Chương 3: Kết thúc
Anh nhìn tôi chằm chằm đã lâu, tay của tôi không tự chủ được mà run rẩy, thì ra đợi tuyên án là một việc có thể dằn vặt người ta đến sống không bằng ch.ết.
Cuối cùng tôi cũng không thể đợi được đến lúc anh nói chuyện, trầm mặc là để giải quyết cho sự lúng túng, anh không nói, nhưng tôi hiểu rồi.
Hai tay của tôi thả lỏng trên giường, linh hồn cũng đã bị quất rời ra, phảng phất như một cái xác không hồn, không có tư tưởng, không có linh hồn, ngay cả thống khổ đều quên là tư vị gì.
Anh cầm lấy một cái khăn tắm vây ở trên người, lại kéo qua một góc chăn khoát lên trên người tôi, sau đó xoay người đi toilet.
Nước mắt nóng bỏng rơi ở trên gối, tất cả khuất nhục cùng bất kham trong một buổi tối tôi đều nếm hết rồi, tôi biết đây là tôi tự làm tự chịu, không oán được bất kỳ kẻ nào.
Cũng không lâu lắm, anh bưng ly nước trà đi tới trước giường, thanh âm khàn khàn gợi cảm khác thường, “Đứng lên uống nước. ”
thì ra không phải là chuẩn bị tắm rời đi, mà là đi nấu nước uống cho tôi.
Nhìn thấy tôi không có phản ứng gì anh cũng không ép, đem cái ly bỏ trên tủ đầu giường, nhìn về phía tôi, hỏi một câu không rõ, “Thời gian em hành kinh giống như trước?”
Tôi chất phác gật đầu, anh hỏi tôi cái này làm gì?
Sau đó liền nghe anh nói, “Vậy hẳn bây giờ là giai đoạn nguy hiểm. ”
Trái tim của tôi chợt co rút đau đớn một hồi, nguyên lai là sợ tôi mang thai quấn quít lấy anh sao, thì ra chúng tôi cũng thay đổi, tôi trở nên càng yêu anh, mà anh thay đổi thành thực tế hơn.
không đợi tôi mở miệng, anh còn nói, “Như vậy tỷ lệ mang thai hẳn là khá lớn.”
anh vỗ vỗ vị trí bụng của tôi cách tấm chăn, “Anh cố gắng như vậy, cái bụng của em cũng nên cạnh tranh một chút”
Cả người tôi đều bối rối, trừng lớn đôi mắt với anh, rốt cuộc anh có ý gì?
Hai cánh tay anh vòng qua bên người của tôi, chậm rãi áp xuống hướng tôi, “Điền Mật, em qua năm liền ba mươi đi? Sinh con sớm một chút đối với em cũng tốt, anh cũng không hy vọng về sau em tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai, bạn học của nó đều gọi em là bà.”
Tôi không khống chế được, không biết tâm tình là cảm động hay là hưng phấn hay là tức giận, giương nanh múa vuốt đánh anh.
Tôi biết anh vẫn yêu tôi, vẫn luôn yêu.
rốt cuộc tôi có thể lớn tiếng khóc, bởi vì người đàn ông trước mắt này anh vẫn luôn ở bên tôi, tôi khóc, bởi vì oan ức, có người đau lòng cho tôi.
Anh không phải là người biết an ủi, hơn nữa ngày chỉ nói một câu, “Đừng khóc, người đó là em rồi, nên vui vẻ mới là đúng. ”
tôi một hồi khóc, một hồi cười, mười phần như một người điên.
“Lâm Mục, anh có hận em hay không?” cho nên sau khi gặp mặt anh làm bộ không biết tôi, lại cố ý lợi dụng con nít làm tôi giận dữ.
anh dùng ngón cái thay tôi lau khô nước mắt trên mặt, cười nhạt, “Cũng hận, sau lại chỉ có nhớ em.”
“Xin lỗi. ” tôi luôn thiếu anh câu đó.
“Điền Mật, hai chúng ta không có người nào có lỗi với người nào. Lúc đó chúng ta đều nhỏ, ai cũng không gánh nổi tương lai của người khác. Để cho em không ra nước ngoài, cũng không có khả năng, bởi vì cha mẹ của em ở nơi đó. Mà để cho anh cùng ra nước ngoài với em, như vậy càng không thể, anh không có quen sống ở nơi tư bản, cuối cùng chúng ta vẫn chia tay như cũ. ”
mười năm sau anh rốt cuộc cũng nguyện ý nói thật với tôi rồi.
mười năm trước, khi chúng tôi tốt nghiệp cấp ba, cũng mới mười chín tuổi, chỉ có yêu thì không đủ, không đủ để chống đỡ chúng tôi đi đến cuối cùng, hiện thực quá mức tàn nhẫn.
