Chương 9
So với chuyện cô độc tịch mịch, điều càng làm cho Nguyên Nghi Chi không thể nhịn được là người đồng tình, kẻ thương hại, tò mò, còn có cả ánh mắt bài xích, giống như nàng là con quái vật.
Có lúc nàng thật rất muốn hỏi trời cao, cả ba"Vị hôn phu" đều chưa gặp mặt nàng lấy một lần, bọn họ qua đời thì liên quan gì tới nàng chứ ?
Nhưng là người đương thời tin Thần Tín Phật, những điều không hiểu, không rõ đều quy cho số mệnh, Nguyên Nghi Chi đành phải mang tiếng “sao chổi” khắc chồng.
Mẹ đẻ Nguyên Nghi Chi là Chu di nương nương vì nữ nhi không thể xuất giá, bà đã len lén khóc không biết bao nhiêu lần, mẹ cả Trịnh thị cũng vô cùng để tâm, vì nàng mà cố kiếm thêm nhiều thanh niên tài tuấn, đáng tiếc dù có không ít người tham luyến quyền thế Nguyên phủ, nhưng họ vẫn quý trọng cái mạng nhỏ của mình hơn, không dám mạo hiểm.
Không ngờ Tạ Ung lại dám cầu hôn, cũng không nhớ tại sao cuối cùng bọn họ lại thuận lợi thành thân như thế, khiến Nguyên Nghi Chi cũng cảm thấy nàng may mắn, cho tới bây giờ Tạ Ung cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, xem ra là quá tốt rồi.
Vừa nghĩ tới vóc người cao gầy của Tạ Ung, cộng thâm khí chất ngọc thụ lâm phong , mắt phượng thập phần quyến rũ, Nguyên Nghi Chi không nhịn được tự cảm thấy nóng mặt.
Nàng trở mình trong chăn, đem chôn mặt thật sâu trong gối, trong lòng ba phần khẩn trương ba phần mong đợi, còn có ba phần thấp thỏm pha chút sợ hãi.
Nàng nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ, rồi nghe tiếng màn trướng buông lên rồi hạ xuống, nghe được tiếng giường bị ép xuống, sau đó chăn bị nhấc lên, một thân thể ấm áp tiến vào nằm cạnh nàng.
Trong lòng Nguyên Nghi Chi như ngưng đọng, nàng nín thở, một cử động cũng không dám, tay chân khẩn trương đến cứng ngắc.
Tạ Ung cảm nhận được cô gái trong ngực đang khẩn trương, khẽ mỉm cười, hắn đã qua tuổi lập gia đình, cũng đã từng có thêm thê thiếp, không phải là không hiểu mấy chuyện này, liền nhịn một chút rồi từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy người vợ nhỏ yêu kiểu, bàn tay đặt ở eo nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve, để cho nàng từ từ thích ứng với sự tiếp xúc giữa hai người.
Hơi thở ấm áp rơi vào sau gáy trắng noãn của Nguyên Nghi Chi, nong nóng , ấm áp, còn mang theo hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của cỏ cây, ngón tay thon dài dịu dàng cũng không vội vàng nóng nảy, khẩn cấp, ngược lại nàng có cảm giác tê tê dại dại vô cùng thoải mái, nàng giống như con mèo con được sờ lông, cổ họng thậm chí không nhịn được bật ra thanh âm khoan khoái rên rỉ.
Nghe được thanh âm mập mờ do chính mình phát ra, mặt Nguyên Nghi Chi còn đỏ hơn.
Tạ Ung lại coi đó như mật hiệu ! Đến lúc tiến công, xoay thân thể nàng lại, để cho nàng quay mặt về phía mình, Nguyên Nghi Chi nhắm chặt hai mắt, giống như đôi cánh bướm không ngừng lay động, càng lộ rõ sự khẩn trương cùng ngượng ngùng.
Tạ Ung cúi đầu hôn lên mắt của nàng, Nguyên Nghi Chi càng nhắm chặt hơn, hô hấp cũng rối loạn.
Đôi môi Tạ Ung di chuyển từ mắt nàng đến cánh mũi, đôi môi, rồi xuống cổ, từng chỗ đều tỉ mỉ hôn, liên tục mơn trớn, giống như đối đãi với bảo vật, yêu đến không thể buông tay mà cũng không nỡ nuốt trọn.
Tay Tạ Ung từ phía sau tháo dây yếm của Nguyên Nghi Chi, cặp tuyết lê đầy đặn nhất thời được giải phóng, Nguyên Nghi Chi xấu hổ đưa tay muốn che, lại bị bàn tay nam nhân ngăn lại, ánh mắt mê muội của Tạ Ung nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước mắt, cổ họng khô khốc, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
"Phu quân. . . . . . " Nguyên Nghi Chi bị nhìn thấy nên xấu hổ, thân thể cố chui vào trong chăn, cố dấu thân mình đi.
"Không cần giấu, hãy để ta ngắm nhìn nàng, đẹp như vậy. . . . . . " Tạ Ung thở gấp, chui đầu vào giữa cặp tuyết lê trắng ngần, thở dài nói: "Nghi Chi, ta quả thật rất may mắn. . . . . . "
Thân thể của hai người dính sát vào nhau, Nguyên Nghi Chi cảm nhận được bàn tay của Tạ Ung đang vuốt ve phần eo nhỏ của nàng, rồi nắm chặt cái mông của nàng, vật nam tính của hắn không kịp chờ đợi liền thăm dò vào giữa hai chân nàng, không ngừng ma sát chuyển động chỗ đó của nàng.
