Chương 75
Buổi tối trước khi đi ngủ, Mạch Đông Đông, hai mắt ngập nước: “Tiểu Cửu, kể chuyện trước khi ngủ ~”
Hoàng Cửu Cửu, hắc hắc vui vẻ: “Được rồi, cháu muốn nghe truyện gì?”
Mạch Đông Đông chui vào lòng anh, ngoan ngoãn y như con chó nhỏ mới đầy tháng: “Truyện cổ tích nào cũng được.”
Trẻ con thật đáng yêu ~ Hoàng Cửu Cửu cười: “Được, để chú nghĩ xem...”
Mạch Đông Đông: “Truyện người đẹp và quái vật, lần trước bố cháu mới kể được một nửa...”
Hoàng Cửu Cửu: “Ồ? Anh ấy kể đến đâu rồi?”
Mạch Đông Đông, hưng phấn: “Quái vật bắt được người đẹp đem về tòa thành trói lại, lột váy cô ta...”
Hoàng Cửu Cửu, suy yếu nói sang chuyện khác: “Ừ, mệt quá, chú đi ngủ trước, ngày mai mua một quyển truyện cho cháu tự xem...”
Mạch Đông Đông kéo anh, nũng nịu: “Hôn trước khi đi ngủ ~” Trong mắt bay ra ánh sao, hai má hồng hồng ~
Trẻ con thật sự là quá đáng yêu! Hoàng Cửu Cửu cười hì hì hôn một cái trên trán Mạch Đông Đông, “Ngủ ngoan.”
Mạch Đông Đông, rất tủi thân: “Ưm, bố cháu không hôn ở đấy!”
Hoàng Cửu Cửu: “Vậy hôn đâu?”
Mạch Đông Đông y như thuốc cao bôi trên da chó dính lên, móng vuốt sói nhỏ quấn chặt Hoàng Cửu Cửu, chu miệng nhào tới: “Ưm ~~ “
Mạch Đào vươn tới bàn tay to, bóp cái miệng bạch tuộc nhỏ, hừ hừ: “Hôn nhẹ trước khi đi ngủ, bố quên mất, cảm ơn con đã nhắc!”
Mạch Đông Đông: “A — cứu mạng — “
Hoàng Cửu Cửu trốn thoát khỏi miệng sói nhỏ, xoa mồ hôi: sau đó phải cách xa tiểu bại hoại nguy hiểm này một chút...
====================================
Mạch Đông chạy ào vào trong nhà Lương Đình Xuyên, ôm Thành Thực loạn cắn một trận, hoan hô: “Chú, cháu nhớ chú ch.ết mất!”
Thành Thực nhất thời điên thành vua trẻ con, cùng Mạch Đông lăn thành một đống, Lương Đình Xuyên bình tĩnh nói với Mạch Đào: “Con trai anh không nhỏ nữa, bảo nó cách Thành Thực xa chút.”
Mạch Đào hèn mọn nhìn anh: “Con tôi còn chưa phát dục, cậu yên tâm. Giấm của trẻ con mà cũng ăn! Buồn chán!”
“Ồ?” Lương Đình Xuyên nhướng mày, “Hình như tôi biết rất nhiều chuyện cũ anh không muốn ai biết nhỉ, nói vậy Hoàng Cửu Cửu nhất định rất hiếu kỳ.”
Mạch Đào sắc mặt nghiêm lại, rống: “Mạch Đông Đông! Sao phải ôm Thành Thực hả? Có cái gì đứng lên mà nói!”
Thành Thực như phát điên, ôm Mạch Đông hưng phấn nước mũi chảy ròng, “Đông Đông, chú có rất nhiều truyện tranh! Mau, chú dẫn cháu đi xem!”
Hai tên ngu ngốc vui vui vẻ vẻ chạy vào thư phòng, Lương Đình Xuyên nhìn TV một hồi, nói: “Sắp tới lúc rồi nhỉ?”
Mạch Đào: “Hiện tại đếm ngược giây...”
Trong thư phòng truyền ra tiếng hai người tranh đấu, Thành Thực: “Con rùa nhỏ! Không được cướp! Quyển này chú còn chưa đọc xong...”
Mạch Đông: “Buông tay! Cháu diệt chú!”
