Chương 128. Floral Umbrella

Cả một thế giới màu trắng tinh khiết, nơi mà mọi thứ xung quanh đều phủ đầy tuyết, từ những cành cây, ngọn đồi, đến những con suối và dòng sông. Nhìn xa xa, có thể thấy những ngọn núi trùng điệp đan xen với nhau trong lớp tuyết trắng, như những tác phẩm nghệ thuật vô cùng tuyệt đẹp.


Nằm lẻ loi trong khung cảnh được phủ lấy một màn mưa tuyết tuyệt đẹp đang nhẹ nhàng rơi lả tả xuống đó, là những túp lều được làm từ các vật liệu tự nhiên như gỗ, lụa, và da của những dân du mục. Chúng tạo nên một hình ảnh đối lập với màu trắng của tuyết như những điểm nhấn thú vị và mang lại sự sống động cho phong cảnh.


Những túp lều nằm rải rác trên bề mặt tuyết, tạo nên những dấu vết nhỏ của con người trong vùng hoang dã. Bọn chúng đại diện cho sự kiên nhẫn và sự vượt qua khó khăn của con người trong khi đối mặt với tự nhiên. Cùng đó là những dân du mục đã tìm cách xây dựng những nơi ẩn náu và bảo vệ mình trước khắc nghiệt của mùa đông.


Từ xa, trông bọn chúng như là một điểm sáng nổi bật trên nền trắng tuyết vậy. Ánh sáng lung linh từ những ngọn lửa hiu hắt chiếu qua các ô cửa sổ tạo nên một khung cảnh huyền ảo và ấm áp.


Tiếng cười và tiếng nói của những người dân du mục vang lên từ bên trong lều cùng với hương vị của thức ăn được nấu từ lửa trại đang lan tỏa trong không khí, tạo nên một không gian nhỏ gọn, ấm cúng và đầy sự sống giữa cảnh tượng tuyết lạnh giá này. Hình ảnh này mang đến sự cảm giác của nơi an toàn và niềm hy vọng giữa vùng hoang dã và băng giá.


Mặc dù là vậy nhưng cũng có một chỗ không hẳn là ấm cúng cho lắm. Đó là trước một túp lều rộng lớn, lúc này đang có lấy một đứa bé gái gần mười tuổi dễ thương cố hết sức ôm lấy chân của một ông lão có mái tóc và bộ râu trắng muốt cùng cái mũi to đỏ hồng, nàng đang phải cố gắng không cho đối phương rời khỏi căn lều này.


“ Ojīsan, trời đang đổ tuyết rất lớn mà, ngươi nếu như chạy ra ngoài đó sẽ ch.ết cóng mất.
Cứ ở lại trong lều đợi chút nữa tuyết tạnh rồi đi, có khi lúc nữa Nerugui tự mình có thể trở về rồi cũng nên.”


Còn ông lão thì dù nghe lấy đứa bé khuyên can như vậy nhưng cũng không thể ngừng được tâm tình lo lắng lúc này của mình mà khóc nức nở lên.
“ Negurui của ta, Negurui của ta, ngươi đang ở đâu trong thời tiết giá lạnh này cơ chứ.


Nó đã biến mất lâu lắm rồi, ta sợ nó sẽ ch.ết cóng ở ngoài mất, Emina, ngươi buông chân ông ra, để cái lão già này đi tìm nó đi mà.”


Sau khi nói xong thì dùng lấy sức mạnh yếu ớt của một người già, lôi luôn cả đứa cháu gái đang ôm chân của mình, khó khăn lê bước đi ra ngoài túp lều. Đứa bé gái gặp vậy liền càng ôm chặt hơn rồi cố bám vô một cái gì đó, và bất đắc dĩ hét lên.


“ Nửa tiếng, Negurui chỉ mời biến mất nửa tiếng thôi mà Ojīsan. Giờ này chắc nó vẫn còn đang nghịch ngợm ở đâu đó mà thôi.”


Nàng cũng mệt với ông của mình, đâu phải lần một lần hai mà Negurui đã đi ra ngoài chơi đâu, và đây cũng đâu phải lần nó biến mất lâu nhất. Ông mình luôn luôn như thế này, toàn lo lắng quá mức không. Giờ mà đi ra ngoài trong thời tiết lạnh giá như vậy thì kiểu gì cũng sẽ mắc bệnh mất.


Nhưng dù sao thì Emina vẫn chỉ là đứa bé nên sau một lúc nàng liền không thể giữ lại được ông của mình và trơ mắt nhìn lấy đối phương lao ra ngoài trong sự bất lực.


Đã như thế này thì hết cách rồi, Emina liền vắt lấy cái chân nhỏ của mình đuổi theo, dù sao thì khác với lời nói trước đó của mình, nàng cũng có chút lo cho Negurui, nên là cùng ông đi tìm một chút cũng được.
“ Negurui, Negurui, ngươi đâu rồi. Về nhà đi mà”
“ Negurui, Negurui”Xn


Và thế là trong màn tuyết trắng xoá hai ông cháu tìm kiếm khắp nơi, càng lúc càng rời xa khu trại du mục. Nhưng mà dù vô vọng lớn tiếng kêu gọi như thế nào thì dưới cái lạnh giá của những hạt tuyết đang rơi lả tả này, hai ông cháu vẫn không thể tìm được Negurui của bọn họ.


