Chương 87: [lục xu] về “tâm chiếu bất huyên”
Hiện tại của sau này, đột nhiên cảm thấy ý nghĩa của bộ tiểu thuyết này với tôi rất to lớn. Nó được đăng vào ngày sinh nhật tôi, đại biểu cho kết quả sau một năm cày cấy của tôi, đại biểu cho một năm tôi đăng truyện, đại biểu cho dáng vẻ từng bước từng bước một đi tới đây của tôi. Tuy rằng tôi rõ ràng, bộ tiểu thuyết này vẫn còn có thiếu sót, cốt truyện mỏng, tình cảm không trôi chảy, thậm chí vẫn còn thiếu chút gì đó.
Thứ lỗi cho tôi, tôi nghĩ tôi vẫn thật sự rất yêu nó, cho dù nó có khuyết điểm, cho dù nó rất không vẹn toàn, rất không hoàn hảo.
Tôi đã từng đề cập đến rất nhiều lần, thậm chí bộ tiểu thuyết này có thể nói là bản ghi chép quá khứ của tôi, bản ghi chép một năm tôi đi tới đây như thế nào. Trong đó nhờ thân phận diễn viên của Nghê Vân Huyên, tôi đề cập tới các câu chuyện tôi đã từng viết:
Mà trong đó cũng nhắc tới ba bộ: <Ẩn số. Thiên Thành>,
<Ẩn số. Thiên Thành> là một câu chuyện cổ đại mà tôi đã nghĩ sườn truyện xong rồi, nhưng vẫn không thể hạ bút, bởi vì không biết nên miêu tả một câu chuyện cổ đại có cung đấu có yêu hận như thế nào, nó rất phức tạp, nói đến rất nhiều thứ; nhưng nó cũng rất đơn giản, chỉ là về tình yêu. Trong này có nói qua về tình tiết bộ đó, coi như là cốt truyện thô, rốt cuộc cũng cho nó được nhìn thấy ánh mặt trời, cũng hiểu rõ được một tâm sự của tôi.
Về câu chuyện
Còn câu chuyện
Nói nhiều thế này, giống như lải nhải vậy.
Thở dài.
Bộ tiểu thuyết
Đồng thời, bộ tiểu thuyết này cũng là sự khích lệ của tôi đối với bản thân mình, khích lệ đối với bổn phận của mình.
Tôi là một tác giả, nhiệm vụ của tôi chính là viết ra những câu chuyện hay, đem đến sự cảm động, sự kinh ngạc và niềm vui cho những độc giả yêu mến tôi.
Tôi sẽ kiên trì, cảm ơn những người vẫn luôn ủng hộ tôi.
~ HẾT ~