Chương 23

Hứa Nặc cũng bị náo nhiệt trên đường hấp dẫn, nghe được những tiếng động lớn và âm thanh huyên náo, tâm tình cũng không khỏi tốt hơn.
"Công tử, đã đến." thị vệ bên ngoài nói.
Hứa Nặc nhảy xuống xe ngựa, mới phát hiện nơi này tựa như một gian nhà ở của người dân.


Hứa Nặc quay đầu nhìn A Ly:
"Ngươi ra ngoài chơi trước đi, lúc nào ra ta sẽ gọi ngươi."
"Vâng! Công tử cẩn thận!" A Ly hứng chí bừng bừng mà đi dạo phiên chợ.
Hứa Nặc hướng lĩnh đội(*) nói:
(*)lĩnh đội: tiên phong, dẫn đầu.
"Ngươi phái mấy người đi bảo vệ nàng, ta lo lắng cho nàng."
"Vâng!"


Hứa Nặc mặc kệ bọn họ đi vào mới phát hiện bên trong có một thiên động khác. Từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy bình thường, nhưng bên trong lại vô cùng xinh xảo, cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu các, nước chảy uốn khúc, nhất là một mảng lớn trúc xanh biếc kia, kiên cường cao thượng, tạo cho người ta một loại cảm giác vui vẻ thoải mái.


Bọn thị vệ đi htheo thu hết vào mắt biểu cảm của công tử, sau khi trở về bấm báo hoàng thượng kết quả. Đúng vậy, viện tử này chính là hoàng thượng suốt đêm cho người chuẩn bị. Nội tâm bọn thị vệ vì các huynh đệ làm việc không ngừng nghỉ mà lau mồ hôi.


Đi đến hậu viện, Hứa Nặc liền nhìn thấy Ninh Tuyên đang ở đó... Đuổi giết... Một con... Gà.


Một người mặc y phục màu xanh, đại nam nhân một mét tám mang khuôn mặt của Trương Hạo Nhiên(*) chính khí mười phần vậy mà lại đuổi theo một con gà chạy quanh viện, tác động trùng kích này, quả thật không nhỉ, Hứa Nặc cảm khái, quả nhiên không thể xem thường vẻ bề ngoài, coi như này là loại hán tử thô kệch nhưng bên trong lại cất giấu một viên ngọc ở trong tâm.


available on google playdownload on app store


"Ninh Tuyên!" Hứa Nặc nhìn gã vẫn cố chấp với con gà kia, không khỏi gọi một tiếng.
Ninh Tuyên ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Nặc trực tiếp đem con gà ném lên chín tầng mây. Con gà còn kêu một tiếng như đang cười nhạo, ngươi con cá mang cặp môi phàm nhân này làm sao đụng đến ta được!


"Huynh bắt nó làm gì vậy?" Hứa Nặc hiếu kỳ.
"Ta vừa đến trông thấy nó liền bắt luôn, cho A Hàng ăn, bồi dưỡng thân thể." Nói ra từ "A Hàng" trong mắt Ninh Tuyên lướt qua một tia nhu tình.


Hứa Nặc nhất thời cũng không nói nhiều về chuyện bắt gà của gã, nhưng y đối với "A Hàng" từ trong miệng Ninh Tuyên nói ra có hứng thú một chút.


"Ồ ~" Hứa Nặc cố ý kéo dài âm cuối, vòng quanh Ninh Tuyên vừa đi vừa nói: "Nhưng mà A Hàng là ai vậy? Ta còn chưa thấy qua đâu, hôm nào cho ta tới bái kiến đại tẩu một chút nhá? Có muốn ta mua một chút son phấn cho tỷ ấy? Ta lần trước có xem một cửa hàng bán son phấn đặc biệt tốt, nếu không ta đi mua một ít? Ầy, nếu không mua..."


Hứa Nặc còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
"Người ta không cần những thứ này." Ninh Tuyên kỳ quái nhìn y.
"Hả?" Hứa Nặc há hốc mồm, nữ nhân không thích cái này thì có thể thích cái gì chứ?"
"Hơn nữa, chúng ta còn chưa chính thức ở cùng một chỗ." Nói đến đây Ninh Tuyên lại thất lạc.


"Hic, tại sao lại không cùng mọt chỗ, cha mẹ các huynh không đồng ý?" Hứa Nặc nói.
"Không phải vậy, là ta và A Hàng không cha không mẹ."
"Vậy thì vì sao chứ? Chẳng lẽ, tỷ ấy không thích..." Hứa Nặc chưa nói xong nhưng Ninh Tuyên vẫn hiểu rõ ý của y.
(Ẻm vẫn ngây thơ cho rằng người ta là con gái.-.)