Thành Thực: “Ngao — máy bay trực thăng cũng không được lấy... Đệt! Phản rồi phản rồi! Chú mách ông cháu!”
Mạch Đông: “Mách đi mách đi!”
Choảng, loảng xoảng, rầm...
“Ta giết mi...”
“Mợ mi...”
“Ngao — hàng long thập bát chưởng — “
“Rống — hóa cốt miên chưởng –“
“Giết –“
“A a a a... Bố — Chú đánh con... Ai nha không chơi nữa cháu hộc máu rồi... Xích luyện thần chưởng — “
“Oa đệt dám ám toán chú.... Ô ô ô... Đình Xuyên... Tới cứu em... Phi long thăng thiên phá — “
...
Ngoài phòng hai người bình tĩnh dị thường, Mạch Đào đứng lên nói: “Nếu chào hỏi xong rồi, chúng tôi cáo từ trước.” Vào thư phòng, xách lên Mạch Đông, đá cửa lên lầu.
Thành Thực khập khiễng bò ra thư phòng, ghé ở dưới chân Lương Đình Xuyên khóc rống, “A — thằng nhóc kia cầm PSP của em đi rồi...”
————————————
Mạch Đông nếm một ngụm cơm cà-ri gà Hoàng Cửu Cửu làm, nhất thời hai mắt tỏa sáng, vô lại hề hề ôm lấy cánh tay Hoàng Cửu Cửu cọ cọ, “Ăn ngon! Bảo bối nhi, chú nấu ăn còn ngon hơn mẹ cháu ~~ cháu yêu chú.”
Hoàng Cửu Cửu:  ̄▽ ̄ | | | | | | nó tuyệt đối là con trai của Mạch Đào! Ngay cả khẩu vị cũng giống nhau như đúc!
Mạch Đào đập bàn kháng nghị: “Ranh con ch.ết tiệt, cách cậu ấy xa một chút! Cẩn thận tao đấm ch.ết mày!”
Mạch Đông không chút sợ hãi dựa vào Hoàng Cửu Cửu, kỳ quái nói: “Giấm của trẻ con mà cũng ăn! Buồn chán!”
Mạch Đào: = =| | | | không hổ là con mình, ngay cả lời nói cũng giống nhau, gien thật đáng sợ.
Cơm nước xong Mạch Đông làm nũng giống như tất cả trẻ con, cuộn tròn ở bên Hoàng Cửu Cửu xem TV, từng ngụm từng ngụm ăn thịt bò khô, Mạch Đào rửa bát xong từ phòng bếp đi ra, trực tiếp cướp lấy thịt bò khô trong tay con trai cắn đến vui vẻ. Mạch Đông chui vào lòng Hoàng Cửu Cửu, chỉ tay vào Mạch Đào khóc lóc kể lể: “A — tiểu Cửu, chú xem bố kìa ~~” Tay chân cũng không nhàn rỗi, thừa cơ trắng trợn khinh bạc.
Mạch Đào túm cổ con trai, từ trong lòng Hoàng Cửu Cửu kéo ra, “Ranh con ch.ết giẫm! Bộ dạng này của mày tao nhìn quen rồi! Đừng ăn đậu hũ của vợ tao!”
Mạch Đông giơ chân: “Không phải chỉ sờ hai cái thôi sao! Còn cách quần áo nữa!”
Hoàng Cửu Cửu thành mầm tai họa gây xích mích quan hệ cha con, anh đi ra cửa, vô lực: “Em xuống chỗ phòng khám xem...”
Mạch Đông quấn quít lấy bố mình: “Bố! Con muốn ăn khoai chiên!”
Nửa hiệp sau của trận bóng đá vừa mới bắt đầu, Mạch Đào nào để ý tới nhóc nhiều như vậy, mắt nhìn chằm chằm TV nói: “Tự xuống mà mua!”
Mạch Đông lấy tay ôm mặt, sợ hãi: “Người ta là trẻ con nha! Con đáng yêu như thế, sẽ có người lừa bán con!”
Mạch Đào khinh thường: “Lừa bán? Để tao xem ai có bản lĩnh ấy!”
