Chương 146. Có được quả trứng
Sau khi đi qua cổng chính của làng và rời khỏi Konoha thì đi thêm được một lúc, Shikaku liền háo hức nhìn về phía Sana và nói.
“ Sana-kun, chúng ta sẽ bay qua khu hươu hay sao?”
Nhìn lấy vẻ mặt ngập tràn sự mong đợi của Shikaku, sau đó lại cảm nhận lấy bầu không khí se lạnh của khung cảnh được bao phủ bởi toàn là tuyết ở xung quanh này, Sana liền bất đắc dĩ lên tiếng nói.
“ Với thời tiết này mà bay nhanh ở trên trời, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy lạnh thấu xương sao.”
Mặc dù nghe Sana nói là vậy nhưng mà Shikaku cũng không từ bỏ ham muốn được bay cao của mình và tiếp tục lên tiếng thuyết phục.
“ Mà, chúng ta chạy như bình thường thì cũng sẽ cảm thấy lạnh thôi.”
Sau đó hắn lại cởi áo khoác của mình, để lộ ra một lượng lớn tấm giữ nhiệt ở bên trong, rồi tự tin hướng Sana nói.
“ Với lại ngươi cứ yên tâm, ta mang cả một đống tấm giữ nhiệt đây.
Tí nữa ta sẽ phân cho ngươi một nửa, đảm bảo dù cho là chúng ta hóng gió lạnh cả một buổi thì vẫn có thể cảm nhận được trong người tràn ngập sự ấm áp.”
Sana ngây người nhìn lấy toàn thân đều là tấm giữ nhiệt của đối phương, hắn lúc này thực sự là không biết nên nói gì nữa. Mà dù sao thì hắn chắc chắn sẽ không bay trên trời trong cái thời tiết này rồi, cũng đâu phải là không có cách thức di chuyển khác.
Thế nên là Sana liền nở lấy một nụ cười nhẹ nhàng nhìn người anh trai cùng tộc này của mình.
“ Bay thì khỏi đi, nhưng mà ta còn có cách di chuyển khác thú vị hơn nhiều, với lại cũng sẽ không phải cảm thấy lạnh lẽo gì cả.”
Nghe được Sana sẽ không mang mình phi hành, thì Shikaku có hơi chán nản một chút, nhưng mà hắn cũng rất hiếu kỳ về cách thức di chuyển khác mà đối phương nói.
“ Là cách nào…”
Và còn chưa kịp hắn hỏi hết thì ngay lập tức bị một mảng bóng đen ở dưới chân mình hút lấy.
Nhìn về phía chỗ Shikaku biến mất cùng với hồi tưởng lại cái vẻ mặt hốt hoảng của đối phương khi đột nhiên bị Tiểu Hắc đột nhiên kéo vô trong bóng của nó. Sana chỉ lắc đầu cười nhẹ lấy một cái rồi cũng chìm vô bóng của bản thân, sau đó hướng về khu hươu tiến đến.
Rất nhanh, chưa đến mười phút đi qua là hai người Sana và Shikaku đã tới được đích đến của bọn hắn.
Và sau khi được Tiểu Hắc thả ra khỏi bóng thì vẻ mặt của Shikaku thực sự là vô cùng đặc sắc, định tâm lấy một chút rồi mang biểu cảm u oán hướng Sana nói.
“ Ngươi, cái cách thức này của ngươi chả thú vị gì cả, chung quanh toàn là bóng đêm, không hề thấy thứ gì.” Xong hắn liền để ý thấy cảnh quan xung quanh, rồi kinh ngạc thốt lên tiếng của mình.
“ Đã đến khu hươu rồi sao? Nhanh vậy!”
“ Ha ha ha, nhanh mà đúng không, với lại cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo gì cả phải không?
Mà, đã đến nơi rồi thì vào thôi. ”
Cười vui vẻ vài tiếng và vỗ lãy vai của Shikaku, người vẫn còn đang sửng sốt, Sana liền hướng về phía cái cổng lớn của khu hươu tiến đến.
Shikaku gặp vậy cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần và đuổi theo, và khi hai anh em bọn hắn bước qua cánh cổng, xuyên qua làn sương mù rồi nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong thì đều rất là ngạc nhiên.
Bởi vì khác hẳn sự lạnh giá khắc nghiệt ở bên ngoài, khí hậu ở bên trong khu hươu cực kỳ là ấm áp và mát mẻ.
Không hề có một bông tuyết nào ở bên trong này, nơi nơi đều là cây cỏ hoa lá xanh tươi tốt đẹp, tràn ngập lấy năng lượng sự sống của mùa xuân, và cảm giác vô cùng dễ chịu với thoải mái.
Trong khi Shikaku vẫn còn ngây người vì cảnh tượng trước mắt thì hắn đột nhiên cảm thấy tầm nhìn của mình được nâng cao và bản thân được nâng lên, khiến cho hắn giật mình suýt chút nữa thì ngã vì mất thăng bằng.
Định thần lại thì thấy được Sana đang mang hắn cùng bay lên cao và xuyên qua những tán lá cây xanh tươi hướng lên đỉnh của ngọn núi.
