Chương 54: Ngươi đừng lo lắng…
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Tại sao đá ta!” Tự yêu mình công tử từ trên mặt đất bò dậy lại ủy khuất kêu lên.
Ngô Minh oán hận nói: “Ta nên đá ngươi cái tên miệng tiện này!”
Tự yêu mình công tử một mặt oan uổng: “Ta là đang khen ngươi a!”
“Câu đó của nhà ngươi mà là đang khen người sao?!” Ngô Minh còn muốn đạp hắn.
Cô gái câm Mục Thanh Nhã vội vã ở phía sau kéo Ngô Minh.
“Hả? Chờ đã.” Lâm Triêu Dĩnh đột nhiên nói xen vào, chỉ tay vào tự yêu mình công tử Tông Trí Liên, hỏi: “Nhà ngươi quê là ở Tịnh Lĩnh hay là Mi Sơn?”
“Cái gì?” Tự yêu mình công tử không hiểu ra sao.
“Đều không phải quê của nhà ngươi?” Biểu hiện trên mặt Lâm Triêu Dĩnh đầy vẻ quái dị.
“Đương nhiên không phải.”
Lâm Triêu Dĩnh chỉ vào hai bên má tự yêu mình công tử cười nói: “Ha ha, vậy ngươi đem hai cái địa danh kia ịn ở trên mặt làm chi?”
Tự yêu mình công tử vội vã đưa tay ở trên mặt của mình sờ sờ, lúc này mới phát hiện là bởi vì Ngô Minh úp đĩa vào mặt, dẫn đến chữ in nổi trong cái đĩa sứ hằn ở trên mặt, quả thực cứ như đóng dấu vậy.
“Đây là biểu hiện của việc nam tử hán dám làm dám chịu.” Tự yêu mình công tử không cho là nhục mà lại lấy đó làm vinh hạnh: “Nàng làm ta liền dám làm, bổn công tử nói sẽ không hối hận.”
“Cái gì với cái gì a? Hai gò má người in hình ấn tự thật quá thú vị, oa ha ha ha ha.” Lâm Triêu Dĩnh ở một bên cười đến đôi vai khẽ run rẩy: “Nếu các ngươi ba tên này tạo thành một đội, tuyệt đối là cái đội ngũ kỳ tài.”
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm, Ngô Minh sửng sốt một chút, đột nhiên dùng tay ngữ hỏi Mục Thanh Nhã: “Ngươi đồng ý cùng ta tổ đội sao?”
Mục Thanh Nhã vừa nhìn tay ngữ, trong nháy mắt trợn tròn cặp mắt.
Ngô Minh lại ra dấu tay một lần nữa.
Mục Thanh Nhã vẫn là đờ ra.
Ngô Minh làm lần thứ ba dùng tay ngữ mời tổ đội.
Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Mục Thanh Nhã rốt cuộc phản ứng lại, bàn tay hấp tấp mà hoảng loạn làm động tác, dường như chỉ lo đối phương thu hồi cái lời mời này.
Nhưng sau đó, Mục Thanh Nhã lại có chút do dự nhìn Ngô Minh.
Ta biết ngươi lo lắng cái gì. Ngô Minh dùng tay ngữ ra dấu. Đừng lo lắng, ta tin tưởng ngươi sẽ là đội viên ưu tú so với bất luận người nào khác.
Mục Thanh Nhã ánh mắt toả sáng, dùng sức mà gật đầu, ngón tay trắng nõn không ngừng làm ra ý tứ biểu thị ta nhất định đem hết toàn lực ra.
Nàng ra dấu vẫn luôn rất chuẩn xác, nhưng vào lúc này lại có chút sai lầm không chính xác, lại vừa không ngừng cường điệu lặp lại một lần rồi lại một lần nữa.
Nàng môi hồng bạc mỏng đang hơi run, dùng sức mà đánh ra thủ thế, lại thỉnh thoảng cắn cắn môi dưới.
