Chương 12
"Cút ngay!"
Terri nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoang mang hoảng sợ của người chủ căn hộ. Cô khó có thể tin được rằng chàng đột nhiên quay sang cô la hét những từ đó, giờ đây cuối cùng họ cũng đã đến căn hộ thông tầng của chàng.
Chuyến đi mất hơn một tiếng. Cô và Bastien đã nói đủ mọi chuyện, và Terri đã tốn mất một phần trong khoảng thời gian đó cố gắng xác định được quê hương giọng nói của chàng. Qua vài năm từng sống ở Châu Âu đã giúp cô vài điều trong việc nghe chúng.
Bastien có 1 dấu hiệu trong số đó, cái mà cô không thể xác định được nơi nào. Nó hầu hết là không giống thường thấy. Chàng nói vào mọi lúc theo quy cách của thời đã qua, nhưng lại thường xuyên dùng kĩ thuật hiện đại. Terri nghĩ cô đã nghe một chút dính với trọng âm của vùng London trong giọng của chàng, nhưng cô không chắc lắm.
Khi cô không thể hình dung ra bằng việc nghe chàng nói, cô cố gắng xác định nơi ở gốc của dân tộc chàng bằng cách kiểm tr.a những nét đặc trưng_ nhưng điều đó cũng không thật sự giúp đuợc gì. Bề ngoài ngăm ngăm ưa nhìn của chàng có thể hầu như là ở Địa Trung Hải, nhưng tông màu da hơi xanh nhạt của chàng thì không thể nào là ở đó được. Như tên chàng là Bastien Argeneau thì chắc chắn là Pháp. Kate đã nhắc rằng gia đình chàng đến từ Canada, nhưng họ cư trú ở Toronto, nơi mà Terri đã biết là Ontario. Nhưng cô vẫn cho rằng gia đình họ là người Canada gốc Pháp. Và có lẽ những gì cô nghĩ là có dấu hiệu giọng Anh thì đơn giản họ là người Canada. Cô đã gặp một vài người Canada trong đời mình, nhưng đã không chú ý nhiều đến giọng nói của họ.
Cuối cùng phải thừa nhận rằng cô không thể nhận dạng được giọng của chàng, Terri quyết định sẽ hỏi Kate sau, và phải từ bỏ vấn đề để tập trung vào cuộc nói chuyện của họ. Phần lớn cuộc nói chuyện, họ đề cập đến những chủ đề tương đối trung lập, giống như thời tiết và đám cưới: những chủ đề an toàn mà không tiết lộ gì về bản thân, và Terri biết rằng điều đó nhằm giúp cô cảm thấy thỏa mái và dễ chịu với người lạ có liên quan này là vì đó là người cô sẽ ở chung. Chàng phải thống khổ rất nhiều lần để cam đoan lại một lần nữa với cô rằng cô được chào đón trong nhà chàng, theo đó là đảm bảo rằng chàng cực kì bận rộn, dường như không có ở đó nhiều và vì thế bản thân chàng sẽ không là mối phiền toái.
Terri cảm thấy thư giãn một chút về toàn bộ sự thỏa thuận vào lúc họ kéo đến gara đỗ xe dưới tầng hầm của tòa cao ốc nhà Argeneau. Họ vẫn còn nói chuyện nhẹ nhàng và cười đùa khi họ thu lấy hành lí của cô. Lucern thậm chí còn bỏ cả việc viết lách để tham gia cùng cuộc nói chuyện khi anh cầm túi hành lí xách tay và theo Bastien vào thang máy an toàn lên căn hộ thông tầng. Họ đều cười khi Bastien trêu chọc nhẹ nhàng anh trai của mình là "yêu mù quáng" , khi cửa thang máy trượt mở và chàng dắt mọi người đến nhà mình. Sau đó chàng dừng lại ch.ết đứng -vì thế Terri tông mạnh vào sau lưng chàng- quay cuồng với biểu hiện hoảng sợ và tiếng hét "Cút ra!"
Quá nhiều cho việc hoan nghênh vào nhà của chàng. "Bastien?" Có một chút thắc mắc trong giọng của Lucern khi anh đặt đồ của Terri xuống và đi lướt qua cô. "Cái gì..."
Giọng của anh bỏ dỡ khi anh nhìn vào căn phòng phía trước_ căn phòng mà Terri không thể nhìn vào được, bởi vì đôi vai rộng lớn của Bastien chặn mất lối vào_ nói cho cô biết rằng có thứ gì đó thú vị ghê gớm bên trong. "Vincent!" Lucern quát tháo. "Thả người giúp việc của Bastien ra mau!"
À, chuyện này quá sức vớiTerri. Chạy vòng qua Bastien, cô nhìn ngang vào phòng khách và nhìn thấy 1 cặp ở đó. Ngay cái liếc đầu tiên, dường như là họ đang cắt ngang một cái ôm siết đam mê, nhưng đó chỉ là cho những giây đầu tiên. Sau đó Terri chú ý thấy người đàn ông_ Vincent, cô đoán thế_ mặc cái áo choàng màu đen. Và những gì cô nhìn thấy thì không phải là một hành động say đắm mà là cái ôm của một con mà cà rồng điển hình. Nó giống như gã đàn ông đó đang cắn cổ người phụ nữ lớn tuổi.
