Chương 5: Bắt đầu học được
Bộ phim đầu tiên của một diễn viên thường vô cùng quan trọng, có đôi khi bộ đầu tiên hot, sau đó nhận được lời mời không ngừng. Đương nhiên, đại bộ phận diễn viên không có vận khí tốt như vậy, đóng một bộ phim liền trực tiếp gặp may. Càng nhiều diễn viên lựa chọn đi con đường là đóng thêm nhiều phim, bất kể là vai chính, vai phụ hay vai quần chúng, thậm chí là vai phản diện. Bởi vì phải biết rằng, chỉ cần một bộ phim hot, vậy coi như thành công rồi, con đường về sau sẽ dễ đi hơn nhiều. Chỉ là, trong giới giải trí cũng có rất nhiều diễn viên đi diễn cả đời nhưng mãi mãi chỉ diễn vai phụ, thậm chí rất nhiều khán giả còn không biết họ là diễn viên.
Lúc trước Nghê Vân Huyên cũng tiếp nhận rất nhiều chương trình học do công ty sắp xếp, hiện tại phải chờ công ty phân vai diễn cho cô. Mà Lương Bích thì hi vọng Nghê Vân Huyên lựa khéo chọn kĩ một bộ phim, tốt nhất là cô có thể dựa vào bộ phim này mà nổi tiếng. Một khi diễn viên đã nổi tiếng, chính là chờ kịch bản đưa đến cửa, mà không phải mỏi mắt mong chờ sự sắp xếp, hơn nữa sau khi diễn viên mất đi một cơ hội, công ty rất khó muốn đầu tư vào diễn viên này nữa, cho nên bộ phim đẩu tiên của diễn viên nhất định không được quá gây thất vọng.
Lương Bích lôi kéo Nghê Vân Huyên đến tiệc rượu của công ty, tất cả nghệ sĩ đều tham dự tiệc rượu này. Đương nhiên, đây không phải là công ty cứng nhắc yêu cầu mọi người phải đến, nhưng phàm là những người nhanh nhạy đều biết không thể bỏ qua cơ hội này.
Tiệc rượu này là Kỷ Thiệu Quân tổ chức riêng cho Mạnh Tư Nghiên, mà Mạnh Tư Nghiên cũng là ngoại lệ duy nhất trong công ty. Cô không nhận phim truyền hình hay phim điện ảnh, mỗi ngày cô đều từ chối một bộ kịch bản, mà lý do cô đưa ra là cô không thích bị mệt. Mạnh Tư Nghiên chỉ nhận mấy hoạt động thương mại, đi catwalk, làm người phát ngôn cho các nhãn hàng quảng cáo, đó là toàn bộ công việc của cô. Cho dù người khác có hâm mộ hay ghen tị cũng vô dụng, danh tiếng của Mạnh Tư Nghiên trong giới nghệ sĩ luôn ở top đầu, mà Kỷ Thiệu Quân cũng lăng xê cô hết mức đem hợp đồng quảng cáo nữ trang về cho cô. Cho nên, ở sau lưng người khác thường nói Mạnh Tư Nghiên chẳng qua là ham chơi mà thôi, Kỷ Thiệu Quân nhiều tiền như vậy, sao có thể không nuôi nổi cô, chính là cô thích chơi, Kỷ Thiệu Quân liền cùng cô chơi.
Đây là lần đầu tiên Nghê Vân Huyên nhìn thấy cô gái làm mê đảo Kỷ Thiệu Quân, không thể không thừa nhận, Mạnh Tư Nghiên là một cô gái xinh đẹp đủ để phái nữ cũng phải rung động. Hơn nữa, Mạnh Tư Nghiên từ trên xuống dưới dường như không tìm ra được một khuyết điểm nào, bất kể là dáng người hay ngoại hình đều có thể đạt điểm tuyệt đối.
Lương Bích lôi kéo Nghê Vân Huyên: “Đừng gần Mạnh Tư Nghiên quá, cô ấy không thích những người nổi bật, nhất là những người xinh đẹp.”
