Chương 41
Hỏi: mật mã ngân hàng bao nhiêu?
Hoàng Cửu Cửu không cần nghĩ ngợi: “Ngày tháng sinh nhật của tôi.”
Mạch Đào: “Hử? Không có mật mã.”
Nguyệt Thăng cảnh giác: “Sao phải nói cho mi?”
Đường Ngữ: “52... Ế, mi muốn làm gì?”
Vạn Triết, khiêu khích: “Hỏi tôi tôi liền nói? Nghĩ tôi là lợn à?”
Thành Thực: “123456!”
Lương Đình Xuyên, xách tai Thành Thực, “Có não không vậy? Mau theo anh đi đổi mật mã!”
Hướng Hải: “ số 0!”
Nguyên Khải, lập tức đạp Hướng Hải ngã trên đất, quyền đấm cước đá: “Gấu! Muốn ch.ết à? Bảo cậu nói cậu liền nói? Thiểu năng! Trong thẻ có bao nhiêu tiền? Cái gì? Không có tiền? Không có tiền còn lập mật mã gì hả? Hại tôi lo lắng một hồi! Muốn ch.ết!”
========================
Hồng An Đông đỡ Thành Thực lung lay lắc lắc ra phòng ăn, đến chỗ tiếp tân đặt phòng, Thành Thực nửa người đều ghé trên quầy tiếp tân hô: “Tôi không muốn anh đưa về! Tôi muốn Đình Xuyên tới đón tôi!”
Hồng An Đông kéo cậu khuyên nhủ: “Anh ta ở ngay cửa, tôi đỡ cậu đi qua.”
“Thực sự?” Thành Thực quay đầu lại, nhìn thẳng Hồng An Đông trong chốc lát, cười to, “Đình Xuyên, anh đến rồi!”
Hồng An Đông liên tục đáp: “Phải phải.”
Thành Thực từ trên quầy tiếp tân bò xuống ôm lấy Hồng An Đông, “Cõng em!”
Hồng An Đông đang muốn xoay người cõng cậu, Thành Thực lại mềm nhũn ngã trên mặt đất, hai chân loạn đạp: “Anh đem PSP của em giấu ở đâu! Nói!”
Hồng An Đông  ̄ ▽  ̄ ||||||
Người trong khắp đại sảnh đều nhìn về phía này, càng có người che miệng cười trộm. Hồng An Đông nghĩ: chỉ cần đem thằng nhóc này tới phòng xép là có thể muốn làm gì thì làm, mau nhanh dỗ cậu ta, vì vậy vội vàng khuyên nhủ: “Anh mua cái khác cho em!”
Thành Thực không đạp nữa, lấy tư thế xấu xí khó coi đứng lên hắc hắc cười ngây ngô, “Thực sự?”
“Thực sự thực sự.” Hồng An Đông vội vàng tóm lấy cậu, chỉ muốn lập tức biến mất. Khách sạn Thiên Nguyên này là của công ty bất động sản Thiên Hạ, (đúng, chính là khách sạn Vô Duyên yêu nghiệt gọi.) Hồng An Đông vốn tưởng rất nhẹ nhàng là có thể đối phó được đứa trẻ này, không nghĩ ồn ào tới toàn bộ mọi người trong khách sạn đều coi bọn họ như con khỉ mà nhìn.
Thành Thực ở trong lòng Hồng An Đông lầm bầm: “Đình Xuyên, em yêu anh.”
Hồng An Đông: “Được được, anh cũng yêu em.”
Thành Thực nhảy, chỉ vào mũi Hồng An Đông: “Anh không phải Đình Xuyên!”
Hồng An Đông mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống: cậu ta tỉnh rồi?
Thành Thực lớn tiếng ồn ào: “Đình Xuyên sẽ không nói anh yêu em! Anh là quái thú biến thành!”
Hồng An Đông: “Tôi...”
“Nói!” Thành Thực nắm cà- vạt Hồng An Đông loạn kéo, “Anh nhất định đã xâm lược đại não của Đình Xuyên! Anh từ hành tinh nào tới?”
Hồng An Đông nổi giận, tóm cổ Thành Thực gầm nhẹ: “Thằng nhóc ch.ết tiệt! Mau lên lầu với tôi!”
Thành Thực lại ôm lấy anh, uốn éo nói: “Đình Xuyên! Anh lại về rồi ~~ ”
Hồng An Đông gấp đến độ một thân mồ hôi, “Ừ ừ, anh về rồi, chúng ta mau lên lầu...”