Terri cảm thấy lông mày bay lên, thậm chí có khi bàn tay đặt nặng lên 2 vai cô. Chúng là đôi tay của Bastien, cô đoán thế, vì Lucern đang đứng trước mặt cô, nhưng cô khó mà chú ý đến trước khi Lucern quát lên lần nữa. " Khốn kiếp, Vinny! Bỏ người phụ nữ ấy ra."
"Anh biết là em ghét bị gọi là Vinny thế nào mà, Luc. Gọi em là Vincent. Hoặc tốt hơn, hãy gọi em là Dracul," gã mặc áo choàng chỉnh lại bằng một giọng vùng Transylvania thật nặng. Hắn thẳng người rũ bỏ người phụ nữ lớn tuổi ra và quay sang họ. Mắt hắn có vẻ bực bội trong một chốc, sau đó cái nhìn của hắn đáp xuống Terri. Vẻ mặt hắn biểu hiện ra một nụ cười quyến rũ.
Bỏ mặc người giúp việc lắc lư run rẩy trên đôi chân, Vincent lướt qua căn phòng để đứng trước mặt Terri. Cái miệng gợi cảm của hắn cong lên thành một nụ cười, mống mắt hắn cũng màu xanh bạc và vẻ đói khát bắt lấy sự chú ý của cô. Hắn mở lấy 1 bàn tay nhỏ nhắn của cô và nâng chúng đưa lên môi. " Thật say đắm" hắn gầm gừ.
Terri mở miệng ra để đáp lời, nhưng ngừng lại ngạc nhiên khi gã đàn ông đó lật tay cô ra và ấn đôi môi của hắn lên cổ tay của cô.
"Dừng lại ngay!" Bastien bước đến bên cạnh, giật mạnh Terri khỏi người đàn ông đó bằng 1 tay nắm lấy cùi chõ của cô và dùng tay kia đập Vincent vào sau đầu. Nếu sự việc rằng cả ba người đàn ông đều diện những đôi mắt màu xanh bạc độc đáo và vẻ ngoài ngăm ngăm ưa nhìn kia không nói cho cô biết, thì hành động đó- chỉ duy nhất một người họ hàng đang bực tức có thể dùng được- đã nói cho cô biết gã này rõ ràng là một Argeneau. "Cậu làm cái quái gì ở đây, Vincent?"
"Dracul," hắn khăng khăng với 1 cái khụt khịt, sau đó quay ra và bước đến cái ghế gần nhất. Túm chặt cái áo choàng, hắn cởi nó ra nhẹ nhàng đến nỗi nó quay hình lốc xoáy quanh hắn khi hắn xoay lại. Sau đó hắn thả người ngồi xuống 1 cách đột ngột. " Em được giao một vai hàng đầu trong vở Dracula . Nhạc kịch."
"Nhạc kịch Dracula?" Bastien lặp lại không tin. Vincent cười toe toét. " Ya. Tuyệt, nhỉ?
Vai hàng đầu" Hắn gật đầu. " Em là bộ mặt của sân khấu"
"Chúa ơi," Terri nghe thấy Bastien thở. Chàng như thể kinh khủng bởi toàn bộ thử thách này, nhưng cô đã bị mê hoặc. Cô đã nhiều lần xung phong vào nhà hát cộng đồng của địa phương, và cô yêu thích những món về thể loại này. Thoát ra khỏi cái nắm giữ của người chủ nhà, cô di chuyển đến cái ghế dài và ngồi xuống phía cuối để hỏi, "Anh là một diễn viên chuyên nghiệp à?"
" Tại sao, vâng!" hắn rạng rỡ nhìn cô. "Sao mà cô biết được?"
"À, cái cảnh chúng tôi nhìn thấy khi bước vào làm tôi đoán thế. Er..." Những lời của Terri trở thành một sự im lặng trong ngạc nhiên khi cô liếc một cái nhìn qua căn phòng và thấy người giúp việc đã không còn run rẩy trên đôi chân của bà ấy nữa. Thật ra, bà đã ch.ết giấc từ hồi nào. Lucern đang nhấc bà ấy trên đôi tay.
"Phòng của bà ấy ở đâu, Bastien?" Anh hỏi khi 2 người đàn ông giờ đang quay sang để ý đến tình huống khó chịu của anh.
"Ồ. Em sẽ chỉ cho_" Bastien bất ngờ ngừng lại và quay cái nhìn không chắc ra phía
Terri ở sau, như thể chàng lưỡng lự phải bỏ cô ấy lại một mình với Vincent.
Anh trai chàng giải quyết vấn đề bằng cách bảo. "Chỉ cần nói cho anh, và anh sẽ tự tìm và đặt bà ấy lên giường"
"Cái phòng kia, phòng cuối cùng bên tay phải." Bastien chỉ ra, vẫy tay làm cử chỉ đến 1 trong 2 cái hành lang mà dẫn đến ở phía cuối cái phòng khách rộng.
