Chương 13: Chung chương
Cám ơn ngươi ngày ấy đã cứu ta. Vương tử đã nói như thế với công chúa, chính là hắn không biết người chân chính ở trong gió to sóng lớn đưa hắn cứu lên bờ chính là nhân ngư công chúa, mà không phải công chúa nước láng giềng.
Nhân ngư công chúa từ chỗ của bà phù thủy lấy được hai chân, lại mất đi giọng hát mỹ lệ, mỗi bước đi tự như có kim đâm vào chân, đau triệt phế phủ. Nàng yên lặng nhìn vương tử đem công chúa nước láng giềng hiểu lầm là nàng, nàng yên lặng mà nhìn vương tử cùng công chúa bước lên hồng thảm tân hôn…
Nàng thủy chung chỉ có thể yên lặng chờ đợi, chờ vương tử nhớ lại nàng.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không chờ được đến lúc đó. Các tỷ tỷ nói với nàng chỉ cần đem thủy thủ cấm vào trái tim vương tử, thì có thể khôi phục lại cái đuôi của người cá trở về vòng ôm ấp của biển cả.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn biến thành bọt biển biến mất ở ánh nắng sáng mai.
“Ti Lẫm, ta yêu ngươi. Cho nên ta cũng vậy, tình nguyện ch.ết đi biến thành bọt biển cũng không nguyện thương tổn tới ngưiờ mình yêu một chút”
Nội tâm Ti Lẫm khiếp sợ, ai nói với ta câu chuyện xưa đó, ai đối ta ưng thuận hứa như thế?
Hắn đẩy lạc trữ ra, là nàng sao?
Không, không phải nàng! Lạc Trữ dịu dàng sẽ không nói ra những lời thẳng thắn như vậy!
Vậy là ai!?
“Nhưng ta không phải vương tử kia. Ta sẽ không nhận nhằm vợ của mình, ta càng sẽ không quên người ta yêu là ai.”
“Đường đường, ta yêu ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, vô luận phát sinh cái gì, ta cũng sẽ không cho ngươi rời đi ta.”
Mình đã vì ai mà hứa một câu một câu lại một câu tình sâu nghĩa nặng, triền miên kiên định như thế?
Đường đường là ai?
Là ai ngày ấy ở bên tai ta nỉ non “Ta cũng yêu ngươi “, làm cho ta tâm hoa nộ phóng, cảm giác hạnh phúc như có được toàn bộ thế giới?
_ tâm hoa nộ phóng: vui vẻ như hoa nở.
Là ai ra mưu hiến kế khiến Cẩm Tú Trang còn hơn Chức Cẩm Trang?
Đường Đường?
“Ta không biết Đường Đường lại nóng vội muốn thổi tắt ánh nến ôm ấp yêu thương như thế! Đến đến đến, ta đây liền thỏa mãn ngươi!”
Mình cùng ai trong đêm trăng ở trên giường thổi tắt ngọn đèn dầu tán tỉnh triền miên say sưa?
Đường Đường?
“Ôm ta đi, Ti Lẫm…” Lần đầu tiên run rẩy mang theo tiếng khóc cầu xin chính là ai?
Đường Đường?
Đường Đường là ai?
Kia là một thiếu niên lúc nào cũng mặc một thân áo trắng phiêu dật sao!
Người thiếu niên kia nhất định thiện lương tinh khiết trĩ, giống như giấy trắng, trên gương mặt mang theo sáu phần kiêu ngạo, hai phần làm nũng hai phần tùy hứng, khiến mình nhịn không được khi dễ trêu đùa.
Người thiếu niên kia có đôi khi lại là một tiểu hồ ly màu trắng nhỏ, vùi trong lòng ngực của mình cọ qua cọ lại tìm nơi thoải mái nằm, cao hứng hay dùng cái móng nhỏ tuyết trắng vuốt vỗ vỗ ngón tay của mình, hoặc là dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ấm áp ướt át ɭϊếʍƈ lòng bàn tay, biến thành mình thật ngứa.
Người thiếu niên kia tranh cãi ầm ĩ muốn đi học pháp thuật, kết quả làm ra chuyện to gan lớn mật, khiến mình vừa tức vừa giận lại sốt ruột, thật muốn đưa y cột bên cạnh mình làm sao cũng không làm cho đi, miễn cho lại gây họa.
Đúng vậy, thiếu niên kia đã gây đại họa, y cải biến mệnh số một yêu tinh, khiến Hắc Bạch Vô Thường tìm tới cửa, muốn mang y đi!
Ngày cuối cùng đó, Hắc Bạch Vô Thường đi đến trước mặt mình, đem tất cả mọi chuyện đều giải thích rõ ràng, cho hai lựa chọn.
Ti Lẫm dần dần địa hồi tưởng tới ngày cuối cùng.
Mình vốn muốn đem nửa số tuổi cho tiểu hồ ly kia, đó là hắn cam tâm tình nguyện đích.
Chính là sau khi triền miên say sưa, y còn thật sự nói: “Ta cũng vậy, tình nguyện ch.ết đi biến thành bọt biển cũng không nguyện thương tổn tới người mình yêu chút nào.”
Ngươi yêu ta như vậy, ta định không phụ ngươi! Lúc trước trong lòng mình đã âm thầm thề như vậy, đã quyết định lựa chọn phương pháp thứ hai để lưu lại y.
Chính là sáng ngày hôm sau tỉnh lại, bên giường rỗng tuếch, tim của hắn cùng trí nhớ cũng trở nên rỗng tuếch. Thời gian lặp lại một lần nữa.