Cuối cùng cũng được trải nghiểm cảm giác bay trên cao, khiến cho Shikaku cực kỳ phấn khích nhìn lấy xung quanh trong khi cảm nhận lấy làn gió mát thổi thoáng qua.
Trên đường bay lên đỉnh của ngọn núi, Sana cũng quan sát lấy cảnh vật tươi đẹp tràn đầy sức sống này của khu hươu, những tán cây xanh mướt, những bông hoa rực rỡ, những con hươu đang tò mò nhìn lấy bọn hắn. Cảm nhận thấy toàn bộ khung cảnh này khiến cho Sana không thể không lên tiếng cảm thán.
“ Nơi này không khí cũng quá là tốt đẹp đi!”
Shikaku ở bên cạnh cũng đồng ý với lời nói của hắn.
“ Đúng vậy a, dường như là nhờ làn sương mù đang bao chùm lấy ngọn núi mà sự lạnh giá ở bên ngoài đã bị ngăn cản lại, và không thể tiến vào đây được.”
Thế là trong sự cảm khái đó, xuyên qua lấy những tán lá dạt dào trong làn gió nhẹ, rất nhanh hai người bọn hắn liền bay lên đỉnh núi và thấy được cây cổ thụ khổng lồ – Giác Mộc, cùng một con hươu to lớn với bộ sừng hùng vĩ tràn ngập hoa lá đang nằm ngủ ở dưới đó.
Và ngay khi hai người Sana cùng với Shikaku đến gần thì con hươu dường như cũng cảm nhận được bọn hắn và mở đôi mắt của mình ra rồi quay đầu nhìn về phía hai người Sana. Sau đó thì mang lấy ánh mắt ôn hoà, nhẹ nhàng nói.
“ Các ngươi đã tới a.”
Cùng lúc, Sana cũng đã điều khiển bóng đen của mình chạm đất rồi cùng với Shikaku vui vẻ lên tiếng chào hỏi.
“ Đã lâu không gặp Bakku, nhìn ngươi càng ngày càng có sức sống a.”
“ Đúng vậy a lão Bakku, ngươi cứ như thế này thì có lẽ sẽ sống được thêm mấy ngàn năm nữa cũng nên.”
Con hươu không biết nên đáp lại ra sao mà nhìn về phía Sana, nó lúc này đúng là vô cùng khoẻ mạnh thật, nhưng cảm giác cao nhất thì cũng chỉ có thể sống được hai ba trăm năm nữa thôi, làm gì đến mấy ngàn năm.
Mà nhìn kỹ lại Sana và cảm nhận lấy khí tức vô cùng mạnh mẽ của đối phương thì Bakku liền cảm thấy rất là rung động, chỉ mấy năm không gặp thôi mà làm sao đứa bé này đã mạnh mẽ đến như vậy rồi. Có lẽ đây cũng chính là lí do mà Hươu Thần chọn đứa bé này cũng nên.
Do lâu rồi chưa gặp nên là Sana cũng không vội có được quả trứng cho lắm mà là cùng với Shikaku hướng về lão Bakku ôn chuyện.
Và cứ như vậy nói chuyện lấy một lúc thì lão Bakku mới nhớ đến vấn đề chính mà mấy đứa trẻ này đến đây.
“ À đúng rồi, ôn chuyện thì để sau đó rồi tiếp tục, nhóc Sana, ngươi chắc cũng biết lí do mà ta muốn ngươi đến đây đúng không?”
Sana nghe vậy liền nói.
“ Là về quả trứng gì đó đúng không?”
“ Đúng vậy, hôm trước ta có một giấc mộng.
Trong đó Hươu thần xuất hiện và kể cho ta sự tồn tại của quả trứng mà ngài ấy đã để lại trước khi biến mất khỏi thế giới này.”
Sau đó lão Bakku liền kể cho Sana và Shikaku nghe về lí do mà khu hươu này hình thành, cùng với điều kiện làm sao để quả trứng có thể nở ra.
“ Hươu Thần có nói, sinh mệnh bên trong quả trứng này khi sinh ra có thể sẽ rất táo bạo nên là cần có một người mang sức mạnh linh hồn rất lớn để áp chế nó.
Và có vẻ như là ngài ấy cũng đã thấy được cảnh tượng ngươi hấp thu lấy linh hồn để lớn mạnh bản thân trước đó.
Nên là rất mong ngươi có thể giúp đỡ cho quả trứng sinh ra, đổi lại thì ngươi có thể ký kết khế ước với sinh vật trong quả trứng đó.
Dù gì thì nó cũng là con của Hươu Thần – Vị Thần của Sinh Mệnh, là một sinh vật thần thoại con non, nên khả năng cao là sẽ giúp ích rất lớn cho ngươi sau này.
Vì vậy ngươi thấy như thế nào, Sana?”
Nghe xong lão Bakku nói, Sana liền nở lấy nụ cười thoải mái.
“ Đương nhiên là ta sẽ nhận việc này rồi.