Terri lắc đầu và nhìn theo Lucern mang người phụ nữ đi. Người giúp việc thật sự không nhận ra chút nào rằng Vincent đang diễn vai của mình. Bà ấy đã phản ứng thái quá, và rõ ràng là nhát gan. Terri quay lại với người diễn viên. "Như tôi đã nói, cái cảnh chúng tôi bước vào đã nói lên rất nhiều. Vậy, anh hẳn là đã sống với vai diễn của mình để làm chúng trở nên thật hơn. Anh phải diễn nó ngoài đời?"
"Ya." Vincent cười toe. " Tôi luôn sống với vai diễn ngoài đời. Nếu tôi đang đóng vai người pha chế rượu, tôi liền đến quán bar ngay. Nếu tôi là người bán hàng tôi nhận công việc bán xe hơi. Bất kì điều gì. May mắn thay, với vai diễn này tôi không cần phải diễn gì nh_"
"Vinny!" Giọng của Bastien làm cho cả Terri và Vincent đều quay về phía chàng. Biểu hiện của chàng là kinh khủng, quá nhiều đến nỗi người diễn viên thậm chí không phiền sửa lại tên mình. Thực tế, hắn như đọc được nhiều hơn Terri thông qua cái nhìn đó, vì sau 1 lát im lặng hắn cau mày thành vòng cung. "Cô ấy không phải là một trong chúng ta ư?"
"Không" Vẻ mặt của Bastien băng giá. Terri có chút giật mình bởi sự biến đổi. Chàng đã dường như cuốn hút và thân thiện và ít nhất là không hề đáng sợ mãi cho đến giờ, nhưng sự biểu hiện này làm cho chàng dường như có chút nguy hiểm. Theo cách tốt là, cô quyết định, khi ánh nhìn của cô lướt qua đôi vai rộng của chàng và kéo xuống đoạn chùng phía dưới. Chàng là người dễ nhìn, cường tráng_
"Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cậu đang làm gì ở đây?"
Câu hỏi lạnh lùng của Bastien kéo Terri ra khỏi sự chú ý đến từng phần trên những điểm đẹp trai của chàng và quay về phiá người đàn ông đó.
Vincent trả lời, "Em đã bảo, Em có một vai diễn hàng đầu_"
"Tốt thôi," Bastien ngắt lời. "Đó là giải thích vì sao cậu đến New York. Giờ, tại sao cậu ở đây? Trong nhà tôi?"
"Ồ" Vincent cười lớn "Ý anh là nhà của dì Marguerite phải không? Dì ấy nói em có thể ở đây mãi cho đến khi vở kịch diễn ra đến bất kì thời điểm nào, đến lúc nào em muốn tìm cho mình một căn hộ riêng trong thành phố"
Bastien nhắm nhanh mắt và thầm nguyền rủa mẹ mình. Bà là người tốt bụng như thế đấy. Thật không may, Vincent đã đúng. Đây đúng là căn hộ của bà. Cha chàng đã mua tòa nhà này hàng năm trước đây và đặt văn phòng ở đây. Ông thiết kế một căn nhà thông tầng ở trên, có 5 phòng cho 5 đứa con của ông có thể đến thăm ở. Sau cái ch.ết của cha, Bastien đã ở lại đây khi đến NewYork, và có suy nghĩ là nó đã trở thành của chàng bởi chàng là người duy nhất thường ở lại đây. Nhưng, sự thật thì, nó vẫn là căn hộ của mẹ chàng, và bà có mọi quyền cho phép bất cứ ai đến ở mà bà muốn.
Công bằng thì Marguerite có lẽ đã không nghĩ rằng nó là một vấn đề gì. Đó là căn hộ rộng lớn và vơí công việc đi diễn vào ban đêm của Vincent và Bastien làm việc suốt cả ngày, theo một diễn biến bình thường của sự kiện thì nó sẽ không là vấn đề gì. Chàng nghi rằng 2 người bọn họ sẽ thậm chí chạy đuổi nhau rất thường xuyên. Nhưng đó là sự việc diễn biến bình thường. Hôm nay, không có gì là bình thường cả. Và sự hiện diện của Terri gây ra một vài thứ lưỡng nan, bởi vì Vicent là kẻ cắn cổ.
Không, Vincent không phải đang làm công việc diễn xuất thông thường khi họ bước vào_ hoặc có lẽ hắn đã làm thế, từ lúc hắn không còn đi loanh quanh trong cái áo chòang_ nhưng nếu như vậy, thì việc hắn hút máu ai đó hay bắt gặp được hắn hút máu người giúp việc cũng chỉ là việc tình cờ!"
Bastien cau mày nhìn em họ chàng. Vincent, và trước hắn là cha chàng, không thể sống nhờ vào những túi máu. Họ cần một enzim đặc biệt mà sẽ ch.ết rất nhanh sau chốc lát khi máu được rút ra khỏi cơ thể con người. Đó là 1 vấn đề mà Bastien đang làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của chàng, nhưng vẫn chưa phát hiện ra cách giải quyết vấn đề đó, Vincent giống như cha chàng, đã phải sống nhờ vào sinh vật sống. Gã này vẫn còn biết tốt hơn là ăn thức ăn trong nhà của Bastien. Hắn đã được dạy dỗ rằng tốt hơn là nên làm thế.