Nghe đồn Mạnh Tư Nghiên từng trực tiếp chỉnh cho hai nghệ sĩ muốn câu dẫn Kỷ Thiệu Quân vĩnh viễn không xuất hiện nữa, mà Kỷ Thiệu Quân vẫn như trước để tùy cô chơi đùa.
Nghe xong lời Lương Bích, Nghê Vân Huyên tự giác đi vào một góc.
Cho đến khi, tiệc rượu lại trở nên náo nhiệt.
Nghê Vân Huyên nhìn qua, thì ra là Lục Tử Chiếu cũng tham dự tiệc rượu này. Lương Bích nháy mắt với Nghê Vân Huyên, Nghê Vân Huyên cầm một ly rượu đi về phía Lục Tử Chiếu: “Lục tổng, đã lâu không gặp.”
Lục Tử Chiếu thản nhiên quét mắt nhìn Nghê Vân Huyên, lịch sự nâng ly chạm vào ly của cô: “Nghê tiểu thư gần đây tốt không?”
“Cũng không tệ lắm.” Nghê Vân Huyên cố gắng làm bản thân không bối rối trước sự trấn định của anh.
Lục Tử Chiếu vừa mới chuẩn bị mở miệng, Kỷ Thiệu Quân kéo Mạnh Tư Nghiên đã đi tới, vỗ bả vai Lục Tử Chiếu: “Sao rảnh rỗi đến đây? Anh nhớ rõ cậu không thích tham dự tiệc rượu thế này, trước kia dù một lần cũng chưa từng mời cậu đến được.”
“Vừa mới giành được một mảnh đất, tâm tình không tồi, đến uống rượu miễn phí cho vui.” Lục Tử Chiếu hời hợt nhìn Kỷ Thiệu Quân.
Sắc mặt Kỷ Thiệu Quân hơi trầm xuống: “Nghĩa là kiếm được không ít?” Kỷ Thiệu Quân uống hết ly rượu: “Vẫn là đầu tư cho anh trai một hai bộ phim đi!”
Mạnh Tư Nghiên đứng một bên nở nụ cười, mảnh đất Lục Tử Chiếu đoạt được trong tay Kỷ Thiệu Quân kia sao có thể dựa vào một hai bộ phim bù lại được tổn thất. Kỷ Thiệu Quân rõ ràng không hài lòng với nụ cười của Mạnh Tư Nghiên: “Đi đi, lấy cho anh một ly rượu.”
Mạnh Tư Nghiên nhìn Kỷ Thiệu Quân một cái, tặng anh một nụ cười mê người: “Muốn uống, tự mình lấy.” Nói xong cô liền rời đi.
Kỷ Thiệu Quân lắc đầu, nhìn thoáng qua Nghê Vân Huyên đứng bên cạnh: “Nghê tiểu thư nên đặt nhiều tâm tư vào kịch bản, không nên phụ sự chờ mong của công ty với cô.”
“Đương nhiên rồi, Vân Huyên sẽ cố gắng.” Nghê Vân Huyên thuận tay đưa cho Kỷ Thiệu Quân một ly rượu đầy.
Kỷ Thiệu Quân nhíu mày, nhìn thoáng qua Lục Tử Chiếu: “Anh nói này em trai, đầu tư cho anh một bộ phim truyền hình đi, hiện tại công ty muốn làm một bộ phim, nhưng vốn còn chưa tới.” Anh ta một phen kéo Nghê Vân Huyên qua: “Nếu cậu đầu tư, vai nữ chính trong bộ phim đó nhất định sẽ để Nghê tiểu thư tới thử. Với điều kiện của Nghê tiểu thư, chắc chắn sẽ lấy được vai diễn đó. Nếu không, vốn không đến, Nghê tiểu thư cũng chỉ có thể quanh quẩn với vài vai diễn hạng hai hạng ba thôi.”
Lục Tử Chiếu thản nhiên nhìn thoáng qua Kỷ Thiệu Quân: “Chuyện này, có liên quan đến em sao?”
Kỷ Thiệu Quân cười nhìn Lục Tử Chiếu: “Không liên quan.” Sau đó liền nghênh ngang rời đi.
Nghê Vân Huyên thầm suy nghĩ, Kỷ Thiệu Quân kia nói rõ ràng là nếu Lục Tử Chiếu không chịu đầu tư, vậy con đường trở thành ngôi sao của cô không thể nào thuận lợi.
