Chương 41

Từ nay Auu sẽ thay đổi xíu, mỗi dòng sẽ cách ra 1 hàng, câu đối thoại ở trong " ", câu suy nghĩ ở " "
Vào truyện nào:)))
----------------------------------
"Hôm qua em thấy Trần Phú Thịnh"
" Thật á!?"- Nguyệt Như ngạc nhiên quay qua
"Vâng ạ."- Mắt cô đượm buồn khi nói về Trần Phú Thịnh.


"Cái tên ch.ết tiệt này còn về làm cái gì nữa? Sao ko ch.ết luôn đi, MK! "- Nguyệt Như tức giận chửi, đây là lần thứ 2 cô chửi cái tên ch.ết bầm ấy.
"Thôi kệ, dù gì thì 3 năm trước em với anh ta đã thành đôi đâu..."


"Hử? Thả thính cho đã, đến khi ăn thính rồi trốn đi cùng với cô ấy, có đáng là đàn ông ko?" - Nguyệt Như quay qua nói 1 hơi.


Hơn 3 năm trước, khi bang BlackMoon vẫn còn làm bá chủ của thế giới đêm. Nguyệt Như, Minh Huy cùng Linh Lan dẫn dắt bang. Lúc này Phạm Hà Trâm, Trần Phú Thịnh và Nguyệt Nhi cùng làm bang phó, cả ba là cặp bài trùng, nhiệm vụ nào cũng có thể bắt tay đoàn kết mà làm. Cho đến 1 ngày Trần Phú Thịnh bỗng nhiên tuyên bố theo đuổi Nguyệt Nhi làm mọi người trong bang nghe mà choáng váng. Nguyệt Nhi hồi ấy chả biết yêu với thích là gì nên ko quan tâm, nhưng mà Trần Phú Thịnh vẫn kiên cường theo đuổi, mưa dầm thấm lâu. Và thế là cô cũng đổ lại cái tên ấy, mọi người ủng hộ khá nhiệt liệt, đến khi cô tỏ tình với hắn thì hắn chỉ cười mà ko trả lời. Và đến khi Linh Lan ch.ết, thì Phạm Hà Trâm cùng Trần Phú Thịnh biến mất như chưa từng tồn tại, hắn để lại mảnh giấy với nội dung:"Tôi ko thích em, cảm ơn đã cùng tôi diễn vở kịch này". Sau đó bang BlackMoon lại bị tan rã. Minh Huy trốn trong phòng, làm bạn với bóng tối, Nguyệt Như thì qua Anh để trốn tránh sự thật.Vụ Linh Lan cùng với vụ Trần Phú Thịnh và cả vụ bang phái làm tinh thần chấn động rất nhiều, xém nữa là bị trầm cảm, nhờ Ngọc Linh, Nhật Anh cùng với pama cô an ủi nên mới đỡ hơn. Từ ấy cô ko dám thể hiện tình cảm với ai nữa, và rồi cô cũng quên luôn khái niệm yêu là gì...


"Bỏ đi, nhắc lại càng tức hơn ấy, thế Phạm Hà Trâm có trở về ko?" - Nguyệt Như hít sâu 1 hơi rồi hỏi.
"Em cũng ko biết nữa. Chị ấy có lẽ là ko xuất hiện"


"Haizzz, chị nói nghe nè, tuyệt đối là em đừng có mà lại gần cái tên đó nữa, tên đó nguy hiểm lắm" - Nguyệt Như nghiêm túc dặn dò, cô vẫn còn đang trong quá trình tìm hiểu thân phận của Trần Phú Thịnh.
"Vâng ạ."


available on google playdownload on app store


"Giờ em đi mua đồ dùm chị nhé." - Nguyệt Như ném miếng giấy cho Nguyệt Nhi, cô cầm lên đọc 1 lần rồi nói:
"Sao lúc nào cũng sai em vậy?"
"Hehe, đồ ăn bí mật của chúng ta mà, mua lẹ đi rồi về coi BTS." - Nguyệt Như nhanh chóng đẩy cô ra cửa ( chị em là ARMY:)))


Nguyệt Nhi đi ra ngoài, giờ trời tối, cô cảm thấy rất dễ chịu nên thong thả vừa đi vừa nghe nhạc.
Sau khi mua xong đồ,cô nhanh chóng về nhà.
Đi ngang 1 cái hẻm tối thì nghe thấy tiếng hét thất thanh. Cô quay lại nhìn sang cái hẻm nhỏ, quá tối nên cô chả thấy gì bên trong.


