Chương 8
Tuy Từ Đồ cảm thấy ý nghĩ này của anh thật buồn cười nhưng nét mặt của Tần Liệt hoàn toàn không có vẻ gì là đang nói đùa.
Cô nàng tiêu hóa mấy giây: “Có lựa chọn thứ ba không?”
Từ Đồ mở to mắt, ngẩng đầu nhìn anh. Thân hình anh cao lớn, khi đứng trước mặt cô cơ hồ đã che khuất hết tầm mắt, ba bốn giờ chiều nắng vẫn còn đang dạo chơi vung rắc, mặt trời ẩn nấp sau lưng anh, có tia nắng rót qua khe hở giữa cánh tay và thắt lưng làm sáng bừng lên làn da rám nắng chắc nịch.
Tần Liệt đưa tay cọ sống mũi: “Nói xem cô có thể làm được gì?”
“Giáo viên.”
Tần Liệt im lặng, nhìn chằm chằm cô một hồi, từ trong khoang mũi như có như không bật ra mấy tiếng: “Cô không làm được.” Nói xong anh đi thẳng ra ngoài, chân sải từng bước rất dài, hoàn toàn không quan tâm gì đến cảm nhận của người đang ngẫn tò te phía sau.
Từ Đồ lịch bịch chạy theo: “Không phải chỉ là một cộng một bằng hai thôi ư, sao tôi lại không làm được chứ?”
“Cô tự biết sức mình, đừng hỏi tôi.”
Từ Đồ không phục: “Tôi nói tôi có thể làm được.”
Anh hỏi thẳng: “Trình độ của cô là gì?”
Từ Đồ nghẹn họng.
“Tốt nghiệp trung học? Hay vẫn chưa tốt nghiệp trung học?” Giọng nói của anh hờ hững nhẹ tênh.
“Anh đây là kỳ thị cấp bậc.”
Tần Liệt cười nhẹ một tiếng cũng không nhìn cô, lấy một lát cau cho vào miệng nhai.
Từ Đồ quyết đeo bám không tha: “Tôi có thể dạy cái khác.”
“Dạy cái gì?” Tần Liệt đứng lại hỏi.
Lần này, anh đặt câu hỏi quá nhanh khiến cho Từ Đồ không kịp phản ứng, ngón cái đang đặt ngang trong lòng bàn tay vô thức siết chặt lại thành quyền.
Có cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mái tóc anh thổi bay những sợi tóc đen nhánh, trước mắt cô là tà áo anh khẽ lay động.
Từ Đồ lơ đãng nhìn về phía Tần Liệt, nhẹ giọng nói: “Tôi tưởng anh còn nhớ.”
“Gì cơ?”
“Không có gì.”
Tần Liệt nghiêm túc nhìn cô một hồi: “Vẫn nên cân nhắc đề xuất của tôi đi.”
Hai người một trước một sau rời khỏi sân trường, từ vị trí cửa sổ rốt cuộc không còn quan sát được gì nữa, Hướng San vẫn đứng đó nhìn theo rất lâu, ngón tay không tự chủ siết chặt lại, viên phấn trong lòng bàn tay ‘rắc’ một tiếng, gãy đôi.
***
Từ Đồ trở về lại tiếp tục đánh thêm một giấc, giữa buổi Tiểu Ba có vào gọi ăn cơm nhưng không đánh thức được cô nàng, lúc tỉnh dậy đã hơn tám giờ tối.
Đồng hồ sinh học so với lúc ở Hồng Dương còn rối tinh rối mù loạn xì ngầu hơn.
Từ Đồ xoa bóp hai vai, xoay lắc cổ mấy cái, chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, xương cốt đau nhức cứ như vừa mới lao động chân tay vất vả nặng nhọc. Trong phòng không bật đèn, ánh sáng từ sân xuyên qua khe cửa sổ tiến vào, thời tiết đã dần ấm lên, mở cửa sổ ra, bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa của mấy cô bé con.
Từ Đồ xỏ giày đi ra, Tiểu Ba vẫn còn đang ngồi viết giáo án ở chiếc bàn dài trong sân, nhìn thấy cô, khóe mắt liền cong lên mỉm cười.