Ngô Minh nhớ tới dáng vẻ người nữ hài câm chờ đợi tổ đội lâu như vậy, lại bị người khác từ chối.
Người bình thường không thể nào hiểu được nỗi thống khổ trong lòng người tàn tật, khả năng đồng cảm có thể kém xa với mức độ tôn nghiêm bị hao tổn trong lòng đối phương.
Mỗi một lần bị người lắc đầu từ chối, là mỗi lần ở trong lòng nữ hài nhi câm này bị cào xước một vết.
Bị cự tuyệt dần nhiều lên, liền hình thành vết thương.
Bất quá, Ngô Minh đến rồi. Người từ một cái thế giới có quan niệm tất cả mọi người đều bình đẳng đã ăn sâu vào lòng người, từ một cái thế giới rất quan tâm đến trẻ em đến rồi, đặc biệt hắn hay là một cái trạch nam mê muội việc cứu vớt các em gái trong thế giới 2D.
Nhẹ nhàng kéo tay đang không ngừng bận rộn đáp ứng tổ đội của nàng, Ngô Minh cảm giác đôi bàn tay này trắng mịn lạnh lẽo.
May là, ở trong tay của mình, nó cũng đang từ từ ấm lên.
Viền mắt Mục Thanh Nhã có chút hoen đỏ, vội vã thu tay về gục đầu xuống bóp hai bên cánh mũi, không cho nước mắt chảy đi xuống.
Thấy nữ hài nhi tâm tình kích động, Ngô Minh vội vàng nói sang chuyện khác: “Ai, ngươi cảm thấy, ta tìm cái tên miệng tiện tự yêu mình công tử kia cùng tổ đội được chứ?”
Mục Thanh Nhã sửng sốt một chút, bận bịu dùng tay biểu thị: Ngươi làm chủ là được rồi, chỉ sợ là hắn không chịu gia nhập. Ta sẽ không liên lụy ngươi?
Bé gái này, lại còn cân nhắc có liên lụy ta không tổ đội được hay sao? Ngô Minh cười cợt, tìm tới tự yêu mình công tử Tông Trí Liên đang ở bên cạnh vò cái mông: “Này, Tông Trí Liên a, ta cùng vị cô nương này tổ đội, ngươi muốn gia nhập chứ?”
“Hảo!” Tự yêu mình công tử vừa nghe, nhất thời mắt tỏa sáng như đèn pha, đem phiến quạt ở trong tay gõ bộp một cái nói: “Không thể tốt hơn! Ta cũng có ý đó!”
Quá dễ dàng chứ? Tại sao ta cảm giác hắn sẽ không có hảo tâm gì? Ngô Minh nhìn tự yêu mình công tử đáp ứng một tiếng trong lòng trái lại có cảm giác không đúng.
“Chờ đã, ngươi sẽ không phải là...” Ngô Minh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi tự yêu mình công tử: “Đã có người tìm người tổ đội qua chưa?”
“Không có a.” Tự yêu mình công tử tự hào hất đầu, lại bắt đầu nghiêng mặt về một bên để cho người ta xem: “Bọn họ đố kị ta anh tuấn, đặc biệt đố kị nửa bên mặt trái của ta, vì lẽ đó ta đã từng cho bọn họ cơ hội cùng ta tổ đội không dưới 100 lần, đều không người nào dám đáp ứng.”
“Ngươi hỏi làm sao?”
“Ta ban ân cho các ngươi một cơ hội, để tăng cường một cái soái ca đẹp trai tối thượng nhất trong đội ngũ…”
“Được rồi, không cần phải nói nữa.” Ngô Minh một trán đầy hắc tuyến*, nói chuyện như vậy không có ai đánh hắn đã rất nể cho nửa mặt bên trái của hắn. (*vạch đen kẻ xuống, có rất nhiều trong anime và manga)
Lúc này, có thanh âm lanh lảnh của nữ hài nhi nói: “Nữu Nhi! Nữu Nhi! Nguyên lai ngươi ở đây nha!”