Nghe rằng cái hẻm này là đường tắt để qua con phố kế bên, nó chỉ an toàn vào buổi sáng, những đến buổi tối là nó rất tối, vì vậy trong đây có thể coi như là địa bàn của bọn côn đồ để bọn hắn giải quyết chuyện.


Cô cũng ko quan tâm, vì bóng đêm là nhược điểm của cô, ko có ánh sáng là cô ko thể đánh trả lại được. Đành phải cầu nguyện cho con người xấu số kia còn đường mà sống.
"Mày là thuộc hạ của tên Trần Phú Thịnh đúng ko?"


Chỉ vì câu nói của 1 tên nào đó làm cô quay lại, tò mò ngó đầu vào hẻm, cố gắng nhìn vào.
Bên trong, người con trai đang bị bắt nạt bỗng nhìn ra ngoài hẻm, thấy Nguyệt Nhi thì nheo mắt.


Bọn kia nhìn theo ánh mắt của người con trai, Nguyệt Nhi thấy rằng mình sắp nguy hiểm liền cười trừ rồi toan chạy đi thì bị 1 tên đến bắt giữ, lôi xềnh xệch vào hẻm, cô cố gắng vùng vẫy nhưng ko được, trời tối nên ko thể sử dụng võ công, định hét lên nhưng lại bị bịt miệng.
"Đại ca, là 1 con nhóc ạ"


"Ưm ưm" - Nguyệt Nhi vùng vẫy.
" Đây là người thân của mày à? Võ Thanh Thiên?" - Tên đại ca quay qua hỏi người con trai.
"Võ Thanh Thiên?" - Cô quay qua, đúng là hắn thật.
"Ko, ta ko quen biết" - Hắn nhanh chóng trả lời, nếu như nói có quen biết thì Nguyệt Nhi chắc sẽ gặp nguy hiểm, hắn ko muốn người khác gặp nguy hiểm.


"Tôi ko thấy gì hết á, thả tôi ra đi, tôi vô tội."- Nguyệt Nhi nhẹ giọng cầu xin.
Nhưng có lẽ tối nên bọn hắn ko thấy được vẻ mặt tội nghiệp của cô.
"Mau giải con nhóc này với thằng kia" - Được lệnh, bọn hắn liền vác lên vai đem đi.
"Bỏ ra nhanh!!!!!!!!" - Nguyệt Nhi vùng vậy thì bị bọn chúng ném vào xe đi mất.


-----------------------------------------
"Sao mà Nguyệt Nhi đi lâu thế nhỉ?" - Nguyệt Như nhìn lên đồng hồ, cô đã đi gần 1 tiếng rồi.
-----------------------------------------
Bọn chúng chạy đến 1 căn nhà hoang nhỏ, và ko tiếc thương mà ném cả hai vào bên trong, nhốt lại.


"Ui da, đau quá, lũ chúng mi sao ko có thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy! F***"- Nguyệt Nhi tức giận chửi thề, sau đó ngồi dựa tường.
"Tại cậu mà tôi bị liên lụy đấy, cái tên sao đỏ lại liên quan đến lũ côn đồ".- Nguyệt Nhi liếc xéo cái tên nãy giờ im lặng.


"Do cậu tò mò, chứ ko phải tại tôi. "- Thanh Thiên đáp lại.


"Hừ,tôi nói là tôi hơn cậu 1 tuổi,phải gọi tôi là chị" - Nguyệt Nhi hừ lạnh, nhìn qua Thanh Thiên thấy hắn bị thương từ đầu đến chân, má vẫn đang chảy máu do vết dao để lại, vì cái tính thương người nên cô móc túi lấy khăn tay và băng cá nhân, đi đến chỗ hắn.


"Bà chị định làm gì hả?" - Hắn bất giác lùi lại nhưng bị Nguyệt Nhi bắt được và đè hai vai xuống. Sau đó lau máu trên má.
Thanh Thiên ngạc nhiên vì hành động của cô, chưa hết khỏi bàng hoàng thì cô dán băng cá nhân lên má hắn.


"Đừng có mà để bị thương nữa" - Nguyệt Nhi mỉm cười, ánh trăng chiếu vào nên hắn thấy rõ, hắn đứng hình nhìn vào, cô thật xinh đẹp! Trái tim bỗng đập nhanh, lần đầu tiên mới thấy.
"Sao vậy?" - Nguyệt Nhi hỏi khi thấy Thanh Thiên ko nhìn vào mình.
"Ko có gì." - Hắn quay qua chỗ khác, tim vẫn còn đập mạnh.