Đột nhiên, có lẽ là do mất sức trong cái lạnh giá, hoặc cùng có lẽ là do mệt mỏi vì tuổi già, nên là ông lão bất ngờ không để ý trượt chân té ngã xuống làn tuyết dày đặc.
“ Ojīsan, Ojīsan ngươi bị sao vậy?”


Khi Emina lo lắng lại gần lay lay ông của mình thì thấy đối phương không có bất cứ phản ứng gì liền trở nên hoảng loạn không biết nên làm gì. Gặp được tình cảnh này, nàng đã không còn giữ được vẻ trầm tĩnh vừa nãy của mình nữa, và rồi những giọt nước mắt bắt đầu tuôn ào ào ra.


“ Oa Oa Oa Oa Oa, Ojīsan, Ojīsan, ngươi tỉnh lại đi mà Ojīsan.
Ta đã bảo ngươi đừng đi ra ngoài mà ngươi không chịu nghe.
Oa oa oa oa oa”


Trong khi Emina gào khóc lên và cố gắng kéo lấy ông mình trở về khu trại trong sự bất lực thì đột nhiên trong màn tuyết trắng xoá mờ mịt phía trước, nàng mơ hồ nhìn thấy một hình bóng đang thong thả tiến lại gần bọn họ.


Bóng người đó dần dần trở nên rõ nét hơn và càng gần bọn họ. Rất nhanh thì đã xuất hiện ở ngay bên cạnh hai ông cháu rồi.
“ Các ngươi không sao chứ, ông của ngươi đây là?”


Khi người đó đến trước mặt và xốc lên mũ chùm đầu, hiển thị ra một khuôn mặt đang lo lắng nhìn lấy bọn họ, thì Emina, người vẫn còn đang nức nở với đôi mắt và đôi mũi đỏ ngòm mới thấy rõ ràng được.


Đó là một nam tử đẹp trai, tầm gần ba mươi tuổi, vẻ mặt cực kỳ hiền hậu với một cặp kính mắt và đang mặc lấy một chiếc áo choàng dài, dày cộm chống lạnh màu đen tuyền.


Chỉ nhìn lấy khuôn mặt đó thôi, nàng liền cảm thấy rất là kỳ diệu, đó làm một loại cảm giác an lòng không thể nói lên lời, nó cực kỳ thư thái và dễ chịu khiến cho trong tâm trí của bản thân liền nhận định ngay, người phía trước chắc chắn là người tốt không sai.


Nghĩ như vậy Emina liền ngay lập tức khóc ròng ròng lên xin nhờ sự giúp đỡ của người ta.
“ Ojīsan, Ojīsan không còn động đậy nữa. Làm ơn hãy cứu Ojīsan với.”


Và còn chưa chờ nàng nói xong thì người kia đã ngay lập tức ngồi xổm xuống xem xét lấy tình trạng của ông lão, sau đó liền nở lấy một nụ cười hiền lành vỗ lấy đầu của đứa gái gái trước mặt mình và trấn an tâm trạng đang cực kỳ hốt hoảng của nàng.


“ Mà mà, không sao rồi, ông của ngươi chỉ là bị ngất do lạnh và mệt mà thôi. Trở về nghỉ ngơi uống một chút canh ấm là sẽ ổn ngay thôi.
Kia là khu trại của các ngươi đúng không, để ta đưa hai ông cháu về.”


Nghe lấy những lời nói như vậy và cảm nhận sự ấm áp lan toả từ bàn tay của người nam tử đang sờ đầu của mình, khiến cho tâm tình của Emina đột nhiên trở nên yên bình lại và cũng bất chợt không còn khóc nữa. Nàng liên tục gật đầu của mình vội vã nói.


“ Đúng, đúng, nơi đó là chỗ ở của chúng ta.”
Sau khi Emina nói xong thì liền được người nam tử bế mình lên, và nàng cũng liền ngay lập tức trừng mắt lên kinh ngạc khi thấy được đột nhiên có một mảng bóng đen trồi lên bao bọc lấy ông nội của mình rồi lơ lửng bay lên.


Trong lúc Emina vẫn đang ngỡ ngàng không nói lên lời vì những gì mình vừa nhìn thấy thì, người nam tử ấy đã rất nhanh đưa nàng và ông của mình đến với khu trại.


Khi mà tới nơi thì bọn họ liền ngay lập tức thấy được một nhóm dân du mục đang gấp gáp chuẩn bị lao ra khỏi khu trại với vẻ mặt vô cùng sốt sáng.