Lúc này đây, khi hắn mua tiểu hồ ly lại do dự một lát, vì thế đã bắt đầu biến đổi rồi, hắn gặp gỡ một ngườ, hắn nghĩ nàng chính là người trong lòng hắn yêu nh61t.
Một năm.
Mắt Ti Lẫm dần dần chảy ra lệ, hắn để cho Đường Đường của hắn bị ủy khuất cùng bi thương suốt một năm…
Tả Quỳ nhìn đồng hồ, kim giây tí tách hướng 0 giờ đi đến.
Căn bạc dài một năm này cũng sắp xong.
Trên cầu Nại Hà kia, Tiêu Đường do dự một lát liền bưng canh Mạnh Bà lên, y vẫn quyết tâm cho mình một tia hy vọng xa vời cuối cùng, một khắc cuối cùng, kỳ tích vẫn không có xuất hiện.
Nước mắt Tiêu Đường rơi vào chén canh Mạnh Bà màu rám nắng, chuyện trước kia của y, sẽ bị chén canh này rửa sạch sẽ, Ti Lẫm, kể cà tình yêu của u, cũng sẽ không lưu lại bất cứ thứ gì trên thế giới này,
Ti Lẫm đẩy Lạc Trữ ra, “Ngươi không phải người ta yêu!”
“Ngươi yêu ai?” Lạc Trữ hỏi. Tất cả chung quanh tính cả lạc trữ, đều bắt đầu mơ hồ.
“Tiêu Đường! Người ta yêu là Tiêu Đường! Đường đường!” Ti Lẫm kêu to lên.
Thế giới hư ảo sắp biến thành sự thật nháy mắt sụp đổ.
Đầu cầu Nại Hà, cái bát trong tay Tiêu Đường cũng rơi trên mặt đất, kinh ngạc nghe lời tuyên thệ cùng hứa hẹn từ nơi xa xôi truyền đến, mà y tưởng niệm hơn ba trăm ngày, hy vọng hơn ba trăm ngày.
“Ta yêu ngươi, người ta yêu là Tiêu Đường!”
Lời tỏ tình của Ti Lẫm giống như tiếng sấm đêm xuân, vang dội khắp minh giới âm u, mang đến từng trận sức sống cùng vui sướng đã lâu không có, cùng với tiếng chuông leng keng báo ba trăm sáu mươi sáu ngày đã kết thúc vang lên, quanh quẩn ở Minh Giới.
Mạnh bà nở nụ cười, “Người trẻ tuổi, chén canh này ngươi uống còn quá sớm mà.”
Khi Ti Lẫm Tiêu Đường tỉnh lại, vẫn là vào buổi sáng sinh ly tử biệt kia.
Bọn họ thắng, thành công cải biến vận mệnh, hơn ba trăm ngày giày vò kia thành giấc mộng Nam Kha.
_giấc mộng Nam Kha: giấc mộng hão huyền bắt nguồn từ truyện chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ. Lớp 10 sẽ được nhắc đến a~
Ánh mặt trời ấm dào dạt từ cửa sổ chiếu xuống, một gốc cây hoa lan cạnh cửa sổ dưới ánh mặt trời sáng lạn mà nở rộ, sự yên lặng tốt đẹp.
Ti Lẫm mở to mắt, vừa lòng mà cảm động nhìn bên cạnh mình không phải là rỗng tuếch.
Tiểu hồ ly của hắn bình yên ngủ tại bên người, nước mắt trên mặt còn chưa khô, trên khuôn mặt thanh tú tràn ngập ủy khuất cùng bi thương.
Ti Lẫm đau lòng mà vuốt ve khuôn mặt đã lâu không gặp của vợ, nghĩ muốn an ủi đau thương của y, lại làm cho Tiêu Đường tỉnh giấc.
Tiêu Đường nhìn thấy Ti Lẫm, lập tức tiến vào chăn.
Đây là thói quen xấu của tiểu hồ ly, thích trốn vào chăn trốn tránh mình không chịu ra.
Ti Lẫm ôm cả người cùng chăn vào trong lòng, vẫn là tiểu hồ ly cùng mình phù hợp nhất, dù sao đây mới là một nửa thể xác và tinh thần của mình.
“Đường Đường, thực xin lỗi để ngươi đợi lâu. Cám ơn ngươi tin tưởng ta, không sớm uống Mạnh bà thang.” Lúc nãy đi đến cầu Nại Hà đón Đường Đường đã từ miệng Hắc Bạch Vô Thường Tả Qùy biết rõ mọi chuyện trong thời gian này.
Chăn cầu chấn động, bên trong ẩn ẩn truyền ra chút tiếng nứt nở bị đè nén.
Ti Lẫm tự biết đuối lý, lại sợ y buồn bực không tốt, cười khổ kéo chăn: “Tốt lắm, mau ra đây, bằng không buồn ch.ết thì thật sự phải đi uống canh Mạnh bà!”
Một lát, Tiêu Đường nhô đầu ra, mái tóc đen rối nùi, rõ ràng là con hồ ly, lại trừng đôi mắt hồng hồng của loài thỏ, phẫn nộ mà nhìn Ti Lẫm.
“Hừ! Ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy!”
Ti Lẫm nhún nhún vai.
Không sao cả, hắn cũng biết tính tình tiểu hồ ly, thời gian sau này còn dài lắm, chúng ta tới chịu dựng đi.
Cùng lắm thì thì chịu đến lúc hai người đều bạc đầu.
《Hoàn 》