Chương 5: Bị lừa
Editor: Linh Đang
Thời gian sau đó Nguyễn Hâm Kiều đều rảnh rỗi, làm ổ ở nhà nghỉ ngơi, chuyện quan trọng nhất là mỗi ngày bồi ba ra ngoài tản bộ, giám sát ông chơi những trò chơi nhỏ bổ ích.
Người đại diện gửi cho cô kịch bản của phim lời của yêu vật, Nguyễn Hâm Kiều nhìn mấy lần, suy nghĩ về tính cách từ nhỏ của nhân vật nữ số 2—— đó là một thiên kim nhà giàu, từ nhỏ bị người nhà làm hư, tính cách có chút điêu ngoa, có mối tình thắm thiết với nhân vật nam chính là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên; tác dụng chủ yếu ở trong phim chính là làm khó dễ nữ nhân vật chính, thiết kế những chướng ngại cản trở tình yêu của hai nhân vật chính.
Tính cách nhân vật cũng không phức tạp, vẫn rất dễ dàng nắm chắc.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Nguyễn Hâm Kiều nhờ ba diễn cùng mình.
Nhưng độ phối hợp của ba rất thấp, tuy rằng ông đã rất nghiêm cẩn học cách làm sao để có để đọc kịch bản một cách có cảm tình, nhưng mỗi lần đến phân đoạn nam nhân vật chính vì nữ nhân vật chính cãi nhau với Thiên Tình, ba liền không thể nhập vai nổi, nhiều năm như vậy số lần ông to tiếng với Nguyễn Hâm Kiều không nhiều, đối diện với khuôn mặt kia của con gái nhà mình, căn bản là không tức giận được.
Lúc Thiên Tình làm nũng ngang ngược, ba cũng luôn nói hùa theo, hoàn toàn không dựa vào kịch bản.
Làm Nguyễn Hâm Kiều vừa bất đắc dĩ lại mềm lòng.
Lúc đi thư vai nhân vật Thiên Tình này cũng có một vài diễn viên khác, nhưng đối thủ cạnh tranh chủ yếu là Vạn Tử cùng Tiền Hồng cùng công ty. Bên nhà xuất cùng Phương Hoa có hợp tác, không có gì bất ngờ khi nhân vật này được quyết định giao cho nội bộ của Phương Hoa.
Ưu thế của Nguyễn Hâm Kiều ở chỗ, cô là người trẻ tuổi nhất trong số đó, bất luận là tuổi hay là diện mạo, đều phù hợp hơn với nhân vật Thiên Tình hai mươi tuổi so với những người kia.
Kỹ thuật diễn của Vạn Tử cùng Tiền Hồng cô đều biết qua, chỉ bằng thực lực mà nói, cô còn có vài phần thắng. Nhưng tư lịch* của Vạn Tử cùng Tiền Hồng đều sâu hơn cô, có khả năng đoạt được vai diễn này lớn hơn một chút.
*Lai lịch và sự từng trải
Ngày thử vai diễn đó Dữu Liễu cùng đi với Nguyễn Hâm Kiều, thấy cô liên tục khẩn trương cắn môi, an ủi nói: “Không cần khẩn trương, cô không được chọn là rất bình thường.”
Nguyễn Hâm Kiều: “... Cám ơn lời an ủi khác người của cô.”
Kịch bản tùy cơ rút ở phim trường, có thời gian năm phút đồng hồ để chuẩn bị. Nguyễn Hâm Kiều rút phải một phân đoạn hôn lễ rất cẩu huyết, ở nơi Thiên Tình cùng nhân vật nam chính đính hôn, nhân vật nữ chính đột nhiên xuất hiện, sau một đoạn tỏ tình vô cùng thâm tình, dắt tay nhân vật nam chính cùng nhau bỏ trốn, cô bi thương bị vứt bỏ.
Lời thoại không nhiều lắm, trọng điểm đều ở cảm xúc trong lòng và lúc khóc thương, cảm xúc lên xuống hết sức phập phồng, hơn nữa còn không có đồ thật để diễn, khó khăn không tính là nhỏ.
