Chương 18: Đáng đời thím

Giữa trưa tan học, Diêu Tam Tam đi thẳng đến nhà thím ba, thậm chí còn về sớm hơn Diêu Hồng Hà và Diêu Tiểu Trụ. Nhìn thấy gương mặt tức đến méo mó của thím ba, tâm trạng cô liền vô cùng tốt.


Diêu Tam Tam đã suy nghĩ cẩn thận, trông cậy vào ba cô gái nhỏ như họ đi giải quyết Vương Tiểu Mãng, chỉ sợ là không thể dứt được, hai bên tổn hại. Họ dù sao cũng là con gái, Vương Tiểu Mãng là tên một lưu manh, ai dám dây vào dù chỉ một chút? Đấu với gã, cho dù có thắng thì cũng không tránh được cả người tanh hôi.


Cô tính làm căng với thím ba như vậy, là để có thể phủi sạch quan hệ với Vương Tiểu Mãng, để làm thím ba giận tới phát điên, ép bà ta tự tìm cách giải quyết sự tình.


Cho nên, Diêu Tam Tam bước đi thoải mái vào nhà thím ba, trông lên, quả nhiên Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải nghe lời không có đi làm việc, đều ngồi ở trong nhà xem ti vi!


Đầu thập niên 90, nhà có tivi trong thôn còn là số ít, trước đây không lâu thím ba vừa mua một tivi trắng đen 17inch, Diêu Tiểu Cải xem tivi đến say sưa ngon lành, Diêu Tiểu Đông thì vừa xem tivi, còn vừa thêu đệm giày, người thôn quê thêu đệm giày vô cùng hao tốn công sức, một đôi đệm giày, trăm ngàn đường kim mũi chỉ, phải mất hơn mười ngày nửa tháng, huống chi ban ngày Diêu Tiểu Đông còn phải làm việc nhà nông, làm việc nhà, nhưng cũng nhín chút thời gian để thêu mấy mũi.


Rất tốt. Diêu Tam Tam thưởng thức gương mặt giận đến bầm đen của thím ba trong sân thêm một lần nữa, hài lòng.
"Thím ba, tan học rồi, chắc thím đang vội nấu cơm hả?"
Thím ba ném cây chổi trong tay, nói: “Ba đứa mày, ban ngày không đi làm việc, ở lỳ trong nhà tao là sao? Nhà bản thân không có cơm ăn hả?"


available on google playdownload on app store


"Thím nghĩ ai thèm cơm nhà thím! Có cơm ăn con cũng không dám trở về nhà, nếu không có người dắt đồ hư hỏng tới, thì sao ba chị em con phải tới nhà thím trốn!" Diêu Tam Tam không hề tức giận chút nào, cười híp mắt nhìn thím ba, "Thím ba, thím mau nấu cơm đi ạ, bây giờ trong nhà có ba đứa trẻ phải đến trường, cũng không thể làm trễ nãi được. Lúc xào rau đừng để quá nhiều tiêu, cay quá con ăn không được."


Bụng thím ba tức đến nỗi muốn nổ tung, nhưng lại không có cách nào, con trai con gái bà ta cũng học Tiểu học, người trong nhà buổi trưa cũng phải ăn cơm, bà ta cũng không thể không nấu cơm phải không?


Thím ba ra ngoài nấu cơm, Diêu Tam Tam liền lặng lẽ dặn dò hai chị: "Chị hai chị ba, hai ngươi nhớ, em đoán nhiều lắm là đến tối, thím ba sẽ phải trở mặt với mình, nhưng mình không thể mềm yếu, hãy kiên quyết dây dưa với bà ấy!"
"Ừ, là bà ta có lỗi trước, chị cũng không sợ bà ta." Diêu Tiểu Đông nói.


"Đúng vậy, là bà ta thất đức trước, ba chúng ta chiếm lý, xem bà ta có thể thế nào!" Diêu Tiểu Cải cũng nói.