ở New York, tôi có ba mẹ, có một gia đình. Nếu như anh đi theo, ngoại trừ tôi ra anh không có gì cả.
ngay cả tiếng anh còn nói không thuận, thành tích kém rối tinh rối mù, thực tế nhất là gia đình của anh không có điều kiện không có cách nào gánh vác tiền học phí cho anh đi du học Mỹ, không thể làm visa.
Nhưng khi đó tôi còn trẻ tuổi, luôn cảm thấy yêu nhau là phải sớm chiều ở bên nhau, cho nên tình yêu không chính chắn cứ như vậy bị khoảng cách đánh bại.
Lúc chia tay rất đơn giản, “Lâm Mục, chúng ta chia tay thôi!” chỉ có bảy chữ.
lúc đó anh liền cúp điện thoại.
tôi không phải chưa từng hối hận, mấy tháng sau tôi không có cam lòng mà gọi số của anh, không nghĩ tới so với tôi lúc chia tay anh tuyệt tình hơn, “Điền Mật, về sau đừng tìm đến tôi nữa!”
Vì vậy tình cảm sáu năm cứ như vậy bị chặt đứt triệt để. Ngón tay cái của anh vuốt ve miêu tả khuôn mặt của tôi, “Điền Mật, còn nhớ rõ năm đó em gọi điện thoại cho anh, anh nói câu kia không?” đương nhiên nhớ kỹ, tôi còn vừa mới nhớ lại, đời này sẽ không quên, một người đàn ông nhỏ mọn, tôi nói chia tay, anh đã tuyệt tình.
tôi nói, “Quên không được. ”
“Kỳ thực còn có nửa câu anh không có nói ra.”
“Nói đi, em nghe. Cái này có tính là lời chia tay dài nhất không nhỉ”
anh bật cười, “Anh muốn nói cho em biết là, về sau không cần tới tìm anh, chờ đấy anh đi tìm em.”
Hôm nay tôi bị sao, nước mắt không ngừng được, khóc hoài không dứt.
“Trước đây sau khi cùng em chia tay, anh cũng không cảm thấy có cái gì to tát, không phải chỉ là một người bạn gái sao, tới chỗ nào mà tìm không được. Cho nên lên đại học, anh tìm một hoa khôi của ngành để hẹn hò, một tháng sau chia tay. Sau lại nói chuyện với hoa khôi học viện anh ngữ, đại khái cùng chung một chỗ hai tháng! Sau lại chia tay.”
anh dời ánh mắt đến nơi khác, bắt đầu trầm mặc, hồi lâu sau nhìn về phía tôi, “Có thể các cô ấy đều không phải là em, anh cũng tìm không được người bạn gái giống như em.”
anh gõ gõ đầu của tôi, biểu tình câm hận, “Em nói xem em có cái gì tốt, có đôi khi một ngày vứt sách giáo khoa trên bàn của anh xuống hai lần, mất hứng còn xé sách bài tập của anh, anh dùng băng dán sách, nói lại em hai câu, em còn mất hứng, trực tiếp dùng móng vuốt của em cào nát cánh tay anh”
tôi đem mặt vùi vào vai anh, thì ra anh đều nhớ, so với tôi nhớ còn rõ ràng hơn.
“Nhưng mà Điền Mật, anh cũng không tìm được một người con gái xấu tính như em được nữa ”
cho nên tôi là độc nhất vô nhị.
“Vậy tại sao anh muốn chờ tới bây giờ mới đi tìm em? Sẽ không sợ em chạy theo người đàn ông khác? ” tim của anh thật là dũng cảm, vẫn là chắc chắn cả đời tôi liền không phải anh không lấy chồng?
“Anh có mật thám.” anh đắc ý nói.
tôi giật mình một cái, “Là Chu Giai?”
anh nở nụ cười xấu xa.
Thật là, tôi nói vì sao mấy năm nay Chu Giai tựa như theo sau tôi, vẫn giữ liên lạc với tôi. Sau đó mỗi lần Chu Giai đi công tác New York, đều hẹn tôi uống café. Hầu như mỗi tháng Chu Giai đến một hai lần, cuối cùng trở thành bạn thân nhất của tôi.
“Thành thật khai báo, anh cho anh ấy bao nhiêu tiền trà nước?”
“Cho phép anh ta du lịch bằng công quĩ, anh ta kiếm được mối tốt hơn ah?”
tôi sửng sốt, có ý gì?