Mạch Đông ô ô giả khóc: “Ở đây không quen mà! Con sẽ lạc đường ~~ daddy ~~” Không nghe theo không buông tha dính lên làm nũng, không thấy hiệu quả, thẹn quá thành giận ồn ào: “Lưu manh ch.ết tiệt! Con mách mẹ bố không để ý con ch.ết sống!”
Mạch Đào: “Mách đi!”
“Con mách bà nội mách ông nội mách ông nội nuôi mách bà nội nuôi...”
“Mách đi mách đi mách đi...”
“A... Con muốn ăn con muốn ăn...” Mạch Đông lăn lộn ngay tại chỗ, “Không mua cho con con sẽ ch.ết!”
Mạch Đào: “ch.ết đi cho tao xem.”
Hoàng Cửu Cửu:...
10 phút sau, ở trong siêu thị, hàng xóm: “Bác sĩ Hoàng, mua đồ hả, ai nha, cậu bé đáng yêu này là ai vậy?”
Mạch Đông một tay cầm giỏ, một tay chống trán, bày ra dáng pose tự nhận là rất Man, “Cháu là người đàn ông của chú ấy.”
Hàng xóm, đông cứng nói sang chuyện khác: “... Ha hả, bác sĩ Hoàng, tôi còn phải đi mua mấy thứ, đi trước...”
Hoàng Cửu Cửu: 〒_〒 đánh giá thấp con sói con này...
Hàng xóm: “Nha, bác sĩ Hoàng, xin chào.” Kéo kéo con nhà mình: “Tiểu Siêu, chào bác sĩ Hoàng.”
Bé ngoan tiểu Siêu, rụt rè: “Cháu chào bác sĩ Hoàng.”
Hàng xóm: “Bác sĩ Hoàng, cậu bé này là...”
Hoàng Cửu Cửu bóp miệng Mạch Đông trước, rất phong độ mỉm cười: “Đây là... Ừm, cháu trai tôi, Đông Đông, chào dì đi.”
Mạch Đông: “Nga y úc ~~ “
Hàng xóm: “Ha hả, cháu của bác sĩ Hoàng thật đáng yêu, tiểu Siêu, chào anh Đông Đông đi con.”
Bé ngoan tiểu Siêu, ngượng ngùng: “Anh Đông Đông.”
Hoàng Cửu Cửu buông tay túm Mạch Đông, nháy mắt với bé: chào hỏi người ta đi!
Mạch Đông nắn nắn cằm tiểu Siêu, cười ɖâʍ: “Bé ngoan, bộ dạng thật đẹp.”
Tiểu Siêu: “A — mẹ — ” Khóc...
Hàng xóm ôm lấy con mình, mất tự nhiên cười: “Bác sĩ Hoàng, chúng tôi còn cần mua vài thứ, đi trước...”
Hoàng Cửu Cửu: Trời xanh ơi —
Thành Thực đang giẫm lên xe mua sắm trượt vòng quanh, trượt đến gần Lương Đình Xuyên, thần bí hề hề: “Em nhìn thấy Mạch Đông rồi! Đến! Anh đi chào hỏi với bác sĩ Hoàng! Em đi tóm thằng nhóc kia! Ép nó giao ra PSP của em!”
Lương Đình Xuyên bình tĩnh: “Không thích.”
Trước bàn thu ngân, Mạch Đông chỉ vào hộp giấy nhỏ đủ mọi màu sắc, “Cháu muốn cái này! Lấy hương chanh! Cả hương ô mai! Hương chanh ngọt nữa...”
Hoàng Cửu Cửu nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của nhóc, kiên trì khuyên nhủ: “Đông Đông ngoan, cái kia không phải kẹo cao su, chúng ta không mua.”
Mạch Đông tránh ra: “Cháu biết nó không phải kẹo cao su! Hương việt quất cũng lấy luôn!”
Hoàng Cửu Cửu: “Cái kia cũng không phải kẹo dẻo, ngoan, đừng mua.”
Mạch Đông hai mắt lóe ra ánh sao, “Thế nhưng, người ta muốn mua ~~”
Hoàng Cửu Cửu khúc khích cười vui vẻ: trẻ con đúng là trẻ con, thật ngây thơ! Suy nghĩ trong chốc lát, không biết phải mở miệng thế nào nói với nhóc cái kia là cái gì, đầu vừa chuyển, thấy Lương Đình Xuyên đang trả tiền ngay sát vách, nhất thời như túm được rơm rạ cứu mạng, nhẹ gọi: “Này, Đình Xuyên! Tới khuyên vật nhỏ này giùm tôi với!”
