Chương 39
Nhân viên phục vụ ẩm thực Thái Lan: “Thưa ngài, xin chào, tấm phiếu tiêu dùng của nhà hàng này giá trị 400 nguyên.”
Đường Ngữ: “Oa đệt! 400 khối? Phòng giảng dạy cũng không phải vắt cổ chày ra nước như vậy nha!”
Vạn Triết: “Phỏng chừng cảm thấy quá thua thiệt chúng ta mới trợ cấp cho tấm phiếu này... Đừng nói nhiều như vậy, mau gọi đồ ăn!”
Thành Thực: “Ăn oa ăn oa! Có 400 khối, toàn bộ đồ ăn đều mang lên đi!”
Hướng Hải: “...”
Một giờ sau, Thành Thực: “Đại sư huynh, tính tính, chúng ta ăn hết 400 khối chưa?”
Vạn Triết, không dừng tay được, “Đường Ngữ, tính tính.”
Đường Ngữ, vùi đầu, “Hướng Hải, tính tính.”
Hướng Hải móc ra giấy bút, tính năm phút đồng hồ, “Hình như mới ăn hơn 200.”
Vạn Triết: “Gọi thêm gọi thêm mau! Anh ơi, cho thêm 3 phần cua hấp, 2 phần cá nướng...”
Lại một giờ sau, Đường Ngữ, cái bụng tròn vo, “Rốt cuộc ăn hết 400 khối chưa?”
Thành Thực, động cũng không thể động, “Ăn không hết đóng gói về được không?”
Hướng Hải, cười khổ, “Coi như hết, ăn no rồi cũng đừng cố đến 400 khối...”
Vạn Triết, bất đắc dĩ: “Anh ơi, hóa đơn!”
Nhân viên phục vụ: “Xin chào, tổng cộng 1120 nguyên.”
Bốn người: “Gì?”
Thành Thực: “Điền Vạn Triết! Anh tính thế nào vậy?”
Vạn Triết: “Đường Ngữ, cậu tính thế nào vậy?”
Đường Ngữ: “Bùi Hướng Hải, em...” Câm nín trong chốc lát, ô ô: “Tôi có tội...”
=================================
Thôi Hòa ôm đầu rít gào: “Ai biết con rùa Bùi Hướng Hải kia chạy đi đâu không?”
Thành Thực không lên tiếng, Đường Ngữ châm thuốc lá, làm bộ cái gì cũng không nghe thấy. Vạn Triết cười làm lành đưa thuốc lá lên, “Thầy, bớt nóng, bớt nóng, Hướng Hải trong nhà có việc, về nhà rồi.”
“Chuyện gì?”
Vạn Triết nói liều: “Mẹ cậu ta gọi cậu ta về kết hôn.”
“Kết hôn?” Thôi Hòa ngạc nhiên.
Thành Thực nhảy vào, “Đúng vậy đúng vậy, con dâu nuôi từ bé, nuôi rất nhiều năm rồi, nếu không kết hôn người ta sẽ chạy.”
Thôi Hòa quả nhiên bớt nóng, nhận thuốc lá châm lên, “Thằng nhóc kia kết hôn à, tôi đây nên chuẩn bị ít tiền mừng. Đúng rồi, sao nó không mời chúng ta tới ăn cưới?”
Vạn Triết cười giải thích: “Chúng ta không phải bận sao, hơn nữa, thầy cũng không phải không biết, nhà Hướng Hải ở trên một ngọn núi vùng ngoại thành, chúng ta đi đi về về có bao nhiêu mệt, cậu ấy cũng là thông cảm cho chúng ta thôi.”
Thành Thực: “Đúng đúng, hơn nữa cậu ta nào có làm tiệc rượu gì đâu? Trực tiếp động phòng là được rồi.”
Thôi Hòa vui vẻ: “Ai, học sinh đều kết hôn, thầy già rồi. Ế, vậy nó lúc nào thì về?”
Đường Ngữ nói thầm: “Khi nào có tiểu tiểu Bùi.”
“Gì?”
Vạn Triết ngầm đạp Đường Ngữ một cước, cúi đầu khom lưng nói: “Người ta mới cưới, thầy cho cậu ấy vài ngày nghỉ đi.”
