Chương 7: Tôi cho rằng cô ấy là em

Nghê Vân Huyên cũng biết đến không ít màn đối thoại trong cái vòng luẩn quẩn này, mang theo chút thăm dò và ám chỉ, chỉ cần một ánh mắt, song phương liền ăn nhịp với nhau. Đương nhiên, làm nhà đầu tư kỳ thật có thêm không ít ưu đãi, tỷ như vừa có thể kiếm tiền, lại vừa có thể lợi dụng thân phận của mình để hưởng thụ một phen. Những ngôi sao nữ tiến vào giới giải trí mà nổi tiếng ngoại trừ một số ít dựa vào các yếu tố khác, phần lớn vẫn là dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp. Vẻ ngoài như vậy lại là loại khó có thể thấy trong cuộc sống, có thể nói là người hiếm trong người. Khán giả gửi gắm giấc mộng mình không thể thực hiện được lên người ngôi sao, sau đó trở thành fan hâm mộ trung thành của ngôi sao đó. Nữ nghệ sĩ như vậy bình thường đều mang theo chút kiêu hãnh, chắc hẳn người được fan yêu mến đến mức kiêu hãnh cũng sẽ làm vài nhà đầu tư động tâm, có ham muốn chinh phục trước nay chưa từng có.


Nhưng mà, theo Lương Bích thấy, nghệ sĩ thực sự có thể hấp dẫn nhà đầu tư không phải nhờ khuôn mặt đẹp, cũng không phải do diễn xuất hay niềm kiêu hãnh, mà là sự đơn thuần khi mới tiến vào giới giải trí, điểm này là đáng quý nhất. Sau đó bị những người đàn ông ấy dùng quy tắc trong cái vòng luẩn quẩn này thuần hóa, chẳng còn đơn thuần nữa, lại có thể hiểu được phương thức sinh tồn tốt nhất trong cái vòng này. Con người, luôn bị thương rồi mới hiểu được phải bảo vệ mình.


Lương Bích nhìn Nghê Vân Huyên, phảng phất hiện lên hình ảnh cô đang học hỏi để trải qua quá trình thay da đổi thịt.


Nghê Vân Huyên quả thật vì dăm ba lời của Lục Tử Chiếu mà còn nghĩ đông nghĩ tây, cô sẽ đoán ẩn ý sâu xa trong lời anh nói, sẽ đoán xem lần này anh đầu tư có phải vì cô hay không. Rõ ràng, lần trước anh đã từ chối việc mở rộng phạm vi hoạt động vào lĩnh vực điện ảnh, lại xoay người liền thay đổi chủ ý, vậy mà để cô trở thành nữ chính. Đãi ngộ thế này là vô cùng hậu hĩnh, hiện tại ánh mắt mấy cô gái vào công ty cùng lúc với cô nhìn cô đã thay đổi, nói chuyện hay làm việc với cô cũng cẩn thận hơn, tựa hồ Nghê Vân Huyên cô thật sự có người chống lưng.


Nghê Vân Huyên chuẩn bị xong, liền cùng Lương Bích đến phim trường.
“Em đừng căng thẳng.” Lương Bích vỗ vỗ bả vai cô trấn an.
Nghê Vân Huyên gật gật đầu: “Trong căng thẳng mang theo chút vui sướng.”
“Phải hăng hái hơn nữa.”


Kỳ thật đối với vai diễn này Lương Bích khá chắc chắn, vai diễn này không đòi hỏi quá nhiều kĩ năng diễn xuất, cần hơn chính là giúp khán giả có thể cảm nhận được tình yêu của Thẩm Thiển Y, sau đó thăng hoa vô hạn tình yêu đó. Hơn nữa, Thẩm Thiển Y rõ ràng là một mỹ nhân lạnh, cho nên về điểm này, Nghê Vân Huyên hẳn là có thể làm được.


