Chương 42: Gặp gỡ đối tượng

“Anh chàng mà tôi nói kia, điều kiện tất nhiên là không tệ, họ Dương, con người tử tế lắm, mở tiệm cơm ở trên đường đấy!”.
Thím Lưu vội vàng tới làm mai chO Diêu Tiểu Đông, Diêu Tam Tam vừa nghe, đấy chẳng phải là đang nói Dương Bắc Kinh đó sao. Chậc chậc, anh hai Dương đúng là ra tay thật nhanh lẹ!


Diêu Tiểu Cải liếc nhìn Diêu Tiểu Đông đang cúi đầu làm việc, lặng lẽ dựa sát vào Tam Tam, kề tai nói nhỏ.
“Tam Tam, sao nói nghe giống anh hai Dương quá vậy?”.
“Chắc là vậy, trên đường này cũng không có mấy tiệm ăn, còn là họ Dương nữa”.


“Cha vừa mới về mấy ngày, sao anh ấy biết được ta? Chị cảm thấy... chắc trong này có chuyện gì đó đúng không?”.


“Cái này... khó mà nói được”. Thật ra Diêu Tam Tam muốn nói, Dương Bắc Kinh có tình báo đấy chứ, hơn nữa tình báo này không phải ai khác, cũng không phải Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Đông bận rộn gặt lúa mạch mấy ngày nay, không hề lên trên trấn.


Tình báo trong lúc ấy đương nhiên chính là Diêu Tam Tam cô đây! Một ngày trước khi trường học cho nghỉ gặt lúa, cô đã gặp Dương Bắc Kinh, lúc ấy Dương Bắc Kinh liền hỏi cô, hỏi nhà em gặt lúa chỉ có mấy người con gái, có thể làm nổi không? Cha mẹ em không trở về sao? Diêu Tam Tam thuận miệng đáp, cha cô đã trở về.


Chỉ có điều, chuyện làm mai này, cô thật sự không biết trước!
Diêu Tiểu Cải bĩu môi, nói: “Ánh mắt anh ấy cũng không tồi, nhìn trúng chị hai mình rồi. Theo chị thấy anh ấy so với chị hai còn kém một chút, chị hai mình tốt như thế”.


available on google playdownload on app store


“Không tính là quá kém, tạm được mà?” Diêu Tam Tam nói rồi bĩu bĩu môi, ý bảo Diêu Tiểu Cải lắng nghe Diêu Liên Phát nói chuyện với thím Lưu.


Bên kia, thím Lưu vẫn còn đang ra sức giới thiệu. “Nhà ấy có quan hệ họ hàng với nhà tôi, mẹ nó là chị em họ xa với tôi. Về con người thì anh cứ việc yên tâm đi, tôi đây dám cam đoan. Diễn`đàñ`lê`quý๖ۣۜđôn. Thật sự không phải tôi khen, thằng nhóc kia gọi là Dương Bắc Kinh, con người tốt không nói, tính khí cũng tốt, nhân phẩm lại càng tốt hơn, có tay nghề, có thể kiếm tiền, người như vậy không có nhiều đâu”.


“Bao nhiêu tuổi? Trong nhà có mấy anh em?” Diêu Liên Phát hỏi.
“Năm nay mười chín, hai anh em, không có chị em nào nữa. Anh nó đã cưới vợ hồi năm ngoái rồi”.


“Chỉ có hai anh em à”. Diêu Liên Phát lẩm bẩm một câu, hình như không hài lòng lắm với việc hai anh em. “Cha nó có mấy anh em? Cha mẹ bao nhiêu tuổi rồi?”.


Thím Lưu cười nói: “Cha mẹ nó mất từ lúc nó còn nhỏ rồi. Hộ nhà họ Dương lại không lớn, nhưng mà hai anh em người ta rất chịu khó, cửa tiệm mở ra rất đắt khách, anh nó còn nhân tiện làm thêm mấy việc buôn bán khác, của cải không ít. Anh nó cưới vợ, dựng một căn nhà lớn bốn gian, bây giờ đang thu xếp nền nhà cho nó, chắc chắn cũng sẽ là một căn nhà lớn”.


