Chương 19: 19: Đừng Nghĩ Muốn Rời Đi

Xế chiều tan học hôm sau, Lý Viễn Hàng đi tới chỗ ngồi của Lăng Mặc nói “Này, ba tao về nhà rồi, nói đã lâu không thấy mày nên kêu mày về nhà ăn cơm.”
Khúc Quân đúng lúc đi tới bên cạnh Lăng Mặc, khẽ níu áo của y, ý bảo y không cần về, lỡ đâu là Hồng môn yến thì sao?


(Hồng môn yến: Bữa tiệc hoành tráng thịnh soạn nhưng ẩn chứa âm mưu thâm độc nhằm gây hại cho khách khứa, theo baidu)
“Được, tôi biết rồi.”
Nghe Lăng Mặc đáp lời xong, Lý Viễn Hàng mới hừ nhẹ rồi rời đi.


“Này, lỡ như ba của Lý Viễn Hàng xắn tay áo đập cho cậu một trận nhừ tử thì sao?” Khúc Quân lo lắng nói.
“Chẳng phải là đúng dịp à?” Lăng Mặc nghiêng mặt sang, khóe môi khẽ cong, sáp lại gần Khúc Quân.
“Đúng dịp gì?”
“Đến lúc đó cậu sẽ biết.”


Đây là lần đầu tiên Khúc Quân nhìn thấy đáy mắt của Lăng Mặc ngập tràn ý cười.
Sau đó, đôi mắt của Lăng Mặc hơi híp lại “Vẻ mặt của cậu vầy là sao?”
“Mới vừa rồi cậu cười trông thật đẹp.” Khúc Quân thốt ra lời khen chân thành từ tận đáy lòng.


“Cậu nghĩ rằng nói nam sinh cười đẹp là một lời khen?” Ngón tay của Lăng Mặc chọt chọt bụng mỡ của Khúc Quân.
“Úi da!” Khúc Quân nhìn đối phương.
“Cho cậu cơ hội khen tớ thêm một lần nữa.” Lăng Mặc nhướn nhướn chân mày.
“Cậu… Cậu đang nghiêm túc đó hở?”
“Ừ.”


Khúc Quân trợn tròn mắt, hồi nào tới giờ cậu đâu có biết khen ngợi người ta như thế nào đâu, nhưng mà không hiểu tại sao lại thốt lên một câu “Giống như tổng tài tà mị cười vậy đó!”


available on google playdownload on app store


Vẻ mặt của Lăng Mặc không có thay đổi gì, chẳng qua là ánh mắt của y nhìn cậu như đang nhìn một tên ngốc vậy.
“Cậu chưa từng xem qua à?”
“Xem cái gì?”
“Chính là cuốn tiểu thuyết mà bạn học nữ nào cũng lấy ra đọc trong giờ nghỉ trưa á!”
Khúc Quân huơ tay múa chân miêu tả.


Lăng Mặc vẫn nhìn chằm chằm cậu, rồi hất cằm “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tớ lén nhìn một chút thì thấy…”
“Nói ngắn gọn.” Lăng Mặc nghiêng đầu.
Khúc Quân cảm thấy cậu thoáng nghe được tiếng hừ khẽ của Lăng Mặc.


“Trên đó viết là ‘Tổng tài tà mị nở nụ cười, ấn cô vào tường…’.”
Lăng Mặc vẫn không nói gì, Khúc Quân bỗng thấy sợ hãi.
“Hết rồi?”
“Không biết… Hình như còn trang sau nữa…”


Thật ra Khúc Quân không thích ba cái loại tiểu thuyết ngôn tình sướt mướt sến rện này, ngón tay của Lăng Mặc lại chọt chọt bụng mỡ của Khúc Quân “Nặn tim thịt đi.”
“Ờm…”
“Sao?”
“Ông đây ghét nặn tim thịt.” Khúc Quân bí xị nói.


“Sáng sớm mai tớ sẽ kiểm tr.a bài tập của cậu đấy.”
Khúc Quân liền cảm thấy nặng nề.
“Chẳng phải lúc trước cậu nói là không quan tâm đến chuyện học hành của tớ à?”