available on google playdownload on app store


Nghê Vân Huyên tới phim trường, chào hỏi với đạo diễn xong, liền bị đưa đến phòng hóa trang, bởi vì là đây phim hiện đại nên việc hóa trang cũng không tốn quá nhiều thời gian. Nhưng cảnh thứ nhất yêu cầu Nghê Vân Huyên mặc đồng phục học sinh, lấy hình tượng tươi trẻ và trong sáng xuất hiện. Nghê Vân Huyên mặc đồng phục vào, cũng không có vẻ không thích hợp, thậm chí thật sự có dáng vẻ của một thiếu nữ mười mấy tuổi. Nét thanh thuần động lòng người trong đôi mắt cũng không cần phô bày, cô đứng ở đó cũng đủ để người ta tự mình suy nghĩ được cô là một cô gái như thế nào.


Cảnh thứ nhất, Thẩm Thiển Y đứng ở cổng trường đợi Lạc Tử Thịnh, bởi vì cô muốn thổ lộ với anh, nói cho anh biết cô vẫn luôn thích anh, vẫn luôn không coi anh là anh trai. Từ khoảnh khắc anh xuất hiện, ánh mắt cô liền không thể dời khỏi anh, cô biết bản thân mình hèn mọn, thậm chí cô cũng ghét sự hèn mọn của mình.


Nghê Vân Huyên mặc đồng phục học sinh, lặng im đứng ở vị trí mà đạo diễn yêu cầu. Đạo diễn Hoàng đi qua: “Khi Lạc Tử Thịnh và Hạ Tư Linh xuất hiện, ánh mắt của cô phải nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp của họ, sau đó trên mặt phải xuất hiện nét bi thương, đơn giản như vậy, hiểu chưa?”


Nghê Vân Huyên gật gật đầu.


Đạo diễn hô một tiếng “action”, Thẩm Thiển Y đứng ở cổng trường, trên mặt cô vô cùng chờ mong, mang theo hơi thở thanh xuân của một thiếu nữ. Bởi vì căng thẳng, tay cô nhẹ run. Rốt cuộc, giờ tan học đã đến, cô càng trở nên căng thẳng hơn, đứng ở đó không ngừng nhìn quanh. Rồi, anh đi ra, cô nhìn thấy anh. Cô di chuyển bước chân, vừa mới định chạy lên, nụ cười nơi khóe miệng cô đã đông lại. Lạc Tử Thịnh ra rồi. Nhưng, đằng sau chiếc xe đạp của Lạc Tử Thịnh, Hạ Tư Linh đang ôm eo anh.


Họ đều không thấy, phía sau chiếc xe đang xa dần, Thẩm Thiển Y đứng ở đó, ánh mắt của cô di chuyển theo chiếc xe đạp của hai người. Cô không hề động, đứng tại chỗ, cô nhẹ nhàng cắn môi, cũng không khóc, lại làm người ta không đành lòng nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn này của cô.


Cuối cùng, ống kính quay cận mặt cô, cho thấy một đôi mắt trong veo mang theo chút sầu bi.


Một cảnh như vậy, kỳ thật Nghê Vân Huyên bị NG vài lần, bởi vì cô quá căng thẳng, tay vẫn run, ngay cả chân cũng không thể ngừng run. Một cảnh đơn giản, cảm xúc của cô vẫn không sao thích hợp, cũng may là rốt cuộc cũng quay xong. Đạo diễn Hoàng coi như tạm vừa lòng, bởi vì nhìn kết quả, anh ta không có đánh giá gì với diễn xuất của Nghê Vân Huyên, nhưng một nhân vật thế này, Nghê Vân Huyên diễn cũng tương đối thành công.


Bởi vì trong phim, Thẩm Thiển Y xuất hiện nhiều nhất với biểu hiện lãnh đạm thờ ơ, ngoài ra còn có nụ cười mỉm nhàn nhạt, hai biểu hiện này mà nói, cũng không quá khó.
Việc quay phim dừng vào giữa trưa, Lương Bích mua cho cô một hộp cơm: “Hiện tại cảm thấy như thế nào?”