"Haizzz, tôi muốn về nhà"- Nguyệt Nhi ngồi cạnh hắn, than thở.
Bỗng nhiên ở đâu 1 con rắn xuất hiện, bò qua bò lại. Nguyệt Nhi thấy con rắn liền xanh mặt, bám vào người bên cạnh.
"Nhanh... nhanh đuổi nó đi" - Nguyệt Nhi nói như hét, tay chân ko đứng yên mà bấu chặt vào Thanh Thiên.


Hắn thấy vậy, liền vơ đại 1 cái cây sắt, tháo Nguyệt Nhi ra và đập vào chỗ hiểm của nó làm nó ch.ết ngay tức khắc.
"Xong rồi..." - Vừa dứt lời, hắn quay qua thấy cô đang ôm mình ngồi co rún ở 1 góc.


Hắn vô thức đi đến ôm chầm lấy cô, cô vẫn còn run rẩy. Hắn tưởng rằng cô khá là đáng ghét, vì sau khi cô đánh hắn 1 trận ko thể di chuyển thì hắn có luôn ác cảm với cô, cứ nghĩ cô giống như mấy con chị đại trong trường, nhưng giờ cô như 1 con mèo nhỏ vậy. Hắn muốn bảo vệ cô khỏi mọi khó khăn, nghĩ vậy liền ôm chặt cô hơn.


Có lẽ là hắn thích cô rồi.
"Trịnh Nguyệt Nhi, tôi sẽ khiến chị thích tôi" - Thanh Thiên nhếch môi.
Sau khi cô bình tĩnh lại, bỗng nhiên thấy cái gì chậc chội, thì ra là hắn đang ôm cô, cô nhanh chóng đẩy mạnh hắn ra. Thanh Thiên đang ko phòng bị nên bị té nhào ra.


"Cậu đang làm cái gì hở? Biến nhanh" - Nguyệt Nhi khá tức giận, cô ko muốn người khác động chạm vào thân thể mình.
"Đau đấy"- Thanh Thiên nhíu mày nói.
"Đau kệ cậu" - Nguyệt Nhi quàu phắc ra chỗ khác, và nhìn xung quanh xem chỗ nào có thể thoát ra ko. Thì thấy 1 cánh cửa gỗ.


"Hay, đã phát hiện rồi" - Nguyệt Nhi đi đến nhưng mà cánh cửa sổ cao nên ko thể vớ tới, ước gì cô có chiều cao như Nhật Nam thì có thể rồi.
Thấy cô cứ nhón nhón lên cánh cửa sổ, hắn hiểu ý mà đi đến,hai tay ôm eo và đỡ lên, chẳng mấy chóc cô đã bằng với cánh cửa.


Nguyệt Nhi nhanh chóng lấy tay giơ lên, chiếc nhẫn ở giữa hiện ra 1 tia laze màu đỏ, cô vẽ thành hình chữ nhật, mấy cây gỗ bị rớt xuống.
Ngay lập tức cô phóng ra ngoài 1 cách dễ dàng, hắn cũng nhảy ra ngoài, khá khó khăn vì đang bị thương nhưng cũng ra được.


Mà xui ngay lúc đó có 1 tên đi qua canh gác, thấy cô liền nhanh chóng quay lại gọi thì bị cô đấm 1 cái, rồi đá bay vào bụi lùm gần đó. Nhưng vì thế bọn chúng phát hiện. Và rồi 5, tên quay quanh cô và Thanh Thiên.


"Cậu ở đây, đang bị thương thì đừng có mà di chuyển" - Cô nói nhanh rồi bắt đầu phòng thủ, ánh trăng sáng nên cô có thể thấy đường, có thể thể hiện võ công.


Cả đám thấy vậy liền nhào vào, nghĩ đây chỉ là 1 con nhóc chân yếu tay mềm nên cả bọn chụm lại, đến khi đến gần thì cô lấy đà nhảy lên làm bọn chúng cụng đầu vào nhau, cả đám la oai oái.


"Rồi chạy nhanh lên" - Nguyệt Nhi nói, giờ mà ko chạy nhanh thì vỡ mồm hết, chắc hiện giờ các tên còn lại đã biết được. Cô nhìn sang Thanh Thiên, hắn bị thương như thế sẽ chạy rất chậm, bỗng nhiên nghĩ ra được suy nghĩ táo bạo. Cô đi đến, bế hắn lên và chạy (WTF?!?)