"Xin lỗi," Vincent nói với cái nhún vai thất vọng, thậm chí không giả vờ rằng hắn không hề đọc suy nghĩ của Bastien. "Đó là chuyến bay dài và em rất đói. Dù vậy, vẫn không có hại gì đâu,"
Bastien thở dài và vuốt 1 tay vào mái tóc. May thay, Vincent đã đúng; không có một thiệt hại gì. Terri cho rằng người đàn ông này là một diễn viên chuyên nghiệp, đang diễn. Điều mà nhắc Bastien về điều Kate đã có lần nói khi nhắc đến phù dâu của mình: Terri là một giáo sư của trường đại học Leeds. Cô ấy dạy thứ gì đó về truyền thông, nhưng cô trải qua nhiều giờ tình nguyện trong nhà hát cộng đồng. Ơn Chúa vì ân huệ bé nhỏ này. Điều này đã cứu nguy đi cùng với lời giải thích về những gì họ đã nhìn thấy khi bước vào. Am hiểu về kịch và diễn xuất nói chung, cô đã có được giả định rõ ràng. Ít nhất, đó cũng là giả định rành mạch hơn nghĩ về sự thật: rằng Vincent_ rằng tất cả bọn họ_ là ma cà rồng.
"Người giúp việc của em giờ đang nghỉ ngơi trong yên tĩnh" Lucern quay lại phòng khách và thông báo
Bastien gật đầu. "Cảm ơn, Luc" Chàng liếc nhìn em họ "Vậy, vai diễn hàng đầu của vở nhạc kịch là về thứ gì?"
"Dracula" Vincent gật đầu. "Em bắt được vai diễn này vào tuần trước. Bọn em bắt đầu diễn tập ngay" Hắn nhăn nhở hân hoan. "Nó dã man ghê lắm. Âm nhạc rẻ tiền thối nát, lời lẽ ngớ ngẩn_ và bọn chúng muốn em dùng giọng Transylvanian kinh khủng này. Em nghĩ nó sẽ là đỉnh. Em dự đoán là một thời gian dài"
Terri bật cười, và Bastien nhận thấy một nụ cười cong trên đôi môi cô tạo thành tiếng nhạc. Khi cô mỉm cười cô thật đáng yêu và khi cô bật cười thành tiếng thì hấp dẫn không thể cưỡng lại được.
Mắc phải sức nóng của em họ Kate à?
Bastien giật mình một cái khi suy nghĩ của Vincent xâm nhập vào đầu chàng. Vincent vẫn còn đang đọc suy nghĩ của chàng. Chàng quắc mắt giận dữ, sau đó thì cứng người lại khi có sự liên lạc sát ngay sau chàng. Có người nào đó trong thang máy và đang chờ được lên. Thang máy phải được mở khóa từ phía trên này để họat động, nhưng không có chìa khóa như cái mà Bastien luôn luôn giữ bên cạnh. Không nghi ngờ gì là bà Houlihan, người giúp việc đã mở khóa cho Vincent lên nhà.
Hoặc là thế hoặc là mẹ của Bastien đã giao cho Vinny chìa của bà.
"Đó chắc là Kate." Lucern nói, thể hiện sự gia tăng phấn khích trong mỗi suy nghĩ. Thật luôn đáng kinh ngạc khi thấy sự thay đổi của Luc khi có vị hôn thê cuả anh ấy quanh đây. Nó như thể một cái công tắc được bật lên và anh hoàn toàn trở lại với cuộc sống. Bastien thường tự hỏi đó là điều gì làm Lucern giống như thực sự tận hưởng cuộc sống trở lại như vậy.
Đó là một thứ gì đó mà chàng có thể không bao giờ biết, Bastien nhận ra thế mà không có chút thù hiềm nào. Chàng tiến đến bức tường và ấn vào một công tắc, trên màn hình hiển thị mang đến một hình ảnh về mọi thứ bên trong thang máy. Chắc chắn hoàn toàn, Kate đang ở trong thang máy. Cô ấy không đi một mình.
"Ai đi với cô ấy thế?"
Lucern chuyển đến gần hơn để nhìn. "Đó là C.K"
"C.K?" Bastien hỏi.
Lucern gật đầu. Giờ thì Terri mới đứng lên và bước đến tò mò nhìn vào người lạ. "Anh ta là một đồng nghiệp của Kate. Một biên tập khác. Có phải không nhỉ?"Cô nhìn Lucern để xác nhận và anh lại gật đầu.
Bastien nhấn nút cho phép thang máy đi lên tầng của căn hộ chàng. "Tại sao cô ấy lại mang anh ta đến đây?"
Lucern chỉ nhún vai và chạy đến thang máy, mặc cho Bastien biết rằng đó không phải vì tò mò muốn biết mà anh đi đến đấy.Chàng nghi rằng anh trai mình chẳng chút quan tâm là tại sao người biên tập kia lại ở đó; Luc chỉ nôn nóng đến gặp Kate. Anh luôn nóng lòng nhìn thấy Kate.