“Đang tìm cảm giác trong vai diễn Thẩm Thiển Y này.” Cô ăn hai miếng cơm, sau đó để hộp xuống: “Lúc trước, sau khi em đọc truyện xong, liền cảm thấy Thẩm Thiển Y quá yếu đuối. Nhưng khi em tự mình tiến vào thế giới tâm hồn của Thẩm Thiển Y, thể nghiệm hỉ nộ ái ố của cô ấy, cảm giác so với khi mình là một người ngoài cuộc tựa hồ không giống nhau lắm. Cô ấy thích Lạc Tử Thịnh, rồi lại không dám nói, lúc có dũng khí nói thì lại thấy Lạc Tử Thịnh và Hạ Tư Linh ở bên nhau. Cô ấy một mực yên lặng thích Lạc Tử Thịnh, mang thai con của anh ta cũng không dám nói, muốn một mình chịu đựng nỗi đau đó. Vết thương của cô ấy ẩn sâu tận trong tim, không ai thấy, không ai đau lòng.”


Lương Bích cười cười: “Như vậy không tồi, học được phải nghiên cứu tâm lý nhân vật, vậy mới giúp em thể hiện cho tốt.”
“Nhưng mà, em cảm thấy vẫn có chỗ không ổn.”
“Hả?”


“Chị nói xem, Thẩm Thiển Y này thích Lạc Tử Thịnh như thế, vậy dù sao Lạc Tử Thịnh cũng phải có chỗ nào đó làm cô ấy rung động chứ? Nhưng em xem kịch bản, hình như không có biểu hiện này.”


“Đâu có nhiều tại sao như vậy.” Lương Bích lắc đầu: “Nhanh chuẩn bị đi kìa, sắp vào cảnh kế tiếp rồi.”


Bộ phim này quả thực chính là bộ phim mình nữ chính diễn, trọng điểm đều ở trên người Thẩm Thiển Y, còn Lạc Tử Thịnh liền giống như thứ nước sốt giúp hương vị thêm đậm đà vậy.


Cảnh thứ nhất vừa rồi chính là vài năm sau Thẩm Thiển Y ngồi trên giường mình nhớ lại, nhớ lại bản thân mình của năm đó, vì vậy thể hiện ra một tình yêu say đắm. Mà hiện tại, cô trở về cuộc sống thực tế, ánh mắt lạnh nhạt của cô đảo quanh căn phòng, nhìn tất cả mọi thứ, trong phòng có một con gấu bông rất lớn. Cô kìm lòng không được nở nụ cười, lúc này, anh trai cô Thẩm Thiển Vũ đi đến, bảo cô ra ngoài với anh ấy, Lạc Tử Thịnh đã trở về.


Thẩm Thiển Y rõ ràng hoảng loạn, lại lựa chọn từ chối. Cô không dám, cũng không nỡ, vào lúc này đến gặp chàng trai mà cô nhớ kĩ rất nhiều năm đó. Cô biết, anh nhất định vẫn ngọc thụ lâm phong giống như trước, cũng rõ ràng rằng tất nhiên anh sẽ có thêm nhiều mị lực hơn, nhưng cô thì sao? Hiện tại cô chẳng có gì cả, ngoại trừ cô có thể nói cô yêu anh, cô không có thứ gì để nắm giữ.