Khúc Quân và Lăng Mặc tạm biệt nhau ở ngã tư, chẳng qua Khúc Quân còn chưa đi được bao xa thì bị Trình Trì dẫn theo đám đàn em của gã chặn đường.
“Nhóc mập, lâu quá không gặp!” Trình Trì mỉm cười lại gần Khúc Quân.


Nụ cười đó của gã khiến Khúc Quân cảm thấy rất giống mấy tên thổ phỉ muốn cướp sắc con gái nhà lành trên ti vi.
“À… Có chuyện gì?”


Về mặt chủ quan, Khúc Quân tất nhiên sẽ không để bọn cắc ké du côn này vào mắt, cậu có thể tưởng tượng ra vô số phương pháp khiến bọn họ phải lăn lộn kêu cha gọi mẹ.


Nhưng còn về mặt khách quan, Khúc Quân cảm thấy với vóc dáng nhỏ bé này của Mạc Tiểu Bắc, không biết có thể thử được… dù chỉ một lần không?
Trình Trì vươn tay tới búng một cái chóc lên cặp sách của Khúc Quân “Chậc chậc, tao vẫn luôn vừa mắt cái cặp này của mày đấy.”


“Đúng vậy, nhóc mập, mày để cái cặp này ở lại đây đi.”
Mấy tên đàn em lập tức vây cậu lại.
Khúc Quân vừa lùi về sau vừa đảo mắt quan sát tình huống.
Những học sinh đi ngang qua thấy tình cảnh như vậy liền nhanh chóng dạt ra xa.


“Em đã dùng cái cặp này lâu rồi, nếu không thì ngày mai em đưa các anh cái cặp mới hơn nha?” Khúc Quân dựa trên câu “Tiên lễ hậu binh” chân thành nói.
“Nhưng mà tao chỉ vừa mắt với cái cặp mày đang đeo sau lưng thôi à!”


Khúc Quân nhìn ánh mắt của Trình Trì thì biết ngay, cái gã muốn không phải là cặp sách của cậu mà chính là cậu đó.
Khi Trình Trì muốn giựt lấy cái cặp của Khúc Quân thì cậu lập tức lùi về sau né thoát.
“Nhóc mập, nếu mày không muốn bị đòn thì nhanh chóng đưa cái cặp đây!”


Trình Trì trợn tròn mặt, hòng dọa Khúc Quân sợ.
Trên đời này Khúc Quân ghét nhất bị người khác uy hϊế͙p͙, huống chi là mấy tên nhóc choai choai này, cho dù có bị ăn đập thì Khúc Quân cậu vẫn muốn bảo vệ lòng tự ái đơn bạc của mình.
Cậu cũng hất cằm lạnh lùng nhìn Trình Trì.


Đó không phải là ánh mắt trong veo của một thiếu niên mười bốn tuổi, ngược lại ánh mắt đó mang theo sự lạnh lẽo, tựa như mũi tên xuyên thấu cả mưa gió bão bùng, trải qua vô số sinh tử đẫm máu, mang theo sự tàn ác chém giết không nương tay, tất cả đều xộc thẳng vào trong mắt của Trình Trì.


Trong nháy mắt, Trình Trì run sợ đứng tại chỗ, gã có cảm giác như bị xuyên thủng cả người.
Những tên còn lại cũng cảm thấy thằng mập này hôm nay không được bình thường cho lắm.
“Có bản lãnh thì các người cứ tới đánh tôi. Còn cướp cặp? Mơ đi!”


Nắm đấm của Trình Trì không hai lời liền phóng tới, không ai biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Khúc Quân nghiêng người nhấc tay chặt rớt cú đấm của gã, ngay sau đó vặn mình vung tay đè cả người của gã xuống đất, toàn bộ diễn ra như nước chảy mây trôi.


Trình Trị bị đè sấp mặt xuống đất, bộ dạng kia trông đủ thảm.
Tất cả mọi chuyện đều vượt ngoài dự đoán của mọi người.


Khúc Quân thấy đàn em của gã chực chờ muốn xông lên, cậu trực tiếp đè đầu gối lên lưng Trình Trì, rồi nắm bả vai gã kéo ngược ra sau, khiến Trình Trì đau đến kêu cha gọi mẹ. Khúc Quân lạnh lùng nhìn những tên còn lại, bọn họ liền cứng người tại chỗ, không dám xông lên.


