Chương 52
Nhật Nam tỉnh dậy sau một giấc ngủ khá lâu. Đôi mắt chớp vài cái để thích ứng với ánh sáng. Mà anh cũng thấy lạ, tại sao căn phòng của mình nó lại sáng đột ngột vậy?
Anh nhìn lên đồng hồ, mình ngủ được hơn 4 tiếng rồi. Và rồi sau đó mới để ý cái bóng dáng bên cạnh mình. Nguyệt Nhi đang ngủ ngon lành với tư thế ngồi, hai tay để lên giường, gối đầu lên và nằm.
"Cậu ta chăm sóc cho mình nãy giờ đấy à?"
Anh chạm vào cô thì bỗng nhiên cô bật dậy.
"Oáp... ồ anh tỉnh rồi đó à? Ấy ui đau quá" - Nguyệt Nhi vừa nói vừa xoa xoa cái cổ, do ngủ 1 tư thế lâu quá nên mỏi mệt.
Nhật Nam định ngồi dậy thì bị Nguyệt Nhi ngăn cản và đè xuống giường.
"Anh vẫn còn nóng này, nằm đó đi đừng di chuyển" - Cô lấy hai tay đặt lên gò má anh, rồi áp trán mình lên trán anh.
Sau khi đặt anh xuống, Nguyệt Nhi liền đi thay khăn, 1 cái đặt lại lên trán anh, còn cái còn lại lau mặt và lau cổ, sau gáy. Động tác nhẹ nhàng không hề có ở một Nhi tỷ siêu quậy.
"Tại sao anh lại bị sốt vậy? Hôm qua tôi còn thấy anh khoẻ mạnh lắm mà" - Nguyệt Nhi bắt đầu tr.a hỏi sau khi làm xong hết việc.
"Hôm qua đầu óc tôi cứ ong ong nên đi tắm cho bớt mệt. Bỗng nhiên té xuống bồn tắm rồi ngất luôn. Cho đến khoảng gần sáng mới tỉnh dậy. Khó khăn lắm mới di chuyển đến cái giường ấy" - Nhật Nam kể lại.
"Trời, vậy là anh ở trong cái bồn tắm đó suốt mấy tiếng luôn hả? Không bị ngộp nước chứ?"
"Nước không tới mặt tôi."
"Anh bị sốt là may lắm rồi. Tôi có nghe người ta nói là tắm sau 23h hoặc tắm lâu là bị ch.ết lâm sàng đấy"
"Cứ cho là ông trời còn thương tôi đi"
Nguyệt Nhi im lặng, cô đắp lại chăn cho anh rồi đi xuống dưới nhà.
Một lúc lâu sau, Nguyệt Nhi đem một khay đựng cháo, ly nước và thuốc.
"Anh ăn tối đi rồi uống thuốc." - Nguyệt Nhi vừa nói vừa nhìn đồng hồ. Hơn 18h rồi.
"Ừm"
Nguyệt Nhi liền lấy tô cháo lên, cầm muỗng thổi và đưa đến miệng anh. Vì anh đang bệnh nên cô sẽ bón cho anh ăn.
Nhật Nam ăn xong một muỗng, định để cô bón tiếp nhưng thấy hai bàn tay cô lại dán đầy urgo còn hơn lúc nãy nên anh dành luôn tô cháo rồi tự đút ăn.
"Có cần phải làm thế không? Sao cậu không ra ngoài mua đi?"
"Nhà anh có đủ đồ ăn thì mua làm gì cho tốn? Với tôi cũng biết làm mà, chỉ là hơi vụng về thôi."
Nhật Nam định nói gì đấy nhưng thôi, anh cúi đầu ăn hết tô cháo, rồi uống thuốc. Cô lấy nhiệt kế đo nhiệt, nhiệt độ đã giảm rồi.
"Tối rồi đấy, sao cậu không về nhà đi?"
"Tôi xin ba mẹ rồi, tôi sẽ ở đây để chăm sóc anh" - Nguyệt Nhi trả lời. Lúc nãy cô chả biết nên viện lí do gì cả, nên đành nói là ở nhà của Nhật Anh một đêm. Mà dù sao thì cũng chả phải là lần đầu tiên cô ở qua đêm nhà anh.