Phân đoạn khóc thì Nguyễn Hâm Kiều hoàn toàn không gặp áp lực, từ nhỏ cô đã có kỹ năng đếm trong lòng một hai ba thì sẽ khóc được, nói khóc liền khóc, thu phóng tự nhiên, điểm này cũng là một vấn đề khó khăn không nhỏ mà Lộ Lộ vô cùng hâm mộ.
Tương đối khó là phân đoạn diễn nội tâm, đây là một nhược điểm của Nguyễn Hâm Kiều.
Trừ lúc còn học sơ trung khi mẹ qua đời, trong cuộc sống của cô không gặp qua suy sụp quá lớn, bởi vì không trải qua, đối với tâm tình phức tạp nặng nề cô thấy tương đối xa lạ, thường thường cần nghiền ngẫm thật lâu.
Nhưng cũng may đây là phim thần tượng yêu đương, phân đoạn diễn nội tâm so với bộ phim Phía sau tên thổ phỉ đệ nhất của đạo diễn Trương chỉ nói là trò cho trẻ con.
Nhất là vai diễn Lâm quý nhân lúc trước thiên chân vô tà (ngây thơ) lúc sau lại độc ác của Nguyễn Hâm Kiều, không nắm chắc sự chuyển biến trong tâm lý của nhân vật, lúc đó đạo diễn Trương cũng ít nhiều yêu cầu nghiêm khắc và dốc lòng chỉ điểm, cô thật sự được lợi không phải là ít.
Nguyễn Hâm Kiều nhìn kịch bản hai lần mới nhớ, nhắm mắt trong lòng phỏng đoán tâm tình. Muốn để Dữu Liễu hỗ trợ một chút, mở mắt ra phát hiện cô ta đang chơi trò chơi, vẫn là quên đi.
Nhưng để ý thấy trên ngón trỏ của cô ta có đeo một chiếc nhẫn nhỏ, Nguyễn Hâm Kiều bỗng nhiên giật mình.
“Tiểu Liễu Liễu, cho tôi mượn chiếc nhẫn của cô một chút.”
...
Nguyễn Hâm Kiều được xếp cuối cùng, ngoại trừ đọc sai một câu thoại ra, cảm giác của bản thân cũng không tệ lắm.
Sau khi cô biểu diễn xong, nhìn thấy đạo diễn cùng biên kịch đều cúi đầu, không có ý tứ muốn bình luận, đang định trực tiếp rời đi, lại bị đạo diễn gọi lại. Đạo diễn Tạ nhìn kịch bản rồi ngẩng đầu: “Ném nhẫn đính hôn xuống lại quỳ trên mặt đất tìm, chi tiết này trong kịch bản không có, là tự cô thêm?”
“Tôi cảm thấy trong hoàn cảnh này, Thiên Tình bị người yêu sâu đậm vứt bỏ trước mặt mọi người, hẳn là vừa hận lại khó có thể dứt bỏ, đoạn ném nhẫn này rất phù hợp với tâm tình của cô ấy.” Nguyễn Hâm Kiều mang vẻ mặt khiêm tốn ngoan ngoãn nghe lời chi bảo, “Không biết tôi lý giải như vậy có đúng hay không?”
Đạo diễn Tạ gật đầu, cúi đầu ghi lại cái gì đó.
“Cô xem qua kịch bản mấy lần?” Biên kịch ngồi bên cạnh toàn bộ quá trình không mở miệng lại đột nhiên hỏi một câu.
“Toàn bộ kịch bản đã xem qua năm sáu lần, phân đoạn vừa rồi chỉ nhìn hai lần.” Nguyễn Hâm Kiều có chút xấu hổ, “Thật xin lỗi, tôi hơi kích động nên đọc sai lời thoại.”
Khuôn mặt biên kịch rất nhỏ, mang theo một bộ kính đen, lúc cười rộ lên cảm thấy rất thân thiện, “Không có không có, cô tự do phát huy rất tốt. Vừa rồi tôi xem còn tương cô đang diễn tính cách thật của mình, không nghĩ tới cô lại ngoan như vậy. Tôi xem trọng cô rồi đó.”