Cảm giác khó nói nên lời khiến Nguyên Nghi Chi cơ hồ mê man, mật ngọt của nàng không chịu nổi sự kích thích từ vật cương cứng kia liền nhanh chóng ẩm ướt, nàng xấu hổ muốn kẹp chặt hai chân, kết quả ngược lại càng kích thích Tạ Ung hơn, thứ dục vọng to và cứng của hắn tựa hồ không thể chờ đợi nữa lập tức muốn đâm rách cả quần nhỏ mà tiến vào mê trận của nàng.
Tạ Ung cũng từ từ mất đi sự dịu dàng, đôi môi đã lâu không hôn của hắn càng trở nên thèm thuồng, bàn tay không ngừng xoa nắn cặp phong nhũ của nàng.
Nguyên Nghi Chi bị hôn đến choáng váng, ngượng ngùng cùng câu nệ dần dần biến mất, từ từ cũng trầm mê, cũng chủ động dùng lưỡi quấn lấy đối phương, không ngừng triền miên.
Đôi tay nhỏ bé của nàng chủ động ôm lấy phần hông gầy nhưng tràn đầy sức lực của chàng, đôi ngũ hoa cao vút dán chặt vào lồng ngực nở nang trần truồng của chàng, chàng không ngừng vuốt ve da thịt khiến nàng cảm thấy như có từng luồng điện chạy qua.
Một người có quan niệm khác người như Nguyên Nghi Chi, vạn vạn lần không nghĩ tới giữa nam và nữ lại có thể phát sinh chuyện ý loạn tình mê như vậy, hơn thế còn tuyệt không thể tả.
Khi dục vọng của Tạ Ung tiến vào cơ thể nàng, hai người hoàn toàn hợp lại làm một thì nàng không nhịn được mà nghĩ mặc dù là hôn nhân muộn, mặc dù chỉ là tái giá làm mẹ kế, nhưng nàng không hề ghét người đàn ông này, có lẽ nàng sẽ vì hắn mà chịu khổ …
Cảnh uyên ương, hai bên không ngừng triền miên, thiêu đốt nhau cả đêm, giường lớn vì vậy cũng không an tĩnh cả đêm.
Mặc dù Nguyên Nghi Chi không thể tránh khỏi một chút đau đớn, nhưng vì Tạ Ung săn sóc ôn tồn nên dần thích ứng, hơn nữa sau đó Tạ Ung còn không ngừng hướng dẫn cùng kích thích nàng khiến cho đau đớn không còn nữa mà khoái cảm lại dâng lên mãnh liệt, sóng sau cao hơn sóng trước, để nàng tới cao trào, thậm chí trong nháy mắt còn mất đi ý thức.
Tạ Ung vốn thương tiếc thê tử đêm đầu phải chịu khổ cực, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng một lần là tốt rồi, lại không nghĩ rằng vợ mình lại hấp dẫn mê người như vậy, lúc đau đớn, nàng cắn chặt môi anh đào cứng rắn chịu đựng, không khóc cũng không làm khó, uyển chuyển thân thể ngọc ngà cho vừa khít, cơ hồ muốn hút hết tất cả tinh hoa của hắn, khiến hắn hận không thể ở mãi trong cơ thể nàng.
Cô vợ này không những thiện lương, hơn nữa khiến cho nam nhân mất hồn, đúng là báu vật, đây mới thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Giữa phu thê, chuyện chăn gối có hài hòa hay không thật ra cũng rất quan trọng, hơn nữa đối với nam nhân mà nói, kích thích giác quan lại càng thỏa mãn.
Nữ nhân lại nghiêng về cảm tính, khi yêu một người, mà chuyện chăn gối không hài hòa, đại đa số nữ nhân cũng có thể nhẫn nại, thậm chí không quá quan tâm; nhưng nam nhân lại chú trọng đến giác quan, bình thường người vợ dù có hiền hậu thông minh, nhưng nếu như chuyện chăn gối không dung hợp được, cá nước không vui, giữa hai người sợ rằng cũng chỉ có thể tồn tại sự tôn trọng như khách quý, thậm chí là cung kính như băng, hơn nữa nam nhân cũng có thể quay lưng đi tìm niềm vui ở đám tiểu thiếp, bừa bãi hưởng thụ sung sướng, từ đó bỏ quên thê tử, coi như là món đồ trang trí mà thôi.
Quả thật chỉ yêu nhau thôi thì không đủ, chuyện chăn gối cũng rất cần thiết, chuyện nhà, ngoại sự, mọi chuyện trôi chảy, mới có thể gọi là nhân duyên mỹ mãn.
Loại mỹ mãn này, nửa là nhờ cố gắng, nửa là thiên mệnh cơ duyên.
Tạ Ung hài lòng, nắng ban mai chiếu tới hai người, hắn vẫn lười biếng ôm ấp giai nhân trong ngực, giả vờ ngủ say, giống đói bụng quá lâu cuối cùng cũng được một bữa thỏa thuê.
Nam nhân ba mươi tuổi, chuyện này đều đã thành quen thuộc, nhưng hắn thật sự đã lâu rồi không hưởng thụ tốt đến thế, thậm chí cảm thấy từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên cảm thấy mãn nguyện cực độ với chuyện ái ân, khó có từ nào có thể hình dung tư vị thỏa mãn tuyệt vời lúc này.
Đang lúc hẳn nửa tỉnh nửa mơ, chợt nghe thê tử tiến tới bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Phu quân, cám ơn chàng." Cám ơn chàng đã dịu dàng săn sóc.
Cám ơn chàng đã mang cho ta loại vui vẻ mà trước đây chưa từng có.
Cám ơn chàng, đã không sợ lời đồn mà vẫn chấp nhận lấy ta.