Lấy cơm, ăn cơm, Diêu Tam Tam không hề khách khí chút nào, thím ba kìm nén đến mặt tím bầm, giống như có ai đó giết cha bà ta, đoạt tiền của bà ta. Nhìn ba chị em vừa nói vừa cười ăn cơm, thím ba ăn không vô nữa, lúc này bà ta có ăn thịt rồng cũng không thấy thơm!


Tình hình này kéo dài mãi đến sau bữa cơm chiều, Diêu Tam Tam đẩy chén cơm, lôi sách ra định làm bài tập, thím ba kìm nén bực bội nói: "Mấy đứa, ở lỳ ở đây một ngày, còn không đi về nhà ngủ đi? Đi nhanh lên."


Diêu Tam Tam chậm rãi nói: "Thím ba, tên xấu xa kia tới vào tối qua, càng đến tối, ba chị em con càng không dám trở về nhà, dù sao thím cũng thường nói, đều là người một nhà, tụi con định ở nhà thím đó chứ."


"Mày. . . . . . Mày giỡn chơi hả! Mày thật sự coi đây là nhà mày đó hả? Mày nên đi chỗ nào thì đi chỗ đó, nhà tao không chứa ba đứa mày."


"Ở được mà." Diêu Tam Tam vẫn không nóng không vội , "Thím ba, ba đứa con ở lại đây rồi, nhà nghèo cũng quý như vàng, dù sao cũng phải có người giữ cửa đúng không? Thím với chú đều là bậc cha chú trong nhà, chú với thím thương lượng một chút, xem tối nay ai đi giữ cửa cho chúng con đây?"


"Cái gì? Kêu tao đi giữ cửa cho mày hả? Mấy cái con ch.ết dịch này, có thôi đi không, tụi mày mau cút đi cho tao, cút xa vào, tại sao lại dựa dẫm nhà tao?"


"Tại sao hả? Thím ba, thím trồng loại dưa nào thì kết loại quả ấy, đây chẳng phải thím tự tìm sao? Tại sao chúng con không đi tìm người khác? Muốn cút thì thím cút đi! Rốt cuộc là ai lương tâm thối nát, dẫn mầm tai vạ tới cho chúng con?" Diêu Tam Tam không nhường bà ta nửa câu, "Chúng con có nên tìm chỗ phân rõ phải trái hay không, nói một chút xem ai lại thất đức như vậy, dắt lưu manh côn đồ đến nhà người khác? Đỉnh đầu lở loét lâu, thì lòng bàn chân cũng chảy mủ, thứ người như thế quá tồi tệ rồi!"


Bị Diêu Tam Tam mắng như thế, thím ba tức đến nỗi run cầm cập, chén bát ăn xong đang dọn trong tay, xoảng một tiếng, giận đến nghiến răng quẳng chén sứ xuống đất rồi.


Diêu Tam Tam nhìn nhìn, còn đập chén nữa? Hù ai chứ? Cô cũng dứt khoát cầm một cái, dùng sức đập xuống đất, nói: "Thím ba, muốn đập thì dùng sức mà đập, con đập giúp thím!"
Ai sợ ai! Dù sao cũng không phải đập chén nhà cô!


"Thím ba, sao thím không đập nữa? Có cần con cũng giúp một tay không?" Diêu Tiểu Cải chợt chen vào một câu, thím ba tức kinh hồn, thiếu chút nữa đã không thở nổi. Nhìn hai cái chén bể nát trên mặt đất, lại không nhịn được đau lòng một hồi. Ba con nhỏ này, học ai vậy chứ? Thật là khó chơi mà!


Mắt thấy Diêu Tam Tam đối chọi với thím ba nổi giận đùng đùng, Diêu Tiểu Đông liền nói với Diêu tam thúc: "Chú ba, chú hỏi thím ba thử xem, sao thím ba lại làm vậy để hại con? Chúng con đều là cháu gái ruột, bị thím ba làm hại không dám về nhà, hôm nay còn muốn đuổi chúng con ra ngoài, nếu chú không sợ người ta đâm thọc mắng nhiếc sau lưng, thì để con tìm trưởng tộc trong họ để phân rõ phải trái đi."