“Oa!” Thành Thực lưu ý tới gì đó, bỏ lại Hồng An Đông vui vui vẻ vẻ chạy đi, ôm lấy thùng rác, “Optimus Prime(*) thật lớn! Em muốn mua!”
(*)Optimus Prime: Một nhân vật Robot biến hình trong phim Transformers: Prime.
Hồng An Đông lệ bôn, tiến lên kéo cậu, “Đó không phải Optimus Prime, nghe lời, sau đó tôi mua cho cậu cái lớn hơn!”
“Không!” Thành Thực lăn trên mặt đất, “Anh lại lừa em! Mua cho em! Mua cho em! A — em mặc kệ, anh không mua cho em em sẽ không đi...”
Hồng An Đông nhìn quanh trái phải, xác định không có người quen, nhanh chóng đen thùng rác ôm lấy, sau đó kéo Thành Thực: “Có thể đi chưa?”
“A ~~ ” Thành Thực giống như bảo bối đoạt lấy thùng rác, vẻ mặt say sưa vuốt nhẹ, “Optimus Prime! Thật lớn nga, em muốn đưa cho Hướng Hải xem, cậu ấy nhất định sẽ hâm mộ em!”
Hồng An Đông tâm nói: cậu cứ làm loạn đi, một hồi tới phòng xép xem tôi chỉnh cậu thế nào!
Thành Thực mắt say lờ đờ nhìn Hồng An Đông: “Đình Xuyên, anh chưa trả tiền!”
Hồng An Đông nhẫn nhịn móc ra ví tiền, nắm một tập tiền 100 nguyên đặt ở chỗ thùng rác, cường cười nói: “Được rồi chứ?”
Thành Thực một tay ôm thùng rác, một tay nắm Hồng An Đông, cao hứng bừng bừng, “Đi oa đi oa!” Đi một vài bước, hô to: “Chờ một chút!”
Hồng An Đông: lại làm sao vậy?
Thành Thực bi thống vạn phần đánh giá “Optimus Prime”, trái phải nhìn ngó, tru lên: “Không thể biến hình!”
Hồng An Đông tuyệt vọng nhìn trời: người cứu mạng!
Lương Đình Xuyên chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, nhàn nhã đi chơi ngồi trên sô pha đại sảnh, khóe miệng mỉm cười, cùng người trong đại sảnh hăng hái bừng bừng tham quan diễn xuất miễn phí.
Hướng Hải cuối cùng được ngủ lại trên giường Nguyên Khải, sau khi tắt đèn Nguyên Khải sờ sờ bên người mình, kinh ngạc nói: “Sao còn chỗ trống lớn như thế? Có thật là cậu ngủ trên giường không vậy?”
Hướng Hải 2 phần 3 thân thể ở ngoài giường khẳng định nói: “Thật!”
“Thật cái đầu cậu ấy!” Nguyên Khải tóm áo Hướng Hải kéo vào trong giường, “Cậu ngủ bên trong tôi ngủ bên ngoài!”
Hướng Hải ngủ thẳng ở bên trong, liều mạng dùng lưng dán tường, khẩn trương đến căn bản ngủ không được, hồi lâu, Nguyên Khải nói, giọng điệu có chút thê lương: “Hướng Hải, cậu không thích tôi sao?”
“Thích.”
“Vậy vì sao sợ tôi như thế?”
“...”
Nguyên Khải trong bóng đêm lục lọi một trận, cuối cùng kéo tay Hướng Hải, nhẹ nhàng nói: “Cậu ngủ nhiều một chút, tôi sẽ không khiêu khích cậu nữa.” Hướng Hải nghe lời nhích lại gần cậu, quả nhiên thả lỏng không ít.
Nguyên Khải thở dài, hỏi: “Có phải cậu không quen ngủ với đàn ông không?”
“Ưm.” Hướng Hải đáp lại, rõ ràng cảm thấy tay Nguyên Khải run rẩy, vội vàng giải thích, “Thế nhưng với anh sẽ không.”
Nguyên Khải hất tay, nghiêng đi thân thể đưa lưng về phía cậu, thấp giọng nói: “Hướng Hải, cậu không phải đồng tính luyến ái trời sinh, đừng nhảy vào vũng nước đục này, hiện tại còn kịp.”
Hướng Hải đụng đụng vai Nguyên Khải, ánh trăng chiếu tới, thấy đống khuyên tai kia phản quang, u lãnh lại cô quạnh. Cậu đột nhiên nhớ lời Nguyên Khải từng nói —
Tôi 17 tuổi năm ấy yêu đương, sau mỗi một lần thất tình liền bấm một khuyên, cậu đếm xem có mấy cái?