Mai mối tìm đối tượng ở nông thôn, không để ý gì khác ngoài những thứ này, trừ việc muốn tìm người thích hợp, đương nhiên còn phải chú ý gia cảnh, dòng dõi, nhà cửa. Gia đình biệt lập, thế lực đơn bạc ở trong thôn, sẽ không chiếm được ưu thế trong cảm nhận của lớp người lớn tuổi, bình thường người ta kết thân, thường muốn tìm những dòng họ lớn người đông thế mạnh.


Quả nhiên, Diêu Liên Phát chép chép miệng, nói: “Gia đình đơn chiếc dễ bị người ta qua mặt, nhà tôi nuôi bốn đứa con gái, sức lực đã yếu rồi, chỉ hi vọng con gái cũng có thể tìm cửa nhà lớn, có lực lượng nhà chồng, ít nhiều gì tôi cũng có thể dựa vào một chút. Lại nói thằng nhóc kia cha mẹ đều không còn, không có người lớn nương dựa, mọi sự đều dựa vào bản thân, con gái tôi sẽ phải chịu uất ức, tôi thấy không được tốt lắm”.


“Ôi trời, ông anh ơi, thời đại nào rồi mà anh còn coi trọng lề lối cũ đó! Hộ gia đình lớn, gia tộc nhiều người thì có thể làm gì? Hộ gia đình lớn cũng không thể giúp mình lớn mạnh được, dựa vào cha mẹ nói chung cũng không thể lâu dài, cha mẹ không giúp được nó cả đời, còn như gia nghiệp tự mình kiếm được kia? Nó giỏi giang như thế, không phải anh lại càng có mặt mũi hay sao?”. Thím Lưu nói mấy lời này, thiếu chút nữa Diêu Tam Tam cũng phải trầm trồ khen ngợi. Thấy Diêu Liên Phát không lên tiếng, thím Lưu nói thêm:


“Thằng nhóc này người ta có tay nghề, mở tiệm ăn mặt tiền, thông minh có thể làm ra tiền, anh đi đâu mà tìm người tốt như vậy đây? d.đ,l-q-đ. Tiểu Đông nhà anh là một cô gái tốt, chứ nếu kém cỏi thì tôi cũng đâu giới thiệu cho nhà anh, chẳng lẽ anh còn không tin tôi sao? Nói tới điều kiện thằng bé thì quả thật không tệ đâu, anh nhất định phải đồng ý, bỏ qua mối này sẽ tiếc lắm đấy”.


Phải nói bà mai Dương Bắc Kinh nhờ cậy này, thật đúng là biết ăn nói, nói giúp cho anh không ít. Diêu Liên Phát lại trò chuyện với bà ấy một lúc lâu, rốt cuộc nói:


“Lời thím nói đương nhiên tôi tin tưởng, vậy để tôi xem lại, nếu thích hợp thì liền gặp mặt. Nhưng cũng phải nói trước, thím biết rồi đấy, gia đình tôi tạm thời có khó khăn, nếu muốn con gái tôi gả cho nhà đó, thì nó phải đỡ đần tôi, con gái tôi nuôi lớn, đâu thể tặng không cho nhà nó được”.


Diêu Tiểu Đông nghe thấy cha mình nói như vậy, thì đầu càng cúi thấp hơn. Lời này của Diêu Liên Phát nói trắng ra là con gái tôi muốn thành với anh, thì anh phải bỏ ra chút tiền, bỏ ra chút sức, anh phải tận tâm giúp đỡ tôi, thỏa mãn yêu cầu của tôi.


Thím Lưu cười nói: “Không cần anh phải nói, lễ hỏi nhất định không thể thiếu, lễ hỏi mà thiếu, khỏi cần đợi anh ngại, tự tôi đã cảm thấy mất mặt rồi!”.


Chỉ tốn chút thời gian như vậy, một mối hôn sự coi như đã thành hơn phân nửa, chỉ còn chờ hai bên gặp gỡ xem mắt. Cảm giác giống như lựa cải trắng trả giá tiền, thế mà Diêu Liên Phát còn nói đến đúng tình hợp lý.