Nguyễn Hâm Kiều thụ sủng nhược kinh cúi đầu chín mươi độ: “Cám ơn!”
Cuối cùng lại cảm ơn nhân viên công tác một lần, Nguyễn Hâm Kiều đi ra cửa, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Bả vai bị một bàn tay chụp lấy, Dữu Liễu cười vỗ vai cô hai cái: “Không tệ lắm tiểu tử! Tôi thấy đạo diễn cùng biên kịch đều vừa lòng với cô, tám phần có thể đoạt được nhân vật này.”
Nguyễn Hâm Kiều hừ hừ nói: “Tôi cũng cảm thấy tôi rất tuyệt đó!”
“Đi thôi, cây đậu nhỏ bé tài năng, mang cô đi ăn!” Dữu Liễu nói, “Buổi chiều cô có việc không? Lộ Lộ bảo tôi mang cho cô ấy chút đồ, cô có muốn đi cùng không?”
“Được nha, vừa khéo tôi cũng muốn đi thăm cô ấy.”
Cơm nước xong Nguyễn Hâm Kiều cùng Dữu Liễu đi mua đồ dùng hàng ngày cho Lộ Lộ, thuận tiện mua một ít hoa quả điểm tâm, còn có thịt khô quả khô, về tổ kịch thăm dò.
Đạo diễn Trương mang bộ dáng tâm tình không tốt, nhìn thấy cô thì sắc mặt mới nhu hòa hơn một ít: “Cô nha đầu kia, hơ khô thẻ tre* cũng không nói với tôi một tiếng đã bỏ chạy, hai ngày không thấy vừa hỏi mới biết là cô đi rồi, thật không có lương tâm!”
*Để viết chữ, thường được ví với việc hoàn thành xong một tác phẩm
“A? Tôi cho rằng ngài biết này...” Nguyễn Hâm Kiều vội vàng lấy lòng lấy hoa quả đã được rửa sạch ra, “Tôi đều đã bị gậy đánh đến ch.ết đó, không đi nữa chẳng lẽ muốn bị xác ch.ết vùng dậy đánh sao?”
Đạo diễn Trương lấy ra một hộp sữa chua từ chiếc túi trên măt đất, lại quăng cho cô một lọ đồ uống, “Đến đây, tuy rằng chậm chút, nhưng cũng chúc mừng cô đã hoàn thành!”
Nguyễn Hâm Kiều cười hì hì chạm cốc với ông ta, chỉ thấy ông ta uống một ngụm sữa chua rồi nói: “Gần đây không cần nghe tôi hét to quả là dễ chịu đúng không?”
“Lợi hại lợi hại. Nhưng về sau chọn kịch bản vẫn nên chọn mấy bộ phim dài (phim truyền hình), ít diễn cái loại tốn nước bọt này đi.” Đạo diễnTrương là người rất theo đuổi chất lượng cùng lí luận, liên tục chướng mắt với những bộ phim thần tượng như thế này, “Kỹ thuật diễn của cô còn rất nhiều khiếm khuyết, tự mình cân nhắc nhiều hơn, dù là nhân vật nhỏ, cũng phải nghiền ngẫm cuộc sống mà họ trải qua một cách thấu triệt, từ lúc sinh ra đến lúc ch.ết, mỗi một chi tiết có khả năng sinh ra ảnh hưởng tới tâm tính...”
“Biết rồi!” Nguyễn Hâm Kiều le lưỡi.
Lộ Lộ ôm một miếng dưa hấu ngồi xổm ở cạnh tường cắn rất không có hình tượng, Nguyễn Hâm Kiều đi từ từ tới, làm bộ như lơ đãng cầm ra di động, tìm kiếm một chút thông tin, lắc lư trước mắt cô mấy lần.
Lộ Lộ phun ra mấy hạt dưa, nhìn thấy ba cái chữ to chói lọi “Đại kim chủ” thì chớp chớp mắt: “wtf? Ai bao nuôi cậu, nghĩ mãi không ra?”