Từ Đồ vén vén tóc ngồi xuống, lừ đừ thở dài một hơi.
“Còn buồn ngủ hả?” Cô ấy cười hỏi.
“Sao cứ buồn ngủ hoài, không chịu tỉnh.”
Tiểu Ba nhíu mày: “Do thói quen thôi, em còn nhỏ, giờ giấc như vậy không tốt cho sức khỏe.”
Nhưng tâm tư của Từ Đồ không đặt vào chuyện này: “Chị Tiểu Ba, còn cơm không.”
“Còn, có để phần cho em đây.” Cô ấy đặt cây bút trên tay xuống: “Để chị đi hâm nóng lại.” Giờ giấc kiểu này, cũng chỉ có Tiểu Ba là có lòng để dành cơm cho cô.
Từ Đồ xúc động: “Cảm ơn chị.”
Buổi tối ăn bánh bao và canh khoai tây củ cải, còn có một đĩa nhỏ thịt muối xông khói còn sót lại từ mùa đông.
Cả ngày hôm nay, Từ Đồ chưa có miếng cơm nào trong bụng, lúc này đói đến hai mắt nổ đom đóm, không còn kén chọn gì nữa, vội vàng nhón tay tách cái bánh bao ra, nhét thịt muối vào ăn ngon lành, canh cũng húp không ít.
Tiểu Ba chống cằm nhìn cô: “Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn.” Càng ngày, cô ấy càng thích Từ Đồ, cảm thấy cô gái nhỏ này mặt lạnh tim nóng, nếu không tiếp xúc nhiều có lẽ không thể nào nhìn thấy được sự chân thật ẩn giấu bên trong. Tiểu Ba cất lời: “Mấy ngày qua em gầy đi không ít, thình lình đến nơi này, nhất định là ăn uống không quen.”
Từ Đồ nhoẻn miệng cười: “Bây giờ không phải thịnh hành trào lưu ốm mới đẹp sao ạ.”
“Con gái phải có chút da thịt mới đẹp.” Tiểu Ba cong khóe môi: “Sau này, dù thức ăn có không ngon, em cũng phải cố ăn nhiều một chút.”
Trong miệng Từ Đồ đang nhét đầy thức ăn: “Dạ, đã biết.”
Loáng một cái cô đã ăn xong bữa tối, Tiểu Ba đứng dậy định thu dọn, Từ Đồ giữ vai cô ấy lại: “Để em, chị làm việc của chị đi.”
Tiểu Ba lại ngồi xuống, hướng về phía phòng bếp hô lên: “Để đó, sáng mai chị rửa cho.”
Từ Đồ cho bát vào chậu, đổ nước vào rồi rửa tay đi ra, cô chỉ có thể làm được tới trình độ này, mấy chuyện rửa chén bát trước giờ cô chưa từng làm qua.
Bên cạnh bếp chính là phòng của Tần Liệt, từ cửa sổ phòng anh có chút tia sáng ảm đạm lọt ra ngoài, cửa ra vào chỉ khép hờ, bên trong hoàn toàn yên ắng, dường như không có người.
Từ Đồ đứng trước cửa một hồi lâu rồi cẩn thận đẩy cánh cửa ra khẽ bước vào. Trước mặt là hành lang tối om, cách đó mấy bước còn có một cánh cửa khác cũng đang khép hờ, cô đẩy nhẹ ra, ánh sáng rạng rỡ hơn đôi chút, lúc này mới nhìn thấy Tần Liệt đang ngồi trên chiếc ghế kế bên giường, bàn làm việc trước mặt bày đầy giấy tờ và tiền mặt.
Anh thả lỏng người tựa lưng vào ghế, dáng vẻ có đôi chút biếng lười, hoàn toàn không giống cái người lúc nào cũng bảo thủ cứng đờ của trước giờ. Một tay anh khoát trên bàn, tay còn lại buông hờ bên người, khói thuốc vấn vít lượn lờ nơi kẽ tay.