May mắn là, gốc cải trắng Diêu Tiểu Đông, được bán cho người thật tâm yêu thích cô là Dương Bắc Kinh.
Diêu Liên Phát nói chuyện với thím Lưu, bên này Tam Tam với Diêu Tiểu Cải cũng vừa làm việc, vừa nhỏ giọng nói chuyện, trêu ghẹo Diêu Tiểu Đông.


“Chị hai, chị xem cái ông anh họ Dương này, thật là xấu xa mà, ổng dám đặt chủ ý lên chị hai người ta”. Diêu Tam Tam nói.
“Chó cắn người thường không sủa, anh hai Dương im im không lên tiếng thế mà xuống miệng cắn một cái đấy”. Diêu Tiểu Cải nói.


“Chị hai, vừa mới làm mối xong, phải xem mắt rồi, chị có vừa lòng hay không đây?”.
“Chị hai, chị hãy thành thật khai báo đi, có phải chị đã sớm làm phản rồi không? Cha mới vừa về, mà sao người làm mai đã tìm đến nhanh như vậy rồi?”.


“Hai đứa nói mò cái gì đó!” Diêu Tiểu Đông vừa thẹn vừa vội, tức giận đẩy hai đứa em, “Để cha biết được, không biết phải nói như thế nào đây!”.
Ba chị em nhỏ giọng cười đùa, đương nhiên không dám để Diêu Liên Phát nghe được.
*Mèo Mạnh Mẽ - Diễn đàn Lê Quý Đôn*


Trương Hồng Cúc không có nhà, chuyện xem mắt này theo lý phải có người lớn là phái nữ đi theo, mục đích gần như là để giúp “mở to mắt” đánh giá, vì thế Diêu Liên Phát liền kêu Diêu lão nãi ra mặt, gọi luôn thím hai Diêu đến cho có vẻ trong nhà nhiều người. Cũng do chuyện tốt trước đó thím ba Diêu đã làm, nên Diêu Liên Phát không gọi bà ta.


Buổi xem mắt được ấn định vào vài ngày sau đó, địa điểm hẹn xem mắt là ở nhà thím Lưu. Ngày đó ăn xong bữa sáng, Diêu lão nãi theo thím hai Diêu tới nơi, mấy chị em còn đang bận cho heo cho dê ăn, Diêu lão nãi vừa vào cửa, liếc Diêu Tiểu Đông một cái, nhăn mặt nói với Diêu Liên Phát:


“Mày tính để nó gả ra ngoài hả? Không phải mày muốn giữ nó ở nhà bắt rể sao? Cứ coi như sau này mẹ Tiểu Đông sinh được con trai đi, thì mày cũng bốn chục tuổi rồi, đợi đến lúc thằng bé đủ tuổi cưới vợ cần có tiền thì mày đã sáu bảy chục tuổi, nhất định không còn bao nhiêu sức lực. Để Tiểu Đông ở lại, họ Diêu cũng nhiều thêm một nhà, tương lai còn giúp đỡ em trai”.


Diêu Liên Phát nói không e dè: “Con cũng tính như vậy, nhưng mẹ thấy đó, nhà con bây giờ nghèo xơ nghèo xác, nếu con bắt rể thì phải xây nhà cho nó, đặt mua đồ dùng, mấy việc tốn tiền đều là của con, đến lúc đó con lấy gì mà nuôi con trai? Chẳng bằng gả mấy đứa nó ra ngoài, con còn thu được chút ít lễ hỏi, xây nhà lên, gom ít tiền, giữ lại để tương lai con trai tiêu dùng. Lại nói, mấy đứa nó cũng gả cho nhà giàu người ta, cũng có thể giúp đỡ con, sau này lo cho em trai đi học, cưới vợ”.


Diêu Tam Tam, Diêu Tiểu Cải và cả Diêu Tiểu Đông mấy này nay đều tự cảm thấy quái lại, sao tự nhiên Diêu Liên Phát lại đồng ý gả Diêu Tiểu Đông ra ngoài, thì ra là ông muốn như vậy! Như đã nói qua, lần tính toán này của Diêu Liên Phát thật đúng là rất có đạo lý!