Tiếng nói Nguyên Khải nhỏ nhẹ, giống như nói mê, “Hướng Hải, tôi rất thích cậu... Thế nhưng, kỳ thực tôi cũng rất sợ cậu, mỗi lần tôi đều là toàn tâm toàn ý thích người khác, thế nhưng người khác luôn luôn vứt bỏ tôi... Cậu thì sao? Chờ tôi thích cậu rồi, một ngày nào đó cậu cũng sẽ bỏ rơi tôi, cuối cùng cậu cũng sẽ khiến tôi đau lòng... Còn không bằng, chúng ta không nên bắt đầu, cậu nói được không? Sau đó tôi sống cuộc sống chán chường của tôi, cậu sống...”
Hướng Hải không đợi cậu nói xong, liền xung động ôm lấy cậu, một chữ một chữ nói: “Em thích anh! Em nhất định sẽ luôn thích anh!”
Nguyên Khải giãy khỏi, tự giễu cười cười: “Bao nhiêu người từng nói vậy với tôi! Kết quả không phải như nhau sao? Có chơi chán, có chơi chưa chán, nhưng bởi áp lực trong nhà, phải chia tay với tôi... Cậu nói, nếu mẹ cậu biết chuyện của chúng ta, cậu sẽ làm gì?”
“Ưm? Đó là chuyện hai chúng ta, liên quan gì đến mẹ em?”
Nguyên Khải thực sự nhịn không được, xoay người mắng: “Thiểu năng! Mẹ cậu biết rồi sẽ cho chúng ta ở bên nhau sao? Bà ấy sẽ muốn cậu chia tay với tôi, có phải cậu sẽ nghe lời bà không?”
Hướng Hải tự hỏi trong chốc lát, chất phác nói: “Anh tốt như vậy, mẹ em sẽ thích anh.”
Nguyên Khải hầu như muốn hộc máu, “Tôi tốt, tôi tốt, hừ hừ...”
“Đúng vậy, mẹ em thích thứ đẹp, bà nhất định thích anh...” Hướng Hải nghĩ những lời này phi thường có sức thuyết phục!
Nguyên Khải chỉ muốn hôm mê luôn đi: kẻ trước mắt này không có tư duy bình thường, không cần dong dài với cậu ta nữa!
Hướng Hải tiếp tục lải nhải: “KAY, em thích anh, mẹ em cũng sẽ thích anh, người em thích mẹ em nhất định cũng sẽ thích, như vậy chỉ cần mẹ anh thích em, mẹ em lại thích người em thích, vậy mẹ em cũng sẽ thích mẹ anh...”
Nguyên Khải mắt trợn trắng, tôi cái gì cũng chưa nghe thấy, giả bộ ngủ, tôi giả bộ ngủ!
Hướng Hải thanh âm thấp xuống, “KAY? Anh ngủ? Ưm... Em còn muốn hỏi lúc nào em có thể dọn đến ở với anh...”
“Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, ngày mai cút cho tôi!”
Hướng Hải kinh hỉ: “Anh còn chưa ngủ?”
“Sao cậu không hỏi sao tôi còn chưa ch.ết?” Sắp bị cậu tức ch.ết rồi!
“Ưm?”
“Tôi xin cậu cậu nói mấy lời người bình thường nên nói có được không?” Nguyên Khải khóc không ra nước mắt, đừng bàn về mẹ cậu nữa, nói câu khẳng định cậu yêu tôi luôn không được sao?
“Nói cái gì?” Hướng Hải thực uất ức, đại não trống trải liều mạng tìm kiếm từ ngữ có thể cảm động người trong lòng, đột nhiên bính ra một câu: “KAY, em sẽ không để anh bấm khuyên tai nữa, anh cứ tin em.”
Nguyên Khải ngẩn người, bật cười, “Thằng nhóc cậu rốt cuộc là thật ngu ngốc hay là vờ ngu ngốc?”
Hướng Hải chán nản nghĩ: chẳng lẽ lại nói lời ngu xuẩn rồi?
Nguyên Khải cố sức ôm chặt cậu, cảm động lệ nóng doanh tròng, “Tôi tin cậu.”
Hướng Hải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Vậy, em có thể dọn đến ở chung với anh không?”
Nguyên Khải gật đầu, đáp lại: “Ừ. Thế nhưng sau đó cậu dám vứt bỏ tôi, tôi liền cắt mệnh căn của cậu cho cậu đoạn tử tuyệt tôn!”
Hướng Hải: “A?”