Diêu tam thúc thở dài, phiền não quát thím ba một câu: "Được rồi! Bà còn không biết xấu hổ đuổi ba đứa nó đi? Bà còn là người sao!"


Hôm nay chú ba ở nhà cả buổi chiều, từ trong miệng Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải, đại khái cũng biết tiền căn hậu quả. Lúc trước chú ba sợ vợ mình, ban đầu cũng đã nghe nói qua Vương Tiểu Mãng không thể nào đứng đắn, nhưng nhà mẹ vợ cách khá xa, dù sao cũng không tiếp xúc nhiều lắm, không tính là hiểu rõ, lại nói vẫn là sợ vợ. Hôm nay nghe thấy, vợ mình lại làm ra chuyện bỉ ổi như thế, làm mai không thành, lại còn truyền lời, dắt lưu manh tới, người bị hãm hại còn là cháu gái nhà mình, liền cảm thấy trên mặt cũng nóng lên.


Diêu tam thúc chỉ vào thím ba mà mắng: "Bà cứ làm rộn lên đi, bà cứ làm đi, bàlàm láng giềng bực bội, cả nhà không yên, gặp phải người đàn bà như bà, tôi đây xúi quẩy cả tám đời!"


Bình thường thím ba lấn lướt chồng đã quen, bị chú ba quát như vậy, kinh ngạc mở to hai mắt, chợt đặt mông ngồi bệt xuống đất, vỗ bắp đùi la lối om sòm, lăn lộn kêu gào .


"Ông trời của tôi ơi, tôi ngược lại còn mang tội xúi quẩy,ba con quỷ nhỏ không có lương tâm này, rõ ràng muốn ép ch.ết tôi! Tôi không sống được, tôi phải ch.ết thôi. . . . . ."
"Vết mưng mủ, hẳn là thím nhỉ." Diêu Tiểu Cải giễu cợt nói một câu.


Diêu tam thúc nặng nề thở dài, bảo Diêu Hồng Hà: "Hồng Hà, tối nay mày ngủ với mẹ mày, dành giường mày, cho ba chị ngủ, để tao đi giữ cửa."


Thím ba vừa nghe, đã lật mình một cái nhỏm dậy từ dưới đất, bổ nhào về phía người chồng, vừa khóc vừa mắng: "Ông là cái đồ vô dụng, ông thật đúng là đi giữ cửa cho nhà nó hả? Ông là chó giữ nhà hả? Ông không giúp tôi đuổi nó đi, ông còn giữ nó lại đây, ông có còn muốn để tôi sống hay không?"


"Tự bà gây ra họa, bà cho là có thể phủi tay sao? Chuyện này không giải quyết, bà nghĩ bà còn có thể sống yên ổn qua ngày à?" Nhìn bộ dạng ba đứa cháu gái, chú ba thầm kêu khổ trong lòng, ông ta thật sự sắp bị vợ mình làm tức ch.ết.
**Mèo Mạnh Mẽ**


Diêu Tam thúc lặng lẽ đi tìm người anh thứ hai, cũng chính là Diêu nhị thúc, Diêu nhị thúc nghe chuyện này, lắc đầu thở dài.


"Chú nói thím ba nó làm vậy, đâu phải là trò đùa! Anh cả vừa đi ra ngoài, để ba đứa con gái ở nhà, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, chú thím không bị người trong thôn mắng ch.ết mới là lạ!"


"Không được, anh hai, anh cũng là chú hai của tụi nó, ba đứa nó hôm nay ăn ở đều dựa vào nhà em, em làm sao sống qua ngày đây? Lại nói chuyện này cũng liên quan đến thể diện nhà họ Diêu chúng ta, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, hai người làm chú chúng ta rất khó coi, nhất định mọi người sẽ mắng chúng ta không biết quan tam. Em nghĩ, anh theo em trông coi vài đêm, tìm cách đuổi tên ɖâʍ tặc kia đi."