Nhật Nam hiện giờ ra cảm kích cô. Từ nhỏ đến giờ anh được chă sóc kĩ càng bởi Linh Lan và quản gia nên rất ít bị bệnh, lâu rồi mới bị sốt cao nên cứ tưởng sẽ tạch luôn. Nhờ sự chăm sóc của cô nên mới thoát khỏi tình trạng này.
Nguyệt Nhi từ trước cũng đã có chăm sóc người bệnh nên mấy chuyện này khá đơn giản, cũng bởi vì lòng thương người, phải chăm sóc cho bệnh hết cô mới yên tâm. Vì vậy nên cô mới mặt dày mà ở lại. Và cũng để xác định cái cảm giác kì lạ này.
"Tôi đi ăn tối đây, anh ở trên đây đừng đi đâu nhé" - Nguyệt Nhi dặn dò vài cái rồi ra khỏi phòng.
Nhật Nam nhìn cô rồi nhìn ra ngoài cửa suy nghĩ mông lung.
--------------------------
"Bà chị ấy đi đâu rồi nhỉ?" - Võ Thanh Thiên bực tức hỏi một mình.
Hắn đang đi trên đường, tay đút vào túi quần, nhìn hắn bây giờ rất chất chơi, khiến cho vài người con gái qua đường phải ngoái nhìn.
Nhưng hắn chả quan tâm, lúc nãy bị thầy Tổng phụ trách la mắng vì làm mất sổ trực, xém nữa là bị cắt chức cờ đỏ nên giờ rất bực mình, hắn định rủ Nguyệt Nhi đi chơi để giải toả tâm trạng nhưng đến Trịnh gia thì hầu gái nói cô không có nhà. Với đám bạn của hắn chả có đứa nào rảnh.
Hắn liền ngồi trên 1 cái ghế công viên, lúc này chả có ai đi ngang nữa. Bóng đèn đường chiếu vào hắn, trông thật cô đơn.
Ngồi đó được một lúc thì Thanh Thiên thấy một cặp nam nữ ngồi ở cái ghế đá cách chỗ hắn 4m. Vừa ngồi tại chỗ thì liền hôn hít. Hắn nhìn thấy ngứa mắt liền quay qua chỗ khác. FA thật khổ mà.
Bỗng nhiên hắn nghe tiếng cãi lộn, và rồi tiếng bước chân đi xa dần. Nhìn qua, liền thấy người con trai đang đi xa dần, còn Bảo Thanh thì chau mày. Hình như họ vừa cãi lộn, mà sao hắn thấy cô gái đó quen quen nhỉ?
Bảo Thanh chửi thầm một hồi rồi nhìn qua hắn. Cô ta ngơ ngác rồi nhanh chóng chạy đến.
"Thiên Thiên?"
"Hử? Cô là ai?" - Hắn thấy cô ta rất quen thuộc nhưng vẫn không nhớ nổi.
"Em quên chị à? Chị là Huỳnh Bảo Thanh! Chị gái họ của em nè!"
Hắn liền gật gù, đã nhớ ra rồi. Hắn có một chị gái họ nhưng cả hai xa nhau hơn 13 năm nên hắn không nhớ. Do tính cách có hơi đãng trí ấy mà.
"Haha, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây" - Bảo Thanh cười rồi ngồi cạnh hắn.
"Chị về hồi nào vậy?" - Hắn liền hỏi han.
"Chị về từ 3 ngày trước rồi"
"Về mà không báo với em gì hết"
"Haha chị quên"
"Người con trai lúc nãy là ai?"
"Là bồ cũ" - Bảo Thanh ngừng lại rồi nói tiếp:
"Em không cần quan tâm, chị với hắn chỉ là 419 thôi"
(419 = for one night = tình một đêm)
"Cái gì? Vậy là chị với hắn...?" - Bỗng hắn quát lên.
"Em nghĩ gì vậy? Đâu có lên giường đâu"
"Nhưng mà chị làm thế là không tốt"
"Bọn con trai chỉ là chơi cho vui thôi."
Hắn im lặng, không ngờ chị gái họ dễ thương ngày nào của hắn giờ lại sa đoạ thế này. Chắc là 2 bác thương Bảo Thanh quá đây mà. Hắn thấy hơi thất vọng.