Hình ảnh đó như đang dừng lại trong một khuôn hình bất động, chẳng thể biết anh đang nghĩ gì.
Từ Đồ không kìm được bất giác ngắm nhìn thật lâu, cố giữ cho cổ họng không phát ra tiếng động.
Đột nhiên thân hình anh khẽ nhúc nhích, cánh tay giơ lên, há miệng ngậm điếu thuốc, lúc nghiêng đầu nhìn thấy người đang đứng phía sau, anh kinh ngạc sững người ra mấy giây.
Từ Đồ chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước vào: “Đang làm gì vậy?”
Đây là lần đầu tiên cô vào phòng anh, cũng không có gì khác so với những căn phòng còn lại, đồ đạc được xếp đặt không theo quy luật nào, cũng không toát lên tính cách gì đặc thù, hết thảy đều bình thường, là một nơi ở miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn cho một người đàn ông độc thân.
Tần Liệt hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô đi đến bên cạnh bàn làm việc: “Tính sổ sách sao?”
Tần Liệt cũng theo ánh mắt cô cúi đầu nhìn xuống, một đống tiền giấy lẻ tẻ, từng mục từng khoản chi đều được anh ghi chép cẩn thận vào một quyển sổ. Anh không nói gì, khẩy tay gạt tàn thuốc, điếu thuốc chỉ còn lại một mẩu ngắn, anh dùng ngón cái và ngón trỏ giữ lấy đưa lên miệng rít mạnh một hơi cuối cùng rồi dụi vào gạt tàn dập tắt.
Cả căn phòng như bị bao phủ bởi một màn sương mù lãng đãng, Từ Đồ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, mỗi lần nhìn thấy anh hút thuốc, cơn nghiện thuốc lá lại trỗi dậy. Cô lấy từ trong túi quần ra một điếu thuốc, đưa mắt nhìn xung quanh: “Mượn bật lửa.”
Nét mặt Tần Liệt sa sầm chẳng có lấy một tia cười, trước giờ anh không có thiện cảm với phụ nữ hút thuốc.
Từ Đồ cũng không quan tâm đến tâm tư của đối phương, vừa châm thuốc vừa nói: “Đó là Từ Việt Hải đưa sao? Không ít như vậy chứ, hay chỉ là số lẻ?”
Hiển nhiên Tần Liệt không trả lời.
“Rốt cuộc ông ấy đưa cho anh bao nhiêu vậy?” Cô khom người kề sát lại, bát quái hỏi.
“Không phải chuyện cô cần quan tâm.” Tần Liệt nói tiếp: “Muốn gì thì nói đi.”
Từ Đồ khẽ hừ một tiếng, đứng thẳng dậy: “Tôi muốn ra thị trấn, phải đi như thế nào?”
“Lái mô tô.”
Từ Đồ tẽn tò: “Tôi không biết lái.”
“Vậy thì không còn cách nào khác.” Anh với tay thu dọn đồ đạc trên bàn.
Từ Đồ chậm rãi hút thuốc: “Các anh có ai đi ra đó, cho tôi quá giang một đoạn.”
“Muốn mua gì liệt kê ra, cuối tháng tôi sẽ đem về.”
“Băng vệ sinh.”
Động tác của Tần Liệt thoáng khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô, đập vào mắt anh là đôi đồng tử đen như mực; đồng tử của cô rất to, tròn xoe, đen lay láy; lúc chăm chú nhìn đối phương cố vờ ra vẻ thành khẩn, đôi mắt đó ngân ngấn nước như chỉ chực chờ một câu khẽ từ chối sẽ vỡ bờ mà tuôn ra, chẳng thể nào phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Từ Đồ hả dạ hỏi: “Biết công dụng của băng vệ sinh không?”
Tần Liệt không hé răng.
“Không tiện mua giùm sao?”
Anh im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Có gì tiện hay không. Còn cần gì nữa không?”