Diêu nhị thúc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ theo Diêu tam thúc đến nhà Diêu Tam Tam, đợi ở đó. Ai ngờ suốt đêm vẫn không có động tĩnh gì, đến sáng hôm sau, hai người vừa ngáp liên tục vừa trở về nhà Diêu tam thúc, vừa vào cửa đã thấy Diêu Tam Tam đang ngồi học bài trong sân, chờ thím ba nấu cơm sáng.


Giống như Diêu Tam Tam đã nói lúc đầu, thím nấu cơm xong tôi liền ăn, thím chưa nấu xong thì tôi chờ! Dù sao nhà thím cũng phải ăn cơm. Không chỉ vậy, cô cũng không cho hai chị nhúng tay, cứ thế mà chờ thím ba tự làm.


Chú ba gọi ba chị em tới, thử thăm dò mà nói: "Chú với chú hai, tối hôm qua đến trông cửa nhà mấy đứa, cả đêm cũng không thấy động tĩnh gì, đoán chừng lên lưu manh đó đã đi rồi. Nếu không, mấy đứa trở về đi?"


"Trở về ạ? Không được đâu." Diêu Tiểu Đông lắc đầu liên tục, "Ai biết lúc nào gã lại tới? Ai dám bảo đảm cho tụi con? Ba đứa con là con gái, tuổi lại nhỏ, bị dọa thôi cũng đủ ch.ết."
"Vậy chứ mày muốn sao đây?" Giọng điệu của chú ba trở nên cáu kỉnh.


Diêu Tam Tam liếc nhìn chú hai bên cạnh, cười một cái rồi nói: "Chú ba, chú cũng đừng buồn, chuyện này trước có nguyên nhân sau có hậu quả, sao chúng con lại không đến nhà chú hai nương nhờ chứ?"
Chú hai cười giễu một tiếng, liếc chú ba, không lên tiếng. Ý kia rất rõ ràng, đáng đời chú!


Diêu Tam Tam lại nói: "Vẫn là câu nói kia, ba đứa con đều là tiểu nha đầu, là cháu gái ruột của chú, ba mẹ con không ở nhà, có khó xử, chẳng phải nên dựa vào chú ruột sao? Chú phải giải quyết chuyện này thật tốt mới được, nếu không, con cũng chỉ đành phải trốn ở trong nhà chú, không dám đi đâu."


"Bây giờ chú biết đi đâu tìm gã? Chú biết làm sao giải quyết cho mày?" Chú ba vừa hầm hừ nói, vừa oán hận thở dài.
"Người là do thím ba dẫn tới, nếu thím ba có thể truyền lời cho gã, thì có thể tìm gã thôi." Diêu Tam Tam lạnh giọng nói.


"Tao thật sự không tìm ra nó, tao biết đi đâu tìm nó đây? Lúc trước làm mai thì nó có chỗ dừng chân, hôn sự không thành, nó liền đổi chỗ. Chỉ là mấy ngày trước tao tình cờ gặp nó, trò chuyện dăm ba câu với nó, nó cũng không trở về thôn Yên Đôn, tao không biết nó thường ở chỗ nào." Vẻ mặt kia của thím ba, có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi.


"Mấy chuyện này con mặc kệ, bây giờ gã đã biết chỉ có ba đứa bé gái chúng con, không biết chính xác được khi nào sẽ tới, xem như gã không thể làm gì đi chăng nữa, nhưng gã đến lượn quanh cửa nhà, cũng ảnh hưởng không tốt mà phải không? Dù sao chúng con cũng không dám trở về đâu, thím ba, nếu mầm tai họa là do thím dẫn tới, thì thím đành phải chứa chấp ba đứa con rồi."






Truyện liên quan