Chẳng lẽ ngươi đã quên sao, Bakku. Gia tộc của chúng ta có khế ước giúp đỡ lẫn nhau với các ngươi mà.
Cho nên là một phần tử của gia tộc Nara, chỉ cần ngươi có việc muốn nhờ, cho dù không có bất kỳ phần thưởng nào thì ta cũng sẽ hết lòng giúp đỡ, không chối từ một chút nào cả.”
Ở bên cạnh Shikaku cũng lên tiếng đảm bảo.
“ Đúng vậy a Bakku, gia tộc của bọn ta sẽ cố gắng hết sức để cho quả trứng có thể thành công nở ra.
Thế nên là ngươi cứ yên tâm đi.”
Chân thành cam đoan xong thì hắn lại không thể kiềm chế được sự tò mò của mình mà lên tiếng hỏi.
“ Mà, lão Bakku, vừa nãy ngươi có nói là Hươu Thần đã biến mất khỏi thế giới này. Vậy thì làm sao mà ngài ấy có thể báo mộng cho ngươi được.
Với lại trông Hươu Thần có hình dáng như thế nào vậy.”
Nghe Shikaku nói như vậy lão Bakku liền thành thật trả lời.
“ Hình dáng của Hươu Thần thì ở trong mơ ta cũng không thấy rõ được, chỉ là mơ hồ tựa như một con hươu, mang lấy hình dáng cực kỳ thon thả cùng với bộ sừng vô cùng đẹp đẽ.
Còn lí do mà Hươu Thần có thể báo mộng cho ta, thì thực chất cũng không phải là ngài ấy, mà là một ý chí còn sót lại Hươu Thần trú ngụ tại Giác Mộc.
Và có vẻ sau khi bàn giao cho ta xong thì cái ý chí đó cũng đã tan biến luôn rồi. Haizzzz”
Thở dài lấy một hơi xong thì nó liền hướng về Sana nói tiếp.
“ Đã ngươi đồng ý rồi thì cũng không cần mất thời gian nữa.
Ta sẽ mang quả trứng ra luôn.”
Sau khi nói xong thì dưới ánh mắt tò mò của hai người Sana và Shikaku, lão Bakku liền chậm rãi đứng dậy rồi tiến sát lại gần cây Giác Mộc.
Tiếp đó nhắm mắt lại một lúc thì cặp sừng hùng vĩ của nó toả ra một ánh sáng nhẹ dịu. Sau đó lão Bakku liền cúi đầu xuống, đẩy cặp sừng của mình ra phía trước, chạm tới thân cây Giác Mộc.
Rất nhanh hai người Sana và Shikaku liền cảm nhận mặt đất dưới chân của bọn hắn đột nhiên rung chuyển, dần dần sự rung động ngày càng gần và rồi một đoàn ánh sáng dịu nhẹ bắt đầu toả ra từ gốc của cây Giác Mộc, đoàn ánh sáng đó chậm rãi di chuyển lên đến giữa thân cây thì dừng lại.
Và rồi bề mặt của thân cây ở chỗ đó từ từ tách sang hai bên và để lộ ra một quả trứng to lớn đang phát ra ánh sáng êm dịu.
Đến lúc này thì lão Bakku liền quay lại hướng về phía Sana nói.
“ Ngươi đến lấy nó đi.”
Sana nghe vậy thì cũng không chần chừ gì mà bước chân tới gần cây Gác Mộc và nhìn lấy một chút rồi đưa tay mang nó ra. Khi hắn lấy được quả trứng rồi thì cái động nhỏ trên thân cây liền nhanh chóng khép lại như ban đầu.
Cầm lấy quả trứng có vẻ to lớn ở trên tay mình, Sana có thể cảm nhận được hơi ấm cùng nhịp đập từ sự sống của nó. Rốt cuộc đã đến tay a, tối nay nếu mà rảnh thì đi đến khoáng mạch Gelel để ấp nó luôn cũng được.
Sau đó Sana cùng với Shikaku dành lấy một chút thời gian để trò chuyện với Lão Bakku xong, thì liền hướng nó nói lời cáo từ cùng với cam đoan rằng sẽ đem quả trứng nở ra. Rồi cũng không đợi lâu nữa mà rời khỏi khu hươu để về lại Konoha.
Khi đi ra khỏi Khu Hươu thì Sana liền cất quả trứng vô không gian trong bóng của mình, rồi cùng với Shikaku về Konoha. Lần này thì hắn cũng không từ chối nữa mà đáp ứng luôn mong muốn của đối phương đó là được bay trở về.
Và rồi hưng phấn khi được bay trên trời chưa đầy năm phút thì Shikaku liền mang lấy vẻ mặt trắng bệch cùng với thân thể run lẩy bẩy hướng Sana, người lúc này đang được bao toàn thân bằng một lớp đen bóng, hét to.
“ SANA, LẠNH,…LẠNH QUÁ, LÀM CHO TA MỘT BỘ NHƯ THẾ NỮA.”
“ Hả,… cái gì cơ, gió to quá ta không nghe rõ.”