"Vậy. Tôi là Vincent Argeneau. Còn cô là?"
Bastien quay lại nhận thấy em họ chàng đang nắm lấy tay Terri lại lần nưã. Chàng có ý định cắt ngang cái màn ấm áp thân mật đó... chỉ chờ đến khi Terri nói ra họ của mình. Bastien vẫn không có chút manh mối nào về nó.
"Terri. Terri Lea Simpson"
"Và cô cũng là một nữ diễn viên? Cô hẳn phải biết nhiều về diễn xuất nên mới hiểu về một diễn viên chuyên nghiệp như vậy. Cô trông đáng yêu đủ để là một nữ diễn viên"
"Không" Terri bật cười vì lời khen và lắc đầu. " Tôi luôn thích thú với nhà hát, thật không may là tôi không có tài năng trong lĩnh vực ấy. Tôi dạy về viết kịch bản, thật thế, và tình nguyên viên của các nhà hát cộng đồng"
Đó là tất cả những gì Bastien muốn nghe. Chàng bắt đầu tiến tới ngay lập tức, ý định chấm dứt ngay việc tán tỉnh của gã em họ, nhưng cửa thang máy mở ra khi chàng làm việc đó. Chú ý của chàng hướng đến bộ ba ở lối vào lúc chàng vừa nghe được tình trạng kiệt sức của Kate, "Ồ Lucern! Anh không thể đoán được chuyện gì xảy ra đâu!"
Sau 1 lúc ngần ngừ chóng vánh_ sự ngần ngừ kết thúc chỉ khi Terri di chuyển qua chàng để nhập vào ba người ở cưả_ Bastien liền theo sau cô để tìm hiểu xem chuyện khó xử đó là gì. Đó dường như là ngày của mọi rắc rối.
"Bọn em có cuộc họp về tác phẩm, sau đó Chris về nhà để đóng gói đồ đạc và thu dọn những món mà anh ấy cần cho cuộc hội nghị ở California. Anh ấy quên mất cặp táp ở văn phòng, chuyến bay là vào lúc 5 giờ , anh ấy không có thời gian quay lại lấy, vì thế em bảo em về sớm và chạy đến đưa cho anh ta. Ơn chúa em đã làm được!"
"Ơ...Kate? Cô có nghĩ là chúng ta có thể đến phòng khách và tôi có thể đặt chân của mình xuống một chút được không?" người biên tập hỏi. "Cái chân của tôi đau muốn ch.ết đi"
"Ồ, Dĩ nhiên rồi, Chris. Anh ấy muốn nâng cái chân lên cao" Kate giải thích cho bọn họ. Cô nắm cánh tay anh ta và giúp anh ta vào phòng khách. "Nó bị gãy"
Bastien chỉ nhướng 1 lông mày. Chuyện này khá rõ từ trạng thái vụng về lóng ngóng của cái chân phải của người này.
"Sao mà anh ta bị gãy chân vậy?" Terri hỏi. Cô dường như là người duy nhất quan tâm đến.
"Ồ! Terri" Thả Chris ra, Kate quay sang người em họ và ôm lấy cô hoan nghênh chào. " Họ đã tìm được em. Chị rất vui. Chuyến bay thế nào? Chị hy vọng em không phiền phải ở lại đây, nhưng căn hộ của chị quá nhỏ và giờ chị phải bay khỏi thành phố, chị sẽ không muốn em phải ở lại đây suốt đâu, và _"
Bastien cười toe toét vì Kate lãng quên mất anh chàng biên tập bị thương làm anh ta ngã đập xuống, cố gắng lấy lại thăng bằng, nhưng vì những lời cô ấy đang trình bày, nên chàng hướng sự chú ý hoàn toàn vào người chị dâu tương lai gần của mình. "Bay khỏi thành phố ư?"
Terri và Lucern cũng đồng thanh nói câu đó ngay lúc ấy, chấm dứt cái ôm mà hai người phụ nữ đang tận hưởng.
"Vâng, chị_"
"Kate!" Đó là tiếng la hoảng từ anh chàng biên tập, giờ đã chịu thua và không thể đứng thẳng được nữa.
"Ồ, Chris!" Cô quay nhanh để kịp đón lấy anh ta khỏi ngã, và sau đó giúp anh ta đến chiếc ghế dài. Cô hơi phiền một thoáng đặt chân bị đau của anh ta lên cái bàn café màu gụ của Bastien, sau đó lấy vài cái gối màu đen nổi bật từ bên dưới chiếc ghế dài màu xanh xám để kê đỡ nó lên cao hơn và để bảo vệ mặt bàn bằng gỗ gụ. Sau đó cô đứng thẳng thở dài. "Em đến đâu rồi?"
"Giải thích tại sao em phải bay khỏi thành phố," Lucern giận dữ, xích đến gần hơn theo cách có thể làm người phụ nữ khác phải khiếp vía, nhưng Kate chỉ xem đó như cơ hội để đùa giỡn với người đàn ông của cô ấy. Cô vòng tay quanh người anh và tựa sát vào kèm theo tiếng thở dài mà có thể là sự khoan khoái hoặc khây khỏa.