Từ Đồ nhíu nhíu mày: “Có chứ!” Cô nàng nói tiếp: “Sữa dưỡng thể, muốn loại tinh dầu ô liu màu xanh, không có thì thay bằng loại khác có hương thơm dịu nhẹ cũng được; nơi này hoang vu hẻo lánh, nhãn hiệu không nổi tiếng cũng không sao. Một bộ đồ lót, áo lót lấy size 75B, loại full cup, đừng lấy loại có ren và satin; không lấy gọng cứng, lấy loại ʍút̼ mềm, đệm mỏng, phải thông thoáng; sắp tới mùa hè, tốt nhất là màu trắng hoặc màu nude.” Cô nàng liệt kê hàng loạt yêu cầu chỉ trong một hơi, cũng chẳng cần ngừng lại hít thở: “A, đúng rồi, băng vệ sinh không lấy mặt lưới, chọn loại bông mềm, lấy hiệu…”
“Tới lúc đó gọi cô.”
Lời nói của Từ Đồ đột nhiên bị cắt ngang, trong lòng cô nàng hí hửng như hoa nở, ngoài mặt ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời: “Ừm.”
Bầu không khí ngừng đọng ở khoảnh khắc vi diệu này, trong không gian nhỏ hẹp, dường như người ta cần phải nói với nhau điều gì đó, nhưng cả hai đều im lặng không ai nói lời nào. Từ Đồ kẹp điếu thuốc nơi đầu ngón tay hồi lâu, cứ để yên như vậy không đưa lên miệng hút, tàn thuốc dần tích tụ thành một đoạn dài, vừa định chào một tiếng rồi đi ra, bỗng nghe thấy ngoài sân có người gọi to tên mình.
Đêm hôm khuya khoắc, lão Triệu trưởng thôn khoác hờ cái áo ngoài, thở hồng hộc chạy tới: “Nhanh nhanh, điện thoại của Từ tổng, đầu bên kia vẫn còn đang chờ máy.” Cả thôn chỉ có một mình nhà ông ấy có điện thoại bàn.
Từ Đồ nhàn nhã hỏi: “Từ tổng nào ạ.”
Lão Triệu sững người ra: “Là Từ tổng, Từ Việt Hải. Ba của ngài đó.”
Từ Đồ hừ lạnh, không nhịn được châm chọc: “Nửa đêm nửa hôm, lão nhân gia ông ấy còn chưa ngủ, tinh thần sức lực cũng thật dồi dào mà.” Nói xong, cô xoay người vào trong, lúc quay lại nhìn thấy trên bục xi măng cao, mấy cô bé con đang hồn nhiên chơi đùa với nhau, bốn đứa thay phiên bế một con búp bê vải đã cũ rách, không biết được quyên tặng từ năm nào.
Từ Đồ bước qua đó.
Mấy cô bé vẫn chưa quen thuộc với cô, thấy cô đi qua liền vùi đầu xuống, tự động im bặt không nói tiếng nào.
Từ Đồ nhảy lên bục xi măng, xếp bằng ngồi bệt xuống bên cạnh: “Mấy đứa đang chơi gì vậy? Cho chị xem với.”
Không có đứa nào lên tiếng, Thu Song đón lấy con búp bê từ tay Tần Tử Duyệt, môi vểnh lên rạng rỡ. Tần Tử Duyệt dịch dịch người ra sau, ngồi xa hơn một chút, ý định giữ khoảng cách với cô không thể rõ ràng hơn.
Từ Đồ liếc con bé, bĩu môi hứ một tiếng.
Lão Triệu cũng đi theo tới, đứng ở phía sau sốt ruột không yên: “Tôi đã nói với Từ tổng đi qua đây tìm cô, nãy giờ lâu quá rồi, ông ấy sẽ lo lắng.”
“Nói con không có ở đây đi ạ.” Từ Đồ điềm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, nói xong tiếp tục quay qua nói với mấy cô bé con: “Cái này cũ quá rồi, chị làm cho mấy đứa cái mới, chịu không?”
Nghe cô nói vậy, đám nhóc sửng sốt trừng to mắt, hoàn toàn bơ luôn thôn trưởng. Thu Song rụt rè hỏi: “Thật ạ? Chị biết làm thật sao?”