"Nhưng với anh Nhật Nam chị luôn chung thủy" - Nhắc đến Nhật Nam là Bảo Thanh sáng mắt lên.
"Chị quen anh ta...?" - Hắn có hơi ngạc nhiên hỏi
"Đương nhiên! Chị là hôn thê của anh ấy, nhưng mà anh Nam vẫn chưa đáp lại tình cảm của chị." - Bảo Thanh thở dài rồi nói.
Võ Thanh Thiên hiện ra vẻ mặt ngạc nhiên, không lẽ cô gái hay bám theo Nhật Nam chính là Bảo Thanh sao? Hắn nhếch mép, sắp có lợi rồi đây.
"Dạo gần đây anh Nam hay thân thiết với Nhi, thật ghen tị mà" - Bảo Thanh nói với giọng tức giận.
"Nhi? Là Trịnh Nguyệt Nhi đúng không?"
"Đúng rồi, em biết câụ ấy à?"
"Phải, em đang crush chị ấy"
"Oh, cậu em trai của chị biết yêu rồi à?" - Bảo Thanh mỉm cười xoa đầu hắn.
"Mà anh Nhật Nam là đối thủ của em" - Hắn xài kính ngữ với Nhật Nam, nếu không xài chắc bị Bảo Thanh cạo đầu mất.
"Vậy thì chúng ta hợp tác đi, tách 2 người đó ra. Chị có anh Nam, em có Nhi. Tiện cả đôi đường"
"Vâng ạ"
Bảo Thanh và Thanh Thiên nhìn nhau, cả hai liền cười hiểm.
-------------------------------
21h30. Tại biệt thự của Nhật Nam.
"Tôi ngủ ở đâu bây giờ?" - Nguyệt Nhi nhìn xung quanh rồi hỏi.
"Cái phòng cạnh bên, cơ mà nó bị khoá rồi thì phải, tôi cũng quên chìa khoá ở đâu rồi" - Nhật Nam suy nghĩ rồi trả lời.
"Không lẽ nhà anh chỉ có mỗi cái giường này á...? Mà cái sofa thì muỗi cắn ch.ết. Chẳng lẽ tôi ngủ cạnh anh? Thôi bỏ đi, nam nữ thọ thọ bất tư thân."
Nhật Nam phì cười, những lần trước khi ở nhà anh cô toàn là ngủ chung với anh. Do sáng nào anh cũng dậy sớm nên cô tưởng là anh ngủ ở sofa, còn một mình cô ôm trọn cái giường.
"Anh cười cái gì vậy hả?"
"Nhìn cậu ngốc ch.ết được"
"Anh nói cái gì vậy hả?"
"Thôi giờ cậu ngủ ở sofa dưới nhà đi, tôi bật điều hoà"
"Ừm"
Và thế là cuộc tranh luận được kết thúc khi Nguyệt Nhi đem chăn mền xuống dưới.
--------------------------
Sáng hôm sau. Nhật Nam thức dậy, chiếc khăn trên trán anh vẫn còn ẩm ướt, chắc mới thay mới đây này. Nhìn sang cái kệ tủ kế bên thì anh thấy một tô cháo, ly nước, thuốc và một mảnh giấy.
"Ăn cháo rồi uống thuốc nháaaaa!!!!!
Kí tên: Nhi Tỷ"
Anh bỗng bật cười, thật dễ thương mà. Giờ anh mới nhận ra là sau khi cô xuất hiện anh thay đổi khá nhiều. Không biết tại sao lại vậy nữa.
Nhìn tô cháo mà bỗng nhiên anh cảm thấy rất ấm áp. Căn nhà này vốn đã rất lạnh lẽo. Vô tình được sưởi ấm khi cô đến.
Cuộc đời của anh vốn là đường thẳng, thẳng tiến đến tương lai đầy lạnh lẽo. Cô vô tình xuất hiện làm anh rẽ ngang.
Tim anh đập lệch đi 1 nhịp, chẳng hiểu tại sao nữa.
Anh thích cô mất rồi.
---------------------
Auu đã trở lại rồi đây:vvv