"Vâng, được thôi, như em nói, em phải mang cặp táp đến cho C.K. Nhưng khi đến căn hộ anh ấy em gõ cửa không có trả lời, và em biết anh ta đang chờ nó, nên em cuối cùng gõ cửa bà chủ nhà trọ và cùng bà ấy lên đó với em. Bà mở khóa cửa và chúng em bước vào trong gọi anh ta. Em nghe anh ta la từ phòng tắm, và anh sẽ không tin nổi đâu!"
"Chuyện gì?" Terri hỏi.
"Cái toilet của căn hộ phía trên đã rơi xuống xuyên qua trần nhà và đánh sầm và phần thân trên của anh ấy"
"Đó không chỉ là cái toilet," Chris xen vào, trong có chút bối rối. "Một mảng lớn tường của trần nhà cũng bị rơi theo"
"Vâng. Và anh ấy bị kẹt bên dưới. Và ống nước bị vỡ rồi nước đổ xối xả xuống mình anh ta"
"Nước sạch" Chris nhanh chóng làm rõ.
"Vâng. Và, ừ, người chủ nhà chạy xô ra ngoài để gọi y tế và thợ ống nước, và em thì lấy cái toilet ra khỏi anh ấy"
"Đó không chỉ là cái toilet, Kate," anh ta nhắc lại, trông còn buồn hơn
" Và.." cô ngừng lại rồi thở ra. " Thôi được, dĩ nhiên là em vào bệnh viện với anh ấy"
"Dĩ nhiên em phải làm vậy rồi" Lucern ngâm nga. "Em là người tốt mà, em yêu"
Cô mỉm cười vì lời khen tặng và hôn anh.
"Nhưng chuyện gì lien quan ở đó mà chị phải bay khỏi thành phố?" Terri hỏi
Kate cắt ngang nụ hôn và quay lại tiếp tục. "À, chị phải gọi cho văn phòng và giải thích rằng 1 cái toilet rơi trúng Chris"
"Cũng thêm một phần lớn cái trần nhà nữa,Kate!" người đàn ông có chút bực mình, nhưng Bastien cố gắng nín cười. Chàng cho rằng chàng cũng bực bội nếu một cái toilet rơi trúng người chàng.
" Và vào phút họ nghe được chuyện xảy ra, họ bắt đầu buồn bực nghĩ xem nên làm gì với hội nghị ở California"
"Họ muốn em đi thay anh ta đến hội nghị" Lucern đoán không mấy vui
"Vâng" Kate nghe cũng có vẻ không hài lòng. Cô chải nhẹ bàn tay lên ngực Lucern. " Đây là hội nghị 5 ngày, nhưng em sẽ bay vào trước đó 1 ngày và sẽ không quay về cho đến sau buổi sáng đó, vì thế nó sẽ là một tuần. Em sẽ nhớ anh, anh yêu"
"Không, em sẽ không nhớ anh" Lucern ấn 1 nụ hôn mạnh mẽ vào trán cô "Anh sẽ đi với em"
"Anh à?" Khuôn mặt cô sáng lên như bầu trời vào ngày 4/ . "Ồ, Lucern"
Cả hai ngay lập tức tiếp tục thỏa mái một nụ hôn khác. Bastien trông đợi sẽ có 1 buổi hôn hít đường dài khác của họ, nhưng quá ngạc nhiên cho chàng, Kate cắt ngang nụ hôn sau 1 giây. Cô quay đầu ra thang máy, kéo theo Lucern đằng sau. "Chúng ta chẳng có một phút nào để lãng phí đâu. Chúng ta cần đóng gói đồ đạc và đặt thêm vé ngồi trên chuyến bay cho anh, và_"
"Ơ... Kate?" Bastien gọi, dừng cặp đôi lại khi họ đang chạy đến thang máy và nhấn nút. "Chị có quên thứ gì không?"
Kate quay lại với vẻ muốn hỏi khi thang máy mở ra. Cô liếc nhìn sang những người còn lại trong phòng, sau đó đáp xuống Terri. "Ồ, Terri!" Cô hối hả chạy lại nắm lấy tay của em họ cô. "Chị thật sự rất xin lỗi về chuyện này. Chị biết em bay đến tận đây để giúp đỡ, nhưng không có ai khác đi thay, và thật sự cũng không có gì để làm cho đám cưới nữa_ mọi thứ đã ổn. Chỉ cần em thỏa mái, thư giản và tham quan NewYork. Chúc em vui vẻ. Đừng có ghét chị nhé"
"Dĩ nhiên là em không ghét chị rồi" Terri bật cười ôm lấy cô "Dĩ nhiên là chị phải đi. Ngoài ra thì em cũng đã đổ phịch xuống chị mà không báo trước tiếng nào. Ổn thôi mà, đi đi. Em không sao đâu"
"Ơ, Kate?" Bastien nói khi hai người rời ra. Khi chị dâu tương lai của chàng nhìn về phía chàng, chàng vẫy tay chỉ ra ghế dài nơi đồng nghiệp cô đang ngồi, chân nâng cao. Chàng không có ý nói Terri là người cô bỏ quên; đó không phải việc nên xin lỗi hay giải thích gì cho người phụ nữ này cả. Công việc là công việc. Đó là chàng nghĩ Kate đã quên C.K.