Hắn vẫn chưa hiểu vụ gì đang xảy ra. Ở ngoài sau cả đám người đang rượt theo. Nguyệt Nhi chạy nhanh ra khỏi cánh rừng, và tới đường lớn, xe cộ chạy qua chạy lại. Đi qua bên phải đến 1 chỗ an toàn liền thả hắn xuống.
"Hơ... hơ... mệt quá" - Cô thở dốc, mồ hôi chảy ròng ròng.


"Chị vừa làm gì...? " - Hắn ngạc nhiên hỏi lại.
"Im lặng đi" - Nguyệt Nhi nghiến răng rồi quay lưng, đi mất. Cô vẫn còn chuyện quan trọng, là lấy bọc đồ của cô và Nguyệt Như.


Hắn đứng sững, chuyện gì vừa xảy ra!? Hắn bị 1 đứa con gái bế lên á!? Lại được 1 đứa con gái bảo vệ? Sao cảm thấy hắn như là 1 thằng thụ lòi vậy này!?
Mà thôi, ko sao, dù sao thì hắn xác định rằng là hắn thích cô, nhất định hắn sẽ khiến cho cô thích hắn. Nghĩ vậy, hắn liền quay người bước đi.


Cô đi lại cái hẻm tối, tìm kiếm cái bọc đồ, kiếm chả thấy đâu. Cô bỗng nhiên rơi nước mắt, trời má đồ ăn của cô!!!!! Công đứng đợi hơn nửa tiếng, vừa tới cái cuối cùng. Cái chỗ bán ấy bán đồ ăn rất ngon, chỉ có bán ở tối cuối tuần, chỉ duy nhất chỗ đó bán thôi.
"Huhuhu"


"Nhi?" - Nghe có người gọi tên mình, cô liền quay lại, là anh!
"Sao cậu lại ở đây?" - Anh đi đến, cúi xuống lau nước mắt của cô.
Nguyệt Nhi nhìn Nhật Nam, anh mặc vest đen, trông rất là lịch lãm. Chắc là mới đi tiệc ở đâu này, cô vẫn còn ngửi được mùi rượu từ anh.


"Bánh Chủ Nhật" - Nguyệt Nhi lên tiếng, vì bánh này bán vào chủ nhật nên được gọi là bánh chủ nhật luôn (mình chế đấy chứ ko có loại bánh này đâu hihi:>)
"?"
"Thôi ko có gì"
"Giờ trời tối quá, hay là tôi đưa cậu về nhé?"


"Ok Ok, đi liền"- Nguyệt Nhi hào hứng nói, nãy chạy rồi còn bế người làm chân cô muốn rã rời, giờ được đi ô tô về nhà, có ngu mới từ chối.
"Nãy còn khóc dữ mà, sao cười nhanh vậy?" - Nhật Nam xoa đầu cô.


"Hứ kệ tôi" - Nguyệt Nhi cúi xuống để cho anh xoa xoa đầu mình, chả hiểu tại sao cô lại thích anh xoa đầu mình nữa.
"Đi thôi" - Nhật Nam để tay xuống rồi đứng dậy đi, cô lủi thủi đi theo sau.
Chiếc xe Ferrari chạy vù vù.
"Anh chưa đủ tuổi tại sao lại uống rượu? Với cả bằng lái xe nữa!"


" Tôi lớn hơn cậu 1 tuổi, tôi 18 tuổi rồi" - Nhật Nam vừa lái vừa bình thản trả lời.
"Cái gì? Thế sao cậu vẫn học lớp 11?"- Nguyệt Nhi ngạc nhiên hỏi.
" Tại vì lúc nhỏ tôi bị tai nạn nên học trễ 1 năm, và vì thế nên ba tôi khước lại tôi 1 tuổi. " Nhật Nam giải thích
"Thế còn Lâm Phong với Minh Trí?"