"Sao có khả năng đó chứ, A Hàng thích ta nhất." Nói đến đây Ninh Tuyên không biết nghĩ tới cái gì mà mặt cười rất hạnh phúc.
"Vậy đến cùng là vì sao? Huynh nói ta nghe một chút không chừng còn có thể nghĩ ra biện pháp đó!" Hứa Nặc sốt ruột.


"Cũng không có gì đâu, bởi vì hắn là thân nhân trên danh nghĩa của ta, vì vậy..."
"?!" Hứa Nặc lui một bước, sắc mặt trắng bệch. "Các huynh loạn luân?!"
Ninh Tuyên ngẩng đầu nhìn y, biết rõ là y đã hiểu lầm.


"Không phải vậy, đó là cha mẹ ta nhặt về, vì vậy chúng ta có thể nói là huynh đệ, sau đó, cha mẹ ta ch.ết đi thì chúng ta liền sống nương tựa vào nhau cho đến hôm nay."
"À, là như vậy sao." Hứa Nặc thở phào nhẹ nhõm, thì ra là huynh đệ a ha ha...
"Huynh nói cái gì?! Huynh đệ?!" Hứa Nặc không dám tin hỏi Ninh Tuyên.


"Đúng vậy đó, huynh đệ. Có chuyện gì sao? Có vấn đề gì chứ?"
"Không có vấn đề... mới là lạ đó! Ngươi nói A Hàng này là, nam?" Hứa Nặc khó khăn hỏi.
"Đúng vậy, à đúng rồi ngươi không biết."


Ninh Tuyên bình tĩnh tựa như chỉ đánh ra một đạo sấm sét nhỏ, nhưng mà đối với Hứa Nặc thì đây quả thực là sấm sét giữa trời quang!
"Ta không biết, vậy còn ai không biết không?" Hứa Nặc ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi.


"Cái này á, người quen biết ta trên cơ bản đều biết rồi." Ninh Tuyên nói rất sảng khoái.
Hứa Nặc có chút choáng váng đầu:
"Chuyện này, bọn họ không phản đối?"
"Chuyện này, coi như không tồi, căn bản đều chúc phúc cho chúng ta luôn."


"..." Hứa Nặc im lặng, thì ra cổ nhân cũng đã thoáng như thế, ế, y tại sao lại nói cổ nhân? Được rồi, trước bỏ qua.
"Ngươi nói hắn tại sao lại không đáp ứng ta chứ?" Ninh Tuyên nhíu lông mày buồn bực hỏi Hứa Nặc.
Trong nội tâm Hứa Nặc "Ha ha" hai tiếng, tất nhiên là vì thần kinh thô kệc của huynh rồi.


"Ta nghĩ, huynh ấy có thể chưa chấp nhận được thân phận đột nhiên thay đổi." Hứa Nặc lung tung nói qua loa.
"Thật sự?" Ninh Tuyên nhìn y.
"Aiz! Giả đấy! Huynh muốn biết như thế sao không đi hỏi huynh ấy, loại chuyện này ngoại trừ bản thân ai đoán cũng không đúng đâu!" Hứa Nặc thực sự là phục gã luôn rồ.


"Ta đây bây giờ đi tìm hắn hỏi rõ ràng." Ninh Tuyên đứng lên muốn đi.
"Vậy ngươi không học làm đồ ăn nữa hả?" Hứa Nặc cố ý trêu học gã.
Ninh Tuyên quả nhiên dừng lại, xoắn xuýt một hồi liền chém đinh chặt sắt nói với Hứa Nặc:
"Vẫn là A Hàng quan trọng hơn một chút." Nói xong liền đi.


Hứa Nặc vội vàng đuổi theo gã, bên ngoài là tính kế, kỳ thực y thật tò mò vị A Hàng này sẽ có bộ dạng gì, vậy mà có thể thu phục loại người như Ninh Tuyên này. Có cái bản lĩnh này y nhất định phải học!
(Học về câu Luân ca hả? Vậy thì mau đi!)


Cùng thị vệ nói mục đích của mình Hứa Nặc lại dặn dò bọn hắn nhất định phải đem A Ly an toàn trở về cung, lúc này mới theo Ninh Tuyên đi.






Truyện liên quan