Thẩm Thiển Y một mực đợi trong phòng, từ lúc Thẩm Thiển Vũ ra khỏi nhà, cô vẫn ngồi trên giường chờ. Mãi cho đến khi anh trở về, mà cô chờ như vậy, chẳng qua chỉ là muốn biết tình hình hiện giờ của Lạc Tử Thịnh từ miệng Thẩm Thiển Vũ, nhưng cô lại không muốn biểu hiện quá mức rõ ràng. Nghe đến đoạn họ cùng nhau chuốc rượu Lạc Tử Thịnh, cô vẫn nhịn không được lo lắng hỏi, có phải họ cố tình chỉnh Lạc Tử Thịnh hay không. Mà Thẩm Thiển Vũ ném ra một trái bom khác, Lạc Tử Thịnh không bị chỉnh, bởi vì bên người anh còn có một Hạ Tư Linh. Bởi vậy, Thẩm Thiển Y mới hiểu được, thì ra họ vẫn luôn ở bên nhau, nhiều năm như vậy vẫn luôn ở bên nhau. Cô có vẻ càng thêm hèn mọn, bởi vì cô chưa từng ở bên cạnh anh, lúc anh đau lòng và khó chịu nhất, cũng không phải cô ở bên cạnh anh.


Những thứ này đều là cảnh diễn nội tâm, thông qua số chỉ trên đồng hồ để biểu thị thời gian chờ đợi của Thẩm Thiển Y, thông qua vẻ ngấm ngầm chịu đựng để thể hiện nội tâm đau đớn của cô.


Nghê Vân Huyên quay xong cảnh cuối cùng đã là ban đêm, cô xoa xoa bả vai. Cô là diễn viên bị đạo diễn nói nhiều nhất, có điều các diễn viên trong đoàn tương đối hòa nhã, đều tới động viên cô, thế này không có gì cả, bộ phim đầu tiên bị đạo diễn mắng là chuyện bình thường, không phải ai cũng là thiên tài, vừa mới diễn đã được đạo diễn khen.


Chỉ là lúc Nghê Vân Huyên đang chuẩn bị đi qua chỗ Lương Bích, cô phát hiện Lục Tử Chiếu vậy mà tới phim trường. Lương Bích cân nhắc một chút, chủ động rời đi. Nghê Vân Huyên hơi dừng bước chân, vẫn là đi về phía Lục Tử Chiếu: “Lục tổng, hiếm thấy rảnh rỗi như vậy.”


“Đi ngang qua, vào nhìn xem.”
Ý này là để cô đừng tự mình đa tình nữa?


Nghê Vân Huyên nghĩ đến lời Lương Bích nói, nếu không có Lục Tử Chiếu, căn bản cô không thể nhận được vai diễn Thẩm Thiển Y này. Mà nếu anh làm như thế, nói vậy cũng là muốn đạt được lợi ích. Lương Bích và Nghê Vân Huyên cũng từng đề cập đến đề tài này, nếu cô không muốn, cũng có thể cự tuyệt, điều kiện tiên quyết là có thể rời khỏi Lục Tử Chiếu, nhưng không được đắc tội với anh. Có thể giả bộ hồ đồ, dù sao người như họ cũng không đến mức không hiểu được ngầm ý trong đó. Nhưng nếu cô chọn rời đi, vậy con đường của cô liền không suôn sẻ.


Nghê Vân Huyên giả bộ nhìn thời gian trên di động: “Đã trễ thế này, không biết Lục tổng ăn cơm chưa…”
“Vừa lúc tôi đang đói.” Lục Tử Chiếu thản nhiên cười.
Nghê Vân Huyên cũng cười, sau đó vào xe Lục Tử Chiếu đã được mở cửa, cùng anh đi ăn cơm.


“Nghê tiểu thư muốn ăn gì?” Lục Tử Chiếu mở miệng trước.
“Bít tết.” Nghê Vân Huyên cũng không khách khí.
Ánh mắt Lục Tử Chiếu dạo qua một vòng trên mặt Nghê Vân Huyên: “Em thích ăn?”
“Chẳng lẽ Lục tổng không thích?”
“Em xác định em thích?”


“Xác định.” Nghê Vân Huyên cho Lục Tử Chiếu một biểu hiện nghiêm túc: “Thật sự xác định.”
“Vậy sao?”
“Chẳng lẽ Lục tổng cho rằng tôi không thích?”
“À, thì ra là tôi nhớ nhầm, có một người không thích, tôi cho rằng cô ấy là em.






Truyện liên quan