Và rồi, ngay khi thấy được bọn họ đột nhiên xuất hiện thì cả đám đều cực kỳ sửng sốt trước những gì mà mình nhìn thấy. Trong đó có một người phụ nữ rất nhanh không còn quan tâm đến người nam tử xa lạ trước mặt và một thực thể màu đen kỳ lạ đang bay lơ lửng bên cạnh đối phương nữa mà lo lắng hướng về phía đứa bé gái đang trong vòng tay, lên tiếng hỏi.


“ Emina, vừa nãy hai ông cháu ngươi đi đâu vậy, với lại Kahiko-Ojīsan đang ở đâu?”


Trả lời nàng lại không phải là đứa bé gái kia, mà là người nam tử xa lạ trước mặt mình. Trong khi đối phương nở lấy nụ cười ôn hoà và nói, thì mảng bóng đen đang lơ lửng đó ngay lập tức bay lên trước và để lộ ra một ông lão đang nằm bất tỉnh.


“ Ông ấy hình như là do bị kiệt sức cùng với chịu cơn lạnh nên bất tỉnh, các ngươi hãy nhanh chóng đưa hắn vào sưởi ấm và cho uống ngụm canh nóng để làm ấm cơ thể lại trước đã.”
“ À vâng vâng vâng.
Nhanh nhanh nhanh, mấy người đàn ông các ngươi mau đưa Kahiko-Ojīsan vào trong. ”


Thấy được tình trạng của ông lão Kahiko cùng với nghe những lời nói từ người nam tử, người mà không hiểu sao nàng lại cảm thấy cực kỳ hiền lành đang trước mặt này. Thì người phụ nữ liền ngay lập tức thúc giục những người nam tử khác của trại du mục đưa ông lão vô trong. Và sau đó cũng mời đối phương vô trong cùng để tránh cái lạnh ở bên ngoài này.


Sau khi cùng mọi người vô trong một cái túp lều lớn, thả đứa bé gái Emina mà mình đang bế xuống xong, người nam tử liền nở lấy một nụ cười giới thiệu bản thân mình.


“ Ta tên là Aizen, có một chút việc muốn đến thị trấn nằm ở phía bắc cách đây hơn 20km. Chỉ là đang đi đường thì gặp được trời đổ tuyết rời dày đặc như thế này.
Mà mọi người cũng biết là muốn di chuyển trong hoàn cảnh này thực sự là rất khó khăn.


Nên là khi thấy được khu trại của mọi người, ta liền muốn tiến đến xin trú tạm một lúc cho tới khi tuyết ngừng rời thì sẽ lên đường tiếp.
Nhưng không nghĩ tới trước khi đến được khu trại thì liền nghe được tiếng khóc của đứa bé này.


Tại gần thì gặp được hai ông cháu nàng, ông lão thì đang bất tỉnh, đứa bé thì đang cố lôi ông mình trở về. ”
Emina, người vẫn đang có một chút vương vẫn khi không còn được vị đại thúc ấm áp bế nữa, lúc này cũng vội vã lên tiếng bổ sung.


“ Đúng vậy, đúng vậy. Ta đang cùng ông đi tìm lấy Negurui thì đột nhiên ông ngã xuống bất tỉnh. Trong khi không biết nên làm gì thì vị đại thúc này xuất hiện và đưa bọn ta trở về.”


Nghe được hai người bọn họ giải thích mọi chuyện xong thì những người dân du mục liền từng người từng người rối rít lên tiếng cảm ơn lấy vị tên là Aizen này.




Sau đó thì gấp gáp mời lấy người ta đến ngồi gần một đống lửa và đưa lấy những bát canh nóng để sưởi ấm cơ thể vừa trải qua cơn giá lạnh ở ngoài kia.


Aizen, không,… nói đúng hơn là Sana trong hình thái của Aizen vừa mới ngồi xuống và nhận lấy bát canh, còn chưa uống được một ngụm canh nóng nào thì liền có một đám con nít tiến lại gần tò mò hỏi về cái bóng đen vừa nãy, và không chỉ có đám nhỏ, những người lớn cũng đều hiếu kỳ đưa ánh mắt nhìn về phía hắn.


Sana gặp vậy liền nở lấy nụ cười thoải mái biểu diễn một chút năng lực của bản thân cho bọn họ xem và giới thiệu mình là Ninja của Dạ Quốc. Dù sao thì hiện tại hắn đang trong hình thái của Aizen nên là cũng không thể báo ra nơi ở chính xác của mình được.


Nhìn lấy những biểu cảm trợn mắt, há mồm và liên tục vỗ tay thán phục của đám người trước mặt, cùng với cảm nhận lấy bầu không khí vui vẻ ở chỗ này. Không hiểu sao Sana lại cảm thấy trong người dễ chịu hẳn ra.


Và lí do vì sao hắn lại ở chỗ này trong hình thái của Aizen? Rất đơn giản, mục đích chính mà Sana đến đây, đó là để lấy một món hàng mà mình vừa mới mua từ hệ thống hồi buổi sáng. Và món hàng đó là [Floral Umbrella] thứ xuất hiện ở đợt hàng Konoha năm thứ 34, và sau đó được hắn bảo lưu lại đến bây giờ.






Truyện liên quan