Là Nhị Nha Đầu? Ngô Minh kinh hỉ.
Chỉ thấy Nhị Nha Đầu từ đằng xa rất vui mừng vọt tới, đem Ngô Minh ôm một cái đầy cõi lòng: “Ta còn đi Tàng Kinh Các tìm ngươi đây! Bọn họ cũng không biết ngươi đi nơi nào, còn có một cái người nam nhân quái dị không ngừng bám theo ta, còn đáng sợ hơn a!”
“Quái dị nam nhân?”
“Cái kia, chính là cái người nam nhân kia.” Nhị Nha Đầu hướng mặt sau chỉ tay.
Chỉ thấy có một người đàn ông, đứng ở cách đó không xa vẻ mặt đỏ bừng nhìn Tiêu Nữ, tiến cũng không được lùi cũng không xong.
“Hỗ Vân Thương…” Lâm Triêu Dĩnh bên cạnh đó cũng là thấp giọng nói một câu, trong ánh mắt hơi có chút dị dạng, nhưng rất nhanh lộ ra vẻ quyết tuyệt trên mặt.
Nhưng là nàng rất nhanh cảm thấy kinh ngạc, cái tên Hỗ Vân Thương này lại căn bản là không có nhìn thấy chính mình!
Ánh mắt của hắn trước sau dừng lại ở trên người bên cạnh, cái nữ tạp dịch có năng lực ăn quái dị kia!
Tên khốn kiếp này! Hắn cư nhiên di tình biệt luyến*! Một loại hỏa khí đột nhiên từ trong lòng Lâm Triêu Dĩnh khua động đi ra. Nàng tính lựa chọn là kẻ trước tiên bỏ rơi Hỗ Vân Thương. (*vừa chia tay đã yêu luôn người khác)
“…” Hỗ Vân Thương ở cách đó không xa giống như làm tặc nhân mà lén nhìn Ngô Minh, một chốc lại gãi đầu, một chốc lại nhìn trời.
Hắn đợi thiếu nữ trở về khuê phòng rất lâu mà không có kết quả, vừa vặn chạm phải Nhị Nha Đầu đến tìm người, liền một đường theo đến, ngược lại bị xem là tên biến thái thích bám đuôi.
Cái tên này làm gì a? Ngô Minh lườm một cái. Liền bởi vì tối hôm qua uống rượu say ngất ngây, cảm thấy mình bị mất mặt?
“Khụ, khặc khặc…” Hỗ Vân Thương thấy Ngô Minh đang nhìn mình, khặc hai tiếng, cả bộ mặt càng đỏ.
Rốt cục, hắn như là đã lấy đủ dũng khí đột nhiên cất bước đi tới.
“Này, Hỗ Vân Thương, ngươi muốn tổ đội không?” Ngô Minh đột nhiên hỏi.
“Hả?” Hỗ Vân Thương rõ ràng không nghĩ tới Ngô Minh sẽ chủ động nói chuyện cùng mình.
“Ba người chúng ta, thêm vào Nhị Nha Đầu” Ngô Minh đột nhiên hỏi Nhị Nha Đầu: “Đúng rồi, ngươi muốn cùng chúng ta tổ đội không?”
“Hay lắm!” Nhị Nha Đầu gật đầu không ngớt.
“Hừm, chúng ta bốn người, ngươi lại thêm vào đi.”
“…” Hỗ Vân Thương không hề trả lời sửng sốt một lát, đột nhiên tiến lên, nhẹ nhàng lôi kéo một bên tay áo Ngô Minh kéo qua.
“Làm cái gì?”
“Cái kia…” Hỗ Vân Thương giống như mắc tiểu vậy ở tại chỗ quẹo trái quẹo phải, đột nhiên hít sâu một hơi ổn định thân hình, giảm thấp thanh âm nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm đối với ngươi! Thật sự, ngươi đừng lo lắng…”