“Chúng ta xưa nay không thù không oán, nói đi, là ai kêu các người tới gây sự với tôi?” Khúc Quân gầm lên, khiến bọn họ kinh hãi.


“Ui… Là thằng nhóc tên Lý Viễn Hàng kia muốn bọn tao cướp cặp sách của mày! Hòng muốn mày không có vở để làm bài tập… Xin mày… Nhẹ tay một chút… Sắp gãy…” Giọng nói của Trình Trì trở nên run rẩy.


“Lý Viễn Hàng cho các người bao nhiêu tiền?” Khúc Quân vẫn không cử động, tiếp tục hỏi.
“Mười đồng. Nếu như ném cặp sách của mày đi, khiến mày không thể tìm được thì sẽ được thưởng thêm mười đồng…”


“Ồ, vì để có tiền mua hai ba gói thuốc lá? Các người đúng là đếch có tiền đồ gì cả! Các người có thể cút được rồi! Nếu còn dám gây sự với tôi nữa thì không chỉ là tay của anh sẽ không còn xài được, mà tôi sẽ cho anh cả đời thành ‘Đông Phương Bất Bại’!” (thiến xx:))))


Khúc Quân thả Trình Trì ra, nhân tiện còn đạp gã một cái. Trình Trị lảo đảo vài bước, kéo đám đàn em của gã chạy tóe khói.
“Tía má ơi… Cái thằng béo đó trở nên lợi hại khi nào vậy chời!”


“Tao thấy nó gầy xuống thì phải! Chắc chắn gần đây nó có luyện võ hay gì đó rồi!”


Khúc Quân sờ cằm, thầm nghĩ: Lý Viễn Hàng, nếu như mi thích chơi đểu thì tiểu gia đây sẽ cùng chơi đểu với mi, nếu không cắn trả lại thì mi coi ông đây là quả hồng mềm thì nắn thì nắn, thích bóp thì bóp à!


Lăng Mặc vừa mới vào nhà thì đã thấy ba của Lý Viễn Hàng mặt mũi lạnh tanh ngồi ở bàn cơm, còn Lý Viễn Hàng thì đang ngồi ăn cơm bên cạnh.


“Tiểu Mặc về rồi, mau ngồi xuống ăn cơm nào. Dượng của con đã về, đúng dịp gia đình chúng ta có thể quây quần ăn cơm chung với nhau!” Trần Lỵ vừa nới vừa xới một tô cơm đầy cho Lăng Mặc “Chủ nhiệm lớp của mấy đứa phê bình nhà chúng ta, đều là người một nhà cả mà, chúng ta sau này sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Mặc.”


Trần Lỵ liếc Lý Hạo, ý bảo ông ta không được tùy tiện nổi giận.
Khóe môi Lăng Mặc hơi nhếch lên, mở miệng nói “Đúng vậy, ăn uống nhất định không được tiết kiệm. Bởi vì nếu tiết kiệm thì không chừng sẽ đưa hết cho Lý Viễn Hàng mất.”


Bả vai của Trần Lỵ cứng lại, Lý Hạo ngước mắt nhìn Lăng Mặc “Ý cậu vừa rồi là sao?”
“Không có gì cả. Tôi chỉ là nhớ tới ba mẹ mình mà thôi.”
Nói xong, Lăng Mặc cúi đầu lùa cơm.


Lý Hạo đặt đôi đũa xuống bàn một cái cạch “Nhắc tới cha mẹ cậu, có phải cậu muốn nói tôi và dì cậu không có trình độ văn hóa cao như bọn họ, cho nên không thể dạy dỗ cậu cho tốt?! Cho nên cậu mới một lần, hai lần có ý đồ hãm hại em họ của cậu! Tôi và dì cậu khổ cực cày công cày việc chẳng phải là để nuôi cậu và Lý Viễn Hàng à!”


“Dượng, lời của dượng vừa nói chỉ mới đúng một phần thôi.” Lăng Mặc đặt đũa xuống nhìn Lý Hạo, trong mắt y cực rét lạnh.
“Cái gì?”
“Các người không có trình độ văn hóa cao như ba mẹ tôi là đúng. Còn những thứ còn lại đều sai hết.”