"Ồ!" Mắt cô mở to lên Chris. "Chị xin lỗi. Chị quên hỏi em"
"Hỏi gì?"Bastien chất vấn, e rằng chàng đã biết.
"Chris không thể về lại căn hộ cho đến khi nó được sửa xong và anh ấy không có chỗ để ở. Em có Houlihan để chăm sóc cho anh ấy và... à, chị hy vọng anh ta có thể ở lại đây.Nếu em không phiền," Cô nói thêm.
"Dĩ nhiên là em ấy không phiền rồi" Lucern tiến đến nắm tay hôn thê mình và dẫn cô ấy quay trở lại thang máy và nói " Bastien luôn có thể được trông mong đến khi có phiền toái. Nó sẽ lo hết mọi thứ đến cuối cùng, và nó sẽ thậm chí còn gởi đến cho chúng ta thứ chúng ta cần ngay lập tức khi ta đến đó"
Bastien cau mày, không bằng lòng một cách kì quặc với những lời đó cho dù nó là sự thật. Chàng đã là người mà mọi người luôn nghĩ đến. Họ cả thảy đều trông đợi chàng. Và, trong trường hợp này, chàng cũng có thể gởi "thứ" mà họ cần đến California. Cụ thể là, ch.ết tiệt thật. Nhưng khi chàng luôn không có vấn đề gì làm người mà mọi người trông cậy vào, thì vì những lí do mà Lucern tổng hợp đó là chàng sẽ lo mọi thứ như thường lệ, đã làm chàng khá bực mình.
"Bọn anh sẽ gọi khi đến California" Lucern đảm bảo với chàng, nhấn nút vào tấm bảng điều khiển thang máy.
Bastien nhìn chằm chằm vào tấm cửa thang máy bằng kim loại đóng lại, sau đó nhẹ nhàng quay lại quan sát những vị khách của mình. Terri đang đứng bên cạnh chàng, trông có chút lạc lõng. Chàng không chê trách cô. Cô đã dùng kì nghỉ cuối cùng của mình để bay đến đây từ nước Anh để giúp chị họ đám cưới, nhưng Kate lại không có bên.
Chris xoay sở không thỏa mái trên ghế dài, trông như thể anh ta thích không bị thương và ngồi trên máy bay đến California hơn. Ai không thích như vậy?
Và Vincent đang đứng cạnh người biên tập, liếc nhìn hết anh ta rồi Terri như thể cố quyết định xem ai sẽ là món ăn vặt ngon hơn. Bastien không ngạc nhiên khi cái nhìn của hắn dừng ở Terri.
"Bastien, em có thể cắn 1 miếng" em họ chàng tuyên bố như thể trên sân khấu. "Đó là chuyến bay dài"
"Cậu sẽ ăn bên ngoài, cảm ơn" Bastien nói kiên quyết
"Okay" Vinny dễ dàng đồng ý_ quá dễ dãi, Bastien nghĩ. Và chàng không ngạc nhiên khi em họ chàng quay sang Terri và hỏi, "Cô không đói à? Có muốn ra ngoài cắn thứ gì đó không?"
"Thật ra_"
"Bà Houlihan sẽ làm chút gì đó cho cô," Bastien ngắt lời nhanh, tiến đến gần Terri như thể bảo vệ. Chàng hẳn là gã khốn nếu em họ chàng ra ngoài và bập răng vào cô ây. Cô ấy là_ à là, cô ấy không có trong thực đơn
"Bà ấy có thể làm gì đó cho tôi với được không?" Chris Keyes hỏi thăm dò từ ghế sofa
"Tôi cũng có thể thể ăn chút gì đó chứ."
"Bà ấy sẽ chuẩn bị bữa cho cả hai người," Bastien đồng ý, sau đó liếc sang em họ. " Cậu sẽ phải tự tìm đồ ăn"
"Ồ, chắc là bà Houlihan có thể làm được đồ cho anh ấy ăn với chúng tôi mà" Terri nói
"Vincent có một... chế độ ăn kiêng. Cậu ta cần ăn kiêng rất đặc biệt, và tôi e rằng tôi không có bất kì thứ gì ở đây mà cậu ấy có thể ăn được" Bastien nói cẩn thận, biết rằng em họ chàng sẽ nhận được lời nhắn nhủ. Mọi người trong nhà này là dưới sự bảo vệ của chàng và không giới hạn. À, Terri và bà Houlihan thì chắc chắn. Bastien không biết Chris và không quan tâm Vincent có cắn anh ta hay không, ngoại trừ là nếu hắn làm thế, một trong những người phụ nữ có thể chứng kiến cảnh này. Không, Vincent sẽ phải lảng vảng xuống đường tìm thức ăn. Đó không phải là nhiệm vụ khó khăn
"Tôi sẽ đi xem bà Houlihan đã hoàn toàn bình phục để chuẩn bị đồ ăn chưa. Trong lúc này, Vincent, hãy đàng hoàng" Bastien bắt đầu rời phòng, sau đó nghĩ tốt hơn là nên quay lại. Chàng mừng là mình đã làm thế, vì chàng nhận thấy Vincent đã xích lại gần Terri hơn, mắt hắn để trên cổ đáng yêu của cô. "Terri, có lẽ tôi nên dắt cô đến phòng của mình. Cô có thể dọn đồ vào trong khi chờ bữa ăn được chuẩn bị"
Vẻ mỉa mai hài hước lóe lên trên mặt Vincent, nhưng hắn vẫn im lặng
"Ồ, thật là tốt" Terri nhặt túi xách và tiến đến cái vali, nhưng Bastien đã lấy nó cho cô.