Mà Lục Tử Chiếu híp mắt nhìn Kỷ Thiệu Quân đi về phía Mạnh Tư Nghiên, cái tên Kỷ Thiệu Quân này tính cách kỳ thật có chút cố chấp, ví dụ, trong một số chuyện, anh ta không đạt được mục đích thì quyết không bỏ cuộc.
Trong lòng Nghê Vân Huyên tuy căng thẳng, nhưng trên mặt lại thoải mái như cũ: “Lục tổng xông pha gió bụi lại gấp gáp trở về, nói vậy không phải chỉ vì uống vài ly rượu chứ?”
“Vậy Nghê tiểu thư nghĩ sao?”
Vẫn dáng vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình như trước, lòng Nghê Vân Huyên trầm trầm, quả nhiên Lương Bích nói đúng, cho dù bị thương tổn, chẳng qua cũng chỉ là bản thân mình mà thôi, đối phương tuyệt đối không có gì áy náy, có khi còn không nhớ đã từng có chuyện như vậy phát sinh nữa.
“Hiện tại công nghiệp xây dựng trở nên bão hòa, cạnh tranh trong công nghiệp trang sức cũng tương đối lớn, ngược lại công nghiệp điện ảnh lại có không gian, tôi nghĩ người thông minh như Lục tổng, hẳn là sẽ không bỏ qua không gian này.” Ngữ khí Nghê Vân Huyên hờ hững, khóe miệng cô mỉm cười, dáng vẻ này cô đã tập luyện trước gương rất nhiều lần, vừa đúng thể hiện được ngũ quan dịu dàng của cô.
“Ngộ nhỡ tôi lại thích đi ngược lại con đường đó thì sao? Người khác nghĩ rằng có lợi thì tôi sẽ cố tình không thích động vào.” Anh nhíu mày, dường như hết sức thưởng thức vẻ mặt rối rắm của cô giờ phút này.
Nghê Vân Huyên nắm chặt ly rượu, mắt vẫn nhìn Lục Tử Chiếu, chỉ là ý cười không còn: “Vậy có thể nói cho tôi biết được không, Lục tổng còn thích cái gì?”
“Tôi còn thích?” Anh ngưng tiếng nói, tay cầm lấy tay cô, vết bầm tím trên tay cô đã biến mất, âm thanh của anh thoáng trầm thấp: “Nghê tiểu thư thật sự là vết sẹo lành lại liền quên đau rồi.”
Nghê Vân Huyên trực tiếp đối mặt với anh: “Không phải đã quên đau, mà là nếu đã đau, vậy dù sao cũng phải ăn chút đường để bù lại cho mình một chút chứ?”
“Không sợ mất nhiều hơn được?”
“Đối với một người chẳng có gì mà nói, chỉ có được không có mất.”
Lục Tử Chiếu nhìn chằm chằm gương mặt Nghê Vân Huyên, cuối cùng rốt cuộc nở nụ cười, anh lấy tay sờ sờ mặt Nghê Vân Huyên: “Em thực sự nên cảm ơn vì em đã có gương mặt này, thực sự.”
Khi Nghê Vân Huyên còn chưa kịp phản ứng, Lục Tử Chiếu đã từ bên người cô rời đi, đến chỗ Kỷ Thiệu Quân.
Cô ổn định lại tâm trạng của mình, kỳ thật vừa rồi cô thực sự sợ hãi; giống như hôm đó, cô nhìn thấy ánh mắt của anh, giống như từ trong đó đọc được suy nghĩ muốn hủy diệt tất cả. Tay cầm ly rượu của cô đã toát đầy mồ hôi. Sau đó, cô không khỏi thở một hơi thật dài. Mẹ hay nói lá gan của cô rất nhỏ, thấy gián sẽ hét chói tai, thấy rắn sẽ bị dọa đến ngất xỉu, thấy ánh mắt dữ tợn của người khác sẽ muốn trốn; cô muốn nói với mẹ: con đã vượt qua từng bước một rồi.
Bắt đầu học được chính là, phải đối mặt, ít nhất không còn muốn trốn tránh nữa.