Từ Đồ nhíu mày: “Chị không nói dối bao giờ.”
Mấy cô bé con cười rộ lên.
Từ Đồ nói: “Ai có kim chỉ, kéo? Ai có cúc áo nào?”
Tiểu Yến xung phong nhận việc: “Em đi tìm kim chỉ và kéo.”
“Em có cúc áo.” Thu Song giơ bàn tay bé xíu lên thật cao.
Từ Đồ cũng trở về phòng của mình, lão Triệu đi theo mấy bước, với tay ‘ôi ôi’ mấy tiếng, thấy không có tác dụng gì, cuối cùng phủi phủi tay lên đùi tiu nghỉu đi về.
Từ Đồ vùi đầu tìm miệt mài hồi lâu, lôi từ trong đáy hành lý ra mấy đôi tất bông trắng tinh chưa sử dụng.
Làm búp bê bằng tất kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần cắt bỏ phần cạp trên, chia phần tất còn lại làm ba phần, cắt đôi dọc một phần ba phía mép tất bên dưới, tạo chút đường lượn cong để làm hai chân búp bê. Lộn trái, khâu mép lại chừa ra một lỗ nhỏ, nhồi bông vào cho căng tròn rồi khâu kín lại. Sau đó khâu một đường chỉ vòng quanh khoảng một phần ba phần thân trên để làm đầu búp bê. Lấy hạt cúc đính lên làm hai mắt, thêu cái miệng bằng chỉ đỏ là xong. Nếu thích có thể lấy thêm những miếng vải khác màu làm thành áo,váy, nón…
Bình thường, Từ Đồ chẳng khác nào một hỗn thế ma vương, suốt ngày hết hát karaoke thì nhún nhảy nghịch loạn, đâu có chỗ nào giống một cô nương biết may vá thêu thùa, nhưng mỗi khi bắt tay vào làm những món đồ thủ công thế này, luôn ra dáng dấp của một thợ chuyên nghiệp, động tác vô cùng linh hoạt khéo léo.
Nhưng sau khi đã hoàn thành xong các bước, khâu lại hoàn chỉnh, đến lúc nhồi ruột bông lại có vấn đề. Ở nông thôn, bông chỉ được dùng vào những việc chính đáng, cho dù có sẵn trong nhà, cũng sẽ không cho phép cô sử dụng để làm đồ chơi như thế này.
Từ Đồ cũng không muốn làm phiền người khác, cô trở về phòng, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái chăn mùa đông, cắt dọc một bên mép, nhét tay vào lôi ra một vốc ruột bông óng ánh. Lúc đi ra đến cửa, lại quay vào lấy từ trong hành lý ra một chiếc áo thun T-shirt màu đỏ.
Lúc nhìn thấy ba con búp bê xinh đẹp đầy sống động đứng trên bục xi măng, mấy cô bé reo hò nhảy múa, thích không muốn buông tay, cứ ôm chặt lấy.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn, quan hệ đã trở nên thân thiết vô cùng. Thu Song và Bình Bình ngồi dán mông sát bên cạnh Từ Đồ, mở miệng ra là chị ơi chị ơi, cơ thể ấm áp tựa hẳn vào người cô, không còn chút cảm giác xa lạ nào như lúc mới đầu.
Từ Đồ nhoẻn miệng cười tươi rói: “Nếu có màu nước, mấy đứa có thể vẽ quần áo cho nó theo tưởng tượng của mình.”
“Như vậy nhất định sẽ tuyệt lắm.” Bình Bình ngẩng đầu nói.
“Đương nhiên rồi.” Từ Đồ lại lấy một chiếc tất, cầm kéo thuần thục cắt bỏ phần cạp trên.
Cô bé lại hỏi: “Chị ơi, chị học ở đâu vậy?”
Hai tay Từ Đồ thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại sự thong thả ban đầu: “Mẹ chị.”
“Vậy nhất định bà làm đẹp hơn chị rồi.”
Từ Đồ thở dài: “Đúng vậy.”