"Lối này" chàng nói, và dẫn cô đến những phòng cho khách. Chàng đưa cô đến phòng Lissianna thường dung. Đó là phòng nữ tính hơn cả thảy, và nó cũng ngay bên cạnh phòng ngủ chính, cái mà chàng đang dùng.Đủ gần cho chàng để mắt bảo vệ cô, chàng quả quyết với mình khi dắt cô vào trong và nhìn khắp lượt căn phòng có màu hồng và xanh.
"Bà Houlihan luôn giữ cho tất cả các phòng được sẵn sàng phòng trường hợp gia đình hay bạn bè ghé đến, nên cô đã được sắp xếp cả mọi thứ trong này" chàng nói và đặt vali cô xuống ngay chân giường. "Nhưng nếu có cần thứ gì, đừng ngần ngại hỏi nhé"
"Cảm ơn, nó thật đáng yêu"Terri đặt túi xách xuống giường và kéo khóa ra, bình phẩm
"Thật đáng xấu hổ về việc bạn của Kate bị toilet rơi trúng. Thật là một tai nạn kì cục. Và lúc này là tệ nhất cho chuyện đó"
Bastien biết cô đang nghĩ rằng giờ không hoàn toàn không có lí do gì để ở đây làm gánh nặng cho chàng, nhưng lời nói của cô cũng làm chàng nhận ra rằng trong khi chàng đưa Terri đi khỏi móng vuốt củaVincent, chàng đã để đồng nghiệp của Kate lại chắc chắn trong đó. Một mình. "Cô ấy sẽ biết ơn vì sự có mặt của cô ở đây lúc này hơn bao giờ hết" chàng đảm bảo với cô. "Thật ra, cô có thể thấy mình làm nhiều thứ hơn là cô định làm để chuẩn bị cho đám cưới"
Terri trông có chút vui vẻ lên với suy nghĩ đó. "Tôi đã không nghĩ về điều đó"
"Vâng. À, nó là sự thật. Kate sẽ biết ơn vì sự giúp đỡ của cô. Thật sự, cô còn có thể thấy tiếc vì cô đã đến. Cô ấy và Lucern nhặng xị cố gắng sắp xếp mọi thứ, và sửa chữa những vấn đề vào phút cuối. Giờ là lúc cô giải quyết nó. Cô và tôi"
"Ồ vâng, anh là phù rể" cô nhớ ra với nụ cười. Sau đó nói thêm, "Thật ra, Kate nói rằng mẹ anh rất được việc, vì thế tôi không dám quá chắc nếu cô ấy thật sự cần tôi. Nhưng tôi đã đặt vé máy bay, dù gì thì tôi cũng phải đến"
"Mẹ tôi luôn được việc như vậy," Bastien đồng ý. "Nhưng Lissianna có thai, và mẹ tôi gần đây khá bận giúp cô ấy chăm sóc thai và hơn nữa"
"Lissianna? Đó là em gái anh phải không?" Terri hỏi " Kate đã nhắc đến cô ấy"
"Vâng" Chàng ngần ngừ rồi thêm, "Kate không nói nhiều về cô với tôi. Hình như cô ấy chỉ nói với Lucern về cô, nhưng tôi không gặp anh ấy thường xuyên dạo này. Tôi đang nhảy đi nhảy về từ Canada và Châu Âu hầu hết 6 tháng gần đây, và chỉ chuyển đến New York mới đây" Chàng giải thích, vì thế cô không đổ lỗi cho Kate đã không nói với chàng về cô. "Tôi thấy cô không có nói giọng Anh nhiều. Cô không sinh ra ở đó. Cô chuyển đến nước Anh vì chồng cô ở đó, hay_"
"Tôi không kết hôn" Terri thanh thản nói
"Ồ" Bastien gật đầu, không thể dừng được nụ cười trải rộng trên môi. Chàng đã vui mừng vì cô không kết hôn, mặc dù chàng không chuẩn bị để kiểm tr.a tại sao quá thân mật như vậy "À. Dành thời gian để ổn định chổ của cô đi. Tôi sẽ gọi cô khi bà Houlihan hoàn thành việc_"
Chàng dừng nói khi có tiếng thét đột ngột vang lên từ phòng khách.