"Hai thằng đó bằng tuổi cậu đấy"
"Họ có biết ko?"
"Không"
"Thế chuyện này...
"Chỉ có mỗi gia đình tôi và cậu biết"
"Tại sao anh lại kể cho tôi?"
"Vì cậu hỏi tôi"
"Nhưng tại sao anh không kể cho 2 người đó nghe? "
"Nếu vậy thì tình bạn giữa tôi và 2 thằng đấy sẽ có khoảng cách"
"Ồh"


"Cậu cũng đừng kể nhé?"
"Ừm"
Nhật Nam 1 tay lái xe, 1 tay mò lên tóc cô và xoa đầu tiếp.
"Sao anh xoa đầu tôi quài vậy? Đầu tôi ko phải đầu chùa nhé"
" Thích đấy. Với còn nữa, ở đây chỉ có riêng tôi được xoa thôi, chứ chả ai được xoa hết. "- Nhật Nam bá đạo trả lời.


"Đâu ra cái logic này vậy?"
" Vì tôi với cậu có liên quan từ 3 năm trước"
"Hờ hờ" - Nguyệt Nhi quay qua ngoài cửa sổ ngắm cảnh. Chả buồn cãi lộn với cái tên này nữa.
Nhật Nam thấy thế liền nở 1 nụ cười hiếm thấy rồi thu tay về lái xe tiếp.
Từ khi có cô xuất hiện, anh cũng thay đổi khá nhiều rồi nhỉ?


Xe đi tới cổng nhà họ Trịnh, cô đi xuống xe, nhưng vẫn còn quay lại đi đến gần anh.
"Đi về nhà 1 mình có sao ko?" - Cô lo lắng hỏi.
"Lại gần đây nào"- Anh ko trả lời câu hỏi của cô, liền ngoắc ngoắc lại.


Cô cũng tò mò mà đến gần, anh ra hiệu cúi người xuống, cô làm theo cho đến khi đối diện với anh. Anh lấy tay đưa ngang vào trán cô và hôn lên đó.


"Chẳng sao đâu, tôi đi về 1 mình được, ngủ ngon nhé mèo nhỏ" - Nói rồi phóng xe đi mất, để lại Nguyệt Nhi đứng như trời trồng nhìn theo bóng dáng chiếc xe đi khuất.
"CLGT? Ngủ ngon cái đầu nhà anh" - Nguyệt Nhi nói xong rồi mỉm cười đi vào nhà.


Trong nhà, ông bà Trịnh có lẽ đã ngủ hết, chỉ còn mỗi người hầu đang làm 1 vài việc. Cô nói với 1 chị người hầu rồi đi lên lầu. Vừa lên là thấy sát khí đùng đùng.
"Nói nhanh, nãy giờ đi đâu? Em đi mất 3 tiếng rồi đấy" - Nguyệt Như mặt đen thui nhìn vào cô.


"À thì... " - Nguyệt Nhi lạnh sống lưng, đang kiếm câu trả lời hợp lí nhất.
"Thì em gặp 1 vài bọn cướp nên chạy đến giúp đỡ hihi"
"Hay ha, em biết nhược điểm của em là gì không? Em không biết giờ trời đang tối à? " Nguyệt Như phồng má nói.


"Haha, dù gì thì em cũng có bị gì đâu" - Nguyệt Nhi cười cười rồi lại gần Nguyệt Như, xoa xoa đầu. Cảm giác xoa đầu người khác đã lắm luôn, hèn chi mà anh suốt ngày cứ thích xoa đầu cô.
"Làm gì vậy hả?" - Nguyệt Như lấy tay cô ra.
"Bánh chủ nhật đâu?"
"Em lại là hết hàng rồi"


"Có tin được ko đây!"
" Nãy em thấy anh Minh (Ken)"
"Kệ anh ý chớ, kể làm gì"
"Ảnh đi mua bánh Chủ Nhật cho gái á"
"Cái gì, mua cho gái luôn á!?"
"Đúng á hihi"
"Cái tên đáng ghét, không mua cho mình"
"Ảnh gửi lại cho chị nè" - Nguyệt Nhi đưa ra 1 bọc bánh chủ nhật.
"Hử? Thật á? Hồi nào vậy?


"Lúc ở ngoài cổng, chị ăn đi, em đi ngủ" - Vừa nói xong cô liền đi đến giường và đắp chăn kín mích.
Nguyệt Như lấy làm lạ nhưng cũng lấy bánh mà ăn, không quan tâm nữa.
Bên trong chiếc chăn, có người đang cười khúc khích.
-----------------------------------
Góc tác giả:


Anh Võ Thanh Thiên đã quyết định theo đuổi Nhi tỷ nhà mình rồi:> Còn Trần Phú Thịnh cũng không biết sẽ làm gì Nhi tỷ đây?
Hai nhân vật chính vẫn chưa có tiến triển gì hết:






Truyện liên quan