Chương 17: Cuộc chiến thức ăn

Nealy suy nghĩ một lúc lâu cũng đưa ra lời giải thích chính đáng — Vì con đã không con thích anh ấy nữa, anh ấy đã làm một điều rất có lỗi với con, nếu mọi người muốn biết chuyện đó thì đi mà hỏi ảnh


— Bọn ta không ép buộc các con, nhưng việc này thì các con không được từ chối — ba nó kiên quyết
— Vậy thì con sẽ sống trong căn nhà đó, nhưng chỉ trong vòng một năm thôi — nealy


Khi nghe được câu trả lời đó, mọi người cùng dùng bửa, các phụ huynh thì luyên thuyên đủ thứ chuyện nhưng chỉ có duy nhất Dạ Nguyệt — * mẹ kế * của nó là im lặng, còn các bậc con cháu thì....
— Nè bà ăn cái này đi — nó * tốt bụng * gấp cho nealy một ít ớt chuông


— Cảm ơn nha — nealy rất muốn đấm vô mặt nó, nó không biết cô rất ghét ăn ớt chuông hay sao, vậy mà còn...
— Còn của vanly nè — nó gấp cho vanly một cánh gà


— Tôi chân thành cảm ơn bà nhưng tôi không ăn được cái này — vanly cười gượng, nó giả vờ hay không biết cô bị dị ứng với gà chứ
— Vanly không ăn thì thôi, tôi cho bà cái này nè wenly — nealy gấp cho nó một ít thịt bò nhưng * lỡ tay * làm rơi vào chiếc quần jean của nó


— Bà được lắm, muốn chơi hả, tôi tiếp bà — Nó nói rồi lấy trái táo đỏ gần nhất chọi thẳng vào đầu nealy


available on google playdownload on app store


Nealy ngồi thụp xuống trái tao bay vào cửa kiếng và những mảnh vụng bay tứ tung nhưng không trúng ai hết, cô vớ tay lấy cái đùi gà chiên quăng về phía nó. Nó rời khỏi ghế, lùi về phía sau hai bước, lấy chân đá cái đùi gà trở về phía nealy nhưng không mai vanly đã dính chưởng


— Hai tụi bây chơi được lắm, coi tao nè — vanly rời chổ, đứng dậy lấy chén cháo ném vào nealy
Nealy lấy chân đá chén cháo qua bên nó nhưng...
— Dừng lại cho ta — cha vanly * hưởng thụ * tô cháu thơm ngon vừa mới ra lò của tụi nó
— Dạ — ba nàng iủ xìu như cái bánh bao chiều


— Người đâu lấy cho ta chiếc khăn và dọn sạch bãi chiến trường, còn tụi con ngồi vào chỗ ta có chuyện muốn nói — cha vanly ra lệnh
Tụi nó ngoan ngoãn làm theo nhưng đâu vì một lời nói mà tha cho đối phương, ba nàng lườm huých nhau và nghe * tụng kinh *


— Các con đã lớn rồi thì phải có phong thái của một công chúa chứ, cứ như vậy thì ai thèm ưng, công chúa thì diụ dàng đầm ấm còn các con tối ngày đánh đấm,...... — cha vanly sổ một tràng * kinh giáo dục *


— Được rồi bác, tụi con hứa sẽ không như vậy nữa, tụi con sẽ sửa lỗi — nó đứng lên ra hiệu dấu chéo
— Ưk! Vậy thì được, nói thì phải làm chứ đừng để như mấy lần trước có nói chứ không có làm


— Wenly này, con có thể nghe ba nói một chuyện được không — ba nó
— Nói — nó lạnh, ngoài kin và hắn ra, ai ai cũng biết chuyện gia đình nó, hai người rất thắt mắt tại sao khi nói chuyện với cha mình nó lại như vậy nhưng không hỏi


— Chuyện là chị em Á.... — chưa để ông nói hết nó đã xen vào


— Tôi biết ông muốn nói cái gì, nhưng chuyện đó là không bao giờ — bao nhiêu năm trôi qua nhưng ông vẫn không thay đổi, ông thương ba chị em đó hơn nó, việc ăn học của nó từ 7 năm trước điều do một tay của cha mẹ nealy và vanly lo lắng, cái chức đại công chúa với nó như là không khí, đến lúc 14 tuổi ông kêu nó về nước trao cho nó sợi dây chuyền lông vũ rồi mặc kệ nó muốn đi đâu thì đi, còn ông thì vui vẻ bên gia đình mới


— Mẹ năn nỉ con đó, con thả các em của con ra đi, ở trong đó nó sẽ thiếu thức ăn giữ lắm, còn chiụ nhiều cực hình nửa mẹ xin con đó — ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Nguyệt qúy phi nghĩ * đợi con tao thoát khỏi đó tao sẽ trả cho mày hết những điều mà mày đã gây ra cho con tao






Truyện liên quan