“Đó là đương nhiên!” Thôi Hòa trừng mắt, “Thầy là người hẹp hòi như vậy sao? Vậy mấy đứa phải tăng thêm sức lực!”
Thành Thực và Đường Ngữ tử khí trầm trầm đáp lại: “Rõ.”
Hồng An Đông giẫm đúng thời cơ tới, hàn huyên: “Họa sĩ Thôi, đã lâu không gặp đã lâu không gặp, gần đây thế nào?”
Thôi Hòa vội vàng nghênh đón nắm tay, liếc xéo ba học sinh, dùng hình miệng nói với bọn họ: còn không làm việc?
Hồng An Đông nói: “Được rồi họa sĩ Thôi, tôi ngày hôm qua đã xem xét tỉ mỉ bản thảo tranh tường, cảm thấy còn có chút chi tiết nhỏ phải sửa lại. Ngài không ngại chứ?”
“Đương nhiên sẽ không, xin hỏi cần có chỗ nào phải sửa vậy?” Thôi Hòa cười cười, tâm nói những việc nhỏ này còn cần ông tổng tự mình tới? Trước đây lúc thảo luận phương án đều là bộ quản lí hạng mục công ty mấy người quản mà.
“À, tôi quên mất, bản thảo vẫn đang ở công ty...”
Thôi Hòa tùy mặt gửi lời nói tiếp một câu: “Nếu không tôi và tổng giám đốc Hồng đến công ty ngài thảo luận một chút?”
“Một chút vấn đề nhỏ cũng không cần phiền phức họa sĩ Thôi, tôi thấy...” Hồng An Đông nhìn thẳng Thành Thực, cười đến một cái đắc ý, “Tôi thấy Thành Thực cùng tôi đi nghiên cứu nghiên cứu là được rồi.”
Thôi Hòa vẻ mặt cổ quái nhìn Thành Thực quỳ rạp trên mặt đất giả ch.ết, “Thành Thực! Đi đi.”
Thành Thực hô to: “Vì sao em phải đi? Đường Ngữ đi cũng vậy mà...”
Đường Ngữ (nhìn bầu trời không mây nghìn dặm, đang gọi điện thoại): “Alo alo, cái gì? Như vậy à, ha ha, à như vậy à, aha...”
“Vạn Triết cũng...” Thành Thực chỉ về phía Vạn Triết.
Vạn Triết (nhìn sông lớn chảy xiết xa xa, đang gọi điện thoại): “Alo, như vậy à, ha ha, được được, a? Như vậy à...”
Thành Thực chạy về phía điện thoại di động nhét dưới thang, “Em gọi điện thoại cho Đình Đình một chút.”
Hồng An Đông giành trước một bước bắt được tay cậu, “Lúc ăn chúng ta sẽ trở lại, cậu còn muốn báo cho ai?”
Đường Ngữ nhìn Thành Thực bị ép đi, lão tam lão tứ vỗ vỗ Thôi Hòa ngây ra như phỗng, “Thầy, em biết thầy rất không quen nhìn tác phong nhiệt tình không bị cản trở của thanh niên hiện tại, thế nhưng xã hội là phải tiến bộ, vấn đề tính hướng của người cũng có thể phát triển theo nhiều hướng...”
Vạn Triết bi thống chống tường thương tiếc: “Thành Thực, em đi cho tốt...”
Hoàng Cửu Cửu hoài nghi mình mười mấy năm qua có phải đều lầm một việc hay không, kỳ thực mình là một số 0 trời sinh? Không đúng không đúng, không thể có loại ý nghĩ cam chịu đắm mình này, mình là số 1 không hơn không kém!
Hoàng Cửu Cửu nói với Mạch Đào đang hết sức chuyên chú xem bóng đá nói: “Nếu hai chúng ta sống chung, hai bên phải công bằng một chút, đúng hay không?”
Mạch Đào chân bắt chéo, ánh mắt dừng lại trên TV, không để ý đáp lời: “Đúng đúng.”
“Vậy anh thượng tôi một lần, tôi thượng anh một lần? Được không?”
“Được được.”
“Thực sự?”
“Ừ ừ.”
Hoàng Cửu Cửu kích động đến hôn vài cái trên khuôn mặt Mạch Đào, “Thân ái, tôi yêu anh!”