“Chu Giai là làm việc dưới tay anh?” Ngày hôm qua đến tiệm đậu rang, sao không thấy anh ấy? Chẳng lẽ anh ấy nghỉ đông?
“Đúng, mà cũng không phải. Công ty là anh và anh ấy cùng hai người bạn nữa thành lập, cổ phần của anh ấy không có nhiều bằng anh, chỉ số IQ cũng không bằng anh, cho nên nghe anh sai phái. ”
nhưng mà cho tới bây giờ tôi cũng không biết Chu Giai mở công ty, anh ta nói anh làm muốn học tập kinh doanh cho nên bình thường đi New York, “Các anh mở là công ty gì?”
anh không trả lời mà hỏi lại, “Trước đây anh yêu nhất cái gì?”
tôi không chút nghĩ ngợi, “Em”
anh phì cười, “Khiêm tốn một chút không được sao? Anh nói anh mê chơi cái gì?”
Cái đó còn phải nói, đương nhiên là võng du, cuối tuần chúng tôi đều là ở quán Internet, khi đó tiền tiêu vặt tôi đều dùng để mua trang bị trong trò chơi, “Võng du. ”
“Điền mật, sở thích của anh cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, em và võng du.”
Chảy mồ hôi, tôi còn thành thứ anh yêu thích, bất quá nghe cũng không tệ,
“Cho nên, các anh làm về game online?””
anh mỉm cười gật đầu, “Về sau em chơi game không cần tốn tiền, anh đưa em trang bị, tất cả trò chơi mới đều cho em chơi trước, em chơi xong mới beta’’
“Cho nên mỗi lần Chu Giai giới thiệu trò chơi mới với em, đều là game của các anh?”
“Ừm. Có thoả mãn? ”
“Anh thật đúng là hư, để cho em chơi game, em không có thời gian đi tìm đàn ông hẹn hò.”
“Cái anh muốn chính là cái hiệu quả này”
tôi không hiểu hỏi, “Vì sao không tới sớm hơn một chút tìm em?”
“Lần đầu mới vừa sáng lập công ty, không có nhiều tiền đi du lịch, mọi chuyện đều cần anh tính toán, hơn nữa hai năm trước công ty cũng không có tiền gì. Hơn nữa, làm game online, trong mắt nhiều người lớn là công việc không ra gì, anh sợ cha mẹ em không tiếp nhận anh, anh sợ em vì người nhà lần nữa rời bỏ anh, cho nên anh một mực nỗ lực để thay đổi tốt hơn, mấy tháng trước, công ty rốt cuộc được đưa ra thị trường, anh đã tiết lộ hết chân tướng việc Chu Giai đi theo em rồi.”
Lệ rơi đầy mặt tôi, “Lâm Mục, nếu như anh bán đậu phộng rang, em cũng không ghét bỏ anh. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cùng anh bình thản sống qua ngày, mới là điều em muốn nhất.”
“Nhưng là anh luyến tiếc nha, luôn muốn cho em thứ tốt nhất. Bất quá làm ở tiệm đậu rang, về sau em ăn hạt dưa không cần tốn tiền. ”
“Ngày hôm qua, thằng nhóc anh kêu con là ai?” trong lòng tôi rốt cuộc cũng có chút vướng mắc.
“Con của chị anh”
“Vậy vì sao anh kêu con của anh? Mấu chốt là thằng bé còn sảng khoái trả lời.”
“Không thể trả lời, đây là ước định giữa đàn ông chúng tôi”
cắt, anh có muốn nói chưa nhất định là tôi thích nghe đâu.
“Tối mai đi qua nhà của anh ăn bữa cơm đoàn viên, anh nói cha mẹ tối nay vào thành phố đón em.”
Tôi ôm chặt lấy anh, một câu đều không nói được. Một đêm này, chúng tôi cũng không ngủ, cứ như vậy ôm nhau nói chuyện phiếm, nói về những chuyện chúng tôi bỏ qua mấy năm nay, trò chuyện về anh mấy năm nay mà tôi không biết. Tôi may mắn chính mình không hề từ bỏ, anh tốt như vậy, đáng giá cho tôi đợi.
Ngày thứ hai, tôi ngủ đến hai giờ chiều mới rời giường. Sau khi tỉnh lại, anh đã đem tất cả hành lý của tôi sửa sang xong bỏ vào trong va ly. Những thứ tôi bày trên sàn nhà, đều là ký ức thanh xuân của chúng tôi, hẳn là anh đều thấy được!.
“Rời giường, chúng ta về nhà. ”
tôi sửng sốt vài giây mới phản ứng được, “Trở về nhà anh?” nhưng mà tôi còn không có chuẩn bị tâm lý thật tốt, con dâu xấu phải gặp mẹ chồng rồi?