“Phi! Có biết nói chuyện không vậy?” Nguyễn Hâm Kiều kém chút nữa đã vứt miếng dưa hấu của cô đi, “Đây là số điện thoại của đại Quan tổng, có thấy không? Quỳ xuống đi, thật ngu ngốc!”
Vẻ mặt Lộ Lộ uy hϊế͙p͙, “Làm sao cậu có được?”
“Hừ hừ!” Nguyễn Hâm Kiều kiêu ngạo nâng cằm, bỏ di động vào trong túi, sau đó bô bô nói những việc mình trải qua trong khoảng thời gian này với cô một lần.
Lộ Lộ lại lần nữa: wtf? Bên này cô phải qua nhiều lần trắc trở mới liên hệ được với người bạn diễn viên bên Quang Diệu, biết được sở thích cùng với ngày sinh tháng đẻ của tiểu Quan tổng, vậy mà bên này đã cùng đại Quan tổng cùng nhau ăn bữa tối dưới ánh nến hơn nữa cũng đã có số điện thoại. Cô cho rằng chính mình lái xe thể thao đã rất nhanh, kết quả người khác đã được ngồi trên tên lửa...
Tâm tình Lộ Lộ vô cùng phức tạp lôi kéo tay Nguyễn Hâm Kiều: “Tiểu tỷ tỷ, mang muội cùng lên trời được không?”
“...”
Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, buổi tối về nhà, Nguyễn Hâm Kiều tắm rửa xong gục ngã trên giường, ôm hai con hồ ly và con thỏ ôm vào trong ngực, lăn vài vòng.
Nằm một lát, bỗng nhiên cô bắn dậy, cầm lấy di động tìm số điện thoại của “Đại kim chủ“.
Muốn theo đuổi đàn ông, nhất định da mặt phải dày. Bằng không cô cùng đại Quan tổng sẽ không thể cùng xuất hiện trong cái vòng tròn luẩn quẩn này, đến ngày tháng năm nào cũng không đợi được duyên phận. Không đủ duyên phận, da mặt phải tiến công thôi.
Thời điểm này chắc anh ấy đã về nhà rồi, có muốn gọi một cuộc điện thoại đến quấy rầy hay không đây? Nguyễn Hâm Kiều ngồi ở bên giường quơ quơ chân, nhéo nhéo cái lỗ tai con hồ ly, xấu hổ đi gọi điện thoại.
“Xin chào, xin hỏi là ai vậy?” Vài giây sau khi nối máy, âm thanh truyền đến từ người đối diện rất êm tai, lại rõ ràng không phải Quan Triệt.
Nguyễn Hâm Kiều ngẩn người, cầm lấy di động nhìn nhìn dãy số, không sai —— cô mang di động dí sát bên tai: “Xin chào, tôi họ Nguyễn, xin hỏi đây là di động Quan tổng có đúng không?”
“Tôi là Tào Kiến trợ lý của Quan tổng, đây là số điện thoại của tôi. Nếu Nguyễn tiểu thư có việc thì có thể gọi đến, tôi sẽ thay lời truyền đạt.”
“Như vậy à...” Nguyễn Hâm Kiều muốn vặn lỗ tai con hồ ly này, “Về mảnh đất phía tây kia, tôi muốn tự mình nói chuyện với Quan tổng của các người, có thể nói phương thức liên lạc của anh ấy với tôi không?”
“Ngại quá, số điện thoại riêng của Quan tổng không tiện tiết lộ, nếu có chuyện cô có thể gọi trực tiếp đến công ty, hoặc là trực tiếp đến tổng bộ của chúng tôi, sẽ có chuyên gia bàn bạc với cô.”
“...”
Nguyễn Hâm Kiều lễ phép nói gặp lại, ngắt điện thoại.
Lão già này! Hồ! Ly! Là trợ lí mà dám lấy lệ nói số điện thoại của mình cho cô! Nguyễn Hâm Kiều tức giận đến nghiến răng, kéo lỗ tai con hồ ly dày vò độc ác, đáng giận a a a!