“Ưm ưm, tôi cũng yêu cậu.” Mạch Đào con mắt nháy cũng không nháy, “A! Vào — ”
Xe Lương Đình Xuyên đỗ ở trước tranh tường, ấn còi, Đường Ngữ và Vạn Triết hai mặt nhìn nhau: Hồng An Đông kia không phải nói lúc ăn sẽ đưa Thành Thực về sao?
Lương Đình Xuyên từ trên xe đi xuống, hỏi: “Thành Thực đâu?”
Đường Ngữ dùng khửu tay chọc chọc Vạn Triết, Vạn Triết dùng đầu ngón chân đá đá Đường Ngữ.
“Đi WC?” Lương Đình Xuyên thoáng nhìn điện thoại di động Thành Thực vứt trên mặt đất, có chút buồn bực.
Đường Ngữ và Vạn Triết cùng nhau lắc đầu, vẻ mặt kinh khủng.
Lương Đình Xuyên vung lên lông mày, lên mặt nạt người nặng thêm giọng điệu: “Các cậu hẳn là sẽ không không biết cậu ấy đi đâu chứ?”
Đường Ngữ bị sát khí của Lương Đình Xuyên ép tới không thở nổi, dẫn đầu phản bội anh em, lắp bắp nói: “Cái kia, Hồng An Đông dẫn, dẫn cậu ấy đi chơi rồi.”
Vạn Triết một cước đá bay cậu, “Nói bậy, tổng giám đốc Hồng chỉ kêu Thành Thực đi nghiên cứu bản thảo!”
“À, đã biết, cảm ơn.” Lương Đình Xuyên lễ phép cười cười, từ trên mặt đất nhặt lên điện thoại di động của Thành Thực, lên xe khoát khoát tay với hai người, “Tôi đây về trước, Thành Thực nếu có trở lại kêu cậu ấy tự đi về.” Nói xong, lái xe đi.
Vạn Triết: “Lúc anh ta vừa cười, hàm răng của tôi đều run.”
Đường Ngữ: “Toàn thân tôi đều run.”
Gian nhà Nguyên Khải thuê cũng chỉ có một phòng chính nhỏ và một phòng tắm, ngày hôm nay cậu không đi làm, ở nhà lên mạng cả ngày, cơm sáng cơm trưa đều là cùng chó săn đang bệnh ăn mì. Chó săn trung thành tận tâm ngồi ở bên cạnh cậu, y như nhìn cậu như vậy thôi cũng đã rất hạnh phúc. Tới buổi chiều mặt trời sắp xuống núi, ổ cứng máy vi tính động kinh, phần phật lạp loạn kêu, Nguyên Khải đem quạt điện thổi về phía cây máy tính cũng vô dụng, rốt cục cậu nhảy dựng lên, điên cuồng vỗ cây máy một trận, cây máy tính cũng thẹn quá thành giận, “Lạch cạch” ngắt điện.
Hướng Hải: “Anh không thể vỗ nó như vậy...”
Nguyên Khải y như vỗ cây máy vỗ cậu một trận, cả giận nói: “Câm miệng! Đều là cậu làm hại!”
“Em, em có làm gì đâu?”
Nguyên Khải ngang ngược không nói lý: “Vốn trong phòng đã nóng muốn ch.ết! Lại thêm con gấu chó lớn như cậu không phải càng nóng?”
“Ưm, xin lỗi.” Gấu chó ngoan ngoãn xin lỗi.
“Xin lỗi cái rắm!” Nguyên Khải tức giận mắng, rút nguồn điện, “Nóng muốn ch.ết, đến siêu thị bên cạnh đi dạo.”
Hướng Hải dè dặt đề ý kiến: “Hiện tại là giờ ăn cơm, chúng ta có thể đi quán ăn bên kia ăn.”
Nguyên Khải mắt trợn trắng, “Quán ăn bên kia có điều hòa sao?” Hướng Hải thành thật lắc đầu, Nguyên Khải vui vẻ, “Vậy được rồi, chúng ta có thể đến siêu thị miễn phí ăn thử đến no.” (= =|||| đẹp trai cũng phân ra đẹp trai biết xấu hổ và đẹp trai không biết xấu hổ, xem ra mi là cái sau.)
Ăn thử? Gấu chó sợ ngây người, ăn đến no?!!