Món cuối cùng cô làm một con thỏ tai dài, cô cố ý để dành hai hạt cúc màu đỏ để làm mắt, dùng chỉ đen khâu thành cái miệng nhoẻn cười, sau đó cắt một miếng vải đỏ làm khăn quàng, cuối cùng đính thêm một cái nơ con bướm lên trán.
Con thỏ này có phần tinh xảo và đẹp hơn mấy con búp bê kia một chút.
Từ Đồ hướng mắt lên, lướt nhìn Tần Tử Duyệt, con bé ngồi ở góc xa nhất, ánh mắt ngập tràn hâm mộ, nhưng vẫn cố gắng ngồi yên đó không tiến lại gần.
Từ Đồ lắc lư con thỏ nhỏ trong tay: “Cho em nè.”
Ánh mắt Tần Tử Duyệt nhìn chằm chằm một hồi, mím chặt môi, lắc lắc đầu.
“Em không muốn chơi sao?”
“… Em không cần.”
“Sao thế?” Từ Đồ nhìn con bé: “Mấy nhóc kia đều có.”
“… Mẹ sẽ không vui.”
Từ Đồ khẽ phì cười, tự nhủ mình hào phóng rộng lượng, không cần chấp nhặt với một cô bé con làm gì, nói tiếp: “Cô ấy đâu có biết là ai cho em đúng không? Em cứ lén chơi thôi.”
Sắc mặt cô bé dần thả lỏng, nhích nhích tới phía trước: “Nhưng mà…”
“Yên tâm đi, em không nói, tất cả mọi người cũng không nói, sao cô ấy biết được chứ.”
Khóe môi Tần Tử Duyệt cong thật cong, cô bé giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cái tai dài của con thỏ.
Từ Đồ khích lệ: “Cầm đi.”
Cô bé vừa muốn cầm lấy, phía sau có người hô lên: “Duyệt Duyệt, lại đây nào.”
Tần Tử Duyệt giật mình, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Hướng San đang đứng ở cửa phòng, nhìn cô bé mỉm cười đưa tay ngoắc ngoắc.
Từ Đồ cũng nhìn theo qua, cô ta đứng trong vùng tối không có ánh sáng, cảm giác không giống trước đó, dường như vừa tắm xong, tóc xõa tung vén qua một bên vai, trên người mặc một chiếc váy
Wraparound
dài tay
,
đắp chéo phần thân trên từ cổ xuống eo, tạo thành chữ V khoét sâu trước ngực. Tuy đang vào mùa xuân, nhưng đêm trên núi gió về không khí rất lạnh, cách ăn mặc này hiển nhiên vừa xinh đẹp lại ‘động’ lòng người.
Từ Đồ bĩu môi, bỗng trước mắt có cái bóng vụt qua, Tần Tử Duyệt đã hấp ta hấp tấp chạy tới đó.
Hướng San cúi người xuống, kề sát vào tai con bé thì thầm mấy câu.
Tần Tử Duyệt liên tục gật đầu thật mạnh, cái bím tóc sừng dê tung tẩy không ngừng, rồi vội vàng chạy đến căn phòng ở góc sân.
Từ Đồ hướng mắt nhìn theo cái bím tóc vung vẩy của con bé, là phòng của Tần Liệt.
Chẳng mấy chốc, cô bé con đã kéo tay Tần Liệt ra, lôi thẳng tới căn phòng vừa rồi.
Hai căn phòng ở góc đối nhau, phải đi dọc hết cả khoảng sân, lúc bước ngang qua cái bàn dài, ánh sáng của ngọn đèn vàng lơ lửng giữa không trung rọi lên khuôn mặt anh, chỉ nhìn thấy trên đó nét lãnh đạm hững hờ, nhất thời không cách nào đoán được tâm trạng của anh lúc này.
Từ Đồ khịt mũi xem thường, hành động của Hướng San đã thể hiện quá rõ tâm tư của cô ta. Cô cúi đầu, vân vê con thỏ tai dài trên tay, đột nhiên bật cười, cuộc sống có phần nhàm chán vô vị, kiếm chút trò vui tiêu khiển cũng tốt.