Lương Đình Xuyên mặt không chút thay đổi, “Mạch Đông Đông, đó là áo mưa, nhóc không dùng được.”
Hoàng Cửu Cửu ngã ngửa: đừng nói trắng ra như thế với trẻ con chứ?
Mạch Đông: “Cháu biết nó là áo mưa, đây là mua tặng tiểu Cửu.”
Hoàng Cửu Cửu vừa đứng lên lần thứ hai ngã ngửa, suy yếu nhỏ giọng: “Cảm ơn, chú không cần.”
Mạch Đông chớp chớp mắt to ngây thơ, dốc lòng giáo dục: “Tiểu Cửu, áo mưa là thứ ắt không thể thiếu trong sinh hoạt! Chẳng lẽ bố cháu chưa bao giờ dùng? Như vậy là không đúng, chú yên tâm, đêm nay cháu về nhất định sẽ giáo dục lại ông ấy...”
Hoàng Cửu Cửu không tiếng động hò hét: Mạch Đào — con trai anh rốt cuộc là dạy dỗ thế nào vậy —
Thành Thực trốn ở trong góc nhảy ra, bóp lấy Mạch Đông, rít gào: “Đem PSP của chú giao ra đây!”
Mạch Đông khẩn trương ôm chặt áo mưa màu sắc rực rỡ, kêu thảm thiết: “A — chú cướp áo mưa của cháu –“
“Chú không cần áo mưa! Chú muốn PSP!”
Lương Đình Xuyên thần tốc trả tiền xong, lấy tốc độ ánh sáng biến mất.
Mạch Đông và Thành Thực đánh cho gà bay chó sủa, Hoàng Cửu Cửu chân tay luống cuống, Mạch Đông nói sang chuyện khác: “Trần Thành Thực! Chú cư nhiên không dùng áo mưa!”
Thành Thực: “Chú dùng hay không liên quan cháu đánh rắm! Bớt sàm ngôn đi, PSP của chú đâu?”
Mạch Đông phấn đấu quên mình rống to hơn: “A — cháu liều mạng với chú — tiểu Cửu ~~ mau bảo vệ áo mưa –“
Hoàng Cửu Cửu đối mặt với đoàn người vây xem càng ngày càng nhiều, vẻ mặt cầu xin gọi điện thoại cho Mạch Đào: “Cứu mạng –“
———————————–
Nguyên Khải về nhà vừa mở cửa, Đại Bạch đã vẫy vẫy đuôi ra nghênh tiếp, mắt đậu xanh sáng trong suốt.
Nguyên Khải lạnh mặt: “Không cho mày ăn.”
Đại Bạch vèo thu hồi đuôi, mắt đậu xanh mờ đi.
5 phút sau, Hướng Hải trở về, vừa vào cửa liền gọi: “Đại Bạch Đại Bạch, tao mua gà này ~~”
Đại Bạch nhào tới, một gấu một chó vui vẻ.
Nguyên Khải tiện tay cầm lấy một quả táo ném tới, “Gấu ch.ết! Coi anh là người ch.ết hả?”
Hướng Hải từ trong miệng chó rút ra miếng gà, tất cung tất kính trình lên.
Nguyên Khải một quyền móc trái, “Ai nói anh muốn ăn gà! Về rồi sao không gọi anh lại đi gọi chó? Em có coi anh là người nữa không hả?!!”
Hướng Hải: “Có...”
Nguyên Khải liên tiếp cho gấu chó mấy cái tát, “Từ ngày con chó này tới em còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh! Mẹ X em rốt cuộc thích anh hay thích chó!” Túm áo gấu chó áp lên tường, “Anh đẹp hay chó đẹp?”
Hướng Hải: “Anh...”
Nguyên Khải thẳng một trận đòn hiểm vào mặt cậu, “Đệt! Dám so ông đây với chó?”
Hướng Hải: “Ô... Không phải... Ứ đau đau đau...”
Đại Bạch: “Gâu gâu gâu... Ẳng ẳng...”
(Hoàn chính văn)