Tất cả vì con trai, chị em nhà họ Diêu cũng đều đã quen. Lại nói bây giờ chuyện Diêu Tiểu Đông với Dương Bắc Kinh có thể thành, ít nhiều cũng nhờ Trương Hồng Cúc mang thai, được cho là con trai. d˛đ˛l˛q˛đ. Diêu Liên Phát hết sức tin tưởng, cảm thấy đã có con trai, chẳng những không cần phải giữ con gái ở nhà bắt rể mà còn có thể gom góp chút gia sản cho con trai.


Diêu lão nãi suy nghĩ một chút, hình như cũng đồng ý với cách nghĩ của Diêu Liên Phát, liền nói với Diêu Tiểu Đông đang quét sân: “Tiểu Đông, mày nhớ kỹ chưa, cha mẹ mày nuôi mày lớn như vậy, đừng có mà vừa mới gả ra đã quên nhà mẹ, cha mẹ mày không còn nhỏ tuổi nữa, tương lai em trai mày cần dùng tiền, mày phải giúp đỡ nhiều, nếu không thì đúng là vô lương tâm”.


Nói rồi Diêu lão nãi lại tiện tay chỉ trỏ mấy chị em, nói: “Tiểu Cải, Tam Tam, tụi mày cũng vậy, nhà nuôi mày lớn, không thể quên gốc rễ cội nguồn được, đừng có làm chuyện vô lương đó”.


Mấy chị em cũng không đáp lời, chỉ vùi đầu làm việc. Làm xong việc nhà, đoàn người liền ra cửa đến nhà thím Lưu.


Vừa vào cổng nhà thím Lưu, đã thấy một chiếc xe gắn máy dựng trước sân. Diêu lão nãi và thím hai Diêu chăm chăm nhìn ngó mấy lần. Năm ấy xe gắn máy còn hiếm lạ, nhà bình thường không thể nào có được. Thím hai Diêu cười hì hì, nói: “Ô, cưỡi xe gắn máy tới, thật là có tiền nha”.


Diêu lão nãi trợn mắt nhìn thím hai Diêu một cái, ý bảo thím ta đừng có nói chuyện lung tung, để người ta nghe được sẽ chê cười. Lúc này thím Lưu đã từ trong nhà bước ra đón, Dương Bắc Kinh tất nhiên là đã tới sớm hơn một chút ngồi chờ, đi với anh còn có chị dâu, chính là vợ của Dương Quảng Châu cũng cười khanh khách ra đón, mời người nhà họ Diêu vào nhà ngồi.


Dương Bắc Kinh gặp cô dâu, Dương Quảng Châu là thân phận anh chồng không tiện đi theo. Phong tục của địa phương là anh chồng phải kiêng dè việc quá gần gũi với em dâu, tất nhiên xem mắt không thể chạy tới nhìn chằm chằm. Đương nhiên là Dương Quảng Châu cũng không thèm chấp, anh cũng đâu phải là không biết mặt, nói không chừng bây giờ con đang vụng trộm mừng thầm ở nhà!


Diêu Tiểu Đông cúi đầu đỏ mặt, giống như thật sự không biết Dương Bắc Kinh, Dương Bắc Kinh thấy mấy người Diêu lão nãi cũng không tiện gọi, liền mang theo mấy phần xấu hổ, khẽ mỉm cười, lại móc thuốc lá ra mời Diêu Liên Phát hút.
“Chú, chú hút thuốc đi”.


Diêu Liên Phát quan sát Dương Bắc Kinh, rồi nhận thuốc lá. Mấy người lớn bước vào nhà, lúc Diêu Tam Tam đi qua Dương Bắc Kinh thì tinh nghịch nháy mắt với anh mấy cái, len lén làm mặt quỷ trêu chọc anh. Diêu Tiểu Cải còn tệ hơn, lúc đi tới, cố ý lấn Diêu Tiểu Đông qua bên Dương Bắc Kinh, Diêu Tiểu Đông liền bị đẩy sang bên cạnh anh.