“Trở về nhà em. ”
“Có ý gì?”
“Đến rồi chẳng phải em sẽ biết.”
sau một tiếng, tôi lại nhớ tới nhà của tôi ở chỗ tiểu khu kia. Hồi đó là tiểu khu nhưng bây giờ là khu nhà tốt nhất trong thị trấn, nhà tôi ở là biệt thự.
lần nữa đứng tại cửa biệt thự, muôn vàn cảm xúc, bây giờ người vẫn còn vật không còn, anh vẫn còn ở đây, nhưng là gia đình đã thay đổi.
trong biệt thự, một dì hơn 50 tuổi đi ra, ăn mặc giản dị, tôi lễ phép gật đầu chào dì.
khuôn mặt dì tươi cười đón chào, “Lâm Mục, tới rồi ah, đây chính là Điền Mật sao!?”
Lâm Mục giới thiệu cho tôi, “Đây là dì bà con xa với anh, về hưu không có chuyện làm, ở nơi này nấu cơm, dọn dẹp cho anh.”
“Chào dì.” Bây giờ tôi mới phản ứng được, thì ra căn nhà này là được Lâm Mục mua lại. Đây chính là anh cho tôi.
lúc này, nếu như là đem toàn thế giới đều mang đến trước mặt tôi, cũng không bằng căn nhà trân quý này, nơi này có ký ức thanh xuân tốt đẹp nhất của tôi, có quá nhiều lần đầu tiên của tôi và Lâm Mục.
vào phòng trong, tất cả bố trí vẫn là giống như trước, ngay cả màu sắc cùng kiểu dáng ghế sa lon như chưa từng thay đổi, nhưng nhìn qua chính là đồ mới.
anh từ phía sau lưng ôm lấy tôi, “hai năm trước anh mua lại, sửa chữa một chút, dựa vào trí nhớ của anh để làm, có phải giống như trước không?”
“Đã nhiều năm như vậy, anh còn nhớ kỹ dáng của ghế salon?”
anh dựa sát vào bên tai của tôi, “Hồi ức tốt đẹp như vậy, làm sao anh quên được?” tôi có cảm giác lỗ tai nóng hừng hực.
Lần nghỉ hè lúc chúng tôi tốt nghiệp cấp ba, khi đó ba mẹ đã sớm đi New York rồi, toàn bộ ngày nghỉ trong nhà chỉ còn lại tôi và bảo mẫu, thỏa thuận giữa tôi và bảo mẫu, tôi cho bảo mẫu nghỉ ngơi, bà sẽ giữ bí mật.
cho nên thời gian đúng hai tháng, chúng tôi đều ở chung chỗ này. Bọn tôi mới nếm thử trái cấm của tình yêu, tựa như hai đứa trẻ, làm gì cũng luyến tiếc phải xa nhau.
Căn phòng ngủ trên lầu nguyên gốc là thuộc về tôi, bên trong trưng bày thật nhiều đồ vật của anh, như là cái đầu lâu ở cửa hàng đồ cỗ, hay là ảnh lưu niệm lúc tôi mười chín tuổi chụp ở trong sân trường.
“Anh ở chỗ này?”
“ừ, mỗi tháng anh đều từ Bắc Kinh trở về đây thăm ba mẹ, mỗi lần đều là ở chỗ này. ”
tôi nhắc nhở anh, “Đem hành lý của em lấy ra đi!” mặc dù bên trong không có thứ tôi có thể sử dụng, nhưng để lại nơi này còn yên tâm hơn một chút.
“Em không cần tất cả mọi thứ trong va ly, anh sẽ thay em giữ gìn, yên tâm, bỏ chỗ anh không lạc được, năm mươi năm sau anh sẽ trả lại cho em.”
Như vậy, tạm biệt, quá khứ của tôi. Các bạn ở nơi này cùng Lâm tiên sinh sẽ không bị ủy khuất.
anh nâng gương mặt của tôi lên, “Quá khứ của em anh nhận, tương lai của em anh gánh chịu.”
giờ khắc này, tôi không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt tất cả sự cảm động của tôi, tự tay tôi ôm anh một cái, cảm ơn người đàn ông này vẫn yêu tôi như lúc ban đầu.
HOÀN
Mình thích truyện này vì mọi chuyện giải quyết rất rõ ràng. Truyện ngắn mà mạch lạc và chi tiết như vậy, đọc đỡ bị hụt hẫn. Đọc xong cũng không muốn truyện viết dài hơn vì đã đủ ngọt đến ngấy. Hy vọng mọi người sẽ thích!