Chương 80: Dự tính mới
Editor: Puck
Nhân dịp năm mới thanh nhàn, Diêu Tam Tam kéo Bào Kim Đông thương lượng tính toán trước mắt, thật ra thì nói trắng ra chỉ có một mục đích – em cần một chỗ a a a.
Cô cần càng nhiều chỗ hơn để ươm giống cá chạch bùn.
Trong suy nghĩ của Diêu Tam Tam đã sớm thiết kế xong đại khái dáng vẻ, ao xi măng, hai cái lớn, một hàng nhỏ, cuối mùa xuân ươm giống, cuối thu bắt cá chạch bùn nuôi tạm trong hồ. Phía bắc dựng một hàng phòng ở, dù sao cũng có chỗ cần dùng.
Theo như nếp sống cách làm trong thôn, con trai hoặc con rể do con gái kén tới, có thể cho một nền nhà. Nhà họ Diêu đã lấy sáu nền, chỗ nhà cũ còn có hai gian, lại tìm thêm chỗ quan trọng trong thôn, cũng không hề để ý có tác phong hay không, Diêu Tam Tam đánh mục đích lên đầu Bào Kim Đông.
Nhà họ Bào có bốn con trai, bây giờ ở nhà cũ mới có ba nền, có thể dùng danh nghĩa Bào Kim Đông muốn thêm một nền không?
Đương nhiên rồi, càng lớn càng tốt.
“Chỗ nhà cũ hai gian, quá nhỏ, không dùng được gì nhiều. Anh xem những cán bộ kia ở trong thôn, vốn đều là người nhà họ Bào, anh ra mặt xin, em muốn biến nó thành nơi ươm giống cá chạch bùn.”
“Lấy nền nhà chắc chắn hơn.” Bào Kim Đông nói, “Anh suy xét thấy sau này phòng ở trong nhà không rộng rãi. Sáu gian nhà, bây giờ chị cả, chị hai em đều không ở đây thì còn được, sau này khi chúng ta kết hôn, không phải càng thiếu!”
Nhà họ Diêu có sáu gian phòng, hai gian làm một phòng. Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc ở một phòng, Tam Tam và tiểu Tứ ở một phòng, còn một phòng, nếu Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải đều đến, đúng là không có cách nào ở.
“Nhưng nếu em định dùng nền nhà xây nơi ươm giống, anh thấy không được. Coi như cho em sáu, tám gian, đó mới bao nhiêu? Tạm thời đủ dùng rồi, nhìn lâu dài, vẫn không đủ.” Bào Kim Đông ngắt lời.
Diêu Tam Tam cũng nghĩ đến điều này, cô chỉ nghĩ, đi từng bước một!
Năm trước ươm giống cá chạch bùn dùng ao xi măng trong sân nhà mình, năm nay muốn mở rộng, nhiều thêm một nền tốt hơn không có.
“Vậy anh nói phải làm sao?”
“Làm sao? Thoải mái đi xin là được.” Bào Kim Đông cười cười, “Cứ đi tìm chính quyền thị trấn mà đòi. Nói muốn làm xí nghiệp, bây giờ đang khích lệ nông dân mở xí nghiệp. Thật sự không được, lấy danh nghĩa thu hút đầu tư, nói không chừng còn có thể nhân tiện tìm được chính sách giúp đỡ đó. Cho dù địa điểm tạm thời không dùng được, trước tiên lên mặt đã rồi bàn.”
“Em còn định từng bước một, ý định của anh, thoáng cái thành quy mô lớn.” Diêu Tam Tam thầm tính toán trong lòng, nói: “Em thấy được. Đầu tư có thể phải thật nhiều, em định đến thu mua một xe, tự nhà mình tiêu thụ món cá chạch bùn này, cá chạch bùn bán cho hai chỗ bán sỉ, không phải bọn họ muốn kiếm tiền của em? Em tự mình tiêu thụ bán sỉ, tiết kiệm khâu trung gian, lại có thể kiếm nhiều chỗ. Bây giờ xem, nếu tài chính không đủ, mua xe cứ từ từ, trước tiêm xây nơi ươm giống.”
Theo như kinh nghiệm đời trước của Diêu Tam Tam, đất này, chỉ cần bạn có thể nắm trong tay, nó sẽ không phải mất tiền. Nhân dịp chính sách khuyến khích bây giờ, xin một mảnh đất lớn ở thôn bên cạnh –
Ngẫm lại cũng kích động lòng người!
Bây giờ Bào Kim Đông cảm thấy, Diêu Tam Tam giống như có một khát vọng và nhạy cảm trời sinh với tiền. Khi mới mười mấy tuổi, người ta bên ngoài bắt ve sầu bán, cô lại có thể nghĩ đến thu mua ve sầu, buôn bán hai đầu, lý luận chính là, người bán hàng rong thu tiền ve sầu của em, còn không phải vì kiếm tiền của em?
Xa hơn sau đó anh bắt cá chạch bùn bán, Tam Tam lại bắt đầu thu mua cá chạch bùn, vẫn là câu nói kia, người thu mua cá chạch bùn, còn không phải vì muốn kiếm tiền của em?
Mà bây giờ, được rồi, lại nữa rồi, muốn tự mình làm khoản tiêu thụ bán sỉ này.
Xem ra ai nghĩ tới tiền tiểu Nha này kiếm, không dễ dàng!
“Ừ, quyết định! Anh Kim Đông, anh phụ trách kiếm chỗ quan trọng.” Diêu Tam Tam cười tủm tỉm phân công.
Bào Kim Đông nhíu mày: “Này, sao anh đi?”
“Chủ ý do anh nghĩ, đương nhiên anh đi. Hơn nữa, em là tiểu Nha tuổi còn trẻ, em mới không giao tiếp với đám chính quyền thị trấn ngồi không mà hưởng đâu!” Diêu Tam Tam tỏ vẻ vứt đi.
