, khi mà đối phương thế nhưng mà là “Gia Mã Đệ Nhất Tông” Vân Lam Tông với một nhà hai Đấu Hoàng, và “Sư Tâm Nguyên Soái” Nạp Lan Kiệt tay nắm giữ binh phù của Đế Quốc đây?
Một kẻ Thế trấn Sơn Hà, một tên Quyền khuynh Xã Tắc, chân chính lên trời không đường, xuống đất không cửa theo đúng nghĩa đen á!
“Đại nhân…”
Cốc! Cốc! Cốc!
“Hai vị đoàn trước, hai vị… đại nhân, người đã dẫn đến rồi ạ.”
Đang lúc Tiêu Đỉnh muốn mặt dày mày dạn cầu cứu Tiêu Thiên thì trước cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa, theo sau đó là giọng nói hơi ngập ngừng của Tuyết Lam.
“Ừm, vào đi!”
Chỉ trong thời gian một cái hít sâu vào rồi thở hắt ra, Tiêu Đỉnh đã điều chỉnh xong tâm tình và thái độ của mình trở về vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt và cơ trí lúc trước, như thể cuộc nói chuyện liên quan tới hai chữ “diệt môn” vừa rồi chưa từng diễn ra vậy.
Điều này khiến Tiêu Thiên nhịn không được hé mắt liếc hắn thêm một cái, trong lòng lại coi trọng con Giảo Hồ này thêm một phần.
Tiêu Gia tam tử, nếu xem Tiêu Đỉnh là bộ não nhanh nhạy mà điềm tĩnh, còn Tiêu Lệ lại là trái tim phương cương với một bầu nhiệt huyết, thì Tiêu Viêm nên là… cái đbrr a!
Dòng thứ ấu ɖâʍ vô liêm sỉ, đụng chuyện chỉ biết nghĩ bằng c* thay vì bằng đầu. Nếu không phải nhờ có hào quang nhân vật chính phù hộ thì đảm bảo là sống không qua nổi hai dòng đâu. Nói tới là bực bội à!
Khụ… lái hơi xa, trở lại với câu chuyện.
Kéttttt…
Cửa phòng được mở ra từ bên ngoài một lần nữa, khác biệt là hai người đi cùng Tuyết Lam lần trước đã ở sẵn trong phòng, còn lần này, chỉ có một người mà thôi.
“Đoàn trưởng, hai vị, ta mang Thanh Lân đến rồi đây.”
Nói, Tuyết Lam vung tay lôi từ phía sau lưng nàng ra một cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi rồi khẽ đẩy ra trước mặt mọi người.
“X-Xin… xin chào hai vị đoàn trưởng, chào… chào hai vị… đại nhân…”
Nãy giờ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng vừa nghe được giọng nói nhu nhược và run rẩy kia vang lên, Tiêu Thiên liền nhịn không được mở mắt nhìn về phía cô bé.
Trên người mặc trang phục màu xanh lục có chút cũ kỹ; thân thể đã có hình dáng sơ bộ của một thiếu nữ, nhưng vẫn còn đó những ngây thơ chưa dứt tuổi thành niên; khuôn mặt trái xoan đáng yêu với ngũ quan tinh tế, cộng thêm biểu tình hoảng hốt và ánh mắt nhút nhát như con thỏ non bị hoảng sợ càng khiến người ta xót thương.
“Là một cô nương tốt, chỉ có điều…” - Khẽ gật gù tỏ vẻ hài lòng như một bên buôn bán nô lệ chuyên nghiệp, Tiêu Thiên chép miệng: “...Thanh Lân đúng không, xắn tay áo lên cho ta xem.”
Lời này vừa ra, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên cứng ngắc!
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com. . .