Trần Lỵ nhanh chóng khuyên giải. Bà ta có dự cảm xấu, Lăng Mặc đang muốn cho Lý Hạo một bài học nhớ đời!
“Dượng, dượng thử nói xem, tôi có ý đồ hãm hại Lý Viễn Hàng chỗ nào?”


“Cậu còn nói không có hãm hại Viễn Hàng? Vậy thì chuyện bài tập thì sao! Còn vụ sách giáo khoa nữa!” Lý Hạo nhớ đến con trai mình đáng thương hề hề cáo trạng với mình, cảm thấy thân làm ba thì phải có uy tín trước mặt con mình!


“Đầu tiên, chuyện chép bài tập tôi không hề đưa cho Lý Viễn Hàng mượn, là cậu ta tự ý nhân lúc tôi đi giặt đồ lén vào phòng lấy đi. Thứ hai, tôi cản lại không cho cậu ta lấy thì cậu ta đấm tôi sưng mắt. Dì, dì cũng nhìn thấy mà?”


“Đúng vậy, đúng vậy! Là Viễn Hàng sai! Thôi đừng nói nữa, mau ăn cơm!”


“Còn vụ sách giáo khoa Ngữ Văn, dượng hỏi Lý Viễn Hàng nhà dượng đi, trường học lớn như vậy, thùng rác nhiều vô số kể, cậu ta làm sao biết sách giáo khoa của cậu ta bị quăng vào trong thùng rác nào? Hơn nữa cuốn sách tôi cầm về chẳng lẽ không phải là sách của tôi? Lý Viễn Hàng tự mình hãm hại chính mình à?”


“Mày… Mày…” Trong nhất thời Lý Hạo không biết nói gì để phản bác lại Lăng Mặc.


“Đâu chỉ có mỗi chuyện sách giáo khoa! Phòng của tôi chẳng phải là Lý Viễn Hàng đang ở đó sao? Phòng ngủ của ba mẹ tôi chẳng phải là dì đang ở đó sao? Sổ tiết kiệm của ba mẹ tôi để lại chẳng phải ở trong tay các người đó sao? Các người có dám chắc lúc tôi học xong cấp ba các người có thể nói cuốn sổ tiết kiệm đó ở đâu không?” Trong giọng nói của Lăng Mặc mang theo sự lạnh bạc đặc trưng, loại lạnh bạc này như mũi dùi xoáy thẳng vào trong lòng của Lý Hạo.


“Đồ cái thứ ăn cháo đá bát này! Chẳng lẽ tao với dì mày không tốn công tốn sức nuôi mày à!”
“Có đúng là các người tốn công tốn sức nuôi tôi? Chính là tích cóp của ba mẹ tôi nuôi các người thì đúng hơn. Nhà cũng cho các người vào ở.”


“Mẹ nó! Bộ mày tưởng mày có hiệu trưởng gì đó chống lưng cho mày là mày ngon hả! Hôm nay tao không thể không đánh ch.ết mày!”
Lý Hạo tức giận ngút trời, trực tiếp cầm tô canh nóng hổi hất về phía Lăng Mặc.


“Đừng mà!” Trần Lỵ thấy tình huống không ổn, muốn ngăn lại nhưng vẫn chậm một bước.
Bà ta thấy rõ mồn một, lúc Lý Hạo tức giận mất lý trí kia, Lăng Mặc đang thầm mỉm cười!
Tác giả có lời muốn nói: DAY 19.


Khúc Quân: Hôm nay tiểu gia có đẹp trai rạng ngời không? Nếu sau này đứa nào dám ăn hϊế͙p͙ tiểu gia, tiểu gia sẽ bẻ gãy tay tên đó!
Lăng Mặc: Nếu là tôi thì sao?
Khúc Quân: Hở?
Lăng Mặc: Nếu là tôi ăn hϊế͙p͙ cậu thì sao?
Khúc Quân: … Anh muốn ăn hϊế͙p͙ tui thế nào?
Lăng Mặc: Giống như vậy.


Khúc Quân: Trời đựu! Anh làm gì đó? Ông đây đập ch.ết mi! Ông đây giết ch.ết mi! Ông đây… (Lượt bỏ hơn mười ngàn chữ trở về sau)






Truyện liên quan