Được rồi, anh là đàn ông, anh cần phải đi giao tiếp với đám chính quyền thị trấn ngồi không mà hưởng kia. Bào Kim Đông cười cười đồng ý: “Được, qua năm mới bắt đầu đi làm thì anh đi.”
Hai người phân công “Nam chủ ngoại, nữ chủ nội”, đại khái bắt đầu từ đây. Diêu Tam Tam phụ trách vạch ra chiến lược dùng cách cô nói ngồi chồm hổm trong nhà kiếm tiền, giao tiếp liên lạc bên ngoài, chuyện mở rộng ra sức làm, là nhiệm vụ của Bào Kim Đông.
Mùng sáu đầu năm, trong thôn lại vang lên tiếng chiêng trống và tiếng pháo, Diêu Đại Văn kết hôn.
Một ngày trước hôn lễ, chú hai Diêu kêu Diêu Nhị Văn tới mời Diêu Liên Phát đi uống rượu mừng, ngày hôm sau không ai tới gọi mấy mẹ con nhà họ Diêu đi ăn tiệc, Trương Hồng Cúc để tiểu Tứ mang năm mươi đồng đi.
Diêu Tiểu Cải lấy chồng, thím hai tới cho ba mươi đồng, vì sao cho thêm hai mươi đồng đây? Ý tưởng của Trương Hồng Cúc thật tuyệt diệu: Hai con gái của mình xuất giá, nhà đó trừ ba mươi đồng, không phải còn có hai bao điểm tâm sao? Hai ba điểm tâm này cũng phải ba bốn đồng rồi, cho nhà đó nhiều thêm chút, chúng ta không thiếu hai đồng này, để nhà đó không nói được bất kỳ lời gì, kể cả người trong thôn cũng không nói ra hai lời.
Tiền mừng việc vui ở địa phương, bình thường không ai cho con số bốn mươi, vì vậy Trương Hồng Cúc thoải mái cho năm mươi.
Sau khi tiểu Tứ đưa đi rồi quay về, nói chú hai giữ con bé lại ăn tiệc mừng, thím hai lại ở bên cạnh trợn trắng mắt.
“Con nói bài tập kỳ nghỉ đông còn chưa làm xong, đã vội vàng chạy về.” Tiểu Tứ cười hì hì nói, “Nhưng hình như thím ba cũng không đi, Hồng Hà cũng không đi, chú ba và Trụ Tử đi. Con loáng thoáng nghe người ta nói, thím ba và bà nội náo loạn một trận, nói bà nội cho Đại Văn thêm tiền, chưa cho nhà thím. Bà nội nói Trụ Tử còn nhỏ, tạm thời không cần tiền, thím ba liền mắng bà nội là bà già thiên vị.”
“Tâm tư đều dùng vào những việc này.” Trương Hồng Cúc lắc đầu, “Chỉ muốn mò vét thứ có sẵn, bản thân không tự nghĩ cách kiếm tiền làm giàu, trông cậy vào người ngoài cho một chút mảnh nhỏ, kiếp sau cũng không giàu nổi.”
“Hôm nay giác ngộ của mẹ thật cao!” Tiểu Tứ và Tam Tam thay phiên liếc mắt nói giỡn.
“Mẹ nói sai sao? Cha của con cũng là anh trai bọn họ, nguyên một đám tự mình không nhìn xa, cả ngày đấu tranh của nội bộ, khó có một chút tiền đồ. Việc vui hôm nay không đi lên phía trước lạ đi lùi lại, ngược lại khiến người bên ngoài chế giễu.”
Buổi trưa Trương Hồng Cúc mới nói vậy, đến tối muộn truyền đến chuyện cười lớn: Nhị Văn chạy mất.
Nhị Văn chạy trốn không đơn giản, nó không chạy một mình.
Nghe nói ban ngày Đại Văn kết hôn, kêu Tam Văn và chú ba ghi sổ thu lễ, chú ba ghi sổ, Nhị Văn thu tiền.
Bạn bè người thân đều cho tiền mừng đó, tới quá trưa, bạn bè người thân cũng đã tặng lễ xong, thu được chừng một ngàn đồng, chú ba Diêu nói với Nhị Văn, hai người đi ăn chút cơm trước, ăn cơm no rồi cùng đối chiếu sổ sách, tiền thu lễ do Nhị Văn tạm thời bảo quản.
Lại sau đó, Nhị Văn mất tích.
Tiền cũng mất tích theo. Túi đen đựng tiền tìm thấy trên giường nó, bên trong ngược lại có một tờ giấy, nói muốn đi ra ngoài va chạm thế giới, đợi đến khi gia nhập tốt rồi thì áo gấm về nhà làm rạng rỡ tổ tông.
Nếu không gia nhập được, sẽ không trở về. Đây là câu nói sau cùng.
Nhà chính bên kia náo loạn thành một đoàn, bà nội Diêu vừa khóc vừa kêu, khiến người nhanh chóng đi tìm Nhị Văn về, lo lắng cháu nội ra ngoài gây chuyện, lo lắng cháu nội thật sự một đi không trở lại...
Thím hai Diêu còn cãi vã với chú ba, thím hai đổ tội lên người chú ba, chú ba phụ trách ghi sổ, cũng oán trách chú không trông coi Nhị Văn!
Mà hai vợ chồng son trong phòng cưới cũng ồn ào, cô dâu mới cho rằng tiền thu trong hôn lễ, đương nhiên thuộc về vợ chồng son bọn họ, xem ra không có, nên cũng náo loạn lên, chăn mền đỏ bị ném trên mặt đất.
Một chữ loạn chứ còn gì nữa!