Dương Bắc Kinh không giấu được vẻ mặt hân hoan, mừng rỡ nhìn Diêu Tiểu Đông, lại không tiện thể hiện ra, có nhiều người lớn đang ở đây, lại nói Diêu Liên Phát cũng không biết bọn họ vốn đã quen từ trước.


Diêu Tiểu Đông cũng ngẩng đầu nhìn Dương Bắc Kinh một cái, trong mắt là dịu dàng, tràn đầy ngượng ngùng.


Thật ra xem mắt rất không thú vị, bản thân đôi nam nữ cần xem mắt không nói năng gì, tránh cho người ta nói tùy tiện không chững chạc. Thím Lưu và chị hai Dương nhiệt tình trò chuyện với Diêu lão nãi và Diêu Liên Phát, nói từ chuyện thu hoạch lúa mạch, lúa trong nhà đã thu xong chưa? Đã gieo giống chưa? Năm nay độ ẩm của đất tốt lắm đó... Cảm giác như đã biết chuyện rồi còn trợn mắt nói cho có, hết sức nhàm chán.


Lòng vòng một hồi, rốt cuộc, Diêu lão nãi cũng bắt đầu hỏi Dương Bắc Kinh.
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười chín ạ."
"Trong nhà mở tiệm cơm à?"
"Vâng, con với anh trai mở một tiệm cơm nhỏ."
"Có trồng trọt gì không?"
"Trồng không nhiều lắm, trồng lương thực đủ ăn thôi ạ."
. . . . . . . . . . . .


Diêu lão nãi hỏi đông hỏi tây, Dương Bắc Kinh trầm ổn bình thản trả lời từng câu một. Diêu Liên Phát không nói lời nào, ngồi đó vừa hút thuốc vừa quan sát Dương Bắc Kinh.
Ngồi chừng hai mươi phút, Diêu lão nãi liền đứng dậy muốn về, miệng nói: “Trong nhà còn có nhiều việc, xin về trước”.


Thím Lưu cũng không giữ lại, liền cùng với Dương Bắc Kinh và chị cả Dương tiễn mấy người nhà họ Diêu ra ngoài, ra đến đường lớn, Dương Bắc Kinh và chị dâu mình không tiễn nữa, dừng chân lại. Thím Lưu kéo Diêu lão nãi, tiếp tục đưa thêm một đoạn đường.


“Thím này, thím thấy thằng nhóc này thế nào?”. Thím Lưu cười hỏi.
“Ôi dào, thím đây làm bà nội, xem được hay không cũng không quan trọng”. Diêu lão nãy xoay đầu hỏi thím hai Diêu, “Mẹ Đại Văn, mày thấy thế nào?”.


Thím hai Diêu nói: “Con thấy không tệ, người ta tuấn tú, còn mở tiệm cơm cưỡi xe gắn máy, con sợ người ta không vừa ý Tiểu Đông thôi! Tiểu Đông có gì chứ? Gầy quá chừng, con gái người ta phải mông to vóc người khỏe mạnh mới phải, dễ sinh đẻ...”.


Suy nghĩ này là thím hai Diêu lấy bản thân mình làm tiêu chuẩn, chê bai người nhà trước mặt thím Lưu, Tam Tam tức giận trong lòng, ngay cả Diêu lão nãi cũng cảm thấy thím hai Diêu không biết xấu hổ, hung hăng trợn mắt nhìn thím ta, mắng: “Cái miệng của mày, về kiếm cây kim may lại đi! Không nói chuyện không ai nói mày câm đâu”.


Thím Lưu chỉ cười, hỏi Diêu Liên Phát: “Ông anh, anh thấy sao?”.
Mấy cặp mắt liền tập trung lên người Diêu Liên Phát, Diêu Liên Phát nhả ra một ngụm khói rồi nói: “Tôi thấy được hay không cũng vậy, để xem ý kiến Tiểu Đông thôi”.
Như vậy có thể hiểu là, Diêu Liên Phát đã coi trọng hay không?






Truyện liên quan